Phần 78
Lúc rối rắm nhất, lại là Xấu Hổ thay tôi lên tiếng:
“Mọi người đừng cãi nhau nữa, để cho bạn ấy đi đi”.
“Cái gì?”
“Bạn hiền ơi, bạn lụy tình cái thằng này quá rồi”.
Xấu Hổ cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai.
Tôi nhìn cô nàng, khẽ thốt 1 tiếng ‘cảm ơn’.
Lát sau, Xấu Hổ nhẹ giọng kể 1 câu chuyện:
‘Xin hãy nghe mình trình bày đã, rồi sau đó các bạn muốn xử sự ra sao cũng được.
Chuyện liên quan đến gia đình mình’
Ánh mắt Xấu Hổ long lanh như nước:
‘Bố mình là 1 người đàn ông hiền lành, nhu nhược. Vì thế, khi mình 13 tuổi, mẹ bỏ nhà đi theo người đàn ông khác. Lúc đó mình đã khóc rất nhiều, và hận mẹ không sao kể hết.
Nhưng bố – người vẫn còn yêu mẹ tha thiết lại không hề đau buồn, còn đồng ý ký vào đơn ly dị.
Mặc cho mọi lời bàn ra tán vào không hay, bố thành tâm vun vén cho mẹ và người kia.
Lúc đó mình hoàn toàn suy sụp, hỏi bố vì sao bố lại làm chuyện đáng xấu hổ như vậy? Chẳng lẽ bố không cảm thấy một chút đau khổ nào ư?
Bố trả lời… ‘
Giọng cô nàng hơi vỡ ra, con Mèo Ú bất giác nắm chặt lấy tay thằng Mon.
“Bố trả lời: Ta đau lòng thì chỉ nên đau lòng 1 mình, đừng bao giờ để cả 2 cùng chịu khổ. Bà ấy bỏ bố con ta, đối với người ngoài nhìn vào thật đáng cười chê, nhưng thật ra bà ấy đã làm đúng. Ít nhất bà ấy đang yêu. Và bởi vì trong tình yêu không có đúng sai! Một người đi tìm hạnh phúc riêng thì không còn lề lối hay ranh giới nào cho đạo đức và pháp luật làm thước đo. Chúng ta càng không được quyền phán xét bà ấy có tội hay không có tội.”
Xấu Hổ nhìn thẳng vào mắt tôi, tiếp tục kể:
“Nhìn tấm ảnh cưới của mẹ mình và người chồng mới, tay trong tay nét mặt rạng ngời hạnh phúc, cả mình và bố đều thấy thấm thía. Cho đến bây giờ, mình vẫn tin bà ấy đã quyết định đúng! Chuyện của bạn cũng vậy, Bốn Mắt à, nếu mẹ mình có đủ dũng cảm để đi theo tiếng gọi con tim, thì tại sao 1 người như bạn lại không thể? Yêu 1 người làm gái thì sao chứ? Chỉ cần bạn nghĩ người đó xứng đáng là được. Bạn nghĩ người đó có xứng đáng không?”
“Xứng đáng!” – Hai vành mắt tôi đỏ hoe, gật đầu 1 cái kiên định.
Con Mèo ú và thằng Mon hết nhìn tôi rồi lại nhìn Xấu Hổ, cả buổi chẳng thốt lên được lời nào.
Cuối cùng, khi tiếng nhạc mừng giáng sinh ở đâu đó vang lên.
Thằng Mon đứng bật dậy, nhào tới bên tôi.
“Chết tiệt thật” – nó ôm cứng người tôi, nện ngay vài cú đấm thật là đau.
“Đồ chết toi, ông về bên đó mà học hành sa sút thì chết với tui nghe chưa? Nghe thấy gì chưa?”
“Haha, nghe rồi, nghe rồi mà”.
Con Mèo ú cũng bắt chược chạy lại, ôm vòng cả 2 thằng con trai, nó gào:
“Bà quá phụ đen đó mà nuôi ông ốm hơn tui nui. Hay dạy ông làm chuyện gì xấu xa thì tui sẽ qua bên đó lôi cổ ông về nhốt ở phòng này, có biết không hả?”
“Biết, biết rõ mà!”
Nước mắt tôi tuôn dài, cũng không hiểu sao giờ phút này lại yếu đuối đến thế!?
Ôm cứng nhau một lúc dài đằng đẵng, tôi dần tách rời 2 đứa quỷ sứ, tới bên cạnh Xấu Hổ.
“Cảm ơn bạn nhiều lắm, là bạn cho mình những lời khuyên rất hay”.
“Không có gì đâu, mình là bạn bè mà”.
Tôi nhìn sâu vào mắt nàng “phải, là bạn bè”.
Rồi như một phản ứng tự nhiên, tôi ôm Xấu Hổ 1 cái, như muốn truyền toàn bộ hơi ấm sang cơ thể nàng.
“Ơ ơ…” cô bạn ngượng chín mặt, đỏ tới mang tai.
Thằng Mon và con Mèo Ú cười nắc nẻ.
Tôi thì thầm “tối nay bạn có rảnh không?”
“Rãnh, nhưng mà làm sao?”
“Đi với bọn mình đi”.
“Mình… mình nghĩ là”.
“Đừng bao giờ ngập ngừng khi quyết định bất kỳ chuyện gì, chỉ… cứ đơn giản là làm thôi!”
Xấu Hổ gật đầu “mình đi, mình muốn đi với bạn”.
Đêm noel năm đó, cả bốn đứa đều có những khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
Xấu Hổ hạnh phúc đến phát khóc, cô bạn ngả đầu lên bờ vai tôi khi tiếng chuông nhà thờ điểm 12 giờ đêm.
Chúng tôi: Là bạn tốt!