Phần 66
Thắm ăn xong phần, cầm dĩa đứng dậy.
“Anh vẫn chưa biết hết về em đâu…”
“… à tiện đây em cũng xin đính chính lại: Thời gian em xa anh tính bằng tuần lễ chứ không tính bằng ngày đâu nhé, đừng bao giờ nói câu”những ngày qua”với em 1 lần nữa”.
Thắm nói rồi bỏ mặc tôi, tiến tới xả nước bồn rửa chén.
Ngủ cùng nhau sau 1 thời gian dài xa cách, cả 2 đột nhiên sinh ra gượng gạo.
Trong những tình huống thế này, thường thì Thắm sẽ là người chủ động.
Đơn giản vì chị am hiểu chuyện nam nữ hơn hẳn tôi.
Thế mà cả đêm Thắm chỉ gục mặt vào gối ngủ vùi.
Tôi tự hỏi “bản chất của đĩ đâu rồi?”
Mùa hè đến cùng những trận nắng giòn giã.
Tôi thu dọn hành lý trở về Đà Lạt – mảnh đất thân yêu.
Cùng chuyến đi với tôi còn có 2 người bạn thân thiết – thằng Mon và nhỏ Mèo Ú.
Lần đầu tiên lên xứ sở ngàn hoa, không khí mát mẻ trong lành, khiến chúng nó mê như điếu đổ.
Chúng tôi đã vui chơi đến mức quên hết cả những tồn tại trên đời.
Từ khu vực đồi cù, đến vườn hoa, sau đó cày nát cả các tuyến đường xung quanh Hồ Xuân Hương bằng những chiếc xe đạp đôi duyên dáng.
Máy ảnh được trưng dụng suốt cả ngày dài, tối đến con Mèo ú và thằng bạn tôi up hình lên facebook mỏi cả tay.
Mùa hè cứ thế vùn vụt trôi.
Rồi 1 ngày tôi nhận được cái tin sét đánh: Nợ 1 môn!
Chỉ có trời mới biết ngày hôm đó tôi đau buồn và thất vọng đến thế nào.
Môn thi thứ 2, tâm lý nặng nề đặt cả sang Thắm, vì thế tôi thiếu mất nửa điểm.
Cả nhà lặng đi.
Con Mèo ú và thằng Mon cả ngày nín thinh chả dám hó hé tiếng nào, chắc chúng nó xấu hổ vì làm không tốt nhiệm vụ gia sư cho tôi.
Thái độ của bố mẹ khó đoán cực kỳ.
Cũng chẳng thấy mở miệng chửi mắng như bình thường. Chỉ nhìn tôi với ánh mắt lành lạnh.
Tôi đoán chắc nhờ có sự xuất hiện của hai vị cứu tinh trong nhà mà mình vô tình thoát chết.
Bố xưng hô “mày – tao” nhiều hơn bình thường.
Mẹ vẫn đối đãi rất nhiệt tình với 2 đứa bạn, nhưng cả ngày chẳng hỏi han tôi tiếng nào.
Một hôm, không thể chịu nổi thêm áp lực trong nhà, tôi phóng xe điên cuồng xuống đèo.
Lúc đó đã là rất khuya.
Từ khi ngồi sau xe Thắm đập đèo 1 đêm, tôi đâm ra thích cảm giác mạnh này.
Như con thú đi theo lộ trình, từ đèo prenn tôi chạy thẳng dọc theo đường Trần Phú, rẽ vào khúc Đào Duy Từ, rồi dừng lại trước cổng nhà Thắm.
Căn nhà mái chữ A cổ kính vẫn giữ nguyên nét tĩnh lặng.
Đôi hàng rào trắng muốt nổi bật trong màn đêm.
“Gì cơ?” – Tôi hoảng hốt.
Nhà Thắm đang sáng đèn.
“Mẹ kiếp, là ai đang ở?” – Tim đập thình thịch.
Tôi đứng trước cổng nhún nhảy tìm đủ mọi cách có thể nhìn vào bên trong.
Rèm cửa che kín mít, cửa đóng im ỉm.
Tôi bèn đưa tay bấm chuông, bấm lấy bấm để, chờ mãi 1 lúc lâu chẳng thấy có ai ra mở cổng.
Đêm hôm ấy trở về nhà, trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Đến ngày hôm sau quay trở lại.
Nhà Thắm vẫn sáng đèn, cửa đóng kín mít.
Chuông cổng bấm hàng nửa tiếng đồng hồ không thấy có ma nào xuất hiện.
“Hay là chuông hỏng?” – Tôi nghĩ thầm.
Đoạn có 1 quyết định táo bạo – trèo rào vào trong.
Hàng rào không quá cao, xoay xở 1 lúc tôi cũng vượt qua được.
Nghe 1 tiếng huỵch hoành tráng. Cái mông tôi nện 1 cú trời giáng xuống đất.
Căn nhà im lìm chết chóc không có lấy 1 tiếng động.
Nhòm qua khe hở cửa sổ, thấy được 1 chút quang cảnh phòng khách.
Mọi đồ vật bàn ghế vẫn kê đúng vị trí ban đầu.
Mặt Quỷ, Ngọc Dao Lam và Thắm đều đã đi Đà Nẵng, vậy còn ai ở nhà?
Tôi thắc mắc nhưng không dám kêu cửa, trước tiên cứ mon men 1 vòng quanh nhà xem sao.
Còn đang mày mò trong bóng đêm, thình lình cánh tay chắc nịch ở đâu vươn tới chẹt cứng cổ tôi.
“Ặc… ặc… bỏ… bỏ…”
“Mày là ai? Ủa?” – Cái gã đang kẹp cổ tôi la lên kinh ngạc.
“Chú em đang làm gì ở đây thế?”
Quay người lại tôi tá hỏa tam tinh.
“Là Mặt Quỷ!”.
Mặt Quỷ khoác vai tôi đẩy cửa vào nhà, cười thân thiện:
“Ngày hôm qua cũng là chú đến phải không? Chuông cổng bị hư nhưng anh thấy có bóng người thấp thoáng bên ngoài, nghĩ là công an nên trốn kỹ, đến tối nay mới thấy chú nhảy qua cổng, nhìn cái kiểu leo trèo ngu thế kia là biết ngay không phải công an rồi. Nên anh cứ tưởng có thằng trộm vặt nào đó mò vô nhà”.
“Mặt Quỷ, sao anh không đi Đà Nẵng?” – Tôi hỏi.
“Đi làm gì?”
‘Sặc’ – cái mặt tôi trơ ra như đá.
“Anh đang đùa em đấy à? Chẳng phải chị Thắm nói anh và Ngọc Dao Lam mua lại xưởng chế tác đá ở Non Nước rồi mời chị ấy tới tham quan bàn bạc việc vay mượn tiền sao? Sao bây giờ…”
Mặt Quỷ chăm chú nhìn tôi, rồi đều giọng:
“Thế này nhé, anh nghĩ chú có một số nhầm lẫn ở đây, xưởng chế tác đá ở Non Nước là do Thắm mua chứ không phải anh và Ngọc, là cô ấy bảo Ngọc đi Đà Nẵng trông coi xưởng. Qua năm sau mới nhờ anh đứng ra làm chủ, thu công”.
“Nhưng sao chị ấy lại nói ngược lại?”
“Anh không biết, có lẽ do nguyên nhân khách quan nào đó chẳng hạn”.
“Nhưng tại sao lại mua xường đá? Thắm có hiểu biết gì về lĩnh vực đó đâu”.
Thường thì người ta chỉ dám đầu tư vào những ngành bản than am hiểu, chỉ riêng có Thắm làm điều ngược lại.
Thấy cái mặt tôi nghệt ra, Mặt Quỷ lựa lời hỏi:
“Chú nghĩ Thắm đang giấu giếm điều gì à?”
‘Vâng ạ’.
“Phụ nữ mà, họ có nhiều bí mật lắm, luôn luôn có bí mật”.
Tôi gật đầu.
Mặt Quỷ nói đúng, ai cũng có bí mật, đặc biệt là phụ nữ, thế nhưng bí mật của Thắm khiến tôi cảm thấy bất an.
Tôi bèn hỏi: “Dạo gần đây anh có biết Thắm đang chuyển sang kinh doanh không?”
“Biết chứ, kinh doanh xưởng chế tác đá đấy thôi”.
“Không phải, ý em là kinh doanh thứ khác như kinh doanh bất động sản, trang sức, quần áo…”
Mặt Quỷ ngẫm nghĩ 1 chặp, đoạn gã nói:
“Anh không nghe nói đến những thứ đó, hơn nữa, sau khi Thắm đầu tư mua lại xưởng chế tác liên tục than hết tiền, sao lại còn giàu có như thế được nhỉ? Lại còn liên quan đến bất động sản cơ đấy”.
Lần này đầu óc tôi loạn thật rồi, loạn thật rồi.