Phần 53
Thì ra chiếc xe của giáo sư đã bị bọn khốn phá hư máy, bọn chúng tính toán rất kỹ lưỡng từng đường đi nước bước để hãm hại Thắm.
“Vì sao lại là Thắm, vì sao?” Tôi gào lên, chân đá túi bụi vào 1 thằng đang nằm chết giấc.
Lúc này Mặt Quỷ cũng chạy lại gần, gã chỉ tay vào mặt chàng Ngố ra lệnh.
“Chở mọi người về nhà Hồng Ngựa, nhanh lên! Chúng tôi sẽ theo về sau”.
“Không được!” Cả Thắm, Linh, Nhi đều la lên “không có đầy đủ người tôi không đi đâu hết”.
“Mẹ chó, bọn mày còn kỳ kèo cái gì? Chạy được đứa nào hay đứa đấy” – Ngọc Dao Lam cũng xuất hiện, trên tay bị 1 vết thương rướm máu.
“Xe đâu?” – Mặt Quỷ hỏi.
“Ông giáo sư đang sửa”.
“Được rồi, Ngố, mau đi đi”.
Chiếc xe trắng de số lùi, rồi vọt 1 cái phóng như điên ra khỏi bãi đổ xe.
Tôi nhìn thấy đằng sau cửa sổ, khuôn mặt Thắm đẫm nước mắt, mascara lem luốc. (Ai biết chỗ này có gì không chính xác, xin mời pm “mcqueentop1” nhận thưởng =)) )
Chỉ còn tôi, Mặt Quỷ, Ngọc Dao Lam và Nicky ở lại.
Những tiếng la hét ầm ĩ vang lên, đám côn đồ từ đủ mọi phía đổ tới.
Tôi trông thấy xe của Ngố tông ngã 2 thằng trước khi vào làn đường.
Mặt Quỷ gật gù “thằng luật sư nhìn ngu ngu vậy mà khá”.
Ngọc Dao Lam chửi “khốn nạn”, rồi đưa cho Mặt Quỷ 1 con dao găm.
“Cầm lấy” gã đưa nó cho Nicky.
1 thằng trong đám côn đồ bị thương ở tay luôn miệng la lên “chém đi, chém chết mẹ tụi nó đi”.
1 thằng khác nói: “Phải chạy thôi, công an sắp đến rồi”.
Mấy gã đàn em cầm mã tấu trong tay không cương quyết, chúng hùa vào nói.
“Đúng đó đại ca, tạm thời rời đi cái đã, lát nữa kêu anh Hùng Tâm qua kiếm tụi nó sau”.
“Mẹ tụi mày” thằng đầu sỏ nhổ 1 bãi nước bọt về phía chúng tôi “cứ đợi đó chưa xong với tao đâu”.
Gần chục thằng xúm xít đỡ đại ca rời đi, 2 chiếc xe 7 chỗ chặn đầu đón chúng.
Ngọc Dao Lam nói “hình như tụi này bên Thủ Đức”.
“Không cần biết” – Mặt Quỷ trợn mắt rồi đưa tay ngoắc 1 chiếc xe đen đang lao tới gần.
Là giáo sư đang đánh xe của Mặt Quỷ đến đón chúng tôi.
Xe lăn bánh trên đoạn đường Trần Hưng Đạo, đang bon bon trên đường bỗng có 2, 3 chiếc ô tô khác ép sát chúng tôi, sau đó còn có vài chiếc xì po lượn ngang qua chỉ trỏ.
Tôi đoán bọn chúng nhầm tưởng Thắm đang ở trên xe này.
Giáo Sư tăng tốc độ, rồi nhanh chóng rẽ vào 1 con đường vắng.
Bất thình lình Mặt Quỷ nói: “Ngọc lái xe, giáo sư ngồi sang 1 bên”.
Không ai dám có ý kiến, thế là chúng tôi dừng lại đổi tài.
Mặt Quỷ tiếp tục lệnh cho tôi và Nicky ra sau cốp lấy vũ khí.
Tổng cộng có 2 thanh kiếm nhật loại nhỏ, 1 cây tuýp lớn và 1 cây hàng.
Tôi đưa kiếm cho Mặt Quỷ, gã lắc đầu.
“Không thích đâm chém” – rồi đích thân lựa lấy cây tuýp.
Thế là Ngọc Dao Lam 1 kiếm, tôi 1 kiếm, cây hàng dành cho Nicky, giáo sư cầm dao găm.
Cảm giác như đang đối đầu với sinh tử khiến chúng tôi bấn loạn chân tay.
Mặt Quỷ nói “chạy chậm không để đèn”.
Ngọc Dao Lam làm theo y vậy, chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên đoạn đường vắng vẻ toàn cây là cây.
Rồi tôi trông thấy ánh sáng từ đèn pha xe hơi, 2 chiếc 4 chỗ, 1 chiếc 7 chỗ tiến tới từ cả 2 hướng trước sau.
Ngọc Dao Lam rẽ bên phải.
Bất ngờ xe sau tăng tốc.
“Mẹ kiếp, nó thấy mình rồi”.
Chị Ngọc nhấn ga, xe phóng vút đi trong đêm, hai hàng cây bên đường lao vù vù tới trước mặt.
Ban đêm không có đèn, chị Ngọc chạy ở tốc độ 80km/h rồi tiếp tục tăng dần đều.
Giáo Sư la lên “cô có bằng lái chưa vậy?”
“Haha, bằng chó gì, hồi nhỏ ông già tập cho đấy” (vãi Ngọc)X – X.
Nhìn qua kính sau, Nicky liếm môi nói: “Bọn nó đang đuổi theo, tổng cộng 2 xe”.
Ngọc Dao Lam cười lạnh, chiếc xe đột ngột rẽ ngoặt vào 1 con đường nhỏ.
Con đường này 2 xe không thể chạy song song.
Rẽ trái, rồi lại rẽ phải rất gấp, Ngọc Dao Lam thể hiện tài lái xe siêu hạng.
Tuy nhiên vẫn có vài cái thùng rác bị chị tông phải.
Nicky nín cả thở, mi mắt giật giật.
Lúc này điện thoại của Giáo Sư đổ chuông.
“Là bé Nhi gọi” – ông la lên.
Mặt Quỷ nói: “Bảo bọn họ ở yên nhà Hồng Ngựa đi, chỉ có vài xe thì cắt đuôi nhanh thôi”.
Giáo Sư lập lại đúng những lời Mặt Quỷ căn dặn.
Tôi nghe thấy nhiều tiếng tranh cãi ầm ĩ ở đầu dây bên kia, dường như mấy người Thắm, Nhi, Linh… nhất quyết hỏi ra địa điểm để gọi ai đó tới giúp.
Điện thoại tắt.
Mọi người đều nhìn Mặt Quỷ lo lắng.
Ở thời điểm sinh tử gã chính là cái phao bự cho cả đám bấu víu.