Phần 51
Bất chợt đôi chân tôi dừng bước.
Thắm chuyển ánh mắt trìu mến từ khuôn mặt tôi sang đoạn đường phía trước.
Đôi mắt chị rung lên, dần lạnh nhạt.
“Chào cô”.
Thắm là người lên tiếng sớm nhất.
Trên đoạn hành lang thênh thang, sinh viên trong trường vẫn còn vài tốp nhỏ, Mi Dán trừng mắt nhìn chúng tôi, sau lưng là đám nữ quái trường học.
Cô nàng không chào lại Thắm mà lên giọng mắng: “Con đĩ kia, mày tưởng mày là ai mà dám đến trường học hả? Đây không phải là chỗ của mày”.
“Này, cô nói ai đấy? Nói cho đàng hoàng” – tôi còn đang tính chửi Mi Dán bằng mấy câu khác lợi hại hơn thì bị Thắm ngăn lại.
“Thôi anh ạ, kệ cô ta, mình đi”.
Khuôn mặt chị bình thản đến ngạc nhiên, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, tự tin bước ngang qua Mi Dán.
Thân thể Thắm không trong sạch, xuất thân nghèo hèn, tri thức cũng không có. Nhưng nhìn Thắm bên cạnh Mi Dán, chẳng hề có 1 chút thua kém.
Trông chị ung dung hơn cô ta gấp vạn lần!
Đám nữ quái bất giác đứng tránh sang hai bên nhường lối.
Mi Dán giận đến run người, cô nàng quay phắt lại, gào lên mấy tiếng cuối cùng.
“Con đĩ, con điếm, ngủ với đàn ông nhiều như mày rồi cũng có ngày sida thôi, haha, rồi chúng mày cũng sida hết 1 rổ. Đồ bẩn thỉu”.
“Sao? Làm điếm á?” – 1 Nữ quái trong đám thốt lên.
“Chứ còn? Nhìn cái tướng kìa”.
“Cái mặt dâm phải biết”.
“Cỡ như thế này á, đàn ông mệt chứ cô ta không mệt đâu”.
Nhiều tiếng cười cợt vang lên.
Sánh vai đi bên Thắm, cảm thấy nhịp chân chị ngày càng gấp gáp.
Tôi không nén nổi lòng mình, lập tức siết chặt lấy bàn tay Thắm đang run rẩy, hơi ấm từ tay chúng tôi truyền sang cho nhau.
“Có anh ở đây rồi, người ta có nói gì em cũng mặc kệ họ”.
…
Mấy ngày hôm nay, tôi và Thắm đến đau cả đầu vì 2 chuyện.
Thứ nhất là Mi Dán.
Nếu Công chúa kênh kiệu rêu rao cái tin tức tôi cặp bồ với điếm, bằng ảnh hưởng của cô ta, chắc chắn cả trường sẽ tẩy chay tôi.
Thứ hai là Mặt Quỷ.
Gã giang hồ này còn nguy hiểm hơn Mi Dán, gã ở ngay trong gia đình chúng tôi, mỗi một thời khắc trôi qua, Ngọc Dao Lam lại bị gã giày vò thêm 1 chút.
Đã bao nhiêu lần chúng tôi khuyên chị Ngọc không nên tiếp tục với Mặt Quỷ, nhưng chị ta nhất quyết không đồng ý.
Khổ cho Thắm, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, có đêm còn nằm tâm sự với tôi đến rất khuya.
Tôi cảm thấy người đáng thương nhất sau 2 chuyện này là Thắm.
Chị bị Mi Dán công khai hạ nhục trước mặt bao nhiêu người, lại còn đau thay Ngọc Dao Lam những nỗi đau về tinh thần.
Cuộc sống có lẽ sẽ tiếp tục với những hồi hộp và nghi vấn nếu không xảy ra chuyện động trời:
Tối thứ 7 hàng tuần, gia đình đĩ điếm tụ họp đi ăn tối rồi vào Bar.
Phương tiện đi lại của gia đình là 2 chiếc xe con do Mặt Quỷ và Giáo Sư làm tài xế.
Lúc chuẩn bị lên xe, tôi dặn Thắm: “Đi bên xe của giáo sư đi em”.
“Ủa? Chẳng phải anh ghét bé Nhi lắm sao?”
“Ghét cũng không sao, miễn là em được an toàn, anh nhìn cái tay giang hồ đó thấy không ổn, tốt nhất là tránh xa ra 1 chút.”
“Chồng em thương em thế”.
“Tất nhiên rồi, thôi lên lẹ giành chỗ đi, anh không muốn ngồi gần bà Nhi đâu”.
Xe của giáo sư 4 chỗ, Nhi ngồi ghế đầu cạnh tài xế.
Tôi, Thắm cùng Hồng Ngựa và đứa con trai ngồi sau.
Còn xe Mặt Quỷ chở Ngọc Dao Lam, Linh DJ và Nicky.
Vợ chồng Sami thông báo tới trễ.
Trên xe, giáo sư và Nhi Cây Trâm liên tục hỏi chúng tôi về những sự việc phát sinh gần đây có liên quan đến Mi Dán.
Nhi Cây Trâm một mực buộc tội tôi vẫn còn dây dưa với công chúa, nhưng Thắm dứt khoát bác bỏ, thế là con cáo già hết đường cãi.
Giáo Sư thông báo rằng chuyện lùm xùm của Mi Dán và tôi đã tới tai nhà trường. Chính giáo sư là người đầu tiên yêu cầu đề ra hình phạt với những học sinh tham gia đồn đại chuyện của tôi.
Theo đó sinh viên sẽ bị kỷ luật, hoặc nặng hơn có thể bị đuổi học. Hôm qua nhà trường đã cảnh cáo Mi Dán.
Nhi Cây Trâm cười âu yếm “trời ơi, anh giỏi quá”.
“Chụt… chụt” – chị ta hôn má giáo sư 2 cái liền.
Rồi quay ra sau nguýt tôi “em phải cảm ơn giáo sư, nếu không có anh ấy thì chuyện của em đồn ra tới Hà Nội rồi”.
Thắm liền thay mặt tôi nói lời biết ơn chân thành.
Miệng rối rít cảm ơn Giáo Sư, trong đầu tôi liên tục hiện lên mong muốn được đá Nhi Cây Trâm 1 phát bay khỏi xe.
Con cáo già vừa nhắc tới Mi Dán, ít phút sau Mi Dán gọi cho tôi thật.
Vừa nhấc mấy đã nghe cái giọng lạnh tanh:
“Đang ở đâu đấy?”
“Ở nhà”.
Đầu dây bên kia im lặng…
“Nếu con điếm đó không còn ở bên anh, anh có tới với em không?”
“Này! Tôi đã nói với bạn bao nhiêu lần rồi, tôi và Thắm không bao giờ chia tay, nghe thấy gì chưa?”
“Đồ ngu, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì nó cũng theo thằng khác thôi, chỉ là con đĩ mà cũng tin nó”.
Tôi tính dập máy, nhưng nghĩ ra 1 câu liền nói luôn:
“Nếu không may mắn được sinh ra trong gia đình quyền quý thì bây giờ bạn đang ở đâu? Hên lắm thì ở với chúng tôi, còn không thì đang đứng đường kìa”.
“Vậy thì tốt thôi, chúc hai người hạnh phúc đêm nay”.
Lần này lại là Mi Dán cúp máy trước.
Sau khi ăn tối, Hồng Ngựa và con trai ra về, những người còn lại kéo tới bar D&D.
Đám đàn ông chúng tôi gọi mấy chai hennessy.