Phần 42
Thình lình Mi Dán chồm tới trao ngay vào môi tôi 1 nụ hôn.
Nụ hôn pha lẫn mùi rượu, hương vị thật là đắng.
Tiếng nhạc chuyển về tiết tấu nhẹ nhàng tha thiết, trong căn phòng vắng lặng, chúng tôi không ngờ đang ôm lấy nhau hôn ngấu nghiến.
Nhưng chỉ có 1 người chủ động.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng hát bật mở.
Giật mình nhìn về phía đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Quỷ Môn Quan đang ở trước mắt”.
Hai bóng người lặng lẽ chắn giữa lối đi, như Hắc Bạch Vô Thường chuyên bắt người cho Diêm Vương trong truyền thuyết.
Nhi Cây Trâm nhếch môi cười, ánh mắt lả lơi hướng sang Thắm.
Tôi nhận ra trên gương mặt Thắm hằn lên nét căm hận.
Và câu đầu tiên thốt ra từ cặp môi hồng là câu nói đáng sợ nhất:
“Mẹ kiếp! Chúng mày dám…”
…
Căn nhà 2 tầng trên đường Nguyễn Thị Minh Khai quận 1, đêm noel rực rỡ ánh đèn.
Đèn hoa, cây thông, hang đá… tất tần tật đều do tôi và Thắm chung tay trang trí.
Ngoài đường, từng đôi lứa tay trong tay hò hẹn, còn gia đình tôi, đang có 1 sự rạn nứt lớn.
“Sao? Bây giờ thử nói đi. Hai đứa mày làm chó gì trong đó mà ôm hôn nhau hả? Mày nói đi! Mày nói đi!” – Mặt Thắm đỏ rần lên, giọng chị quát oang oang muốn đổ cả nhà.
“Anh… anh thề là cô ấy chủ động. Anh không hề đáp trả, anh chỉ ngồi đó thôi”.
“Ngồi đó thôi, ngồi đó thôi? Nực cười, vậy hai đứa làm gì trong quán karaoke, chỉ có 2 người hả? Mày còn dám nói dối tao”.
Thắm xông thẳng vào cây thông, xô ngã cái cây xuống đất, tiện chân đá luôn cái hang chúa.
“Nói dối này, nói dối này, tao không để đàn ông lừa dối thêm lần nữa đâu”.
Chị điên tiết đập phá đồ đạc trong nhà.
“Cô ấy hẹn anh đến, sẵn anh cũng muốn gặp để nói rõ mọi chuyện, nhưng anh không biết trong quán chỉ có 2 người”.
“Mẹ kiếp! Thôi im đi, mày nói dối giỏi lắm, tao ngu nên mới bị mày lừa lâu nay.”
“Thắm, anh xin em, em hãy hỏi rõ cô ấy đi”.
Thắm nhìn tôi, rồi thình lình nhặt bức tượng con lừa ném sượt qua tai tôi, trúng vào tấm kính treo tường bể tan tành.
“Tao không muốn nhìn thấy con bé đó, cả mày nữa”.
Thắm ngùn ngụt lửa giận lao lên lầu 2, tôi vội vàng chạy đuổi theo.
“Khoan đã Thắm, em phải nghe anh giải thích”.
Đột nhiên Thắm quay lưng lại hỏi tôi.
“Con bé đó là công chúa trường Ngoại Thương đúng không?”
“Người ta ví von như vậy thôi”.
Thắm ném thẳng túi xách vào mặt tôi “mẹ kiếp, nhà nó giàu nứt đổ vách mà”.
“Anh không quan tâm đến cô ấy giàu cỡ nào. Anh không phải loại người tham tiền, em cũng biết rồi còn gì”.
Tôi chụp lấy tay Thắm khi chị đang đặt lên nắm cửa.
‘Bỏ ra’ – Thắm bình tĩnh nói.
“Dừng chuyện này ở đây được không?”
“Thằng hai mặt khốn nạn!”
Chị gào lên rồi xô mạnh cửa lao vào phòng.
Tôi hốt hoảng “Thắm, em tính làm gì vậy?”
“Bây giờ 1 là tao, 2 là mày, phải cuốn xéo khỏi cái nhà này. Mày chọn đi”.
Lôi hết vở sách, đồ đạc của tôi trong tủ, Thắm hét “không thề là tao được, quên mất! Sao tao lại có ý nghĩ ra đi nhỉ? Tao yêu mày quá đến phát rồ rồi thằng khốn, nhà này tao đổi được nhờ ăn nằm với việt kiều đấy. Tao không có bố mẹ giàu có xây cho biệt thự như con bé kia đâu, mày qua nhà nó mà ở!”
Từng món đồ của tôi trong tủ bị Thắm quẳng hết xuống sàn nhà.
Trong cơn giận chị giật đứt mấy chiếc móc treo quần áo.
“Mẹ chó, cái nhà này càng ngày càng không nghe theo lời tao rồi”.
Tôi ôm chặt lấy Thắm:
“Thôi đi Thắm, anh không có làm gì sai, anh đã nói với cô ta rằng anh yêu em, anh chỉ yêu mình em”.
“Bỏ tay ra”.
“Không, em giết anh đi”.
“Mày đừng tưởng tao không dám”.
Chị Thắm đẩy mạnh tôi ra, rồi chộp lấy chiếc kéo trong ngăn tủ. Tôi vẫn ôm cứng lấy chị sống chết không buông.
“Mày là ai? Mày là ai mà làm lương tâm tao thức tỉnh? Cũng kéo mọi tật xấu của tao về hả? Tao đã muốn tha cho mày, nhưng bây giờ tao chỉ muốn giết mày thôi”.
Vừa nói Thắm vừa lấy mũi kéo đâm vào tay tôi.
“A… a…” tôi cắn răng chịu đựng, từng giọt máu lượn thành dòng nhỏ long tong xuống sàn.
Đâm tôi, đâm tôi, đâm thêm nhiều nhát, Thắm phát tiết nổi điên xong xuôi, hai gối cũng ngã quỵ.
Máu đổ lên áo tôi, bám cả vào người chị, cánh tay tôi không còn cảm giác.
Nhưng chị không nhìn tôi, chỉ chăm chăm vào chiếc kéo.
Miệng yếu ớt nói: “Đi đi, con bé đó học giỏi, gia đình giàu sang có thế lực, em chỉ là con đĩ rẻ tiền thôi” – Dường như đã lấy lại bình tĩnh, Thắm đổi giọng.
“Anh không cần tiền, anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây?”
“Đến khi chết đói anh sẽ hối hận”.
“Anh không hối hận”.
“Nhưng em hối hận” – Thắm gằn giọng.
“Anh có bao được cho em đồng nào không? Thi thoảng hẹn hò đãi em được bữa ăn, ly café, em nghèo, anh cũng nghèo, thế thì lấy chó gì bỏ vào mồm”.
“Anh…” – một khi Thắm nói ra lời này, tôi không còn ngôn từ nào khác.
“Em làm điếm bao nhiêu năm rồi anh biết không?” – Đột nhiên Thắm hỏi.
“Bao nhiêu năm cũng được, anh không quan tâm đến quá khứ của em”.
“Vậy còn hiện tại, tương lai? Bây giờ em vẫn đang làm điếm đấy. Ngày mới quay lại Sài Gòn giá lên như diều, nhưng bây giờ giảm dần rồi. Em phải cày. Em cày cho đến khi nào đủ trang trải lúc không còn nhan sắc thì thôi. Anh ở đây chỉ làm tăng thêm rắc rối. Cho nên hãy đi đi, làm ơn đi đi”.
Đầu óc tôi quay cuồng, khung cảnh chung quanh chao đảo.
Từng câu nói mang nặng nỗi mặc cảm của Thắm như đá tảng đả kích thâm tâm tôi.
Cũng không biết lúc đó nghĩ gì.
Chỉ biết hơn mười phút sau tôi lặng lẽ đứng trước cửa chính, ngắm nhìn 1 lượt cuối quang cảnh trong nhà.
Cây thông, hang đá, đồ đạc đều đổ vỡ, nằm lăn lóc.
Không khí lạnh lẽo chết chóc.
Có tiếng bước chân, rồi Sami và Ngọc Dao Lam rón rén chui vào nhà giống hệt 2 con chuột nhắt.
Bắt gặp tôi đang đứng trước cửa, Sami la lên thất thanh “á á, thằng Hai Mặt kìa”.
Ngọc Dao Lam tức thì nổi nóng.
“Cái thằng khốn nạn này, mày còn chưa đi à?”
Chị ta xông vào toan hành hung tôi.
“Mày điên à Ngọc, còn chưa biết nó có lỗi hay không mà” – Sami giật ngược sư tử cái trở lại.
“Tao không cần biết, là tại mày! Tất cả đều tại mày!”
“Tại tôi ư?” – Tôi nghĩ – “hình như là tại tôi thật, tại tôi không quyết đoán nói ra sự thật ngay từ đầu”.
Ngọc Dao Lam chỉ vào mặt tôi, đay nghiến “là vì con bé trong trường đúng không? Haha, tao đã nói rồi, đàn ông mà, thứ họ thèm muốn ở đĩ chỉ là nhan sắc và tình dục thôi, sau khi tìm được 1 đối tượng khác xứng đáng hơn, sẽ vứt bỏ đĩ như 1 món đồ chơi”.
“Mày đã thề với tao lúc còn ở Đà Lạt, mày còn nhớ không? Lúc đó không hiểu sao tao lại tin mày, bây giờ nghiệm lại mới thấy mày đúng là thằng hai mặt. Lời nói của mày không có giá trị”.
Tôi bước ngang qua 2 bà chị, rồi mới dừng lại nói: “Em không làm gì sai, lời thề vẫn còn giá trị”.
“Khốn nạn, đến giờ này còn già mồm. Mày làm sao biết được cái ngày bé Nhi nói mày đang cặp bồ với 1 đứa con gái trong trường, con Thắm đã cười, rồi nói nếu mày lừa dối nó thật, nó sẽ mặc toàn đồ màu nâu cho tụi tao xem. Mày có biết đồ màu nâu có ý nghĩa gì với nó không? Hay là mày quên rồi, thằng chó! Con Thắm tin tưởng mày hoàn toàn, bây giờ mày dám phản bội nó. Ngày hôm nay bước ra khỏi đây, nếu để tao thấy mặt mày lần nữa thì tao sẽ giết mày. Tao không nói chơi đâu” – Ngọc Dao Lam quẳng cho tôi những từ ngữ cay đắng nhất thế gian. Lại còn luôn miệng dọa giết.
“Thôi. Mày đi lên lầu đi Ngọc”.
Sami tới gần bên tôi nói nhỏ: “Chờ đến khi con Thắm bình tĩnh rồi hãy về, mà có chỗ nào tá túc chưa?”
Nữ hoàng rắc rối trong lúc rắc rối, không ngờ lại là người giúp tôi giải quyết.
Tôi chỉ gật đầu trong vô thức rồi kéo balo thẳng ra cổng.
Hay thật! Bây giờ quả nhiên tôi đã bị đuổi khỏi nhà đúng như những lời Nhi Cây Trâm từng nói.
Trước khi rời đi vẫn còn nghe thấy tiếng quát văng vẳng:
“Hai đứa mày nữa! Đi đâu thì đi đi, tao muốn ở một mình”.