Phần 40
Hôm ấy, mọi người được 1 phen bỡ ngỡ khi Thắm và Nhi bước vào lớp học của tôi.
Vừa đúng lúc chạm mặt Mi Dán khi cô nàng đang ngồi đọc sách cùng tôi.
Ôi, có chúa mới biết, vì sao bầu trời hôm ấy trong vắt mà sấm sét thị uy khắp nơi.
Khi Thắm và Mi Dán nhìn nhau, 2 đôi mắt trợn trừng, mày liễu dựng ngược.
Thắm bất ngờ tiến tới 1 bước, rồi… mỉm cười “mấy đứa đang học nhóm à? Chị qua Thăm em đây”.
Mi Dán nhanh nhảu la lên “chị là chị của bạn Bốn mắt đúng không ạ? Ôi chị xinh quá, em nghe bạn ấy kể về chị rồi”.
Khỏi phải nói cũng biết, gặp được Thắm, Mi Dán mừng đến cỡ nào.
Bây giờ tôi không còn biết nói gì, trong những lúc thế này cần có sự im lặng.
Nhìn Thắm và Mi Dán chào hỏi niềm nở, tôi cảm thấy ngày tận thế đang đến gần.
Nhi Cây Trầm nhìn tôi, nở nụ cười gian trá “các em chăm chỉ thật đấy, ngày nào cũng học nhóm như thế này, bảo sao không giỏi cho được, chị Thắm nhỉ?”
“Ngày nào cũng học à?” – Thắm liếc nhìn 2 đứa tôi.
“Vâng, ngày nào cũng tự học, em với em chị là ăn rơ nhất đấy ạ” – Mi Dán khoe với vẻ tự hào.
Tôi chuẩn bị cắn lưỡi chết.
Thắm nhíu mày “thế thì tốt quá”.
Nhi Cây Trâm nắm tay Mi dán thân thiện: “Để chị đề cử lên nhà trường, bình chọn hai đứa tụi em là sinh viên năm 1 xuất sắc nhất”.
Rồi chị ta quay sang Thắm, cố tình gieo vào đầu chị những từ ngữ cay nghiệt.
“Hai đứa nó có tiền đồ ghê chị nhỉ? Trai tài gái sắc học chung với nhau. Em chị ở đây thế là an tâm quá rồi nhé, chất lượng giảng dạy ở trường em miễn chê, lại còn có sinh viên nữ xinh như mộng, cứ gọi là công thành mà tình cũng toại.”
“Hi hi hi” – Mi Dán cười khúc khích, khuôn mặt cô nàng đỏ ửng.
Trái tim tôi đập thình thịch, Thắm rất dễ mặc cảm, những lời nói vừa rồi sẽ là mũi tên đâm thấu tim chị.
Nhưng rốt cuộc, đĩ của đĩ luôn đeo chiếc mặt nạ bằng thép rắn chắc nhất.
Khuôn mặt Thắm không hề biểu cảm. Chị vẫn giữ nguyên nét cười, sâu trong đôi mắt chiếu ra những tia lạnh lùng.
“Em học cùng lớp với em chị à?” – Giọng Thắm hết sức hời hợt.
Phảng phất như trở về thời điểm tôi và chị vẫn còn là người dưng.
Mi Dán cười tít mắt “không ạ, e học khoa kinh tế đối ngoại, nhưng tụi em chơi thân lắm”.
“Bạn bè chơi với nhau, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ là tốt lắm đấy” – Nhi Cây Trâm chêm củi vào lửa.
Lại thêm bên ngoài hành lang, đám sinh viên hiếu kỳ xì xào bàn tán.
Ngoài cửa có 1 nhóm người bước vào, là đám nữ sinh theo đuôi Mi Dán.
(Quả này mới chết đây)
“Sữa cho công chúa nhỏ và chàng hoàng tử bạch mã nè” – 1 cô lên tiếng sớm nhất.
“Bánh và nước uống giải khát nữa nè”.
“Ê ê, tụi bay xí phần tao hả, tao phải chạy qua tới thư viện ôm chồng sách này về cho 2 sếp lớn đây” – 1 con bé mập mạp đeo mắt kính to đùng chen lên trước.
“Tao nữa, còn tao nữa…”
Đám nữ sinh ồn ào chen lấn. Giành nhau về trước.
Chứng kiến dung nhan 2 kiều nữ mới xuất hiện, bọn họ cũng không nể nang gì:
“Sao hôm nay ngồi xa thế, mọi bữa gần lắm cơ mà, hihihi”.
“Công chúa nhỏ này, chiều chúng mình mời phò mã đây đi ăn tối đi, tớ mới biết chỗ này đẹp tuyệt vời”.
“Đúng đấy, đúng đấy, đi công viên nước nữa, lâu rồi chưa đi”.
“Tụi mày vớ vẩn, tao thấy đi shopping rồi chơi bowling là tuyệt vời nhất”.
“…”
Cứ một câu được nhóm nữ quái thốt ra, là 1 tảng đá đè nặng lên người tôi.
Dần dần đến khi kết thúc, tôi đã bị chôn sống hoàn toàn.
Thắm miễn cưỡng nán lại 1 lúc nữa rồi lạnh lùng quay trở về.
Nhi Cây Trâm khôn ngoan, không hề lên tiếng, chị ta còn nháy mắt khiêu khích tôi.
Người thoải mái nhất là Mi Dán, nhìn bóng Thắm khuất sau cánh cửa, công chúa huých vai tôi.
“Tướng tá body của chị Thắm đã thật đấy”.
Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng mở sách ra.
Trong đầu thầm rủa “con cáo già thâm độc, con điếm có bộ mặt thiên thần, cô ta không gây ra động tĩnh gì trước đó thì ra là để chuẩn bị cho ngày bắt quả tang này. Quả nhiên lợi hại nhất vẫn là Nhi!”
Cả buổi học, Mi Dán không ngừng gây chú ý bằng cách phe phẩy tay trước mặt tôi, có khi còn lôi 2 con búp bê nho nhỏ ra múa rối.
Nhưng tôi phớt lờ hoàn toàn.
Đến khi cô nàng hỏi: “Chị Thắm và bạn có chuyện gì à?”
Tôi đứng dậy bỏ về trước.