Phần 33
Thời điểm hẹn hò tuyệt vời nhất trong ngày là sau 10 giờ đêm.
Chúng tôi đặc biệt ưa thích dùng bữa tối trong những nhà hàng lãng mạn.
Thắm nói chị thích ánh nến lung linh.
Tôi thỏa mong muốn của chị.
Trên tầng thượng New World, chúng tôi ăn tối trong đèn nến mông lung và tiếng nhạc dịu nhẹ.
Còn nhớ ngày trước Thắm từng ngỏ lời mời tôi đến đây, nhưng lúc ấy nỗi mặc cảm trong tôi đã không cho phép.
Còn giờ đây? Tôi và Thắm tuy hai mà một.
Từ độ cao này nhìn xuống thành phố sáng đèn, xe cộ ngược xuôi, con người có cảm giác như bản thân là chúa tể của thế gian.
Nhà hàng nằm ở 1 nơi đắc đạo, vì thế cái giá phải trả không hề nhỏ.
Thấy tôi bận tâm, Thắm cười xòa “ôi dào, cưng lo gì chứ, em trả được mà”.
“Không phải, đây mới chính thức là hẹn hò, anh phải là người thanh toán”.
Thắm gạt đi ngay tức thì “sinh viên làm gì có tiền”.
“Vậy mà đủ đấy vợ yêu”.
Tiền bố mẹ gửi tiêu vặt và tiền thuê nhà vẫn còn đây, tôi không ngại chi trả cho những bữa tối như thế này.
Ý tôi đã quyết, Thắm đành phải tuân theo.
Ăn tối xong, Thắm dẫn tôi đến 1 góc café bệt bên hông nhà thờ Đức Bà.
Ban đêm nơi này người đông lúc nhúc, khách đến đây thuộc đủ mọi thành phần.
Thắm nói: “Ngày xưa những lúc đợi ca, em và mấy đứa thường ngồi ngoài này nuốt vội mấy ổ bánh mì”.
“Nơi này á?” – Tôi ngạc nhiên.
Thắm gật đầu – “có khi đang ngồi nhâm nhi thì công an phường tới dẹp, chỉ kịp chụp lấy ổ bánh, ly café uống dở chưa kịp tính tiền cũng phải bỏ lại, mạnh ai nấy chạy” – nói đến đây chị cười khúc khích.
“Nhưng mà thời gian trôi qua đã lâu, nơi này không còn như ngày trước nữa”.
Ngồi trên vỉa hè, dưới những hàng cây rì rào, chúng tôi im lặng thưởng thức ly café đen đá.
Vị đắng của café làm tôi liên tưởng tới vị đắng của cuộc đời Thắm.
Ngày chị lăn lộn kiếm ăn trên đất Sài Thành chắc tôi chỉ mới vừa… dậy thì.
Đêm ấy trở về, Thắm ôm tôi sung sướng chìm vào giấc ngủ.
“Cảm ơn anh đã cho em một buổi tối tuyệt vời”.
…
Mi Dán lạ lùng nhìn tôi từ đầu tới chân, miệng tròn như chữ O.
“Waaa… thay đổi rồi, thay đổi rồi”.
“Khác lắm à?” – Tôi hỏi.
“Đương nhiên là khác, nhưng thế này trông cũng ổn đấy”.
Có được lời khen của công chúa, coi như tôi đã rất thành công.
‘Mà này’ – Mi Dán nhướng mày “sao tự nhiên lại diện ra thế, hay là…”
“Hay là thế nào?” – Tôi chột dạ, chuyện của tôi và Thắm làm sao cô nàng này biết được.
“Hay là có bạn gái rồi, haha!” – Mi Dán la lên 1 tiếng khiến tôi giật mình.
Đang ngồi trong thư viện, vì thế tiếng động vừa rồi là khá lớn. Mọi người đều nhìn chúng tôi, 1 số ánh mắt mang đầy vẻ khó chịu.
Tôi nhìn quanh quẩn, miệng chối đây đẩy “không có chuyện ấy đâu”.
‘Có mà’.
“Không có”.
Tôi quyết định giấu nhẹm chuyện tình cảm với Thắm. Dù sao cũng không nên để ai biết những quan hệ của tôi. Nhất là công chúa kiêu kỳ kia.
“Nhìn vào mắt mình đi” – Mi Dán chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ơ, để làm gì?”
“Xem thử bạn nói dối hay nói thật, nhìn thẳng vào đấy, cứ giữ nguyên như thế không được chớp”.
Mi Dán nhíu mày, cái cổ hơi nghiêng qua nghiêng lại.
Chúng tôi cứ thế nhìn thẳng vào mắt nhau, điệu bộ cả 2 hết sức kỳ quái.
“Tốt rồi” – cô nàng reo lên “quá trình kiểm tra hoàn tất, bệnh nhân ông cụ non được chứng nhận có 1 trái tim khỏe mạnh”.
“Hả? Sao lại trái tim khỏe mạnh?” – Tôi thắc mắc.
“Bởi vì người ta có câu: Yêu không tốt cho tim và sức khỏe, ngốc thế!”
Rất may không có ly nước nào ở đây, nếu không chắc tôi chết vì sặc, còn khuôn mặt Mi Dán sẽ ướt nhẹp nước.
Tôi không biết cô ta trẻ con hay có chiêu trò gì thực sự nhìn được nội tâm người khác, nhưng rõ ràng cái mặt làm bộ ngây thơ của tôi cũng không hề thua kém Nhi Cây Trâm, như thế làm gì có chuyện Mi Dán nhìn ra được sơ hở của tôi chứ.
Nhắc tới Nhi tôi chợt nhớ, thi thoảng tôi vẫn đụng mặt chị ta trong thư viện.
Con Điếm Có Bộ Mặt Thiên Thần coi vậy mà chăm đọc sách ghê gớm, lại toàn là văn học nước ngoài mới khiếp!
Lần gần đây nhất tôi gặp Nhi Cây Trâm là khi đang đi tìm sách tham khảo cùng đám bạn trong lớp.
Cáo Già tiến tới hỏi han, nói cười rôm rả, lại còn nhiệt tình hướng dẫn tôi nên mượn những quyển sách nào là cần thiết.
Trước mặt người khác, chúng tôi thân thiện và cởi mở chẳng kém gì đôi bạn thân.
Điều làm tôi ức nhất là trong trường Ngoại Thương, Nhi Cây Trâm chính là 1 trong những sinh viên xuất sắc nhất, hơn nữa lại là hoa khôi năm 4, đám nam sinh ngu ngốc đeo theo chị ta nhiều không đếm xuể.
Mỗi lần trông thấy 1 anh chàng si tình bị Nhi Cây Trâm từ chối thẳng thừng, trong đầu tôi lại cười thầm: “Con người mê muội chìm trong bể khổ. Đức Phật dạy cấm có sai mà!”
Ngay cả sinh viên năm nhất như đám bạn tôi cũng biết rõ chị.
Nhi Cây Trâm tươi cười nói chuyện xã giao với bạn bè tôi.
Sau đó, thằng Mon ngồi bên tôi và con nhỏ Mèo Ú ôm lấy tôi gào lên sung sướng “sao ông không nói sớm ông quen Hoàng Yến Nhi, sao không nói sớm hơn hả?”
“Vậy thì hay lắm à?”
“Sao lại không? Hot girl ngoại thương đấy”.
“Ôi xời… tui thấy cũng bình thường”.
“Hả?” – Thằng Mon chưng hửng. Tại tôi làm nó đứt gánh giữa đường.
Con Mèo Ú đổi giọng châm chọc:
“Xin lỗi bạn hiền, mình biết bây giờ bạn ngon rồi, ghê quá hén”.
“Này này, gì nữa đấy?”
“Thì bây giờ thân thiết với cô công chúa kênh kiệu kia rồi, lại còn quen biết Yến Nhi nữa, quá dữ, tương lai chắc ăn tối với cả siêu sao điện ảnh đây”.
Nhắc tới ‘ăn tối’ – tôi nghĩ ngay đến Thắm. Quả thật nếu so sánh về ngoại hình thì Thắm cũng chẳng hề thua kém bọn diễn viên.