Phần 32
Về sau, khi ôn lại chuyện xưa, Mi Dán nói: “Cái mỏ ông cụ của con cằn nhằn ghê gớm phải biết, y hệt như bà ngoại con ở nhà”.
“Cho nên mới gọi mình là ông cụ đó hả?”
“Hì hì thì ấn tượng đầu tiên mà”.
Hay thật! Qua ấn tượng đầu tiên, tôi gọi cô nàng là Mi Dán, còn cô nàng gọi tôi là ‘ông cụ’.
“Vậy đó là ấn tượng xấu rồi” – tôi nói.
“Ơ, sao lại xấu?”
“Chẳng phải con gái chúa ghét con trai nhiều chuyện sao?”
“Haha, còn tùy, nhưng mà như thế không phải là nhiều chuyện đâu, đúng là ông cụ non”.
“Đừng có gọi ông cụ nữa”.
“Thích thế đấy, ông cụ non”.
Mi Dán và tôi say sưa tranh cãi về vấn đề “cụ non – không phải cụ non”.
Sau đó cô nàng nói: “Đùa chút cho vui thôi, lần đầu tiên mình thấy có người dám tranh cãi với cả đám bà chằn đó đấy”.
“Thật à?”
“Thật, cho nên sau đó mình mới tò mò đi theo xem mặt mũi thế nào” – Mi Dán lè lưỡi nháy mắt.
Tôi vội lục lại ký ức.
Đúng là hôm đó khi đến giờ tập trung, tôi liền chạy vào nhà vệ sinh cho… bớt căng thẳng.
Cô gái xinh xắn có cặp mi giả cong vuốt sải bước song song với tôi trên hành lang.
Cô ta vừa đi vừa huýt sáo véo von, điệu bộ thản nhiên hệt như là cô chủ của cả trường.
Mi Dán bước vào vệ sinh nữ, tôi chui ngay vào vệ sinh nam.
Lúc đó cũng không để ý lắm. Chỉ nghĩ trong đầu “cái con bé ban nãy giải cứu mình trông tươi tắn thế hoá ra cũng đang… khó ở”.
“Không ngờ trong mắt cô này mình là người hùng, hay cái gì đó tương tự vậy” – tôi nghĩ thầm.
Đột nhiên nhớ đến 1 chuyện, Tôi liền cảnh tỉnh Mi Dán “đám quỷ quái đó bám đuôi bạn chắc chẳng phải hạng tử tế gì đâu”.
Trong đầu tôi là hình ảnh 1 ngày nào đó Mi Dán không còn địa vị xã hội nữa, cô lập tức bị đám bạn tẩy chay.
“Sao thế? Lo lắng à?” – Mi Dán nhìn tôi.
“Bạn bè, không lo sao được”.
“Là bạn bè à?”
“Sao?” – Tôi chưng hửng. Chắc cô nàng kiêu kỳ này không coi tôi là ban đâu, nhiều lắm thì giống như cái kiểu “bạn xã giao” của Thắm.
“Ừ, mình là bạn bè” – Mi Dán tươi cười – “thật ra đám bạn hay chơi với mình chẳng qua cũng chỉ vì mình là con của bố. Bọn họ tiếp cận mình để cầu thân đó thôi”.
Thì ra Mi Dán cũng hiểu rõ chuyện này.
Có lẽ vì mọi người xung quanh đều đến với cô để xum xoe nịnh nọt nên Mi Dán đã chán ngấy lũ người đó.
“Nhưng kể cũng lạ” – tôi hỏi: “Đã biết bọn nó không phải người tử tế, sao bạn còn giao du với chúng?” – Vấn đề này tôi cũng không thể hiểu nổi.
Mi Dán nhún vai “đơn giản thôi, vì cảm giác làm công chúa cũng tuyệt vời, cứ coi như bọn cơ hội đó như người hầu xung quanh là xong, vả lại, một người nổi tiếng cũng cần có fan hâm mộ đúng không nào?” – Giọng điệu cô nàng đầy cao ngạo.
Tôi nghĩ thầm: “Công chúa kiêu kỳ vẫn là công chúa kiêu kỳ”.
“Haha, nhưng mình đặc cách cho bạn làm đại diện của người nổi tiếng đấy, thích không? Hoặc làm quản gia cho công chúa nhé” – Mi Dán đùa.
Từ cái mặt cô nàng cho đến lời ăn tiếng nói đều có điểm gì đó bất thường khiến tôi nghi ngờ.
“Này, sao ngây ra thế?” – Đột nhiên cô nàng vỗ vai tôi – “ngồi đây nhắc tới chuyện thi cử mới nhớ tới ân tình của ông cụ hôm đó, haizzz” – nói rồi liền thở dài.
2 ngày thi liên tiếp, tôi thi cùng phòng với Mi Dán, chỗ ngồi cũng không cách xa nhau mấy. Vì vậy chúng tôi thường xi nhan trao đổi bài.
Đại học coi thi rất gắt, nhưng đôi khi vẫn có vài câu trót lọt.
Sau chuyện đó, chúng tôi tạm được coi là quen biết.
Ngày nào cũng gặp nhau trên hành lang, trên sân trường, trong giảng đường, và cả trong thư viện nữa. Tôi và Mi Dán dần đi đến cái gọi là “tình bạn”.
Nhờ có Mi Dán, tôi không còn chán ghét trường học như trước.
Thay vào đó là những cảm giác quen thuộc và 1 chút thách thức thú vị.
“Đám sinh viên lắm chuyện, chúng mày cứ chờ đấy!”
…
Thay đổi!
Từ ngày cân bằng được cuộc sống cùng những cô điếm và cuộc sống cùng những sinh viên Ngoại Thương, tôi trở nên vui vẻ và thoải mái hơn rất nhiều.
Nhất là trong chuyện tình yêu, tình dục.
Dần dà, tôi biết cách chiếm thế chủ động những lúc gần gũi với Thắm.
Sau khi đều đã lên đến tầng mây thứ 9, Thắm mãn nguyện ôm lấy tôi thủ thỉ “ở với em, anh có tiến bộ rồi nhé, vậy là không phụ lòng của mẹ, em đã dạy bảo cưng rất tốt, haha”.
“Em cũng chăm sóc anh béo khỏe ra nữa nè” – tôi hôn má Thắm.
“Ờ đúng nghe, công nhận dạo này anh to xác ra, lại dai sức hơn nữa, woa woa, em là người phụ nữ giỏi giang nhất” – vừa nói Thắm vừa vỗ bôm bốp vào ngực tôi.
Tôi ôm siết vòng eo Thắm như để khẳng định lại lời nói của chị.
Miệng thì thầm “một lần nữa!”
“Một lần nữa?”
“Ừ, thêm 1 lần nữa, tại cứ mỗi lần nghe em nói, nhìn em cười là máu trong người anh chạy lên tới não…”
“Còn cơ bắp thì tụt hết xuống dưới, đúng không?” – Thắm cười khúc khích.
“Hahaha, nhắm mắt lại rồi biết”.
“Quỷ nhỏ, ghét cái mặt!”
Thắm mãn nguyện, tôi cũng hạnh phúc không kém.
Để hâm nóng tình cảm, chúng tôi thường xuyên ra ngoài hẹn hò cùng nhau.
Sami và Ngọc Dao Lam ức ra mặt.
Sami nói: “Trai theo tao có mà đầy, cơ mà tiêu chuẩn tao cao, đếch thèm thằng nào thôi”.
Ngọc Dao Lam vội vàng hùa theo “trai đối với chị em mình chỉ như bèo nước gặp nhau, 1 đêm qua đi rồi thôi, việc đếch gì cứ phải ở với 1 thằng cho nó mệt.”
“Đúng đúng, tao là tao chúa ghét cái kiểu dây dưa phiền phức của đàn ông. Bọn nó chẳng có điểm nào tốt đẹp cả”.
“Nói tóm lại là: Chỉ có phụ nữ mới có thể đem lại hạnh phúc cho nhau”.
Sami hô: “Chí lý, làm 1 ly!”
Ngọc Dao Lam: “Làm 1 ly”.
2 bà chị ngồi trên lan can say sưa, miệng thì thao thao bất tuyệt cái gọi là “chính sách ở giá của những cô nàng cao giá”, nhưng trong mắt ánh lên những tia không cam chịu.
Mặc kệ dư luận ở nhà, tôi và Thắm vẫn bên nhau hưởng thụ “lạc thú trần gian” – theo cách gọi của Thắm đó là mua sắm.
Vì đi đến đâu, người ta cũng nghĩ chúng tôi là chị em, nên Thắm quyết tâm thay đổi vẻ ngoài. Chị ra sức chọn lựa những bộ quần áo trẻ trung, tươi tắn.
Nhìn Thắm bỗng nhiên đơn giản, thánh thiện đến lạ kỳ, tôi chợt nhớ ra bao lâu nay chị vẫn là người vì tôi nhiều nhất.
“Đừng nói là việc nhỏ nhặt như thay đổi cách ăn mặc cho phù hợp với anh, kể cả có bắt em phải hy sinh điều gì đó, em cũng sẽ không đắn đo suy nghĩ đâu!” – Âu yếm nhau trong khu thử đồ, đôi môi hồng để lại cho tôi câu nói nặng bằng non.
Chờ chị thử xong vài bộ quần áo, tôi nhẹ giọng “em nghĩ sai rồi”.
“Nghĩ sai gì cơ?”
“Đề có được hạnh phúc trọn vẹn, chỉ 1 người hy sinh chưa đủ, mà phải là 2 người cùng đồng tâm chia sẻ”.
Nói đoạn, tôi nhanh tay lựa cho chị bộ váy áo gợi cảm đã ngắm sẵn từ trước.
“Anh vẫn yêu em trong hình hài như thế này hơn”.
“Cưng ngốc lắm”.
Tôi nháy mắt, không đáp lời.
Thắm nhìn bộ váy da báo xẻ đùi trên tay, đôi mắt chị tức thì chuyển sang ngắm nghía tôi từ đầu tới chân.
“Anh nói hạnh phúc là khi hai người cùng chia sẻ mọi thứ với nhau đúng không? Vậy thì anh và em sẽ lập thời gian biểu, ngày nào ăn bận theo kiểu nào, chẳng hạn như 2, 4, 6 cầu kỳ kiểu cách còn 3, 5, 7 đơn giản nhẹ nhàng. Duyệt không chồng em?”
‘Duyệt’.
Thế là Thắm ra sức lựa cho tôi những bộ đồ lịch lãm sang trọng nhất.
Khoác trên mình những bộ cánh đó, tôi cảm thấy mình như 1 quý ông Tây Âu vừa từ trong tiểu thuyết bước ra.
“Hà hà, nhìn thế này vẫn đẹp, vẫn trẻ chán, nhưng anh hợp hơn với em rồi đó” – Thắm tự hào nói, tay chỉnh lại cổ áo cho tôi.
Nhìn đôi môi đỏ mọng, vành môi cong cong, tôi chỉ muốn cắn ngay 1 phát.
Các cô nhân viên trông thấy chúng tôi khoác tay nhau dạo vòng quanh, ai ai cũng xì xào bàn tán.
Đồ cho chị, đồ cho tôi, giỏ này, túi kia, anh tài xế taxi thấy mà trợn mắt.
Kế tiếp sau quần áo là tóc tai, trong ngày hôm đó, tôi và chị làm gấp 2 quả đầu mới toanh.
Đứng trước gương ngắm nghía kỹ càng, tôi hài lòng gật đầu.
Chị Thắm nhìn tôi, rồi lại nhìn chính chị trong gương, đoạn nháy mắt trái, búng ngón trỏ kêu ‘pằng! ‘.
Vậy là bước đầu cho 1 ngày trong mơ thành công tốt đẹp.