Phần 3
Buổi tối hôm đó ở bệnh viện thật là lạnh lẽo.
Nghe bác sĩ nói, chị bị sốc thuốc do dùng quá liều lượng cho phép. Lại thêm cơ thể đang bị suy nhược.
Tôi chợt nghĩ đến cái đêm bắt gặp chị trên đường Trần Phú, đêm hôm đó trông chị mỏi mệt và ê chề đến chừng nào.
Thằng Ty đã nói mỗi người chỉ dùng 1 viên, nhưng tại sao chị Thắm lại cắn tới mấy viên?
Chắc chắn là do lão đầu hói muốn chơi 1 đêm over high đây mà. Tôi càng nghĩ càng căm tức lão. Bọn trí thức đểu giả, đáng khinh.
Nhìn chị Thắm nằm trong phòng bệnh, tôi cảm thấy một niềm thương xót tuôn trào mãnh liệt.
Những lúc gặp chị, tôi đều nhìn thấy ánh lửa bất cần đời đằng sau khuôn mặt.
Nhưng giờ nằm yên tĩnh tại ở đây, tôi nhận thấy chút gì đó nhỏ bé, yếu đuối.
Một giờ sau, thằng bạn thân duy nhất biết chuyện của tôi đến.
Nó lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, trời đà lạt lạnh buốt, thở ra khói.
“Nó sao rồi hả mày?” – Thằng Ty hỏi.
“Chậm chút nữa thì chết” – tôi đáp gọn lỏn.
“Cái gì? Làm gì nghiêm trọng đến mức đó” – cu cậu giật bắn mình.
Quả thật tôi chỉ nói thế để hù dọa thằng trời đánh này. Chứ chuyện sớm hay trễ như thế nào tôi không biết. Chỉ biết chị bị sốc thuốc.
“Bị sốc thuốc, nhờ ơn của mày đó, vừa lòng chưa?” – Tôi mỉa mai.
Thằng Ty đốp lại ngay: “Mày vô lý, ai cũng chơi, tao cũng chơi, sao tao không nằm trong đó đi”.
“Chắc chắn chị tao dùng nhiều hơn người khác, mày thử nghĩ coi, có phải lão già bao chị đã cho chị uống không?”
Bỗng nhiên tôi dùng từ “chị tao” như người thân thích. Đến tôi cũng thấy bất ngờ.
Có điều thằng Ty không để tâm, nó bận suy nghĩ đến tình hình vũ trường vài tiếng trước.
“Tao không để ý lắm, tại vì nó nhảy với cha già đeo kính, mấy thằng to con và một đám mấy em xinh tươi nữa kìa”.
“Tức là mày nói người cho thuốc Thắm là một trong cái đám ô tạp đó?”
Thằng Ty nhún vai: “Biết đâu là chính nó đòi chơi over”.
Tôi đổ quạu: “Người ta có tên!”
“Ừ thì Thắm, vừa lòng mày chưa?”.
Cái thằng, nó bắt chước y kiểu nói của tôi.
2 Đứa tôi sau câu đó bỗng lặng thinh. Mỗi đứa nghĩ về 1 hướng.
“Mà sao trùng hợp vậy, tự dưng bày ra cái trò đúng ngay bữa nay” – tôi lên tiếng trước nhất, miệng xuýt xoa kêu khổ.
“Hả? Cái gì?”
“Ý tao là” tôi nói: “Sao tự dưng lại có cái trò The queen of night chi vậy? Rồi còn bày trò ra hú hét loạn xạ nữa chớ, mày đầu têu chứ ai” – tôi hích nhẹ vào vai thằng Ty.
Cu cậu đực mặt ra rồi bỗng nhiên cười khà.
“Mẹ bố, tao muốn mày có dịp trông thấy người đẹp trong lòng nhảy sexy nên mới cố tình bày ra đó, chứ từ trước đến giờ đếch gì có nữ hoàng, rồi bày đặt trao giải thưởng. Mày lại còn chửi tao”.
Cái mỏ nó khiến Tôi chưng hửng.
Thảo nào lúc đó tôi thấy nó lạ lắm. Rõ ràng lúc trao giải nó đã ngắm sẵn Thắm rồi.
Ra là nó muốn tốt cho tôi, dù sao tôi cũng phải cảm ơn nó đã hết lòng tạo điều kiện.
Bây giờ tôi mới vỡ lẽ, cái thằng này kể cũng hay phết.
“Cảm ơn mày” vỗ vai nó 1 cú thật kêu, tôi rủ: “Ăn chút gì không?”
“Thôi tao no rồi”.
“Sao vậy? Bình thường mày ăn như hạm mà?” Tôi hỏi.
“Không thiết ăn” – thằng Ty uể oải.
Tôi nhìn dáng vẻ nó, cố gắng đoán xem nó đang nghĩ gì.
Nghĩ một chặp cuối cùng trong đầu tôi nổ ‘oang’ 1 tiếng thật to.
“Bỏ vợ rồi, tao đưa chị tới bệnh viện, rồi cái vũ trường của mày…” Tôi dè dặt hỏi.
Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra.
Tôi e là tôi mang tội với nó mất rồi.
Ngoài suy nghĩ của tôi, thằng Ty chỉ lắc lắc đầu.
Thì ra công an có tới nơi, khi tới khách khứa đã vắng hẳn, họ xét nghiệm thấy chỉ có một người đang phê, vài người có dấu hiệu dùng thuốc, và không bắt quả tang được viên nào tại hiện trường.
Thằng Ty thoát nạn về phía công an, nhưng lại rắc rối với bà chủ của XO. Chẳng là nó vì chuyện của tôi mà quậy 1 bữa tưng bừng. Kết quả còn kéo cả công an tìm tới, gây phiền phức không ít.
Nó bị cái bà ác ma ấy sạc cho 1 trận rồi cắt lương.
Chuyện đã rồi, có chia buồn, có khóc lóc gì cũng vậy. Thế là tôi cười.
Cười đã đời tôi ngây ngô nói: “Cảm ơn mày vì danh hiệu nữ hoàng của đêm, nay đã thành nữ hoàng nôn mửa, cảm ơn vì chai rượu ngoại thật to”.
2 Đứa tôi bật cười ha hả.
“Lại còn dám lấy 1 chai rượu tây, mày được đấy!” Tôi bật ngón tay cái, khen.
“Hả? Tao chôm rượu á?” – Thằng Ty nhíu mắt.
“Chai rượu tây, chai rượu dành tặng cho Thắm ấy” – tôi nhắc.
“À à, rồi rồi, chai rượu đó tao làm gì dám ăn cắp trong quầy bar, rượu của lão đeo kính âm thầm mua rồi bảo tao trao giải đó chứ” – thằng ty bình thản trả lời.
‘Sặc’ tôi đờ người ra.
Đồ chó đẻ tôi hận nhất trong lúc này, lại là lão ta.
Nếu có thể trù để lão chết tôi nguyện trù 3 kiếp 9 đời.
Thì ra, thằng Ty đã bàn trước với lão cùng nhau dàn dựng cái trò trao thưởng cho người đẹp nhất đó.
Tôi lặng thinh chẳng nói chẳng rằng.
…
Trời vừa hửng sáng, tôi đã choàng mình tỉnh giấc.
Suốt đêm túc trực phòng bệnh trông nom Thắm, tuy mệt nhưng lòng tôi vui sướng.
Thằng Ty đã về từ nửa đêm, hẹn sáng nay quay lại.
Tôi tranh thủ xuống căn – tin bệnh viện mua chút đồ ăn sáng. Bác sĩ bảo sau khi chị tỉnh sẽ dần hồi phục, đến trưa là có thể đón về nhà được rồi.
Tôi cảm ơn rối rít.
Bây giờ thì tôi như người nhà của Thắm. Hay thật.
Tôi áng chừng đến khi quay về là chị tỉnh thôi, tỉnh rồi nhất định sẽ rất đói vì thế mua ngay suất cháo.
Bệnh viện bắt đầu rục rịch người qua lại, ban mai thức giấc, nhìn nắng chiếu vào khung cửa sổ, đột ngột tôi tự hỏi: “Hay là mình đang mơ?”
Tôi ngồi xuống cái ghế kê đầu giường, nắng nhẹ rải đều lên người Thắm, ga giường trắng tinh làm nên cho khuôn mặt xanh xao. Người con gái trong mơ giờ đây gần tôi hơn bao giờ hết.
Tóc rối bết vào mặt chị, tôi đưa tay gạt sang một bên.
Bất chợt, Thắm từ từ hé mắt, nhìn tôi thật lâu, cái nhìn như chẳng hề quen biết.
Mà cũng phải, tôi nào đã quen chị.
Chị đưa mắt xem xét khắp phòng bệnh, rồi ngoảnh mặt sang bên cửa sổ.
Đoạn giật mình gọi: “Điện thoại, điện thoại đâu?”
Tôi lập tức mở cửa tủ ở đầu giường, lấy ra chiếc bóp màu đen.
“May quá đây rồi! Vậy mà tưởng mất hết mối” – cầm lấy chiếc điện thoại cảm ứng, chị lướt ngón tay vội vã trên màn hình rồi chừng vài giây sau thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ không phải chị sợ mất điện thoại, mà sợ bỏ sót mấy cuộc gọi của khách.
Thắm nhét điện thoại vào bóp cẩn thận, quay sang nhìn tôi.
“Chắc em nhỏ hơn chị?” – Thắm hỏi.
“À… vâng” hình như chị chưa nhớ ra đã gặp tôi 2 lần.
Thắm gật đầu:
“Tối qua là em đưa chị vào viện à”.
Tôi gật đầu, ngước nhìn khuôn mặt xanh xao của Thắm.
Cất tiếng hỏi: “Chị khá hơn chưa?”
Thắm đưa ánh mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân, tôi cảm thấy tim đập chân run.
Chị không trả lời câu hỏi của tôi, mà dường như đang cố nhớ ra sự việc gì đó.
Tôi mở nắp cà – men mùi cháo thịt thơm lừng.
Bỗng nhiên thấy chị nở nụ cười khinh mạt.
“À, lão già hói bỏ của chạy lấy người rồi” – giọng điệu chị đầy mỉa mai.
Tính ra không phải chỉ mình tôi gọi lão là “lão hói”.
Chưa kịp mừng đã nghe Thắm đê thêm một câu: “Cũng may là vòi được lão kha khá”.
Chị nói như thử đó là một việc hết sức bình thường.
Tôi dùng thìa quấy đều cháo, hít một hơi đoạn tươi cười nói: “Chị ăn cháo này”.
“Không đói” – Thắm lắc đầu.
Tôi ngạc nhiên, đêm qua nôn sạch sành sanh, sáng nay ngủ dậy ủ rũ mà không đói ư?
“Hay là chị muốn ăn cái khác?” Tôi nghĩ thầm.
Chị Thắm toan nói điều gì đó, liền nghe tiếng bụng réo ì ục.
Chị bối rối. “Đưa đây, chị tự lo được”.
Tình huống thế này tôi chẳng biết nên cười hay nên mếu đây.
Đôi tay chị run run cầm lấy hộp cháo, 2 tay chị mới miễn cưỡng làm được thì tay đâu cầm thìa nữa?
“Thôi, chị để đó cho em” – tôi xông xáo.
Dường như bất lực, Thắm đành gật đầu.
Tôi hiểu những người như chị vốn tự lập không bao giờ thích dựa vào người khác. Và họ cũng sợ nhất là phải lệ thuộc vào ai đó.
Chúng tôi ngày một cởi mở với nhau hơn theo từng thìa cháo.
Lẽ dĩ nhiên, một số thông tin của chị tôi đã nắm được.
Thắm quê gốc ở miền tây – Cần Thơ.
Cần Thơ gạo trắng nước trong.
Ai đi đến đó, lòng không muốn về.
Hèn gì mà nước da và mái tóc chị đẹp quá chừng.
Có thời gian dài chị làm gái nhảy trong vũ trường đình đám Đêm Màu Hồng dưới thành phố, cuộc sống nửa gái bao, nửa vợ bé quá khốc liệt. Sau vài vụ xô xát đánh ghen, rồi những vụ gây gổ giữa đĩ với đĩ. Chị một mình bỏ lên Đà Lạt tìm cuộc sống mới.
Tôi hỏi: “Thế còn gia đình chị? Chị có về thăm bao giờ không?”
Thắm trả lời bình thản: “Nếu có một lão cha dượng suýt nữa hại đời mình, cưng có thích về không? Nếu có một bà mẹ biết chuyện chỉ im lặng cưng nghĩ sao?”
Tôi không dám trả lời.
“Ở đây không bằng Sài Gòn, nhưng một ngày ít nhất cũng kiếm được hơn một chai, toàn đi với mấy ông lớn từ dưới đó lên nghỉ mát, vừa khỏe thân, quà cáp đầy đủ vừa đỡ nhục như mấy đứa ngoài kia” – Thắm tiếp lời.
Chị vừa kể vừa nhìn tôi. Tôi có cảm giác rằng tôi sinh ra đã sợ hãi ánh mắt chị.
“Cưng sao thế?”
“Không ạ, em có làm sao đâu?” – Tôi thanh minh.
Chị cười khì, đưa ngón tay chỉ lên mắt: “Perfect waterproof mascara hai trăm chín chục nghìn” rồi buông tay thở dài: “Sáng nay chưa dùng”.
Tôi bật cười ha hả. Ở bên chị lúc sợ lúc vui thế này, chắc có ngày tôi bị cao huyết áp.
“Mascara, mascara” – tôi thầm nghĩ, cái biệt danh này rất hợp với chị. Hơn nữa chỉ mình tôi biết.
Đang có trớn ngon nên tôi tranh thủ khai thác: “Ở Đà Lạt này chị không có bạn à?”
‘Không’.
“Rủi những lúc ốm đau thì sao?” – Tôi lo thay cho chị.
Thẳm thản nhiên: “Ốm dậy tự khỏe, nặng quá vào viện y tá lo”.
Sau đó, dường như nghĩ ra điều gì, ăn một thìa cháo, chị nói thêm: “Chuyện như tối hôm qua, từ khi rời sài gòn đến nay chị mới gặp lại đấy, mẹ kiếp là đứa chó nào không biết!”
Tôi lắc đầu ngao ngán, chị mới vừa nhẹ nhàng được một lúc đã lập tức chuyển sang ‘tông’ chợ búa.
Tôi hỏi: “Là ai phát thuốc cho chị?”
“Vũ nữ, sau đó là mấy con bạn”.
“Bạn? Em tưởng chị nói không có bạn?”
“Thì bạn xã giao thôi, chị không nhớ rõ lắm, chắc sau đó nó đưa chị thêm 1 viên. Mẹ, phê quá biết gì nữa” – Thắm vừa nói vừa gườm gườm đôi mắt. Dường như chị đoán được nguyên nhân chị vào viện là do ai.
Tôi cũng đột ngột nhớ đến mấy cô gái xinh đẹp trong vũ trường, lúc chị Thắm nhận giải nữ hoàng vài cô bĩu môi khi dễ.
Tôi la thầm: “Phụ nữ ganh ghét nhau là đáng sợ nhất”.
Đột nhiên chị quay sang nhìn với ánh mắt như muốn lột trần tôi.
“Này cưng”.
“Vâng?” – Tôi e dè.
“Sao bỗng nhiên lại làm cái việc rỗi hơi này, đưa chị vào đây rồi ngồi cả ngày ở đây, sao không vứt đại chị vào xó xỉnh nào đó là được rồi.” – Chị nói với giọng dửng dưng, không chút cảm tình.
Tay vừa đưa thìa cháo tới miệng chị, chị không ăn, chỉ chăm chú soi xét tôi.
Có lẽ bao nhiêu năm lăn lộn, chị không thể tin được ai.
Bỏ thìa cháo trở lại trong cà – men. Tôi đắn đo suy nghĩ.
Chả lẽ giờ lại bảo vì em yêu chị?
Chắc chắn tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa và không bao giờ gặp lại chị nữa.
“Bởi vì em không giống như cái bọn chó chết bỏ mặc chị ở vũ trường” – cuối cùng tôi cũng tìm ra câu trả lời phù hợp. Không đã động đến tình cảm, cũng đúng với ý tôi.
Tim tôi đập thình thịch.
“Không toan tính?” – Chị trừng mắt.
“Không toan tính!” Tôi khẳng định.
Chị Thắm gật đầu.
“Không cho ăn nữa à?” – Thắm đột ngột cao giọng.
Tôi lại trở về với công việc ưa thích của mình.
Chúng tôi cứ vậy nói chuyện phiếm, sau khi ăn xong, chị giục.
“Chị muốn uống nước”.
Chai nước ở ngay đầu giường, chị có thể với tay lấy, nhưng vẫn nhờ vả tôi. Tôi tưởng chị thích tự lo cho bản thân?
Thắm uống lấy uống để thật nhiều nước.
Điện thoại reo. Chị bắt máy, chỉ nói 1 chữ “ok” rồi cúp.
“Này cưng, chị muốn xuất viện ngay”.
“Chị đã khỏe hẳn chưa?” – Tôi do dự: “Còn chóng mặt, nhức đầu gì không?”
Thắm cười nhạt nhẽo: “Ngày xưa làm tình hội đồng cũng cóc ngán, chuyện tối hôm qua nghĩa lý gì đâu”.
Không biết nói gì hơn, Tôi lật đật đi mời cô y tá.