Phần 23
Tất cả diễn biến ngày hôm đó Sami đều mách lại với Thắm không chừa chi tiết nào.
Khi chị về cũng đã quá nửa đêm.
Hay thật! Tôi cứ tưởng Thắm ngủ với gã việt kiều kia 3 ngày liên tiếp chứ.
Không thể ngăn được những ý nghĩa mỉa mai khinh thị, tôi khổ sở vò đầu bứt tóc.
Nằm trên giường, tôi nghe rõ tiếng chị quát tháo Linh – Sam, chắc vì chuyện treo đồ không đúng nơi quy định.
Cửa phòng bật mở, ánh đèn hành lang hắt vào căn phòng tối, chiếu sáng cơ thể tôi.
Thắm nói vọng ra: “Tiền điện tiền nước tháng này chúng mày chịu 7 phần”.
“Được rồi, đi ngủ đi cô nương, say rồi đấy” – giọng Linh DJ vang lên.
Cửa đóng sập vào. Căn phòng trở lại yên tĩnh như lúc đầu.
Nằm thao thức trên giường quay mặt vào trong, tôi có linh cảm chị đang đứng lặng im, ngắm nhìn tôi.
Chừng mấy phút sau, cả cơ thể mảnh mai nằm phịch xuống giường.
Túi xách va vào chân tôi, mái tóc dài khẽ chọc vào cổ râm ran ngứa.
‘Phù’ Thắm thở ra một hơi như muốn thổi bay hết mệt nhọc “cưng ngủ chưa?” – Giọng chị lành lạnh.
Đáp lại lời chị, chỉ có màn đêm tĩnh mịch.
“Em xin lỗi về chuyện 2 con quỷ kia nhá, từ giờ chúng nó không dám quậy phá nữa đâu, mà trước đây nó có chọc ghẹo gì anh cũng đừng để bụng”.
“À, sáng nay, cũng may anh nhanh nhẹn, nếu không chắc bị mẹ mang về nhà rồi, haha”.
“… con Nhi nó khen mẹ anh trẻ và dễ tính lắm”.
Thắm thốt lên hết lời này sang lời khác, nhưng tôi vẫn không hề đáp lại.
Cứ sau mỗi lần Thắm đi với đàn ông cả ngày, tôi lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và chị xa ra 1 chút. Tôi chợt tự hỏi: “Có khi nào Ngọc Dao Lam và Nhi Cây Trâm đã đúng, tôi cũng chỉ như mọi thằng đàn ông khác?”
‘Này’ – giọng Thắm lạ lùng “anh ngủ rồi à?”
Im lặng giây lát Thắm nói thêm: “Anh không qua mắt được em đâu, anh vẫn chưa ngủ, anh đang thức, vì cứ sau mỗi câu nói của em, nhịp thở anh lại thay đổi, đây này…”
Bàn tay chị khẽ chạm vào ngực tôi, đôi bàn tay mát lạnh như con rắn trườn đi khắp người.
Công nhận, càng ngày Thắm càng thông minh.
Đến tôi cũng không còn đóng kịch trước mặt chị được nữa.
Đột nhiên Thắm siết chặt lấy người tôi, bằng cả hai tay, má kề má, vai kề vai.
Hơi thở nặc mùi rượu, liên tục phả vào mặt tôi.
“Sao mẹ đến, anh không gọi em về?” – Giọng chị đầy u uất – “còn nữa, cả ngày cũng không hỏi thăm em, bình thường 10 giờ đêm anh đã cuống cuồng lên rồi mà”.
“Có phải vì những lần trước em bảo anh lo xa không?”
Thắm tiếp tục ném cho tôi hàng tá câu hỏi vì sao, bằng 1 chất giọng nặng trình trịch.
Sau khi sống chung, Thắm vẫn thường đi với khách, chị nói “đó là mưu sinh!”
Không thể tránh né được mãi, tôi đành phải đáp trả.
Hành động đầu tiên của tôi là mỉm cười, hơi quay lưng lại.
Bàn tay chuyển xuống vỗ vỗ đùi Thắm, cảm thấy làn da mát lạnh tiếp xúc với hơi ấm trong tôi.
Thắm mặc váy ngắn, khi về đến nhà cũng chưa buồn thay ra.
“Hình như em say rồi, ngủ một giấc đi đã” – tôi đấu dịu.
“Này chồng em, vợ anh không bao giờ say đâu”.
“Sao mẹ đến anh không gọi em về?” – Chị lại tiếp tục câu hỏi trước đó.
Tôi cũng không thể hiểu nổi, điều đó có ý nghĩa lắm sao?
“Anh nói đi” răng chị cắn nhẹ vào tai tôi.
“Anh tưởng hôm nay em bận, anh không muốn làm mất thời gian của em, đơn giản vậy thôi” – tôi chống chế.
“Chỉ có vậy thôi sao? Vậy sao em về trễ anh cũng không để ý?”
“Vì ngày trước em cũng thường về khuya giờ này mà”.
“Không có, từ lúc sống chung lần về trễ nhất của em là 11 giờ, anh gọi em 5 lần. Bây giờ đã quá nửa đêm, anh chẳng hề liên lạc”.
Khi tôi mới quen chị, bao giờ trong lời nói chị cũng chêm vào đôi ba câu “mẹ kiếp, mẹ bố, chó má, khốn nạn, đĩ điếm…”.
Nhưng đến nay hình như giọng điệu Thắm đã bớt tục tĩu hơn trước.
Chắc vì ảnh hưởng tốt từ tôi, còn tôi thì ngược lại, bị ảnh hưởng xấu bởi chị.
“Này, anh có biết hôm nay em đã đi đâu không?”
“Thì đi với ông việt kiều nào đó”.
“Haha, em có nói à?”
“Chồng em ơi, trước đây em thấy làm chuyện đó với đàn ông cũng bình thường như mua 1 lon nước từ máy bán hàng tự động. Nhưng mà từ khi có anh, em thấy nhục nhục anh ạ”.
Vẫn cái kiểu thản nhiên như thể mọi đắng cay trên đời đều đã nếm trải, giọng nói Thắm như đá tảng từng viên đả kích thâm tâm tôi.
Tôi quay hẳn người lại, siết chặt lấy vòng eo thon.
“Vậy em đừng làm nghề này nữa, kiếm việc khác đi Thắm”.
“Việc gì đây chồng em?”
“Thì…” Tôi chết lặng, trình độ học vấn của Thắm chỉ là tốt nghiệp trung học cơ sở.
Ngoài vẻ đẹp trời phú, bản năng làm tình chuyên nghiệp chị chẳng còn biết gì cả.
“À, em có chất giọng tốt đấy thôi, thân hình chuẩn nữa” – tôi la lên.
“Thì đi làm ca sĩ chắc” Thắm phá ra cười.
“À, ừ làm ca sĩ đâu có dễ”. Đúng là Thắm chưa thể làm ca sĩ được – “thì em cứ bỏ nghề trước đi đã, rồi mình tính sau” – ngón tay tôi đè lên đôi môi hồng.
Thắm cười xòa: “Giải nghệ thì cạp đất mà ăn à?”
Chị tiếp lời “ráng đi anh yêu, bây giờ anh còn đi học, lo cho thân mình còn không nổi nữa là em, nhưng mà sau này anh tốt nghiệp rồi sẽ nuôi em, em cũng hẹn trước với anh đến lúc đó sẽ giải nghệ tìm 1 việc làm trong sạch”.
Trong bóng tối chúng tôi ôm ấp nhau, thân thể dụ hoặc cọ xát vào người tôi, nhưng đêm nay tôi bình tĩnh lạ. Chắc vì tương lai phía trước quan trọng hơn tất cả dục tính.