Phần 21
Trong đầu tôi chối đây đẩy: “Không, không, đừng nói là phải thoát y chớ”.
Người Thắm ngã ra dựa vào người tôi, đôi mông tròn liên tục cọ xát khiến máu chạy ngược lên tới não.
‘If you go hard you gotta get on the floor.
If you’re a party freak then step on the floor.
… Don’t stop keep it moving.
Put your drinks up…
Bar D, Đêm Màu Hồng.
London to Sai Gon.
Straight to LA, New York.
Vegas, Singapore… ‘
Bài hát On The Floor của Jenifer Lopez được Linh DJ chế lại, sau đó Sami, Thắm và tôi nhanh chóng hát theo.
‘Dance the night away.
Live your life and stay out on the floor.
Dance the night away.
Grab somebody drink a little more.
La la la la la la la la la la la la la la.
Tonight we gon’ be it on the floor.
La la la la la la la la la la la la la la.
Tonight we gon”be it on the floor”.
Thật ra có vài chỗ chúng tôi hát sai bét nhưng đó không phải là vấn đề.
Quan trọng nhất là tối nay mọi người đều vui vẻ.
Kết thúc bữa thác loạn nho nhỏ, nhà cửa vương vãi toàn là áo quần.
Rượu bia đổ đầy sàn nhà, Sami lại còn nôn thốc nôn tháo vào đủ ngõ ngách.
Hôm sau… sami vẫn chưa tỉnh, Linh DJ ngủ dậy là mất tăm mất tích.
Còn Thắm đi với 1 ông việt kiều nào đó, nghe nói ông ta sẽ ở lại VN ít hôm.
Phải nói là tôi muốn điên tiết lên.
Người yêu ngủ với thằng khác.
Nhà có 2 bà chúa quậy phá không ai chịu nổi.
Một mình tôi gánh vác tất cả, đầu tiên là thu dọn “chiến tích” của Sami, tiếp theo nhặt hết quần áo của các nữ chúa cho vào máy giặt, giặt xong còn phơi đồ, chưa tính đồ đạc mắc tiền tôi phải tự giặt tay. Cuối cùng lau nhà muốn đứt hơi.
Rắc rối này chưa giải quyết xong, rắc rối khác đã tìm đến, gần trưa cùng ngày tôi nhận được điện thoại của mẹ.
…
“Alo, con của mẹ, sống thế nào rồi? Hôm nay mẹ qua thăm con nè, mới tới Sài Gòn lúc 5 giờ sáng”.
Nghe hết giọng nói quen thuộc trong điện thoại, đầu óc tôi rối bời.
“Khốn nạn không thể khốn nạn hơn được” – tôi gào lên “Sam… dậy mau, dậy mau!”
Trong phòng ngủ, nữ hoàng nội y với trang phục cực kỳ thoáng mát vẫn say mèm.
Thời gian từ Gò Vấp sang bên quận 1 khoảng 40 phút nếu giao thông đông đúc.
Tôi lập tức bỏ xuống nhà dẹp hết đồ đạc của mấy nữ quái đang phơi nhét hết vào tủ đồ của Linh DJ.
“Lần sau cho chừa cái tật ở dơ” – tôi cười thầm.
Tiếp đến thu gom toàn bộ bia rượu, vỏ bia rượu các loại chất đống sau nhà kho.
Kéo tấm thảm cũ che đậy kỹ càng, rồi đóng kín mít cửa sau.
Khi đi ngang qua phòng khách, ngửi thấy vẫn còn phảng phất mùi rượu.
Tôi la thầm: “Mẹ và bà cô nhà mình mũi thính hơn tai, không thể sơ xuất được”.
Thế là tôi lại hì hục lau nhà thêm 2 lần nữa, còn xịt nước hoa thơm phức.
Liếc nhìn đồng hồ, đã trôi qua hơn 30 phút, tức là mẹ và cô có thể đến bất cứ lúc nào.
Tôi lật đật chạy lên lầu khóa cửa phòng Thắm.
Tiếp theo sang bên phòng Linh và Sam, trùm kín chăn nguỵ trang cho bà hoàng, còn cắm thêm 2 cái gối ôm to tướng, nhìn vào giống hệt 1 ngôi mộ.
“Này bà chị, lát nữa có tỉnh dậy thì nằm im không được lên tiếng đấy” – tôi la lớn.
Sau đó khóa luôn cửa.
Phải công nhận những sự việc sáng ngày hôm nay hành tôi mệt đứ đừ.
Bụng đói meo chưa kịp ăn uống gì, tôi hồi hộp dạo 1 vòng quanh nhà, tìm xem còn sơ hở nào nữa không.
Đúng 11 giờ 30 phút, chuông cổng reo.
Mẹ và cô niềm nở ôm lấy tôi hỏi han đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn mang nào là quà cáp bánh trái sang biếu “cô chủ Thắm”.
Tiếp đãi người lớn nhiệt tình, trống ngực tôi đánh hơn trống làng.
“Chà, nhà đẹp quá, vậy mà giá lại rẻ, cái chị Thắm đó công nhận tốt ghê” – mẹ tấm tắc khen.
Tôi mát lòng mát dạ đáp: “Chị bán shop trên đường 3/2 ít khi về nhà, nhưng mà mỗi khi về đều mua đồ ăn, nói chuyện thông minh vui tính lắm mẹ ạ”.
Mẹ và cô tôi nói cười vui vẻ, tiếp đến chuyển sang tham quan nhà ở.
“Ở đây còn ai thuê nữa không con?”
“À… còn 1 anh lớn hơn con mấy tuổi, đi làm cả ngày”.
“Chỉ có 2 người thôi à?”
“À, còn 1 chị nữa cũng đi đi về về”.
“Thế cũng được, còn an ninh khu này thì sao hả con?”
“Tốt lắm mẹ, con ở đây thoải mái nhất”.
Tôi cười nói dẫn người lớn dạo qua loa trong nhà.
“Ủa? Cục cưng của mẹ, phòng của con đâu?” – Mẹ tôi bỗng hỏi 1 câu sét đánh.
Thôi bỏ bố rồi! Mãi dọn dẹp tôi quên khuấy đi mất điều cơ bản.
Chẳng lẽ lại dắt mẹ vào phòng cô chủ?
“Phòng con ấy à?” – Tôi bèn đưa mẹ và cô Như vào phòng ngủ dành cho khách.
Cả nhà có 3 phòng ngủ tất cả.
“Sao trống vắng quá vậy? Sách vở con đâu?” – Mẹ và cô tôi đồng thanh hỏi.
Căn phòng dành cho khách ít khi sử dụng, nệm giường chăn màn còn mới nguyên.
Ngoài ra chẳng còn đồ đạc gì khác.
“Quần áo của con đâu?” – Cô Như hỏi thêm.
Ôi! Cái đầu của tôi! Suy nghĩ nát óc cũng không biết phải giải thích thế nào.
Thế là tôi đành ỡm ờ đáp: “Ôi dào, đại học rồi, đâu cần viết lách, vở sách tinh tươm như thời phổ thông nữa hả mẹ, quan trọng là nghe và hiểu bài. Chúng con chỉ nhanh tay ghi những ý chính thầy gạch chân trên bảng thôi, ngoài ra cũng sử dụng máy ghi âm để về nhà nghe lại lần nữa. Học trên trường máy tính quan trọng lắm, con mượn máy chị Thắm sử dụng, bỏ luôn sách vở trong phòng chị rồi” – công nhận tôi bịa chuyện nhanh.
Mẹ tôi gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, trời đất, thời nay chúng nó học chóng mặt, nhưng mà lần sau con không được tự tiện vô phòng người ta còn dám bỏ đồ trong đó, rủi mà mất cái gì là mệt lắm nghe chưa. Máy tính xài cũng không có phá đó, ráng đợi cuối năm nay ba mẹ mua máy tính cho không cần mượn nữa.”
‘Vâng ạ’ – tôi dạ ran – “phòng chị Thắm cũng trống hơ trống hoác à, để hết bên shop hàng rồi”.
“Thế còn quần áo, không phải bỏ luôn trong phòng cô chủ chớ” – cô Như đùa 1 câu khiến tôi dựng tóc gáy.
“Làm gì có chuyện đó” – giật nẩy mình tôi vội la lên – “đồ đạc chưa kịp sắm sửa, có mấy bộ con đem phơi rồi, à mà mẹ với cô lên lầu đi, trên đó đẹp lắm”.
Trả lời qua loa rồi đẩy người lớn lên lầu, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Con ở đây có thấy buồn không?” – Cô Như đột nhiên hỏi.
“Không, buồn gì đâu ạ, như thế mới dễ học hành”.
Miệng đáp như máy nhưng trong đầu lại nghĩ: “Làm công sai cho mấy bà quỷ mệt bỏ mẹ ra”.
Mẹ gật đầu: “Học được là tốt rồi, mấy người kia ít khi ở chắc cũng do bận làm ăn, ở với mấy người đó mẹ cũng an tâm”.
“Dạ dạ đúng rồi, cái anh kia làm công sở, buôn bán với nước ngoài gì đó”.
Chúng tôi dừng chân trên hành lang lầu 2.
“Cha, lan can rộng rãi mát mẻ ghê” – cô Như cảm thán – “đúng là thời buổi hiện đại, thời của chị em mình ở nhà như cái ổ chuột”.
“Thằng này gặp may tìm được cái nhà này đấy, chứ không cũng chui rúc nhà trọ chật hẹp thôi”.
Người lớn mải mê trò chuyện bên ngoài lan can, tôi đứng mấp mé trong nhà.
Giật mình phát giác cái giá sách đựng album còn nằm nguyên ở đó.
Ban nãy đi lên trúng vào góc khuất, người tôi lại vừa hay che chắn kệ sách nên mẹ và cô không nhìn thấy.
Cảm ơn trời đất! Tôi lượm tường quyển một nhét thẳng vào bình gốm ở góc nhà.
Vừa hay lúc này nghe loáng thoáng có tiếng động phát ra từ phòng Sami.
“Ôi mẹ kiếp”, cả người đầm đìa mồ hôi. Tôi sốt sắng nói:
“Mẹ ơi, cô Như ơi, con đói rồi, mình ra ngoài tìm cái gì ăn thôi”.
“Hả? Không nấu cơm ở nhà à?”
“Hôm nay con dậy trễ quên béng mất, mình đi thôi, ra đầu ngõ là có ngay ấy mà”.
Tôi cố tình hắng giọng to hơn để át đi tiếng động trong phòng.
“Đầu ngõ có món gì?”
“Thì cơm gà, cơm sườn, phở, hủ tiếu các loại, bít tết…”
Trước những lời quảng cáo hấp dẫn, mẹ và cô Như lập tức đồng ý.
Hai người rôm rả nói chuyện bước xuống cầu thang, tôi chạy ngay đến cửa phòng Sami mở khóa.
“Không được nói gì hết, im lặng!” Cửa vừa mở ra tôi bịt ngay lấy miệng chị ta.
“Um… um…” Sami trợn mắt vùng vẫy.
Tôi vội đóng sập cửa lại.
“Làm cái gì đấy? Bộ muốn lên giường giờ này à?” Sam chỉ thiếu điều hét toáng lên.
“Chị điên à? Đừng có la nữa được không? Mẹ em đang ở dưới nhà”.
“Sao? Mẹ em đến á? Để đó chị tiếp cho”.
“Ấy không không, ở đây giùm em đi”.
Bây giờ tôi mới để ý Sami chỉ mặc mỗi đồ lót khi ngủ, 1 bộ màu đỏ ren hoa khá quyến rũ.
Với thân thể này mà gặp mẹ tôi chắc chắn bà sẽ lôi đầu tôi về Đà Lạt.
“Bây giờ em sẽ dẫn mẹ và bà cô đi ăn trưa, chị chịu khó nằm im đợi em ra khỏi cổng, khi nào về em sẽ gọi điện báo trước, được không?”
“Ô, ăn trưa à? Tớ đang đói đây” – mỗi khi muốn xin xỏ nhờ vả tôi cái gì, chị ta thường xưng “tớ”.
“Được rồi, em sẽ mua về”.
“Hô hô, cảm ơn ấy nhé” – Sami cười thỏa mãn.
“Mà chị còn nợ em đấy”.
“Nợ gì? Nợ tình à? Lại đây tớ trả cho”.
Tôi đến phát điên vì bà chúa siêu bựa này.
“Tình với cảm mẹ gì!” Tôi mắng: “Tối hôm qua bà ói 1 nhà, sáng nay biết ai dọn không hả”.
Dứt lời, tôi đóng sập cửa, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa.
Vậy là che giấu thành công Sami.
Trong lòng tôi như cất được 1 gánh nặng.