Phần 14
Buồi tối hôm đó ở nhà cô Như, tôi ăn uống trong thấp thỏm chờ mong.
Ngày mai là 1 ngày thi nhẹ nhàng và không cần thiết phải ôn tập, nhưng tôi lo vì chị Thắm hẹn đúng 8 giờ có mặt tại Country House.
Nếu tôi không được phép ra ngoài, đó sẽ là nỗi tiếc nuối lớn nhất.
Tôi vốn rất chờ mong được xem “cuộc họp nội bộ ‘của’ gia đình đĩ điếm”.
Cô tôi khá dễ tính, nhiều lúc cô hỏi tôi: “Răng mà không thấy đứa mô qua chơi với con rứa?”. Những lúc như thế tôi chỉ cười trừ.
Giờ ăn, tôi liên tục đề cập đến chuyện bạn bè chung trường lớp gặp lại nhau ở thành phố.
Buổi trưa chúng tôi đi ăn, trao đổi bài rất thú vị. Vì thế môn toán buổi chiều rất thành công.
Cô chú tôi luôn miệng khen ‘tốt’, ‘giỏi’.
Vòng vo tam quốc 1 chập tôi đi vào vấn đề chính – 8 giờ tối học bài chung với bạn.
Như đã nói, sở trường của tôi là nói dối. Vì thế “cặp vờ chồng trẻ” không hề có chút nghi ngờ.
Quán café Country House quận Gò Vấp rất đẹp và yên tĩnh.
Không gian rộng rãi, thoáng đãng, phù hợp cho các “cuộc họp” như thế này.
Chị Thắm đặt bàn lớn tại vị trí thuận tiện.
Khi 2 chị em tới nơi, các “cô nàng cá tính” khác vẫn chưa xuất hiện.
Tôi bèn hỏi: “Chị Thắm này, họ có việc bận à?”
Thắm châm lửa hút điếu 3 số, trong bop luôn có sẵn bật lửa và bao thuốc.
“Con Linh đang ở khách sạn, bà Hồng thì có việc ở nhà, còn con Nhi giờ này chưa thấy về”.
Giọng điệu chị khá hời hợt. Tôi biết những lần thế này là chị đang có tâm sự.
“Chị không tán thành việc của chị Nhi và ông giáo sư kia à?” – Tôi hỏi.
“Đương nhiên là không rồi!”
Chị tiếp lời: “Cưng thử nghĩ coi cái lão già đó ngoài có chút tiền thì làm gì được cho nó? Cái tuổi trên 50 có thể đem lại hạnh phúc hay sao? Nó là đĩ, chị cũng là đĩ, chị không ghê tởm hay chê bai gì lão, nhưng lão với nó chỉ nên có quan hệ khách – điếm. Chị em mình giống nhau, đều hận nhất những người đạo đức giả, đúng không?”
“Vâng vâng” tôi vội vàng đáp.
Không quên nhìn ngó xung quanh, vì ban nãy chị hơi lớn tiếng, nhất là những từ “đĩ, điếm” nhạy cảm. Nếu người ta nghe thấy thì chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa.
Chờ 1 lát thì Linh DJ tóc đỏ, quần đỏ cũng tới nơi. Chị ta ăn mặc còn nổi hơn mặt trời buổi sớm.
“Sorry 2 vợ chồng bây nghe, bữa nay tao phải đi với ông Kang và ông Hữu mỗi ông 1 shot mà lâu bỏ mẹ, làm tao ngủ quên mất.” – Linh DJ kéo ghế ngồi xuống, quẳng thẳng cái giỏ xách lên ghế bên.
Mỗi khi mấy bà chị đại nói chuyện là tôi lại nóng cả mặt.
Chỉ tưởng tượng đến cảnh cái thân thể gợi cảm bên cạnh làm tình với 2 gã đàn ông là dây thần kinh tôi muốn đứt ra.
“Hai lão này bữa nay dâm phết nhở? Tòm tèm cũng được 2 củ rồi” – Thắm nhả khói.
“Không, gần 2 củ”.
“Gì? Some 2 mà, 2 củ còn ít chứ”.
“Đó là giá trước đây, trước đây thế này tao kiếm được hơn 2 củ, nhưng mà bây giờ khác rồi mày ạ. Mẹ kiếp, phải sale off để giữ khách.”
Linh DJ lắc đầu ngao ngán.
Thời buổi vật giá leo thang, xăng dầu đều lên giá, nhưng đĩ lại xuống giá.
Thật là nực cười.
Chị Linh móc trong giỏ xách 1 cái bóp hồng, lấy ra 1 xấp tiền polime đặt lên bàn.
“Đây, mồ hôi nước mắt cả buổi chiều đây” – Linh vừa trải tiền vừa nói.
2 tờ 500 nghìn, 2 tờ 2 trăm nghìn, 2 tờ 100 nghìn và 2 tờ 50 nghìn. Tức là 1 triệu 700 nghìn tất cả.
Dựa vào số tiền trên bàn cũng thấy được 2 ông khách này trả tiền riêng khá sòng phẳng.
Chị Thắm nhướng mày, song vẫn đốt thuốc không nói gì.
Chỉ có tôi là mau miệng: “Chị Linh trông thế này khách muốn gặp còn khó, đáng lẽ chị phải tăng giá mới đúng.” – Như để tìm thêm “đồng minh”, tôi đá chân Thắm.
“À ừ” – chị Thắm gật gù.
“Tăng cái mả mẹ gì! Thời mày còn ở trong Đêm Màu Hồng, chị em mình phủ phê biết chừng nào, riêng tiền lương của tao cũng đủ no rồi. Sau này càng lúc càng nhiều đám ranh con phá đám. Từ DJ nhạc cho đến bán dâm chỗ nào cũng có bọn nhóc nhóc 9x. Tụi mày cũng biết rồi đó, mấy lão già khoái nhất mấy em teen mình dây, thời buổi này bọn đĩ nhỏ đó đứng đầy đường, tao không hạ giá thì sao cạnh tranh nổi với tụi nó?” – Linh DJ phát tiết nỗi bức xúc vào mặt chúng tôi, nói xong, chị ta xin Thắm 1 điếu thuốc, hút lấy hút để.
Gã phục vụ bê nước uống nhác thấy tướng Linh và Thắm đang phì phèo, lại thêm gần 2 triệu trải rộng trên bàn, mặt gã xanh như tàu lá chuối.
Chắc ban nãy gã cũng nghe loáng thoáng câu chuyện nên lóng ngóng thấy rõ.
“Làm gì run dữ vậy cưng?” – Linh DJ nháy mắt với phục vụ.
“Dạ dạ, mời anh chị dùng” dứt lời liền mau chóng biến mất.
Tôi đoán anh chàng này sẽ chẳng dám quay lại cái bàn này nữa đâu.
Linh DJ và Thắm nhìn nhau cười ha hả, sau đó lại tiếp tục ôn lại chuyện xưa.
Dựa theo lời kể của 2 chị đại, tôi biết chị Linh là DJ cho Đêm Màu Hồng, làm việc ở đó một thời gian, quen biết nhiều khách đại gia, đương nhiên chị không chịu nổi cám dỗ, và thế là sa chân làm gái bao rồi làm điếm.
“Thảo nào gọi là Linh DJ” – tôi nghĩ thầm.
“Cái nghề điếm của mình cũng lúc thăng lúc trầm, khác chó gì các nghề kia. Làm kinh doanh thua lỗ, làm đĩ không thua lỗ chắc? Có ngày tao cắn thuốc dập chục cử với 4 thằng chó, tụi mày nghĩ coi, tao đồng ý chơi tứ trụ mà xong chuyện chỉ được 2 củ vứt vào mặt? Khốn nạn thế! Từ đó trở đi nhắc tới chơi some là em lạy” – Linh DJ bàn về đời mình bằng 1 giọng điệu khinh miệt, lại còn luôn miệng cười khề khà.
Theo từng mẩu chuyện, tôi cũng hiểu hơn về con người hot girl Linh DJ.
Có lúc chị kể chuyện moi hết tiền của mấy lão già và mấy thằng công tử miệng còn hôi sữa. Công nhận chị khốn nạn thật, nhưng đời vốn dĩ như thế!
Hơn nữa, bọn bẩn thỉu ngoài kia cũng đâu coi chị là con người.
Tôi có cảm tưởng 3 người chúng tôi đang viết 1 phần mới cho tiểu thuyết “số phận con người”.
Nhắc tới số phận, chuyện của Nhi Cây Trâm cũng khốn nạn không kém.
Sinh ra trong 1 gia đình buôn bán nhỏ ở thành phố, cha mẹ xuất khẩu lao động, chị ta sống chung với bà ngoại. Từ cấp 1 đến cấp 2 là học sinh ngoan, hiền, xuất sắc của trường.
Năm cấp 3 kinh tế càng lúc càng khó khăn, nhưng ở cái tuổi dậy thì, Nhi có thêm lợi thế về sắc đẹp. Hết cặp bồ công tử này đến cậu ấm khác, chị ta cũng bắt đầu học được thói ve vãn kiếm tiền từ đó.
Tất nhiên – ăn bánh trả tiền, đã có quan hệ xác thịt với 1 người thì người thứ 2, thứ 3 cũng chỉ là sớm hay muộn.
Nhưng trời sinh ra con người vừa có sắc đẹp, vừa có trí tuệ để làm gì?
Từ những cuộc vui với các cậu ấm, tiền vào tay, áo quần đầy tủ chẳng quá khó khăn. Nhi chuyển sang “hoạt động” chuyên nghiệp hơn.
Chị ta làm điếm để có tiền đóng học phí, giải quyết gánh nặng cho gia đình.
Làm điếm để kiếm tiền nâng cao giá trị bản thân tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu.
Có thể nói tương lai của Nhi là sáng lạn nhất, vì con đường học vấn của chị rộng thênh thang, hoàn toàn đủ điều kiện để sau này giải nghệ, kiếm tiền trong các công ty lớn.
“Nhưng con bé lại không biết điều, đi trao gửi đời cho cái lão già dâm dật đó!” – Chị Thắm dí điếu thuốc vào chiếc gạt tàn.
Tôi có thể hiểu sự thất vọng trong ánh mắt chị. Bởi vì chị đã kỳ vọng quá nhiều vào cô em gái này.
Tôi và Linh DJ liền nhẹ giọng an ủi Thắm, để chị đại tiếp tục nổi nóng, tôi nghi Country House sẽ cháy to mất.
“Tao xin mày, lát nữa mày gặp nó đừng có to tiếng đấy, vì tình yêu nên con này bướng lắm” – Linh DJ khẩn khoản.
“Làm sao? Ngày trước tao nuôi nó, hôm nay mới ăn ở với lão giáo sư mà dám lên mặt à” – Thắm chửi đổng.
Tính khí chị lúc nóng như lửa, lúc lạnh như băng, làm người ta không lường được.
Hai bà chị lại tiếp tục tranh cãi ầm ĩ về vấn đề Nhi Cây Trâm.
Dân gian có câu: “Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến”. Quả nhiên chỉ ít phút sau đã thấy Nhi trong bộ váy xanh, mỉm cười tươi tắn vẫy tay chào.
Ngay phía sau là Hồng Ngựa toàn một màu tím.
Tôi kéo nhẹ tay áo Thắm: “Chị Thắm, chị Nhi và chị Hồng tới rồi kia kìa”.
“Đâu? Tới là hay lắm! Để tao đích thân thẩm vấn nó” – Thắm chụp lấy bao thuốc, đốt ngay 1 điếu.
Mỗi lần như thế tức là tâm lý chị đang bị kích động.
Nhi Cây Trâm không hay biết tử thần đang ở trước mặt, vẫn nói cười vui vẻ với Hồng Ngựa.
“Ủa? Sao mấy bà chị tui đến sớm bất ngờ vầy nè. Ô, còn dắt theo cả thằng nhóc bốn mắt nữa” – Nhi cười đon đả, nhưng nhìn tôi không mấy thiện cảm.
Tôi liếc thấy sắc mặt Thắm vẫn nhàn nhạt không hề thay đổi.
Ở bên cạnh, Linh DJ nháy mắt ra hiệu cho Nhi Cây Trâm.
Hồng Ngựa kỳ lạ hỏi: “Có chuyện gì mà tụi bây lặng thinh giữ vậy?”. Cuối cùng chị hai cũng vào cuộc – “bộ con nào cướp mối mày hả Thắm?”
“Không có” – chị Thắm bỏ điếu thuốc xuống gạt tàn.
“Em tính hỏi bé Nhi khi nào thì cưới”.
Trước sự ngỡ ngàng của tôi và Linh, Thắm nở 1 nụ cười.
‘Hihi’ – Nhi Cây Trâm che miệng khúc khích còn Hồng Ngựa thì thở dài.
“Thấy chưa chị Hồng, em biết ngay chị Thắm là người nôn nao nhất mà. Chị Thắm ơi, còn 1 năm nữa là em của chị tốt nghiệp rồi, sau khi ra trường em sẽ sang Đức, chắc về nước là cưới luôn, cưới xong mới tính đến chuyện học lên cao học. Mấy chị yêu lo dành dụm tiền sắm sửa vàng bạc đi là vừa”.
Tôi để ý, lúc nói chuyện Nhi đan 2 bàn tay vào nhau, như thể đang cảm thấy rất mãn nguyện.
Linh DJ nín cả thở, còn chị Hồng nhìn Thắm ngờ vực.
Dĩ nhiên Thắm không quát thẳng vào mặt “nghĩa muội”.
Chị chỉ ỡm ờ: “Thật vậy sao? Chị em nóng lòng muốn xem mặt chú rể quá rồi”.
Thắm nhướng đôi mắt xếch soi suốt Nhi từ đầu tới chân.
Dường như cũng cảm thấy có chuyện không ổn, Nhi cười gượng gạo.
“À, chú rể, ờ, anh ý… hơi lớn tuổi 1 chút”.
“Hơi lớn là bao nhiêu?”
“Dạ, khoảng 50 tuổi” – cuối cùng Nhi Cây Trâm cũng phải nói thẳng.
“50 Tuổi?” Thắm trừng mắt – “bà ngoại chị ở quê mới 60 thôi đấy”.
Tôi chậc lưỡi, lặng lẽ uống ly nước, câu chuyện đang đến hồi gay cấn.
Nhi Cây Trâm trả treo: “Thì có làm sao? Ổng mới có 50 thôi, vẫn còn kém 10 tuổi nữa mới bằng bà ngoại chị” – tôi nghe cô nàng này nói mà không nhịn được cười.
“Nói hay nhỉ? Em còn thua tuổi con lão nữa mà đòi cưới nhau, muốn người ta cười vào mặt à?”
“Thế thì đã làm sao? Tình yêu đâu có phân biệt tuổi tác. Huống hồ là làm gái như em, có cười thì cũng cười rồi. Ừ, tôi là điếm nhỏ đấy, từ cấp 3 đến đại học cũng từng bị khinh rồi, thêm 1 lần nữa thì ảnh hưởng chó gì” – Nhi Cây Trâm càng nói càng mạnh mồm.
Tôi trông cá tính cô này cũng mạnh không kém Thắm. Sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ hạnh phúc.
Chị Thắm và Nhi, 4 mắt nhìn nhau không chớp.
Hồng Ngựa và Linh DJ vội xen vào hòa giải.
“Thôi ngay, hai đứa có gì từ từ phân tích, đều là chị em trong nhà, mỗi người nhường nhau 1 câu đi”.
“Nhi, mày nhỏ hơn thì cứ im lặng nghe chị Thắm nói đã” – Hồng Ngựa lên tiếng trách móc.
“Vâng, thì em chỉ giải thích thế thôi” – ánh mắt Nhi có phần dịu lại.
Linh DJ vội khuyên Thắm:
“Thôi mày à, mày còn chưa biết lão giáo sư là người thế nào mà”.
“Còn là người thế nào nữa?” – Thắm lạnh lùng: “Hai đứa bay chỉ nên có quan hệ khách và điếm thôi, lão bỏ mụ vợ vừa già vừa xấu cưới mày, cũng chỉ vì thèm gái trẻ. Mày dụ tiền lão chưa đủ hay sao còn muốn cưới? Rồi mai mốt đi làm công ty, đồng nghiệp biết mày lấy chồng hơn mày 30 tuổi sẽ nói gì? Cứ cho là có tiền rồi mày bỏ lão già đi, nhưng mày nghĩ thằng chồng đến sau có chấp nhận chuyện này được không? Nhi à, mày còn trẻ, có tài, có sắc, thiếu gì thằng tốt đang chờ, sao lại cứ phải chôn thân ở đó hả?”
Chị Thắm bắt đầu to tiếng. Chị Hồng và Linh cũng không biết phải nói gì, rõ ràng không ai muốn để Nhi Cây Trâm cưới 1 ông giáo sư hơn tuổi cha mình.
Tôi vốn không liên can, nhưng cũng bị vạ lây.
“Sao chị không nhìn lại mình đi?” Nhi đưa tay chỉ về phía tôi, mắt bắn ra lửa: “Chị xem nó có giống em kết nghĩa của chị không? Hay là phi công trẻ? Nực cười, nó còn đang đi học, sặc mùi thư sinh, vậy mà chị cũng cặp bồ với nó. Phải rồi đó là mô – đen bây giờ mà, chị bắt con bò lạc này về để vắt kiệt sức nó. Thèm trai tơ sao? Thế thì hơn chó gì em? Ít nhất ông giáo sư còn có địa vị, có tiền bạc có thể chu cấp cho em, nhưng chị nhìn thằng nhóc này xem, là chị nuôi nó hay nó nuôi chị? Hahaha, điếm nuôi học sinh, điếm nuôi học sinh, chết cười mất”.
Nhi Cây Trâm ăn đòn trả đòn. Khi chị nói, đôi mắt đầy oán nghiệt. Tôi có thể cảm nhận được sự khinh bỉ chị ta dành cho tôi.
Tôi đưa mắt sang phía Thắm, thấy chị cũng đang nhìn tôi đầy bối rối.
Thắm sợ những lời nói kia sẽ khiến tôi bị tổn thương.
Cũng giống như tôi và Thắm không ưa lũ người bề ngoài đứng đắn, tri thức.
Nhi Cây Trâm ghét cay ghét đắng loại người như tôi. Chắc chị ta quy tội cho mấy thằng quý tử con nhà giàu đã phá đời mình, rồi đâm sang hận cả những đứa dáng dấp thư sinh.
Hồng Ngựa quát “Nhi. Mày thôi ngay”.
“Tại sao lúc nào người phải nghe lời cũng là em? Vì em nhỏ nhất à? Rõ ràng hôm nay là chị Thắm vô lý” – Nhi cãi.
Chị Thắm dí mạnh điếu thuốc vào gạt tàn.
“Tao vô lý gì? Tao hướng cái tốt cho mày thì mày không nghe, từ trước đến nay mày có bao giờ như thế đâu. Người ta đã có gia đình con cái, có khi còn đã có cháu, thế mà mày cũng xen vào cho được. Mày nói tao nghe, ước mơ của mày là gì? Là bỏ nghề sống bằng trí thức 20 năm của mày đúng không? Vậy sao bây giờ mày đi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người ta, người đời sẽ rủa mày là con đĩ rẻ tiền.”
Lời vừa dứt, chị Linh đưa tay bụm miệng.
Chị Hồng vờ hắng giọng.
Cô phục vụ bê 2 ly nước tới bàn, nghe được mấy câu cuối, nhất là 3 chữ “đĩ rẻ tiền”, tỏ ra rất gượng gạo.
Đúng lúc này, dường như không còn chịu nổi đã kích, Nhi Cây Trâm đứng bật dậy.
“Muốn em không tiếp tục quen giáo sư, trư phi chị Thắm đừng gặp thằng nhóc này nữa.”
Chị ta ném cho tôi cái nhìn ác cảm. Đoạn, quay lưng bỏ đi.
“Này, mày đi đâu đấy, quay lại đây” – Linh DJ đuổi theo.
“Chị bỏ em ra, em có chuyện cần về nhà sớm”.
“Coi như tao xin 2 đứa mày, chuyện này tụi bay đừng bao giờ nhắc tới nữa là xong, chuyện tình cảm của đứa nào đứa đó tự xử lý, lớn cả rồi” – Linh DJ lớn tiếng.
Thắm im lặng không đáp.