Phần 107
Thời điểm tôi đi cũng là lúc cận tết, chưa có cái tết nào tôi được bên em, vì thế trong lúc chia xa, tôi hứa:
“Vào 1 ngày tết tương lai anh sẽ trở về.”
Ở sân bay chào tạm biệt mọi người, Sami hớn hở thông báo với cả nhà:
“Sau khi tổ chức bikini show xong xuôi, tao đã dẫn chồng về nhà đấy, bao nhiêu năm trôi qua, ông bà già tuyên bố từ mặt tao, nhưng cuối cùng đã chịu nhận rồi, haha, trở về bình yên, nhà không bể cái gì cả.”
Tôi gật đầu “chúc cho gia đình chị hạnh phúc”.
…
Chiếc máy bay vào đường băng, chầm chậm cất cánh, Thắm đứng lặng lẽ vẫy tay như si ngốc.
…
Thời gian thấm thoát trôi, khóa học 24 tháng kết thúc, bạn bè quốc tế đều công nhận nghị lực của chàng thanh niên Việt Nam.
Một ngày vào cuối tháng 12 tôi trở về nước trong tiết trời êm dịu của mùa xuân.
Người con gái đến đón tôi hoàn hảo trong chiếc váy ôm đen tuyền, dáng người mỏng manh không quá nổi bật trong dòng người đông đúc, nhưng đủ để tôi nhận ra đó là người bạn đời sẽ theo tôi đến tận cuối cùng.
Thắm hơi cúi người, nhè nhẹ đặt lên vầng trán tôi 1 nụ hôn, cả thế gian chìm trong tĩnh tại.
“Em nhận lệnh từ sếp lớn đến đón anh về dinh” – Thắm hạnh phúc đẩy xe cho tôi xuyên qua biển người mênh mông.
“Phố phường khác xưa quá” – tôi cảm thán – “chắc hiện nay mọi người cũng không còn như trước nhỉ?”
“Em sẽ đưa chồng đến thăm từng người, chỉ cần anh có 1 trái tim khỏe là được”.
“Trái tim khỏe, ý em là gì đây?”
“Haha, anh nhất định bất ngờ”.
Thắm đón tôi trên chiếc Mercedes mui trần, tự thân em làm tài xế.
Chiếc xe bóng loáng với thiết kế tinh tế đến từng chi tiết.
“Ôi trời, là em mua con này đấy à?”.
Thắm nháy mắt tinh nghịch:
“Tặng quà cho nhiều người, chẳng lẽ không được nhận lại chút gì hay sao?”
Nhìn vợ yêu ung dung khởi động xe, dàn nội thất đen đỏ nổi bật, tôi lại tiếp tục ngạc nhiên.
“Em có bằng lái chưa?”
“Hôm qua tức thì”.
Nói đoạn chiếc xe lăn bánh, êm ái hòa vào làn đường tấp nập.
Thắm đưa tôi qua mọi ngõ ngách trong thành phố.
Đã hơn 2 năm từ khi ra đi, nơi đây ít nhiều cũng có thay đổi.
Dừng chân tại 1 con phố tấp nập ở quận 7, xe chúng tôi đậu thẳng trước cửa 1 shop thời trang hoành tráng, để tấm biển hiệu to đùng “Thiên Đường Của Bé”.
“Em mới mở chỗ này đấy à? Tuyệt vời!”
“Haha, xin trân trọng mời thiếu gia Hai Mặt bước vào bên trong”.
Nói đoạn Thắm búng tay ra hiệu, ngay lập tức hai nhân viên bảo vệ tiến tới đỡ tôi xuống xe.
Tấm cửa kính to lớn bật mở, đại sảnh to lớn mát rượi dần hiện ra với những dãy kệ tủ khổng lồ kề nhau san sát.
Hai hàng nhân viên tươi tắn vỗ tay đón chào chúng tôi hòa với tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Một kiều nữ quý phái mặc chiếc áo lụa màu sen hồng thản nhiên sải từng bước dài từ cầu thang tới trước mặt tôi.
“Chị Hồng” – môi tôi không kìm được bật thốt.
Hồng Ngựa nhoẻn miệng cười “gặp chị có bất ngờ không?”
“Bất… bất ngờ lắm ạ” – tôi bối rối, ngoảnh mặt nhìn Thắm “chỗ này là cơ ngơi của chị Hồng sao?”
Em lập tức thì thầm vào tai tôi “một phần quà tặng của chúng mình”.
“À, anh hiểu rồi”.
Hai kiều nữ xinh đẹp dẫn tôi đi lòng vòng quanh khu shop lớn, tôi chặt lưỡi “Thiên Đường Của Bé quả không ngoa”.
Ngoài quần áo, mũ nón, giày dép, ở đây còn bán cả tã giấy, đồ chơi, giường nôi…
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là các nhân viên nữ xinh đẹp:
“Ái Phương quận 9, Mỹ Hằng, Hà My, Kiều Oanh, Linh Bar…” – tôi nhỏ giọng hỏi Hồng Ngựa.
“Có phải bọn họ từng là… là gái phải không chị?”
Hồng Ngựa thản nhiên gật đầu “từng làm điếm, các cô này trước đây rải rác khắp Sài Thành, bây giờ chị mở cửa hàng này, mướn bọn nó về làm thuê, bây giờ ở đây ai cũng gọi chị là Ma Ma Chuê đấy” – chị cười tươi rói.
Tôi cũng mừng thay cho chị hai của gia đình.
Vậy là từ nay “Hồng Ngựa lo xa” không còn sợ tương lai nữa, có thể kiếm tiền lương thiện được rồi.
Tuy nhiên vì 1 số thắc mắc nhỏ, lòng tôi vẫn canh cánh.
Đến khi ra về tôi e dè hỏi Hồng Ngựa: “Các nhân viên ở chỗ chị đều có công ăn việc làm đường hoàng chính chính rồi, vậy họ có còn dấn thân vào con đường cũ nữa không?”
Chị Hồng gật đầu, nét mặt ánh lên vẻ tự tin:
“Thực ra điếm hay không điếm chỉ cách nhau trong 1 lần ngã giá mà thôi. Ít nhất thì, khi làm ở đây họ có thêm lựa chọn, không còn bị các tú bà tú ông ép tiếp khách như cái máy, cũng không phải gồng mình cày đến độ phai tàn để nuôi sống cả 1 hệ thống bóc lột của các cơ sở mại dâm. Ở đây chị không dạy cho họ cái thứ gọi là ĐẠO ĐỨC Hai Mặt ạ, chị dạy cho họ cách tự kiếm tiền, tự lành mạnh với bản thân”.
Rồi Hồng Ngựa tiếp tục để lại trong đầu tôi 1 câu nói đáng để suy ngẫm:
“Nhà nước mình truy quét mại dâm, chỉ chăm chăm vào phạt tiền, khiến họ đã túng thiếu lại càng thêm nghèo, hết phạt tiền rồi đến giam giữ cải tạo, gái điếm còn đường nào mà sống? Bản thân chị cũng là điếm, chị không phủ nhận. Vì thế bọn chị phải tự cứu lấy nhau thôi, không thể trông chờ vào ai khác được.”
Từ biệt Hồng Ngựa cùng dàn nhân viên đặc biệt tại Thiên Đường Của Bé, tôi và Thắm tiếp tục lên xe, rong ruổi trên những nẻo đường dài bất tận.
Làn gió thanh xuân mơn lên mái tóc em, Thắm thả rơi chiếc khăn voan đỏ rực em lấy xuống từ trên cổ.
Dải lụa mảnh mai nương theo chiều gió phấp phới tung bay rồi khẽ khàng đáp xuống 1 tấm pano in hình logo LEXUS bên đường.
Thắm với tay bật nhạc:
Buddy you’re a boy make a big noise.
Playin’ in the street gonna be a big man someday.
You got mud on yo’ face.
You big disgrace.
Kickin’ your can all over the place.
We will we will rock you.
We will we will rock you.
Em vừa nhịp nhịp vừa say mê hát theo.
We will we will rock you.
We will we will rock you.
“Bài we will rock you à? Anh thích Queen”.
“Vậy anh cũng hát theo đi”.
“Buồn cười, đang đi ngoài đường mà”.
“Ngoài đường thì đã làm sao, nhanh lên làm thử đi vui lắm”.
Tôi ngồi nghe nhạc 1 chốc, bỗng nhiên cũng thuận miệng hát theo:
Buddy you’re a young man hard man.
Shoutin’ in the street gonna take on the world some day.
You got blood on yo’ face.
You big disgrace.
Wavin’ your banner all over the place.
Cả hai cùng hát:
We will we will rock you.
We will we will rock you.
“Ồ, cũng biết lời luôn ta” – Thắm nhìn tôi cười hô hố.
“Anh ở nước ngoài những hai năm đấy vợ”.
You got mud on your face.
You big disgrace.
Somebody better put you back in your place.
We will we will rock you.
We will we will rock you.
Vui nhất ở bài này là hai vợ chồng đồng thanh hát theo những khúc.
We will we will rock you.
We will we will rock you.
Những người đi đường đều ngoái đầu ngước nhìn, Thắm tăng tốc độ, càng hát to hơn.
Tôi cười khì “hà hà, em bắt đầu giống bà Sam rồi đó”.