Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Yêu nữ quầy bar 2 (Update Phần 124)

Truyện Sex: Yêu nữ quầy bar 2 (Update Phần 124)


Phần 94

Đêm nay mụ Lý mặc áo chẽn đã tô thêm vẻ đẹp nơi đó đến mức tuyệt vời, nhìn vào cặp ngực trắng muốt phối hợp với phần thân cong cong hấp dẫn, quả là hiếm có khó tìm trên thế gian. Đúng là hơn bốn chục vẫn còn xuân xanh. Người đẹp cỡ này mà bao nhiêu năm không chồng thì quả là đáng tiếc.
Bỗng nhiên nhìn mụ Già Làng đầu óc tôi lại hiện ra hình ảnh 1 người phụ nữ khác có sắc đẹp chỉ hơn chứ không kém bà ta. Khuôn mặt tôi trong phút chốc đỏ lựng lên, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào trong dĩ vãng.

Đột nhiên, nghe Lý Ma Ma lẵng lơ hỏi: “Anh thấy Nương có đẹp không?”

“Có… có…”

“Thế, tại sao mọi người lại gọi là bà Lý mà không gọi bà Nương? Chữ Lý đó sao hệ trọng quá vậy?”





Hoàng Tử lắc đầu đáp: “Chuyện đó con không biết. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa dám hỏi.”

Lý Ma Ma gật đầu nói: “Ngày nhỏ Nương rất hà khắc với con, đâu có được sung sướng như đám con Mai Ka, Bốn Lít bây giờ.”

Hoàng Tử đột nhiên ôm ghì lấy thân hình mảnh mai trong lòng gã. Tôi nhìn động tác đó, trong lòng chấn động như có ai lấy búa thúc mạnh vào tim.

Đột nhiên Lý Ma Ma cười phá lên “con quỷ dâm dục! Ôm người ta đau muốn chết đi được.”

Hoàng Tử gật gật đầu. Miệng không nói gì, tay vẫn cứ lấn tới. Rõ ràng đang muốn khảo sát đánh giá thân hình chữ S kia.

Mụ Lý lại vòng tay choàng qua cổ Hoàng Tử, rên mấy tiếng nhẹ trong cổ họng tỏ vẻ âu yếm cưng chiều rồi hỏi: “Anh ở bên ngoài, Nương không quản anh được. Có tòm tèm con nào không?”

“Có” – không ngờ, gã đáp rất thẳng thắn – “nhưng chỉ để giải tỏa sinh lý thôi. Trên đời này không có ai bằng Nương cả.”

Lý Ma Ma tựa như đã biết thừa câu trả lời, ánh mắt mụ vỗn dĩ không quan tâm tới chuyện này, chỉ dịu dàng hỏi khẽ 1 câu:

“Không chê người ta già chứ?”

“Không, không hề có chuyện đó. Nương không hề già một chút nào.”

“Vậy ở bên ngoài người ta có bàn tán chuyện của anh và Nương không?”

Hoàng Tử lắc đầu đáp: “Đã 2 năm rồi mà chuyện bọn mình vẫn rất kín đáo. Không có ai nghi ngờ gì cả.”

Lý Ma Ma nựng cằm gã tình nhân trẻ, miệng nói mấy câu rất “đáng thương”:

“Không chừng là người ta biết mà không dám nói ra đó. Ở trước mặt thì chỉ thiếu điều quỳ lạy Nương, nhưng mà sau lưng thì mắng Nương là đồ dâm đãng. Bọn họ…”

Mụ còn đang muốn kể lể gì đó thì gã con trai đã tức tối la lên: “Là bọn nào?” – Sắc mặt Hoàng Tử giận dữ vô cùng – “bọn nào dám nói xấu Nương? Muốn chết hay sao?”

Chứng kiến thái độ đó, Lý Ma Ma bật cười khanh khách: “Người ta đùa đó. Anh khờ quá đi.”

Đến tôi đây cũng thấy tức cười! Chắc chắn mấy câu này lần nào chúng nó âu yếm nhau cũng nói ra miệng ấy, thế mà diễn đi diễn lại không thấy chán kể cũng hay. Mà nghiệm lại bản thân tôi, nếu phải đóng cảnh đó với người mình thương thì cũng chả thấy chán! Bởi vì khi yêu, mỗi một cái chớp mắt đều là 1 cảm xúc mới.

Trên ghế sofa, 2 mẹ con lăng loàn đang âu yếm lãng mạn với nhau, Lý Ma Ma ngồi trên đùi Hoàng Tử đong đưa, phong thái quyến rũ chết người. Không ai có thể phủ nhận, mụ ta là người đàn bà giỏi chiều chuộng đàn ông nhất thiên hạ. À không, là đàn ông chiều chuộng mụ mới phải!

Đứng ở góc nhìn của chúng tôi, sẽ thấy ánh sáng hắt vào mặt Lý Ma Ma xiên xiên, tạo cho người đối diện cái nhìn rất hoa mỹ. Sẽ có cảm giác rằng người bạn tình kia xinh đẹp hơn bình thường đến mấy phần.

Mụ Già Làng đêm nay mặc 1 chiếc áo chẽn bó sát màu mận chín, loại ưa thích của mụ. Loại áo này tôn lên vòng ngực nảy nở và tô thêm nét đậm đà cho thắt lưng ong đầy quyến rũ. Cả cặp chân vừa dài vừa múp kia cũng ẩn hiện hoàn hảo dưới lớp váy lúc xếp lúc mở, rõ ràng khiến cho con người ta nhìn đến tức cặp mắt, càng nhìn càng muốn lần mò từng tấc trang phục đó.

Bất giác tôi lại nổi hết gai ốc. Chân tay run lẩy bẩy.

Gái Hư và Trang Trắng dù sao cũng là phụ nữ, trong hoàn cảnh này ý chí kiên định hơn tôi, ngược lại trong mắt bọn họ còn ẩn ước 1 tia hưng phấn.

Chỉ riêng Tắc Kè Bông tôi hoảng hốt, một phần vì nhìn thấy dáng điệu con mụ già dâm đãng, một phần vì nghĩ đến hoàn cảnh xưa kia của chính tôi.

Nếu nói người phụ nữ nào gợi cho tôi cảm giác thân thuộc về Má Nuôi nhất, thì đó chính là Lý Ma Ma – trớ trêu thay, họa chăng có thêm Bánh Đậu Ngọt, hay… Vương Phi số 7 mới gặp gần đây nữa thôi.

Tôi càng nhìn đầu óc càng tê dại, cuối cùng phải đợi đến khi Lý Ma Ma đứng bật dậy mới hoảng hồn choàng tỉnh từ trong ‘mộng’, đầu óc trở về trạng thái bình thường, chăm chú quan sát nhất cửa nhất động của đôi nam nữ trước mắt.

Lý Ma Ma nói: “Bây giờ là thời điểm quyết định, Nương cần biết những ai bên cạnh mình có thể tin tưởng được. Ta hỏi anh, anh có tự thấy mình đáng tin không?”

Hoàng Tử bị câu nói vừa rồi dọa cho kinh sợ, hốt hoảng la “đương nhiên! Đương nhiên! Mẹ nuôi bảo con chết con cũng chết.”

“Anh mà chết thì Nương biết chèo chống làm sao? Cơ sở này bề thế khang trang thì thế nào? Liệu Làng Cung Nữ được mấy đứa đáng tin cậy nữa đây? Anh thử nói ra xem.”

Hoàng Tử hoang mang suy nghĩ 1 chặp, đáp: “Không 1 ai đáng tin hết!”

Lý Ma Ma gật đầu: “Nhưng làm chuyện lớn vẫn phải đặt cược. Quan trọng là làm sao thao túng lẫn nhau thôi.”

“Trong Trắng đầu tiên nhé, con bé đó từng lập nhiều công lớn nhưng ta chưa cho nó thứ gì xứng đáng, thứ duy nhất nó thèm khát chính là Làng Cung Nữ, nhưng mà…”

Hoàng Tử lắc đầu ngay tắp lự: “Không được! Con nhỏ đó không làm được trò trống gì ngoài chuyện dụ dỗ đàn ông. Để Làng rơi vào tay nó thì Nương biết ăn nói với ông bà thế nào?”

“Thì đó, bởi vậy Nương mới bàn việc giao nhiệm vụ cuối cùng cho nó. Bảo nó giả vờ tới làm dâu nhà gã nấu rượu gớm ghiếc. Như vậy là một công đôi chuyện, ta vừa đạt được mục đích vừa bán con nhỏ đi cho khuất mắt. Haha ha.”

Mấy người chúng tôi đang nằm ẩn bỗng không rét mà run. Ai cũng biết Trang Trắng sắp bị đem đi thực hiện nhiệm vụ làm dâu xứ người nào đó nhưng không ai biết rốt cuộc là đi đâu. Đến nay mới hay đó là kẻ nấu rượu. Tức thì ai cũng thắc mắc, kẻ nấu rượu là người như thế nào?

Trong điều kiện ánh sáng mờ ảo, đôi nhân tình thoải mái bàn tính kế hoạch gã Trong Trắng đi thật xa. Nào có ngờ được, trong lùm cây ở bên cạnh đang có 3 cặp mắt dõi nhìn.

Chúng tôi càng dỏng tai nghe, trong lòng càng thấy ghê sợ cho toan tính chi li phức tạp của mụ Lý. Tuy nhiên, đây vẫn không phải vấn đề mà tôi quan tâm. Điều tôi quan tâm nhất là kế hoạch ám sát Lee Phong Lưu và tung tích mẹ con Má Nuôi. Mà những điều này thì mụ già vẫn chưa nhắc tới.

Sau chừng chục phút, mọi chuyện đã được bàn tính cặn kẽ, không còn vấn đề phát sinh nữa, điều này khiến mẹ con Hoàng Tử vô cùng thỏa mãn. Hoàng Tử thảnh thơi vuốt hàm râu quai nón của gã cười nói: “Con chỉ sợ gã cóc ghẻ đó không thích mẫu người sương gió trưởng thành, lại dâm đãng lồ lộ như Trang Trắng. Nghe đồn lão thích mấy em nhỏ hiền lành trắng trẻo thơm tho cơ. Nhưng mà nếu tuyển người khác đi thay con nhỏ thì cũng không ổn. Haiz, Làng Cung Nữ này không thiếu gì gái, nhưng mà để lựa 1 người như ý cũng khó khăn quá.”

Lý Ma Ma nhếch môi khinh mạt: “Hừ, lão ta gớm hơn con chó! Già cả tanh hôi mà đòi hít hàng thơm. Nằm mơ ban ngày! Mặc kệ đi, cùng lắm nếu lão không chịu thì lại đổi con bé nào đó trong khu A là xong. Tuy làm vậy là không nể mặt lão nhưng cũng chẳng còn cách nào. Nếu là Trang Trắng thì đẩy đi luôn, nếu là người khác thì ta sẽ niệm chút lợi ích mà cho người đi cứu về.”

Thì ra, sỡ dĩ mụ Lý chọn Trang Trắng mà không phải người nào khác vì muốn cô ả mãi mãi ra đi, như thế mụ an tâm cùng Hoàng Tử lên nắm quyền không ai dám dị nghị. Trang Trắng nghe thấy mấy câu đó mồ hôi vã ra, mắt đỏ như lửa, răng nghiến ken két.

“Thế còn Gái Hư?” – Bỗng dưng Lý Ma Ma hỏi 1 câu tùy tiện làm mấy người chúng tôi thoáng giật mình.

Thái độ Hoàng Tử hết sức nghiêm túc – “con bé này mới gọi là hóc búa này. Tuy nó rất tham vọng nhưng con không nghĩ nó sẽ phản lại mình đâu.” Đột nhiên Hoàng Tử đưa ra nghi vấn kim cổ, khiến mấy người chúng tôi hồi hộp gần chết.

“Gái Hư à?” – Đáy mắt Lý Ma Ma ẩn hiện sự thích thú – “nó thừa hiểu Lee Phong Lưu không phải chỗ tử tế đối với nó. Chẳng qua hắn chỉ vầy vò chán chê con bé sau đó lợi dụng cài nó vào đây thôi. Mấy năm nay được Nương dạy dỗ, nó đã hiểu chuyện rồi. Làng Cung Nữ mình ngược lại đối với nó quá tốt! Ta xem nó có gan làm phản không? Có điều dù sao cũng là dạng 2 mang, trên đời này có con chó nào thờ 2 chủ mà có kết cục tốt đẹp đâu nào?”

Hoàng Tử liên tục gật gù, cho rằng mẹ nuôi phân tích rất chí lý. Về phía Gái Hư thì ngược lại, ánh mắt ả ánh lên tia sáng dị thường.

Lúc này nói vòng vo khái quát về các thành phần khác của Làng Cung Nữ, tôi mới nhận ra Lý Ma Ma chỉ tạm tin tưởng 2 người duy nhất đó là Hoàng Tử và Nước Mắm Nhĩ. Còn bọn con nuôi Bốn Lít, Mai Ka chỉ là dây mơ rể má không đáng nhắc tới. Cái gai trong mắt Lý Ma Ma là Trang Trắng. Lý Ma Ma không dám đặt lòng tin hoàn toàn vào Gái Hư. Còn riêng ‘ma mới’ như tôi, Tắc Kè Bông này vốn ẩn thân rất giỏi, chẳng trách nghe mụ khen tôi quá chừng.

Mụ nói: “Thằng cha Tắc Kè Bông đã được Gái Hư đảm bảo, nhưng dù sao cũng không phải người của mình, nên cẩn thận 1 chút. Nhớ cho người theo sát để ý nó. Riêng Nương thấy thằng nhóc này rất nhanh nhẹn, có thể dùng để sai khiến được. Nó cũng không có khả năng chiếm đoạt Làng Cung Nữ, thôi coi như là làm theo hợp đồng. Sau này nếu đại sự ở miền bắc xong xuôi, không còn chuyện gì cần đến nó nữa thì cứ ném mấy đồng tiễn vong là đủ.”

Hoàng Tử gật đầu: “Đúng vậy. Thằng cha này có nhiều điểm để khai thác lắm. Vấn đề là Tắc Kè trước đây cùng 1 hội với gã khốn nạn Lee Phong Lưu.”

Lý Ma Ma khoát tay nói “như thế ta mới thích! Nếu nó chỉ có tài huấn luyện gái mà không biết tí gì về Lee thì Nương đã đuổi khéo sau 2 tháng thử việc rồi. Thử nghĩ xem ở chỗ mình có ai hiểu rõ về đám Hà Nội ấy bằng Tắc Kè không? Cả chuyện thằng Tướng, thằng Cọp cũng nhờ 1 tay Tắc Kè mà gọn lẹ biết bao nhiêu. Bây giờ tình hình 2 bên căng thẳng, Tắc Kè và Gái Hư là 2 đứa nhỏ được việc nhất.”

Hoàng Tử chần chờ đáp: “Biết là như thế, nhưng tại sao cứ nhất quyết phải giết chết Lee? Trước đây Nương có thù oán với hắn nhưng chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi. Ở Hà Nội Nương đang dần o ép hắn, chỉ khoảng vài năm nữa sẽ chiếm được địa bàn và bộn tiền. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ? Mà Lee Phong Lưu cũng đâu có dễ giết, Nương tính làm như thế nào?”

Mấy người chúng tôi đang chú ý lắng nghe diễn biến câu chuyện, đến đoạn gay cấn cả bọn đến thở cũng không dám. Đột nhiên nghe “ầm” 1 cái giật nẩy mình.

Thì ra mụ chủ Làng tức giận đạp đổ cái ghế.

“Trước tiên tôi hỏi anh, tôi nuôi anh sống bao nhiêu lâu là vì đợi ngày này đây, vậy anh có sợ không?”

Dường như bị nét hung dữ của Lý Ma Ma chấn nhíp, Hoàng Tử ngây dại mất 1 lúc mới trấn tĩnh lại, trong lòng nghĩ ngay đến mối tư thù của Lý Ma Ma chắc chắn phức tạp hơn những gì gã nghĩ, bèn nghiêm mặt đáp: “Không sợ! Nếu sợ ngày xưa đã không làm việc cho mẹ nuôi.”

“Được! Con nhớ lấy câu này đó.” Lý Ma Ma dùng đôi bàn tay trắng muốt chụp lấy cằm Hoàng Tử, tay kia vòng ra sau đầu ép cho hắn ta ngã đầu về phía trước. Đôi môi ướt át dâm đãng ngay lập tức dính chặt lấy môi gã con trai. Hai người họ trao nhau nụ hôn vồ vập. Nụ hôn này có phần cuồng dại tượng trưng cho thứ tính cảm điên rồ vừa được bộc phát.

Trước là khai thác cảm xúc mạnh để đánh đòn tâm lý, sau là dùng dục vọng thân xác lôi kéo đối phương. Tôi cảm thấy cách thức của mụ già Làng quen quen bèn nghiêng đầu ngó Trang Trắng. Cô ả cũng bẽn lẽn quay lại nhìn tôi.

Bỗng nghe Lý Ma Ma thay đổi thái độ lạnh lùng hỏi: “Anh muốn biết vì sao cả đời này ta thách thức Lee Phong Lưu ư? Tại vì sao kiếp này không giết được hắn, ta không thể ngủ yên ư?”

“Kẻ nào gieo gió thì gặt bão, đó là luật đời. Mẹ kiếp, ngày xưa từng có 1 thời Nương đây tình nguyện làm tất cả cho gã, điên đảo tất cả vì gã. Địa vị, tiền bạc, địa bàn của hắn đều do Nương giúp đỡ, không ngờ cuối cùng bà Lý này phải trắng tay. Nương hỏi anh, con người khốn nạn như thế có đáng chết không?”

Câu trả lời này đã đi vào trọng tâm mối thù truyền kiếp, cả 3 người bọn tôi hồi hộp lắng nghe.

Hoàng Tử tái mặt la: “Đáng chết! Đáng chết! Thì ra trước đây hắn dám cả gan hãm hại Nương. Mẹ kiếp, chắc chắn trong quá khứ Nương từng bị hắn làm nhục. Gã khốn nạn!” Nói đến đây ánh mắt Hoàng Tử đỏ như máu, bộ dạng giận dữ nhìn rất đáng sợ.

Chỉ nghe bà chủ Làng thở dài 1 hơi than thân trách phận:

“Nghĩ lại thấy cũng thê thảm. Chuyện này là vết nhơ trong lòng Nương, vốn không muốn nhắc lại khơi gợi chuyện đau buồn, nhưng mà hôm nay không thể không nói sự thật cho anh biết.”

Hoàng Tử âm trầm gật đầu: “Đúng! Bao lâu nay con chỉ biết Nương có thù oán với hắn ta, nhưng không rõ nguyên do sâu xa trong đó. Nương yên tâm, hắn đã khốn nạn như vậy thì nhất định phải đền mạng.”

Lý Ma Ma nhè nhẹ gật đầu, trông bộ dáng mụ ta lúc này dễ khiến người ta cảm thấy thương cảm.

“Thật ra không riêng gì gần đây, mà là nhiều năm về trước rồi. Từ khi Lee Phong Lưu có được ngôi vị đứng đầu giới cave thủ đô, lúc đó hắn bèn lật lọng tráo trở đuổi Nương ra khỏi Hà Nội, phủ định hết tình xưa nghĩa cũ. Mấy đứa cháu Nương còn vì đòi lại công bằng bị hắn hại chết. Haha, Lý Nương này vì tin nhầm người mà dẫn đến khổ sở. Chưa hết đâu, ngoài Lee Phong Lưu ra còn có 1 kẻ khác cũng ác độc và thủ đoạn không kém, 2 kẻ này đã khiến Nương khóc không ra nước mắt mấy năm ròng.”

Hoàng Tử giật mình hỏi: “Là ai? Còn kẻ nào đã hại Nương? Khốn kiếp. Lãnh đạo khu đèn đỏ con vốn không sợ! Cho dù kẻ đó làm lớn hơn nữa cũng không sợ!”

Lý Ma Ma gật đầu bùi ngùi, dáng điệu mụ càng lúc càng sầu khổ, như tảng đá ngầm chìm dưới lòng biển, lẳng lặng đổ lệ chẳng ai hay biết.

“Người đó địa vị cao lắm, chính là chị ruột của Nương. Than ôi…”

Có thứ gì đó nghẹn lại trong cuống họng của mụ Lý và tôi. Mụ Lý nghẹn họng vì nói láo không biết nhục, còn Tắc Kè Bông đau lòng vì người đàn bà dâm đãng đó vừa nhắc tới Má Nuôi.

“Chị ruột?” – Gương mặt Hoàng Tử bỗng chốc trở nên ngây ngốc. Chắc gã không ngờ được kẻ thù đáng sợ nhất lại chính là máu mủ ruột thịt.

Nhưng chỉ giây phút sau, gã ta đã trấn định trở lại, sẵn bản tính thô cộc, gã mở miệng mắng:

“Mẹ kiếp, con mụ già khốn nạn đó, ngay cả chị em ruột cũng hãm hại. Cầm thú cũng còn tốt lành hơn mụ ta. Loại người này đáng chết lắm, phải bắt mụ trả giá mới được. Nương nói đi, mụ ta hiện giờ ở đâu?” – Hoàng Tử nghĩ đến thủ phạm hãm hại tình nhân của gã liền nổi trận lôi đình.

“Ha ha, nói hay! Nói hay!” – Lý Ma Ma nghe vậy rất lấy làm hài lòng. Mụ vừa nói vừa cười rổn rảng – “anh nói hay lắm, người đàn bà đó phải chết trong uất ức. Haha, đời này ta chỉ hài lòng khi cả mụ và Lee Phong Lưu đều trả giá. Gã đàn ông bội bạc đó đừng hòng sống qua năm nay.”

Hoàng Tử đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay mẹ nuôi gã – “nói anh nghe, trước đây đã phát sinh chuyện gì? Tại sao bọn chúng lại rắp tâm hãm hại Nương? Phải làm thế nào để giết chết chúng đây?” – Gã vô thức xưng là ‘anh’ tức là đã hoàn toàn thừa nhận tình cảm đối với mẹ nuôi. Lúc này chắc gã ý thức được bản thân cần phải đứng ra che chở cho Lý Ma Ma.

“Anh cứ ngồi xuống đi, đừng nóng vội. Trước tiên Nương sẽ cho anh biết về bí mật của gia tộc. Khởi đầu của mọi chuyện…” – có 1 nụ cười thỏa mãn không giấu nổi hiện lên trên gương mặt đẹp của Lý Ma Ma. Mụ ta bắt đầu câu chuyện trong xa xăm, câu chuyện này mang đầy sắc thái bi kịch, khiến cho lòng người mềm nhũn.

Mụ với tay cầm lấy cái dĩa tráng men trên kệ, miệng ngâm câu:

“Bao giờ rừng Báng hết cây/Tào khê hết nước, Lý nay lại về”.

“Đó là 1 câu ca dao truyền miệng cách đây hơn 760 năm. Anh đọc có hiểu không?”

Hoàng Tử vội lắc đầu “đây là chữ Hán, chịu chết thôi.”

Lý Ma Ma thở dài: “Thật ra Nương cũng có hiểu đâu, chẳng qua nghe người lớn kể lại. Gần 800 năm rồi, có ai rỗi hơi để ý mấy chuyện đó làm chi? Cũng đâu có rảnh học tiếng tàu?”

“Vậy Nương đem cái dĩa ra đây để làm gì?”

“Anh cứ bình tĩnh, từ từ rồi đêm nay Nương sẽ thuật chuyện từ gốc đến ngọn cho anh nghe.” – Mụ Già Làng ngồi vào lòng người tình đầy thích thú – “từ đêm nay mình không cần giữ bí mật nào với nhau nữa, thời điểm sắp chín mùi rồi. Rõ chưa cưng?”

Có lẽ Hoàng Tử nghĩ ngay đến tương lai sau khi dẹp bỏ hết các ân oái tình thù, gã và mẹ nuôi sẽ tay trong tay ở bên nhau, không còn sợ dư luận đàm tiếu. Bất giác, trên gương mặt gã ẩn hiện một nét cười xa xăm.

Lúc này, chỉ nghe giọng điệu đanh thép của Lý Ma Ma cất lên rõ mồn một:

“Thực ra, chiếc dĩa này là đồ phỏng chế chứ không có niên đại lâu đến như vậy. Nội dung in trên dĩa kể về cuộc đoạt ngôi báu từ tay nhà Lý của nhà Trần thế kỷ 13. Cuộc soán ngôi này cực kỳ khôn ngoan, không hề binh đao loạn lạc, lại có thể đơn giản đưa 1 vị vua của triều đại mới lên nắm quyền.”

Từng lời từng lời của Lý Ma Ma như những hoa văn huyền bí nhất nổi lên trong đầu chúng tôi. Chẳng riêng gì Hoàng Tử mà cả tôi, Gái Hư và Trang Trắng đều ngơ ngác nhìn nhau. Con mụ Già Làng này từ lúc nào trở thành giáo viên lịch sử thế?

Câu chuyện của mụ càng lúc càng khêu gợi trí tò mò, rõ ràng chính là lịch sử, nhưng tôi nghe ra hơi hướm thần thoại. Chuyện dĩ vãng úa màu quá khứ, nghe sao mà thê lương.

Cuối năm 1225, nhà Trần đoạt ngôi nhà Lý từ tay Lý Chiêu Hoàng lúc bấy giờ mới 8 tuổi. Trần Cảnh lên ngôi vua, nhưng Thái sư Trần Thủ Độ mới là người nắm quyền lực lớn nhất.

Không binh đao, không máu đổ nhà Trần dần dần khiến bách tính quên đi triều đại trước đó bằng biện pháp giệt cỏ tận gốc và cưỡng ép thay tên đổi họ. Trần Thủ Độ muốn dân chúng quên đi họ Lý vậy nên truyền lệnh khắp đất nước, họ Lý phải đổi ra họ Nguyễn.

Ngoài ra, Trần Thái Sư còn lập mưu giết hàng loạt tôn thất nhà Lý để trừ hậu họa. Từ đó nhà Lý vắng bóng trên vũ đài chính trị. Sự kiện này trở thành 1 vết đao mãi mãi không lành trong lòng con cháu họ Lý, lệ đã đổ qua nhiều trang lịch sử.

Thuở bấy giờ nhân dân Kinh Bắc truyền nhau câu ca rằng: “Bao giờ rừng Báng hết cây/Tào khê hết nước/ Lý nay lại về”. Câu ca tưởng như một lời than vô vọng, vì biết bao giờ rừng hết cây, sông hết nước.

Mụ chép miệng dừng lại, nhìn Hoàng Tử với ánh mắt cao sang như thể chứng thực lại địa vị bản thân, sau đó tiếp tục câu chuyện.

Thế nhưng qua nhiều năm tháng bãi bể hóa thành nương dâu, không ngờ lại có ngày rừng Báng hết cây, biến thành ruộng lúa. Không những sông Tào Khê hết nước mà cả sông Tiêu Tương chảy qua làng Cổ pháp, nơi sản sinh ra câu chuyện tình buồn giữa chàng Trương Chi và nàng Mỵ Nương con quan Thừa tướng, cũng biến thành một dãy ao tù.

Nghe hết đoạn mở đầu đầy yếu tố lịch sử, cũng không kém phần huyễn hoặc, Hoàng Tử lặng người hồi lâu chợt thốt: “Thì ra Lý Ma Ma lại có gốc gác sâu xa như vậy, bây giờ thì con đã hiểu…” – gã nhất thời đãng trí gọi người tình thân mật là Lý Ma Ma. Nhưng không có ai buồn để tâm đến thay đổi này, mụ Lý chỉ gật gật đầu:

“Sau cuộc soán ngôi báu đó, con cháu họ Lý lẩn trốn khỏi nước việt nhiều vô kể, có người lánh sang đất bắc, có người lưu lạc tới Xiêm La, lại có người lênh đênh trên biển dạt mãi tận Cao Ly xa xôi. Qua rất nhiều, rất nhiều năm tháng vật đổi sao dời, tổ tiên Nương mới dám dẫn con cháu trở về quê cha đất tổ tiếp tục làm ăn sinh sống. Trong gia đình mỗi thế hệ bao giờ cũng răn dạy con cháu không được phép quên gốc gác của mình. Nhà họ Lý mới đích thị là con rồng cháu tiên, là người kế nghiệp của triều đại nhà Lý hùng mạnh nhất lịch sử. Thử nghĩ xem, đất Việt ta bao nhiêu đời vua nhưng có khi nào thật sự thái bình thịnh trị, dân giàu nước mạnh, quân đội hùng cường như dưới triều vua Lý!?”

Hoàng Tử bị khí thế của mụ Lý làm cho hoảng sợ, vội vàng thưa:

“Vâng vâng, mama… à không, Nương nói rất phải.”

Chuyện tiếp theo đó kể về thời kỳ nằm gai nếm mật gian khổ của tổ tiên Lý Ma Ma. Suốt những năm tháng đó, có người phải trốn chui trốn nhủi không dám ló mặt ra ngoài, có người phải kiếm sống vật vã nơi đất khách quê người mãi cho đến ngày trở về quê cha đất tổ. Có lẽ các đời tổ tiên đã chiếu cố không ít, vậy nên con cháu họ Lý làm ăn phất lên nhanh chóng. Bọn họ sinh sôi nảy nở, lập thành các làng ấp ở miền bắc, tuy chưa thể gây dựng lại cơ đồ năm xưa nhưng nghiễm nhiên đã trở thành họ tộc có quyền lực đủ thao túng cả đất nước. Thế là sau 768 năm, người Kinh Bắc đã giải được câu sấm truyền ác nghiệt năm nào.

Từ năm 1990 – 2000, là thời kỳ cực thịnh của nhà Lý, trong họ tộc xuất hiện vô số nhân tài, trong đó có nhiều doanh nhân thành đạt vương tầm ra thế giới, cùng lực lưỡng kỹ sư, y bác sĩ rất hùng hậu và các nhà hoạt động chính trị được lòng công chúng.

Kỳ diệu thay, sức sống ngàn năm của dòng họ Lý, cũng là sức sống trường tồn của dòng giống tiên rồng đại việt.

Kể hết câu chuyện xa xưa, Lý Ma Ma tiếp tục để lại những lời bình tự đắc. Mụ ta cho rằng chính sự nhân nghĩa, bao dung, sáng láng và sự khoan giảm, an, lạc trong cai trị của vương triều Lý đã để lại phúc đức cho cháu chắt đến tận bây giờ.

Lời mụ nói nhất thời khiến tôi sởn gai ốc, cái gì mà phúc đức cho con cháu? Tôi chẳng biết những nhánh khác ra sao, chứ riêng bè lũ Lý Ma Ma nhìn vào chỉ thấy một đám người mục nát, nhẫn tâm, gian ác, không có chuyện xấu nào không dám làm. Bọn này thanh thế rất mạnh, hàng chục năm trời phát triển sự nghiệp, chia nhau tranh hùng với những người đi theo Má Nuôi. Đến cuối cùng, phần thắng lại nghiêng về Lý Ma Ma. Còn Má Nuôi bị chúng hại đến không rõ tăm tích.

Bản thân tôi sau khi nghe xong câu chuyện này chỉ cảm thấy đôi chút bất lực bởi vì thực lực gia tộc bọn họ quá lớn mạnh. Ngay đến Má Nuôi còn thua cuộc thì một thằng ma cô nhỏ nhoi như tôi làm được gì đây?

Nghĩ đến đó, bỗng không nhịn được đưa mắt ngó Gái Hư 1 cái, tức thì thấy nàng ta cũng cắn răng nhìn mình, ra là ả này cũng chột dạ không kém gì tôi.

Tôi lại quay sang nhìn cục diện trước mắt, chỉ thấy trên ghế sofa Lý Ma Ma đã chuyển người đứng dậy từ lúc nào, Hoàng Tử to con là vậy mà trong khoảnh khắc ngồi lọt thỏm trên đệm ghế trông nhỏ bé đến tội nghiệp. Chắc nghe xong câu chuyện kia, gã cảm thấy bản thân chỉ đang đứng dưới cái bóng của mẹ nuôi mấy năm nay.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng