Phần 93
Tôi chụp lấy hung khí vừa rồi lạnh lùng hỏi: “Đêm nay muốn giết ai đấy?”
“Còn giết ai nữa?” – Gương mặt cô ả cực kỳ quyết liệt “nếu kế hoạch thất bại em sẽ đâm luôn con mụ Ma Ma đó. Anh đừng có nghĩ lung tung.”
Trang Trắng run run giằng lấy con dao bấm từ tay tôi “trả cho em.”
Hừ, tôi phán đoán trong phút chốc, cho rằng cựu verdet thật sự muốn liều với mẹ nuôi ả, còn nếu ả đổi ý đâm chết tôi để lấy công chuộc tội thì sai lầm lớn rồi. Quan hệ của chúng tôi đã đến bờ vực thẳm, chỉ cần ả ta có suy nghĩ ngu ngốc, chắc chắn sẽ chết trong tay tôi!
Nghĩ như vậy coi như thỏa mãn, tôi bèn trở về thái độ hòa hoãn: “Hihi, ba đứa mình ở trên lưng cọp, cùng tiến cùng lùi cùng nhau. Lúc nào rồi anh còn nghi ngờ em làm chi?”
“Để đó anh gài cho em” – đôi tay tôi lần qua từng tấc áo của tình cũ, cẩn thận gài con dao vào áo ngực giúp cô ả.
Trang Trắng bối rối nhìn sang phía Gái Hư, chẳng biết cô ả đọc được thông điệp gì từ phía bên kia mà gương mặt vốn nổi tiếng vì trắng, lúc đó càng trắng hơn gấp bội.
…
Ba người chúng tôi nằm mai phục giữa những lùm cây ước chừng vài phút thì nghe thấy tiếng cửa trước mở loạch xoạch. Tiếp theo đó có tiếng người nói chuyện vọng vào.
“Dễ cũng 6 năm rồi chưa gặp, chẳng biết dạo này bác ấy còn khỏe như xưa không?”
Cái giọng hùng hồn của Hoàng Tử trong đêm vang lên rõ mồn một. Đây là câu đầu tiên chúng tôi nghe được, tạm thời chưa hiểu đầu cua tai nheo gì.
Chỉ nghe Lý Ma Ma cười đáp: “70 Tuổi đầu rồi vẫn còn sung lắm. Mới ở Châu Âu về tháng trước. Gặp Nương cứ nhắc con mãi đấy.”
“Bác ấy còn khỏe là phúc của con cháu rồi. Để ngày mai con mua chút quà sang thăm. Mẹ cũng đi với con luôn nhỉ?”
Lý Ma Ma lại cười rất mực dịu hiền:
“Ngày mai bọn mình đi sớm. Nương tính cả rồi, sáng sớm là lúc bác đang chăm ngắm cây cảnh, chim non. Mình sang không biết chừng bác ấy vui vẻ lại cho mấy món đồ quý giá.”
Hoàng Tử không biết nghĩ đến thứ gì liền cười ha hả đáp:
“Mẹ nuôi này, trong đám con cháu chỉ có mẹ là hợp rơ với sở thích chơi đồ cổ của bác ấy. Bác không cưng chiều mẹ mới là lạ đó.”
Đột nhiên Lý Ma Ma bật cười khúc khích nghe rất lạ lùng:
“Dĩ nhiên rồi. Anh Tư mà gặp Lý Nương thì nói chuyện cả ngày không dứt. Ngày mai cứ đem mấy món đồ lúc xưa Nương vào nam sưu tập được cho bác ấy xem. Chắc chắn thích mê ly luôn!”
Chúng tôi cố gắng lắng tai nghe hết cuộc trò chuyện xem người đàn ông bí ẩn được Lý Ma Ma gọi là Anh Tư kia là ai, nhưng tiếc thay sau đó chẳng có ai nói ra tên của người đó. Tôi không biết ông ta là ai nhưng đã vai vế cao hơn bà Lý, lại được bà ta kính trọng như vậy thì chắc chắn phải là 1 nhân vật tiếng tăm nào đó.
Tiếng cửa lớn đóng sập lại, vang lên 3 nấc khóa nhanh gọn. Xem chừng 2 mẹ con họ rất cẩn trọng với hành tung đêm nay.
May mắn thay, căn nhà này âm thanh khá vang. Giữa buổi đêm thanh tĩnh lắng tai nghe cực kỳ rõ ràng, 2 người họ tíu tít ở gian phòng trước mà nằm tại sân sau vẫn dễ dàng nghe thấy.
“Chao ôi, con còn nhớ viên đá này không? Cái bát này nữa, cả cái bình bên đây nữa nè. A! Đố biết ai tặng Nương cái vòng này.”
Đêm nay Lý Ma Ma bỗng dưng hồn nhiên như trẻ nít thật là kỳ lạ, dường như sau những căng thẳng trên chính trường môi giới mụ đã trở về là mụ của trước kia – thoải mái và hồn nhiên không cần lo nghĩ.
Trang Trắng ở bên cạnh bí ẩn khều tôi 1 cái.
Bỗng nghe âm thanh càng lúc càng lớn, 2 mẹ con nhà họ đã tíu ta tíu tít tới gian phòng giữa. Nội dung cuộc nói chuyện chủ yếu xoay quanh những món đồ cổ có giá trị được trưng bày trong nhà bà Lý.
Tôi nghĩ bụng nãy giờ Lý Ma Ma nói nói cười cười ung dung thoải mái, thật không giống mụ ngày thường chút nào.
“Này, này!” – Đột nhiên Lý Ma Ma xẵng giọng – “anh làm sao thế? Ghét thật, tự dưng im như khúc gỗ là thái độ gì?”
“Anh???” – Ba hồn bảy vía chúng tôi bay hết lên mây!
“Tại sao mụ ta lại gọi con trai mình là Anh? Lời lẽ lại còn đưa đẩy?” – Trong nhất thời không ai hiểu nổi.
Đúng lúc này cái người có diễm phúc được Già Làng kêu bằng ‘anh’ kia chầm chậm lên tiếng:
“Mẹ đừng la to như vậy dễ đau tim lắm. Những món đồ trang trí trong nhà đều 1 tay 2 người mình sắp đặt. Trong số đồ cổ ở đây, nếu không phải Bác Tư cho thì cũng là do con và mẹ đi khắp nơi tìm mua về, đương nhiên là con nhớ. Cả thiết kế nhà cũng là mình lên kế hoạch, hồ nước, rồi tất cả mọi thứ nữa.”
Giọng Hoàng Tử ấm vô cùng, giọng gã dễ làm tan chảy trái tim nhiều thiếu nữ. Tuy ngữ điệu có phần rụt rè nhưng rất chân thật, bởi vậy con người sắt đá trước mắt cũng không ngoại lệ.
Có điều, tuy thích thú nhưng Lý Ma Ma vẫn không tận hưởng niềm vui trọn vẹn.
Bà ta nói với giọng ỡm ờ:
“Hừ, lúc này không có người ngoài thì anh cần gì phải mẹ nuôi này, mẹ nuôi kia. Nghe đến mà nặng nề! Sao không gọi thẳng tên ra? Anh sợ cái mã gì nào? Gọi đi, gọi đi…” – mụ già lừ con mắt, chu đôi môi chín mọng nũng nịu như gái đôi mươi.
“Con mẹ nó!” – Mắt tôi sụp mí, suýt chút nữa còn ói ra máu. Thì ra Lý Ma Ma thông gian với Hoàng Tử!!! 2 mẹ con chúng nó gian díu với nhau!
Đồng cảm xúc với tôi còn có 2 mỹ nữ bên cạnh, 2 cô này không kém phần bàng hoàng. À không, chỉ có mình Gái Hư thôi, còn Trang Trắng xem chừng đã biết trước chuyện này, hoặc đã đoán già đoán non được phần nào bí mật, có điều ả ta không dám đem chuyện động trời nói với ai khác.
Chẳng trách ả luôn nhắc nhở tôi phải quan sát kỹ thái độ 2 mẹ con nhà Lý, nhưng tôi lại không hiểu tâm ý ả, chỉ chăm chăm vào việc chính sự. Quên mất rằng chuyện “hậu cung” thao túng phần chính sự.
Vào lúc này anh chàng Hoàng Tử kia rõ bối rối nói: “Con không dám, tối hôm nay Làng Cung Nữ đông người, nếu con lỡ miệng, lỡ chẳng may tai vách mạch rừng người ta mà biết thì…”
“Lỡ lỡ cái đầu anh ấy. Từ lúc nào lá gan anh bé bằng con chuột thế? Chỗ này là nhà mình còn ai nữa đâu? Chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, Nương biết, anh biết. Bọn mình không nói ra thì ai biết? Mà nếu như có người nghe được thì làm sao? Con này sống tới ngần này tuổi còn chưa có ngán ai? Cùng lắm thì bà đây trở mặt thôi. Với ta và anh không lẽ còn phải sợ thiên hạ? Mẹ kiếp, buồn cười!” – Bà ta miệng nói, chân sấn tới lấn áp Hoàng Tử, khiến anh chàng được 1 phen hoảng loạn bối rối.
Lý Ma Ma giậm chân giận dữ hỏi, hai mắt bà sáng quắc lên, đầu ngài cau lại: “Tôi hỏi anh, tôi là ai trong mắt anh?”
“Là mẹ nuôi, người đã nuôi con khi mới 13 tuổi.”
“Vậy tôi là ai, là ai suốt mấy năm nay?”
“Là… là” gã nói câu này cổ họng nghẹn lại không thốt thêm được nữa. Tôi bụng bảo dạ “Hoàng Tử thật là giống mình, giả sử Má Nuôi hỏi câu này, mình có mặt dày cách mấy cũng chẳng dám nói ra.”
Lý Ma Ma hừ giọng “uổng công nuôi bao nhiêu lâu, hèn nhát. Cũng giống hệt đám lâu la ban nãy.”
“Nương, Nương, không phải như vậy…”
Hoàng Tử bước lùi tới sát ghế sofa, Lý Ma Ma ngồi vào lòng Hoàng Tử, tiếp theo đó vờ nhăn mày làm ra động tác dụ dỗ, phần thân bên dưới uyển chuyển ngồi lên đùi anh chàng. Lẽ dĩ nhiên nhờ có chiêu bài này, Hoàng Tử nhanh chóng cứng người, mặt cứ đờ ra. Tự nhiên theo phản xạ đã ôm lấy Lý Ma Ma vào lòng.
Mấy người chúng tôi chứng kiến cảnh này mà tháo hết mồ hôi hột. Nên biết từ xưa đến nay bà chủ Làng Cung Nữ luôn là người đàn bà thép, nói một là một, hai là hai. Lời nào mụ đã nói ra thì không ai dám cãi lời. Mụ mà muốn ai chết thì kẻ đó khó lòng sống sót, cho dù có là ông trùm cave miền bắc.
Ấy thế mà đêm nay, bà Lý đầy quyền lực lại làm bộ nhỏ bé nũng nịu như mèo con nép vào lòng con trai mụ. Thật là 1 quang cảnh hãi hùng!
Lý Ma Ma vuốt má Hoàng Tử, vừa vuốt vừa nhéo, khóe miệng cong lên tựa như sư tử đói đang vờn con mồi. Bà ta vòng hai tay ôm lấy Hoàng Tử, vô hình chung đã đưa vòng 1 đầy đặn của mình ép sát vào người gã con trai.