Phần 88
Đôi mắt tôi đột nhiên không thể khép lại được nữa, cứ mặc nhiên như vậy mở to ra, chứng kiến dung nhan tiếp theo ẩn đằng sau lớp kính cửa.
Gì chứ? Rõ ràng lúc trước đã nhìn lướt qua nhưng không có ấn tượng. Bấy giờ quay trở lại nhìn, bỗng cảm thấy người đó đáng lý mình phải nhìn đầu tiên mới đúng.
Nói sao nhỉ? Người Vương Phi số 7 này về vẻ ngoài không có gì bắt mắt, vì chiếc váy mỏng manh đang mặc trên người không thực sự thu hút.
Cả căn phòng phía sau cũng được bài trí hết sức mộc mạc và đơn sơ. Nhìn kỹ sẽ thấy nhiều họa tiết kết nối dày đặc được sử dụng vô cùng khéo léo, nhưng thật ra cũng không có gì xuất sắc hơn các phòng còn lại. Giờ phút đó, trong tâm tôi chỉ còn một ý thức duy nhất, hướng về căn phòng số 7 chìm hẳn giữa 9 căn phòng còn lại.
Vương Phi số 7 này cũng không trình bày bất cứ tiết mục nào gây chú ý, chỉ đơn giản như 1 pho tượng đã chết, nửa ngồi nửa quỳ trên giường nhìn ngắm thế gian qua đi. Liệu rằng nàng ta muốn nhắn nhủ điều gì? Hay là nàng ta đang chờ đợi điều gì đó?
Tôi ngoài động lòng, chỉ có động lòng.
Đừng nói là đàn ông sinh lực dồi dào như tôi nha, ngay cả phụ nữ đầy cá tính như bộ đôi Trang Trắng – Gái Hư cũng cảm thấy người con gái trước mắt đặc biệt khác thường. Chẳng trách lúc ấy Trang Trắng lẩm bẩm: “Tại sao lại đeo mặt nạ? Có cần thiết phải đeo mặt nạ?”
Đúng vậy, vị Vương Phi này đặc biệt thanh cao, nhan sắc cũng thanh cao không kém nhân phẩm. Sở dĩ nói như vậy, bởi vì gương mặt cô được 1 chiếc mặt nạ bán diện khéo léo che khuất, chỉ để lộ đôi mắt đen trong lay láy và chiếc cằm thon thả tuyệt vời. Về tình thì bộ dáng này làm người ta thích thú tò mò, về lý thì đáng ra chiếc mặt nạ mỏng manh như thế không thể che lấp được dung nhan 1 kiếp người mới phải, nhưng trong hoàn cảnh này mặt nạ đã làm rất tốt nhiệm vụ của nó. Chúng tôi không thể mường tượng được khuôn mặt đối phương, càng tưởng tượng lại càng khó khăn.
Đúng lúc này, quản gia Làng Cung Nữ khoác vai tôi liến thoắng: “Sao sao? Thấy gái là dựng cờ quéo cò hết rồi phải chưa? Mắm nói cho Tắc Kè nghe, em số 8 service bài bản nhất, em số 5 có đường lưỡi chết người, người ta học nhạc viện giỏi thổi kèn mà, hahaha.”
Thấy mặt tôi nghệt ra, Nước Mắm Nhĩ vẫn chăm chăm nói: “Riêng em số 7 thực ra không được good lắm, con bé đó còn non nớt. Hơn nữa lại không biết nói chuyện. Thôi tốt nhất đừng động vào làm gì, cơ hội 1 lần đâu có đáng!” – Gã vừa nói vừa ngân rõ từng chữ.
Tôi khổ sở suy ngẫm, nhìn kỹ lại một lượt nhan sắc 3 vị Vương Phi vừa qua.
“Nghĩ kỹ chưa? Nghĩ kỹ chưa? Em áo xanh lanh chanh chồng bỏ, em áo đỏ xách dỏ theo dzai. Em áo mỏng làm hỏng đời anh. Anh Tắc Kè chọn em nào nè?”
Gái Hư và Trang Trắng tập trung ánh mắt lên người tôi.
Tắc Kè Bông tôi trong giây phút ngắn ngủi đó làm ra lựa chọn đặc biệt nhất trong cuộc đời chơi gái của mình.
“Tôi chọn em áo mỏng.”
“Gì? Cái gì?” – Con mụ Mắm bối rối – “áo đỏ đi. Tắc kè có hay xem tivi không? Nếu như thường xem thì biết đâu nhận ra…”
Tôi không để ý đến lời gã nữa. Bởi vì lúc này ánh mắt của tôi và Vương Phi số 7 kia đã bắt gặp nhau.
Nói sao nhỉ, cái nhìn của nàng trong suốt như dòng suối, tuy chảy tràn qua mọi vật nhưng lại đọng nguyên vẽ hững hờ. Nàng nhìn người ta, lại giống như đang nhìn 1 vật khác. Chỉ là lúc này cái nhìn đó lại thật sự chiếu lên người tôi.
“Haiz, được rồi. Số 7 thì số 7, cửa phòng đã mở. Tắc Kè theo hướng cầu thang đi lên là được.”
Sẵn tiện, tôi đem thắc mắc ra hỏi Nước Mắm Nhĩ: “Tại sao cô gái đó lại đeo mặt nạ? Còn nữa, lúc nãy Mắm nói người ta không nói chuyện được nghĩa là sao? Chẳng lẽ bị câm?”
Nước Mắm Nhĩ ra vẻ ngần ngừ: “Chuyện này… cũng khó nói lắm Tắc Kè ạ. Thế này, Lấy ví dụ con bé chơi piano Mắm vừa giới thiệu, nó là người của công chúng đấy. Thực ra chưa nổi tiếng lắm nhưng thân phận không phải bình thường. Vì thế có 1 số cô ở đây phải bịt mặt để tránh người khác nhận ra.”
Tôi càng nghe càng tù mù “vậy còn giọng nói? Chẳng lẽ không nói chuyện bởi vì không thể nói, nếu nói người khác sẽ nhận ra giọng của mình?”
“Ơ, liên hệ nhanh phết nhỉ. Nhưng mà sai rồi. Con bé đó không nói chuyện vì từ trước đến nay không thích nói chuyện. Chắc hồi nhỏ bị tự kỷ ám thị cũng nên…”
“Vậy ở đây chúng ta có 1 người nổi tiếng… rất có thể là người nổi tiếng, nhưng lại không thể nói được?” – Tôi lầm bầm mấy câu đó trong miệng, tâm trạng rõ ràng kích động tột cùng.
“Đó là Mắm nói cá biệt vài trường hợp thôi nhé. Thật ra Mắm cũng không biết danh tính thật của hết đám gái hạng nhất này. Cái con bé số 7 ấy, trước đây không biết là nhân vật nổi tiếng nào, nhưng hồng nhan họa thủy, khuôn mặt của nó nếu để lộ ra là điều tối kỵ. Sẽ gây hại nhiều không biết đâu mà kể. Ông bà ta đã dạy rồi. Bà chủ là người rất tin thánh thần, cho nên mới đặt ra lệ, Vương Phi số 7 mỗi khi tiếp khách phải đeo mặt nạ.”
Tôi không biết sự thật thế nào nhưng mắt nhìn gái của Nước Mắm Nhĩ đã thuộc hàng khó tính nhất ấy vậy mà cũng phải chặt lưỡi không thôi, đủ biết Vương Phi số 7 kia đẹp đến mức nào. Nghe Mắm Nhĩ liên tục hú họa: Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy – gái đẹp có thể mang đến chết chóc. Làng Cung Nữ coi vậy mà mê tín ghê gớm.
Nước Mắm Nhĩ giải thích thêm: “Người quá đẹp phải che mặt lại nếu không hậu họa mai sau. Geisha bắt buộc phải che mặt, nếu không sẽ gây nên đại họa. Còn nếu Tắc Kè muốn tháo mặt nạ con bé ra thì phải nuôi nó cả đời, mua nhà mua xe, cấp tiền tiêu vặt hàng tháng, bằng không sẽ bị Làng Cung Nữ trả thù. Sao hả? Có dám không?”
Cả tôi và 2 cô gái bên cạnh giật nẩy mình “lại còn có cả điều kiện này?”
Nước Mắm Nhĩ cười khà khà: “Đùa chút xíu thôi mấy má! Thực ra cho bạc tỷ cũng đừng mong mua được Geisha. Từ xưa đến nay vị trí số 7 luôn vừa làm hợp đồng vừa là gái tiến vua chính thức mà. Tức là hoạt động theo dạng khách mời, đặc biệt kén khách nhưng trên thực tế Làng Cung Nữ này hoàn toàn sở hữu cô ta. Muốn chém muốn giết muốn làm gì, cô ta không thể phản kháng.”
Gái Hư đột nhiên xen vào: “Từ từ đã, lúc nãy Mắm mới nói con bé đó tên gì?”
“Nghệ danh Geisha – Geisha Làng Cung Nữ. Sao hả? Nghe hay không? Ủa mà mọi người không biết các Vương Phi đều được đánh số, còn riêng con bé số 7 sẽ có tên nghệ danh giống như đám Cung Phi ngoài kia sao? Đĩ Trong Trắng này chưa nói hả?”
Tôi và Gái Hư bèn tặng cho Trang Trắng cú liếc mắt đích đáng.
Gã quản gia còn than vãn điều gì đó rất dài dòng về cái tên nghệ danh của các Cung Phi bên ngoài nhưng 3 người chúng tôi chẳng thèm bận tâm, liền lặng lẽ bỏ rơi gã cùng nhau tiến tới chân cầu thang.
Nước Mắm Nhĩ giật mình kêu “ê ê, chỉ 1 người được bước lên phòng trên thôi. Cũng cảm phiền Tắc Kè bỏ lại di động tại đây đi. Miễn thiết bị di động, miễn thiết bị ghi hình. Làm ơn.”
Tôi đi thẳng một mạch lên cầu thang, đến đoạn lưng chừng theo quán tính ngoái lại nhìn sang phía đối diện, tức thì bắt gặp một hình bóng động lòng người bên trong phòng kính số 3.
Tim tôi bỗng dưng đập liên hồi, mắt trái nháy nháy.
Gương mặt trong phòng kính số 3 trùng hợp thế nào vừa tự tay vén màn, đưa mắt nhìn về phía tôi, chẳng ngờ đâu gặp đúng lúc tôi đang hướng mắt nhìn sang. Thế là đôi bên sững sờ nhìn nhau giữa đại sảnh rộng lớn.
Đôi tay trong phòng kia nhanh chóng kéo rèm trở lại.
Không phải chứ!? Người đó… có nhìn lầm không?
Tôi đi như người mất hồn thẳng lên bậc thang phòng số 7. Cảm thấy Vương Phi số 3 kia là 1 người rất quen thuộc. Người đó, rõ ràng là một người rất nổi tiếng.
Chẳng lẽ, ngay cả cô ta cũng ở đây?
…
Thật ra, thứ khiến Geisha hấp dẫn tôi chính là đôi mắt vừa to vừa dài của mình. Tôi vừa nhìn thấy đã nghĩ đó là một nhân vật bước ra từ tiểu thuyết, mang đầy tính mộng mơ, viễn vông. Bởi vì đôi mắt đó rõ ràng rất không thật. Một cặp mắt dài đủ rộng chứ không hề to tròn như Hạnh Nhi, chắc hẳn văn xưa gọi đây là mắt phượng.
Đôi môi mỏng manh, chờ đợi tra tấn. Tóc dài như áo choàng, kẹp một chiếc kẹp tóc trân châu. Son môi nhẹ nhàng, nước hoa nhẹ nhàng, ngay cả tư thế ngồi trên giường cũng nhẹ nhàng, giống như tùy thời có thể biến mất khỏi Làng vậy.
Vị Vương Phi số 7 ngồi thẳng thớm trên giường, 2 tay xếp ngay ngắn trên đùi. Thấy tôi bước vào cũng không có phản ứng đặc biệt, khuôn mặt ẩn đằng sau chiếc mặt nạ chẳng biết đang che dấu bí mật gì.
Tôi chẳng biết xử xự ra sao, đây là lần đầu tiên gặp gái mại dâm từ đầu đến cuối không nói lời nào. Hơn nữa cặp mắt nhìn tôi cũng rất vô cảm.
Tôi chầm chậm bước tới bên giường, không hiểu sao nội tâm cứ sờ sợ đôi mắt kia.
Đột nhiên Geisha đứng thẳng người dậy, cúi đầu chào tôi.
“À ờ, vậy là chào đó hả?” – Tôi cũng cúi đầu chào lại.
Geisha hơi gật đầu, thoáng một nét mỉm cười để lộ đôi hàm răng trắng muốt, tiếc là cô này không ưa nói chuyện. Tiếp theo, cô nàng tiến tới nắm tay tôi.
“Đi đâu? Đi tắm hả?” – Geisha dẫn tôi vào phòng tắm nghi ngút hơi nước.
Tôi nhớ ban nãy Nước Mắm Nhĩ từng cảnh báo cô này là loại đàn bà mang tai họa ngầm, bởi vậy Lý Ma Ma đề ra luật lệ khi nào còn ở Làng Cung Nữ, khi đó Geisha không được phép cởi bỏ mặt nạ. Tôi càng nhìn càng thấy kỳ lạ, trên đời quả thực có chuyện khôi hài như thế ư?
Vừa nghĩ đến đó bèn đưa mắt thích thú đánh giá Geisha.
Công bằng mà nói thì khuôn mặt cô gái này rất kỳ lạ. Rõ ràng là rất nhỏ bé thôi, nhưng nhìn mãi thế nào cũng không tưởng tượng được hết. Đôi môi mỏng, đỏ hồng trên nền đôi má trắng, chẳng khác nào được vạch ra từ 2 nét bút. Lông mày dài và thẳng như lá liễu vuốt một đường tận tóc mai.
Nhưng điểm đáng chú ý nhất trên gương mặt tôi nghĩ phải là cái mũi. Sóng mũi thanh thoát nhưng lại bị mặt nạ che khuất. Tôi cảm thấy nếu như chiếc mũi đó dài hơn 1 chút, vậy thì không ổn, sẽ rất giống phù thủy. Nếu như thấp hơn 1 chút, vậy nhan sắc này có phần kém mặn mà. Nhưng chiếc mũi trước mắt lại rất đặc biệt, làm cho người ta không thể không ngừng đánh giá.
Bất giác tôi cứ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Geisha, mặc kệ nàng đang dùng bông tắm thoa đều khắp người tôi.
Geisha không tắm chung với khách, đó là nguyên tắc của nàng. Bởi vậy nàng vẫn mặc nguyên quần áo, tuy vậy chỉ là một bộ váy mỏng manh chẳng khác nào đồ ngủ. Bộ váy mỏng như tơ khoác trên tấm da thịt trắng nõn nà của nàng, vừa nhìn qua đã khiến người ta liên tưởng đến động tác vỗ bành bạch. Đặc biệt là mỗi khi tia nước vô tình hay hữu ý đậu trên người nàng, áo mỏng bết vào cơ thể, làm nổi từng tấc nội y trên nền da thịt trắng như bông bưởi.
Đang miên man ngắm nhìn mỹ nhân ngoan ngoãn phục vụ mình tắm rửa, bỗng đâu Geisha ngẩng mặt lên nhìn tôi sắc lẻm. Ánh mắt này hoàn toàn khác xa tình thái lúc ban đầu.
Cô nàng nhỏ nhẹ lắc đầu, biểu hiện ý “không nên làm như vậy.”
Tôi đến ngớ cả ra, lúc đó mới hay Geisha không thích người khác nhìn chằm chằm. Cô nàng này thật rỗi việc, bản thân mình đẹp, người khác nhìn ngắm 1 chút có vấn đề gì sao? Trên hết, tôi còn là khách quý của nàng cơ mà.
Chuyện này đúng là kỳ lạ nha. Hơn mười năm chơi gái tôi chưa bao giờ bị nhỏ ranh nào lườm 1 cái hú hồn như vừa rồi. Có khi nào cô nhỏ này biết tôi được gặp nàng chẳng qua chỉ nhờ phần thưởng trăm năm có một chứ chả phải đại gia nứt đố đổ vách gì nên đem lòng xem thường?
Ái chà chà, vô lý. Gái tiến vua không thể kém hiểu biết như thế. Chắc đây là ‘chất’ riêng của Geisha mà Trang Trắng từng nhắc tới. Ở Làng Cung Nữ này, không phải gái nào cũng ngoan ngoãn như người yêu bé nhỏ.
Tôi đặc biệt tò mò về nàng, hơn nữa cũng là lần đầu tiếp xúc với tầng lớp gái cao cấp nhất nên ngẫu hứng hỏi nàng cơ số câu hỏi, chẳng hạn: Bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, Lý Ma Ma đối xử như thế nào, ai đã dạy những chiêu thức này… Sau mỗi câu hỏi Geisha chỉ gật nhẹ hoặc lắc đầu.
Coi như tôi cũng thông minh, lại đi hỏi chuyện người không biết nói chuyện.
Từ ngàn xưa, mỹ nữ vẫn được coi là hiểm họa của mỗi quốc gia. Trong lịch sử biết bao quân vương vì nữ sắc mà ngu muội, trong thời hiện đại biết bao đại gia vì gái đẹp tán gia bại sản.
Đến cả vua chúa hay sếp lớn cũng quỳ gối trước những thân hình mỏng manh kia, huống hồ chi là kẻ thô lậu quê mùa như tôi?
Từ lúc tắm táp phục vụ, cho đến lúc dắt tay tôi đến giường, vị Vương Phi này thể hiện phong thái khác nhau hoàn toàn. Lúc lạnh nhạt vô tình, lúc nhu mì tình tứ, lúc hấp dẫn mê người.
Nàng dắt tay tôi uyển chuyển đi phía trước. Tôi đứng sau lưng nàng âm thầm nuốt nước bọt. Trong bụng thầm nhủ “người gì đẹp thế không biết? Từng cử chỉ từng bộ phận cơ thể đều không thừa không thiếu một chút nào.”
Chúng tôi đi ngang qua một bức bình phong in hình hoa mai trắng, tay nàng rời tay tôi, mỗi người đứng 1 bên trướng, xuyên qua bức bình phong chỉ thấy bóng người mờ ảo in lên vách. Đôi tay Geisha cử động thoăn thoắt, trong khoảnh khắc làm nên việc nàng giỏi nhất – dần dần thoát y rất nhanh gọn. Rất nhanh gọn từng mảnh vải trên cơ thể rơi thõng xuống đất.
Tôi đứng 1 bên bức bình phong nhìn từng mảnh trang phục rơi rụng xuống, đôi mắt lần theo từng tức cơ thể đẹp tuyệt mỹ đó, tuy bị vách ngăn che đi mất nhưng bóng người, dáng người vẫn in rõ mồn một. Bên kia bức trướng hẳn là mỹ nhân nức tiếng thiên hạ.
Phong cách của Geisha hệt như các quý bà quý cô ngày xưa. Nàng triệt để theo phong cách cung trang mỹ nhân, eo thắt đáy lưng ong, dáng dấp thướt tha yểu điệu, tóc dài xõa quá lưng, đeo mặt nạ che mặt uyển chuyển bước đi.
Nàng diện váy đầm bó sát có đường xẻ khoe eo thon, mông mẩy. Nhất là khi nửa quỳ nửa ngồi trên giường, thật sự giống 1 pho tượng thần vệ nữ khiến mọi thứ bên lề trở về thời kỳ xa xưa.
Mọi chuyện diễn biến đẹp như cõi mộng không chê vào đâu được. Đầu óc tôi dễ dàng mụ mị tiến vào cảm xúc dục vọng. Cuối cùng bố mì Tắc Kè Bông nổi tiếng cũng đành thảm bại trước Vương Phi Geisha.
Chỉ là, khi tôi xâm nhập vào cơ thể nàng, khoái cảm của co bóp và chật hẹp tiến đến quá mức bất ngờ. Geisha bỗng cắn răng nhăn mặt. Biểu tình đó trong phòng the là bình thường, vô cùng bình thường. Có điều, nó làm tôi nhớ lại những chuyện thuở xa xưa.
Tôi đều sức đẩy mạnh hơn, Geisha rướm nước mắt, đưa tay che mặt.
Tôi cho rằng đây là chiêu trò của Lý Ma Ma. Dám cá bà ta làm tình còn dâm hơn đĩ, thế mà còn bày đặt dạy cho Geisha diễn kịch tài tình quá, biến khoái cảm thành nước mắt mới ghê chứ.
Tôi càng đâm tới kịch liệt hơn, dùng tốc độ nhanh nhất nắc như bão tố mưa giông. Trong người Vương Phi bắt đầu ra nước ngày càng nhiều, tạo nên những âm thanh vang trời vang đất hết sức đặc trưng. Tôi sướng đến run cả người, cảm giác này đúng thật kỳ diệu. Nên nhớ, cả nước Việt Nam này, chả có mấy người được phúc phận như tôi đâu.
Ma sát giữa nam với nữ làm chúng tôi nóng như hỏa lò, mồ hôi mồ kê bịn rịn, cảm giác lâng lâng sung sướng. Cái nóng của lửa dục có thể thiêu đốt bất cứ con người thanh cao nào. Geisha thở hắt ra, rên rỉ, 2 tay nàng bấu lấy vai tôi, 2 chân quặp chặt hông tôi tạo thành tư thế “một mực chịu đựng”.
Mẹ kiếp, cái mặt nạ trên mặt thiệt dễ ghét. Tôi rất thích xem biểu tình gương mặt người nữ đê mê trong tình dục, lúc này càng muốn xem tợn. Nhưng nghĩ lại mấy lời cảnh tỉnh của gã quản gia, chẳng dám động tay động chân.
Cuối cùng, Tắc Kè Bông vẫn luôn luôn là 1 tên lưu manh cứng đầu cứng cổ. Quy tắc thì sao chứ? Quy tắc vốn lập ra để chờ đợi người phá bỏ. Tôi không nhịn nổi liền đưa tay lần mò đằng sau mang tai của người đẹp, ý đồ tháo dỡ chiếc mặt nạ vướng víu.
Đột nhiên Geisha chụp mạnh lấy tay tôi. Ánh mắt nàng hết sức bàng hoàng.
“Đừng!” Cuối cùng Vương Phi cũng chịu lên tiếng.
Ôi mẹ ơi, tôi sướng còn hơn Hạnh Nhi lúc được ăn tiền.
Nhưng hình như có gì đó không ổn! Thôi chết. Cả người tôi đột ngột nổi gai ốc run rẩy, từng dòng tinh khí quý giá ồ ạt trút ra. Tôi đổ gục trên tấm thân trắng nõn của Geisha, cảm giác râm ran sướng chạy dọc khắp cơ thể.
Giọng nói nhỏ nhẹ lẫn với tiếng rên thấp của Geisha nghe gai cả người. Chao ôi, chỉ 1 chữ ‘đừng’ cũng khiến tôi bắn như vẩy đạn.
Vị Vương Phi này còn sướng hơn tôi gấp bội. Màng sau 1 hồi bối rối cũng quyết định vòng tay ôm lấy tôi, xoa đều tấm lưng phẳng lì của tôi, thở dốc.
Nằm trong vòng tay người đẹp đầu óc tôi lại mơ mơ màng màng nghĩ đến thời thơ ấu ngọt ngào trước kia. Cũng không biết vì sao lại nghĩ, từ trước đến nay tình dục đến với tôi rất đơn giản, chưa bao giờ tôi xao động đánh mất bản thân như lúc này.