Phần 86
Đôi khi, trong cuộc sống, đứng giữa ngã 3 đường, bạn không cần phải nhọc lòng đưa ra lựa chọn nào cả. Bởi vì những lúc như thế luôn có ngoại lực tác động làm thay đổi quyết định của bạn. Như tôi lúc này đây, vừa tính mở miệng yêu cầu đã bị Nước Mắm Nhĩ chẹn họng.
“Ăn đi, ăn xong rồi quyết định cũng được mà. Bà chủ rất tâm lý sẽ không để Tắc Kè phải khó xử đâu.” – Vừa nói gã vừa ngấm ngầm đá chân tôi.
Lý Ma Ma khoát tay đáp: “Được thôi, Tắc Kè cứ cẩn thận suy nghĩ. Cả nhà tiếp tục ăn đi.”
Theo lệ Làng thì mỗi khi bà chủ có việc cần phát biểu hay nói về vấn đề gì đó thì tất cả mọi người đều phải ngừng ăn uống để lắng nghe. Ban nãy vốn mọi người đang trong tiệc thì Lý Ma Ma đưa ra tuyên bố khen thưởng tôi.
Con bé Ô Mai Ka bên cạnh tôi đã đói bụng lắm rồi, nghe thấy câu đó chẳng khác nào được lệnh đặc xá, liền bưng bát súp húp sồn sột.
Lý Ma Ma chau mày quát “hư thân mất nết!”
Ô Mai Ka ngừng ăn hỏi: “Chỉ ham ăn chút thôi mà, tại sao hư thân mất nết?”
Lý Ma Ma nói: “Thường ngày mày ham ăn tục uống thì thôi, ra ngoài đường còn đập phá nhà người ta! Mẹ mày hôm nay phải nghe bao nhiêu lời than phiền. Nếu mày không phải là con tao thì sớm đã bị người ta cạo đầu bôi vôi rồi.”
“Hứ” – con bé Ô Mai Ka hậm hực đứng dậy khỏi bàn ăn – “bọn nó dám trêu vào cục vàng của Ma Ma, cũng giống như vuốt râu hùm Ma Ma. Con không dẫn người đi dằn mặt thì đâu phải con cháu nhà Lý Nương nữa.” – Nói rồi một mặt hờn dỗi bỏ đi.
Lý Ma Ma đứng trước cảnh này chỉ còn biết lầm bầm chửi rủa.
Đừng tưởng mụ thường ngày nghiêm khắc mà nhầm, thực ra Lý ma ma đối với con cái chỉ được cái miệng là hay thôi, trong thực tế dung túng cho chúng nó làm bao nhiêu chuyện hại dân hại nước ngoài kia kìa.
Bữa ăn tiếp sau đó diễn ra như bình thường. Lý Ma Ma vừa ăn vừa lau miệng, cẩn thận quay sang hỏi Hoàng Tử: “Lâu lắm không thấy con trai về?” – Lời này ngọt ngào vô cùng tận. Nghe đâu mụ Lý cưng chiều con trai cả nhất.
Dĩ nhiên Hoàng Tử không dám phớt lờ, vội vàng hắng giọng đáp: “Gần đây đang tuyển người mới cho mấy khách sạn. Phải huấn luyện lại, bởi vì càng ngày đám khách càng khó tính.”
Tôi để ý thấy mỗi khi Lý Ma Ma ân cần hỏi han Hoàng Tử, gã lại trả lời rất cẩn thận chứ không hề thoải mái ăn to nói lớn như bình thường trò chuyện với tôi và mọi người. Thậm chí lúc tiếp đãi các đại gia máu mặt, gã cũng không thận trọng như thế này.
Tôi hứng thú quan sát cuộc đối thoại trước mặt, đang quan sát thình lình ai đó đá vào chân tôi 1 cái, ra là Trang Trắng.
Lúc này bên phía Lý Ma Ma hỏi han vài câu xoáy sâu vào vấn đề ban nãy. Hoàng Tử lại nghiêm chỉnh đáp:
“Internet phát triển, mạng lưới bố mì cũng phát triển, mà đám bố mì tiên tiến thì đám khách cũng càng ngày càng khó tính. Chỗ nào phục vụ không đúng tiêu chuẩn, bọn ăn không ngồi rồi ấy sẽ xi – nhan cho nhau âm thầm tẩy chay ngay. Nguy hiểm hơn, những cơ sở cạnh tranh với chúng ta còn dựa vào đó mà tung bài viết lên mạng nhằm nói xấu, hạ uy tín bên mình. Những thông tin trên đó đâu có ai ngăn cấm được? Ngoài ra cũng rất dễ gây nên hiệu ứng đám đông. Cho nên, làm dịch vụ thời buổi này khó khăn quá. Phải vừa biết thích ứng với công nghệ vừa giữ được chất lượng truyền thống, lại còn phải cẩn thận không để mích lòng ai.”
Lý Ma Ma vừa nghe đến mấy câu đó tức thì đầu lông mày nhăn tít lại, điệu bộ của mụ vừa đẹp đẽ vừa ghê sợ.
“Điều tra ra đứa nào ngồi lê đôi mách, rãnh háng ngáng đường làm ăn của thiên hạ thì dẫn người qua cào mồ cả họ nhà nó đi. Lũ chó đẻ!”
Hoàng Tử cười trừ “chuyện làm ăn bây giờ đâu phải như ngày xưa nữa, Ma Ma chớ nên nóng nảy.”
Đột nhiên, Lý Ma Ma như nghĩ tới chuyện gì kỳ lạ, mụ ngây ra nói: “Nếu cảm thấy không ổn thì đem nhượng lại cho đám thằng Thành là xong, con về Làng Cung Nữ với ta đi.” – Mụ nói hết câu cảm thấy không ổn. Vội la lên “ấy không được, sao thế được.”
Bèn đổi giọng “hừm, đàn ông mà, nắng mưa tôi luyện cho quen, sau này mới thành nghiệp lớn được!”
Hoàng Tử vội vàng đáp “dạ dạ, mẹ nuôi nói phải!”
Mấy người chúng tôi đang buông đũa lắng nghe mẫu chuyện hay ho cũng ngẩn ngơ cả ra. Con mụ chủ Làng này là vậy, lúc thì lạnh nhạt thờ ơ, lúc thì nóng nảy bất cần, lúc lại ngây ngây dại dại. Hôm nay mụ đang điềm tĩnh như biển lặng đột nhiên vì 1 chuyện cỏn con ở Đồ Sơn mà xúc động làm ầm cả lên. Đúng là chuyện lạ!
Mấy câu ngọt ngào với đứa con trai cả càng thêm li kỳ. Rõ ràng mụ có ý gọi Hoàng Tử về Làng Cung Nữ, nhưng lại lập tức phủ định ngay chuyện đó nghĩa là sao? Tôi đoán, có thể mụ sợ sự xuất hiện của con trai cả sẽ làm dấy lên cuộc chiến nội bộ tranh giành ngôi chủ Làng chăng? Hay còn vì điều bí ẩn nào khác nữa?
Bất giác, tôi lại đưa mắt liếc sang phía Trang Trắng.
Hoàng Tử là con trai cả, vì cớ gì bao năm nay không hề tham gia vào chuyện kinh doanh của Làng mà chỉ một mực chăm lo khu Đồ Sơn?
Nếu có một ngày Hoàng Tử trở về Làng Cung Nữ, bằng vào độ tin cậy tuyệt đối của Lý Ma Ma, chắc chắn Trang Trắng sẽ bị mụ quẳng ra đường không thương tiếc. Chẳng trách gương mặt Trang Trắng lúc đó nhợt nhạt bất thường. Chỉ là, cái nhìn của nàng lúc đó tặng cho tôi vô cùng sâu sắc. Nói không chừng, Trang Trắng sẽ lại có vài chuyện hay ho kể cho tôi đây.
Không khí trong phòng sau mấy cử động lạ lùng của Lý Ma Ma đột nhiên im phăng phắc không có lấy một tiếng động nhẹ nào. Thần tình Lý Ma Ma cũng dãn ra một lúc lâu. Nhưng rất nhanh, mụ đã lấy lại phong phạm bà chủ của mình.
Mụ lên giọng đanh thép nói: “Mấy người lo bắt đầu chuẩn bị đi là vừa. Sắp tới nhà mình có chuyện lớn, ai ai cũng phải tham gia góp sức. Sắp tới sẽ chính thức tranh giành vũ lực với đám Lee Phong Lưu ở Hà Nội. Chịu trách nhiệm chính lần này giao cho Gái Hư. Từ nay phải nghe lời học trò của ta một chút.”
“Thanh toán Lee Phong Lưu? Gái Hư lãnh đạo?” – Nhất thời 2 luồng thông tin này khiến cho toàn thảy trên dưới sốc không thể sốc hơn.
Ai cũng biết Lee Phong Lưu gốc rễ ở Hà Nội lớn vô cùng, muốn trừng trị hắn ta bắt buộc phải nắm được điểm yếu. Mà điểm yếu của Lee là gì? Bao nhiêu năm qua hàng trăm kẻ từng tìm cách triệt hạ ông trùm nhưng đã ai thành công đâu!?
Nói đến chiến tranh với khu đèn đỏ Hà Nội, chỉ có thể theo 2 cách. Thứ nhất đánh vào hoạt động kinh doanh. Nhưng Lee đã sớm trở thành mắc xích quan trọng nhất trong thế giới ngầm miền bắc. Hắn là đại diện của hoạt động môi giới mại dâm trên khắp các lãnh thổ. Muốn chơi xấu, muốn tố cáo hắn ư? Nhiều lắm thì chết đi vài chân rết và kẻ thế thân. Còn lâu mới đưa được Lee Phong Lưu ra ánh sáng. Mà chiêu ném đá này cũng không phải “gu” của Làng Cung Nữ. Như vậy, về căn bản không thể triệt hạ Lee theo cách thứ nhất.
Vậy thì chỉ còn theo cách thứ 2, dùng vũ lực! Thực chất thì vũ lực hay bạo lực chính là bản chất của vấn đề. Xưa kia anh hùng Hi Lạp dùng 1 nhát dao tháo được nút thắt không thể tháo. Như vậy, muốn trừng trị khu đèn đỏ miền bắc nên dùng cách đánh rắn dập đầu, giết chết Lee Phong Lưu! Chỉ là làm thế nào để tiếp xúc với hắn cũng không phải chuyện giỡn chơi. Giết người ư? Nói đơn giản quá nhỉ? Huống hồ người ta ở đây là ông trùm. Nếu có thể lấy mạng hắn dễ như vậy thì bao năm qua Lee đã chết mấy chục lần rồi.
Trong nhất thời mọi người ngây ngô nhìn nhau, đôi mắt ai nấy ánh lên đầy hoang mang. Hai đạo lý nêu trên ai ai cũng hiểu, nhưng chưa ai soạn được đối sách. Điều làm cho lòng người băn khoăn nhất là Lý Ma Ma chỉ nói mấy câu hời hợt không rõ ràng. Đại khái ai cũng biết rằng sắp tới Gái Hư sẽ là át chủ bài chiến lược do nắm giữ tin mật của Lee Phong Lưu đồng thời át chủ bài thứ 2 hỗ trợ Làng Cung Nữ trong cuộc chiến quyền lực là Lão Tướng ở Hà Nội. Chỉ cần phe ta có trợ thủ tốt, sợ gì chuyện lớn không thành công?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật là đau đầu hết sức! Vấn đề nằm ở Gái Hư. Tại sao Lý Ma Ma lại tin dùng Gái Hư – kẻ học trò thường xuyên làm ăn ở bên ngoài?
Có 1 thông tin rất lý thú như thế này, đa số các nhân vật ở Làng Cung Nữ vốn không biết sự thật Gái Hư có quan hệ mật thiết với Lee Phong Lưu. Chuyện Gái làm gián điệp 2 mang chỉ có rất ít người biết. Thú vị ở chỗ cả 2 sếp lớn – Lý Ma Ma và Lee Phong Lưu đều biết rõ Gái Hư làm việc cho đối thủ. Nhưng vẫn hết sức tin dùng ả. Đây mới là điểm li kỳ nhất.
Gái Hư không phải con nuôi của Lý Ma Ma, cũng không nằm trong những người thừa kế ở Làng Cung Nữ, nhưng địa vị của ả ở nơi này cao ngất ngưỡng. Cứ nhìn vào Trang Trắng sẽ rõ, ả ta từ lâu đã nơm nớp sợ Gái, chỉ mong tống khứ cô ả này đi càng sớm càng tốt.
Nếu Gái Hư không phải gián điệp 2 mang, qua lại giữa Làng Cung Nữ và khu đèn đỏ miền bắc, chỉ e ả đã sớm thâu tóm cơ sở sắc đẹp này, leo lên ngôi vị chỉ dưới 1 người.
Theo như những gì tôi nhận thấy, Lý Ma Ma rất tin tưởng gái. Chỉ là điểm này không hợp lý lắm bởi lẽ người như Gái Hư vốn không nên đặt lòng tin.
Lý Ma Ma thông báo xong tin tức khiến cho cả Làng rúng động vừa rồi, sau đó điềm nhiên tiếp tục dùng bữa. Mọi người không ai bảo ai, hình như cũng ngại lên tiếng, sau đó tiếp tục cắm cúi ăn hết phần của mình. Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng. Cả đến thằng nhóc 4 lít chúa nhiều chuyện hôm nay cũng im ắng lạ. Chắc vì nó hiểu bản thân mình thường ngày chỉ xu nịnh Ma Ma là giỏi, đến khi động việc lớn chẳng được tích sự gì.
Lát sau, Lý Ma Ma dùng bữa xong xuôi, đan 2 lòng bàn tay vào nhau, ánh mắt nhìn tôi chăm chú:
“Tắc Kè Bông đã ăn xong chưa?”
Món tráng miệng được dọn lên mau chóng, tôi cắn 1 miếng trái cây rồi gật đầu.
Lý Ma Ma hỏi: “Vậy 2 lựa chọn kia, Tắc Kè chọn cái nào?”
Ở dưới bàn, Nước Mắm Nhĩ đá vào chân tôi 2 cái.
Tôi sững sờ đáp: “À… à… đương nhiên là…”
Trang Trắng cũng đạp tôi 2 cái.
“… chọn gái!”
Nói xong không tự chủ được líu lưỡi lại – ‘ối chà’.
Sự lựa chọn này của tôi ít nhiều khiến mọi người cảm thấy kỳ quặc.
Ngược lại, Lý Ma Ma cảm thấy rất thích thú về sự lựa chọn này. Mụ ta thản nhiên rút lại phong bì nằm trên bàn rồi nói:
“Nước Mắm Nhĩ, ngày mai bố trí thật tốt cho Tắc Kè. Cho phép lựa chọn 3 cô.”
Nước Mắm Nhĩ hào hứng gật đầu.
Đột nhiên Lý Ma Ma ngẩn người, rồi như nhớ ra chuyện gì đó, mụ toan cất lời thình lình bị Mắm Nhĩ chen ngang:
“Bà chủ ơi! Con bé Ô Mai lúc nãy mới chỉ ăn chén súp, có cần đem đồ ăn còn lại đến cho nó không?”
Mụ Mắm nói câu nảy rõ to, ý đồ phân tán chú ý của Lý Ma Ma.
Quả nhiên chiêu này rất thành công, Lý Ma Ma ngay lập tức đáp trả: “Cái con bé bướng bỉnh này… Để đó Nương đích thân đem đồ ăn đến phòng nó!”. Mụ trả lời xong lại quên mất mấy lời vừa nãy định nói.
Nước Mắm Nhĩ âm thầm thở phào.
Dùng bữa xong, Lý Ma Ma bảo đầu bếp hâm lại phần ăn của Mai Ka, bản thân mình thì đứng dậy tuyên bố: “Ăn tối xong rồi, mọi người ai về nhà nấy đi.”