Phần 77
Hồi tưởng lại ngày xưa ấy, khi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên Má vợ lớn thì đã quá muộn. Hành vi thú tính đó bộc phát điên cuồng trên thân xác người phụ nữ, đến khi xong chuyện, toàn thân trở nên lạnh lẽo. Lúc đó tôi rất hối hận nhưng hối hận thì làm được gì?
Tôi tự thấy mình chẳng khác nào súc sinh, một con thú chứ không phải con người.
Còn nhớ vợ lớn đã chống cự yếu ớt: “Anh định cứ thế mà làm sao?”
Mọi chuyện vỡ lở ra khiến tôi nhớ lại ký ức đáng buồn nhất đối với Vợ. Đó là lúc chia tay 2 năm trước. Khi Vợ Lớn biết được sự thật về nghề nghiệp của tôi. Hai vợ chồng đứng đối lưng qua khung cửa, không 1 lần ngoảnh mặt nhìn nhau.
Vợ Lớn lạnh nhạt nói:
‘Thứ nhất: Anh và em chênh lệch nhau nhiều tuổi, em không muốn 1 ông chồng nhỏ hơn mình và thậm chí kiến thức cũng không bằng mình. Xin lỗi nếu nặng lời.
Tôi đờ đẫn nói “không sao, em nói đúng, cứ tiếp tục”.
“Thứ 2, anh và em đi 2 con đường khác nhau. Những ngươi như anh ở phía bên kia xã hội so với em. Thành thật mà nói em vừa thông cảm vừa ghê tởm những người như anh. Chúng ta có thể coi nhau là bạn nếu chưa từng phát sinh tình cảm với nhau. Nhưng bây giờ ngay cả bạn anh cũng không có tư cách. Anh không phải là người đàn ông em đang tìm kiếm!”
“Thứ 3, nếu em ở bên anh. Những gì em có được không phải hạnh phúc đích thực mà chỉ là niềm vui nhất thời. Cả gia đình, họ hàng, bạn bè của e đều không 1 ai đứng về phía anh. Nếu em lấy anh, đó sẽ là vết nhơ đi đến suốt cuộc đời. Em sẽ mất tất cả nếu chọn anh. Anh hiểu không? Anh đừng nói rằng tình yêu không có đúng sai hay tình yêu có thể vượt qua tất cả. Cho anh biết điều đó chỉ đúng với người cố chấp thiếu suy nghĩ. Anh cũng đừng mang chuyện của ai đó trong giới các anh nhắc với em. Em và bọn họ không giống nhau, sinh ra không giống nhau, tư tưởng không giống nhau và những người như bọn anh lại càng khác xa em.”
Cứ mỗi câu nói nặng như búa tạ, lại là một lần Vợ Lớn dừng ở lưng chừng câu, hít thở sâu.
Buổi trao đổi thẳng thắn cuối cùng của 2 vợ chồng thế là chấm hết. Vợ Lớn lại trở về nguyên trạng – mạnh mẽ, dứt khoát và có đôi phần nhẫn tâm.
Tính cách này có lẽ ẩn dật ở 1 khía cạnh bị khuất của vợ. Chỉ những khi gặp sóng gió mới bộc lộ ra ngoài.
Thái độ của nàng khác xa lần cuối cùng gặp tôi đêm noel.
Còn nhớ đêm hôm đó Vợ Lớn có nhấn mạnh 4 chữ châm ngôn “Phải Thật Nhẫn Tâm”. Bốn chữ này vốn dĩ để “dằn mặt” chính tôi, đến hôm nay vì tôi mà phát huy tác dụng.
Đêm giáng sinh đó Vợ Lớn luôn miệng yêu cầu tôi xoa lên bụng nàng, thì ra nguyên nhân vì cái thai. Hay thật, đến giờ tôi mới nhận ra những gì xảy ra đêm noel chỉ là dư vị ngọt ngào cuối cùng trong mối quan hệ 2 năm.
Sau tất cả chỉ còn lại cay đắng phẫn uất.
Vợ Lớn đã từng hết mực yêu thương tôi, tình yêu giữa chúng tôi mờ mịt và không hề theo logic thông thường. Bởi lẽ đó, tôi gọi đây là mối tình tiền kiếp. Có lẽ tôi đã đúng. Chỉ là ở kiếp này Vợ Lớn đem lòng thù hận tôi.
Đơn giản như vậy, Tắc Kè Bông rơi vào vòng báo ứng. Đến nay ngoảnh lại, hối hận cũng đã muộn màng.
…
Theo thời gian, những chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Không ngờ, quãng thời gian túng quẫn và vô định ở Hải Phòng được chỉnh đốn lại bởi chính người quen cũ.
Hôm ấy Tắc Kè Bông như cái bóng ma cao lêu nghêu đi đi lại lại trong Làng Cung Nữ. Tôi đi vô định hình, không biết mình đang đi đâu. Lúc này tâm trạng cực kỳ tệ hại, nửa vì đứa con trong bụng Vợ Lớn, nửa vì tung tích mẹ con Má Nuôi vẫn không có chút tiến triển. Tôi bỗng căm hận con mụ Lý Ma Ma vô cùng, nếu như mụ xuất hiện ở đây, chắc tôi sẽ bóp cổ mụ đến chết.
Thật may, ông trời luôn biết cách trêu ngươi. Tôi không gặp Lý Ma Ma nhưng gặp đứa con ngoài giá thú của mụ.
Đang lang thang trên dãy hành lang hào nhoáng, đột nhiên từ phía sau có người vồ lấy tôi la lên “hù, còn nhớ ai đây không?”
Mùi nước hoa trộn thuốc lá, ngón tay thon dài đeo 2 chiếc nhẫn lớn, giọng nói mềm mại nũng nịu, còn ai khác ngoài Verdet Trang Trắng nổi tiếng của Làng Cung Nữ?
Thấy khuôn mặt rầu rĩ của đối phương, Trang Trắng nhíu mày hỏi:
“Anh sao vậy? Đang có tâm sự gì à?”
Tôi ngây ra nhìn cô nàng. Trong 2 giây, 3 giây không có phản ứng gì. Mãi đến khi nàng huơ tay mấy cái trước mắt mới giật mình hỏi:
“Bao lâu nay vờ vịt không nhận ra anh, sao bây giờ niềm nở thế?”
“Hừ, đáng ghét!” – Trang Trắng vừa lườm vừa liếc nói “hôm nay Ma Ma và con mụ Mắm đều ra ngoài. Hơn nữa, Tắc Kè Bông ở đây 1 thời gian rồi, chúng ta quen biết nhau cũng đâu phải chuyện ki lạ phải không?”
“À ra vậy.”
Bao lâu nay Trang Trắng sống giữa Làng Cung Nữ lẳng lặng như vong hồn chưa tan. Có lúc tôi thấy cô ả ngồi vắt vẻo trên phòng số 3, có lúc lại thấy ả nằm nghe nhạc bên bờ hồ, đến bữa ăn tối còn thường xuyên dùng bữa chung. Tuy vậy, chạm mặt nhau hàng ngày chưa bao giờ chào nhau 1 tiếng.
Lý Ma Ma đối xử rất kỳ lạ với Trang trắng. Dường như mụ chẳng bận tâm đến ả, cũng cưng chiều mọi điều kiện ả đưa ra. Ở trong Làng Cung Nữ vốn rất khác thường này, hoàn cảnh của Trang Trắng là khác thường nhất.
Lúc này cô ả ở bên tôi tíu tít như chim non, còn đưa tay kéo tôi ngồi xuống ghế ôn lại chuyện xưa. Cái miệng Trang Trắng cực kỳ dẻo thơm hỏi: “Bao lâu nay anh sống thế nào? Có chút nào nhớ về em không?” – Nói rồi cả người nép sát vào vai tôi.
Nhất thời, câu hỏi này khiến tôi trầm mặc chìm vào quá khứ. Nhưng không phải về quá khứ bên cạnh Trang Trắng mà là quá khứ với Má Nuôi và Vợ Lớn.
Tôi gật đầu đáp: “Có, lúc nào cũng nhớ!” – Thật ra câu này hướng về người khác.
Nụ cười trên gương mặt Trang Trắng tươi thắm như trời xanh, nhẹ nhàng như sóng nước. Cô nàng nắm chặt lấy tay tôi, áp bàn tay thô ráp của tôi vào má nàng, dịu dàng thỏ thẻ:
“Cuối cùng cũng gặp lại anh ở cái nơi địa ngục trần gian này, thật là tốt quá!” – Nói đến đây hình như có thứ gì nghẹn lại trong cuống họng.
“Có chuyện gì hả? Con mụ Lý giam lỏng em sao?”
Trang Trắng âm thầm gật đầu.
“Bà ta đối xử với em như thế nào? Anh nhìn thấy bà ta rất chiều chuộng em mà.”
Trang Trắng lắc đầu quầy quậy “không, không phải đâu. Ngoài mặt coi em như cục vàng, nhưng thực ra chỉ lợi dụng em…”
Tôi toan hỏi thêm mấy câu cho rõ sự tình thì thình lình đôi tay Trang Trắng hướng tới che khuất miệng tôi.
“Anh đừng hỏi nữa được không? Chỉ cần im lặng ở bên em là đủ!”
Nói rồi ôm cứng lấy người tôi. Ôm như thể cách đây 8 năm, ôm dài dẵng như bù lại những năm tháng đó. Cái ôm này thật sự rất ấm.
…
Tình yêu luôn đi kèm với tình dục, đạo lý trên dĩ nhiên càng đúng với những người như chúng tôi.
Sau buổi sáng tình thương mến thương với Trang Trắng, tôi và nàng đê mê nối lại tình xưa, cứ thế chìm đắm vào dòng hồi ức ngọt ngào.
Trang Trắng hôn lên môi tôi vồ vập cuống quýt, như thể sợ hãi 1 cơn sóng dữ có thể dấy lên bất thình lình. Nàng chồm lên người tôi bằng tất cả bản năng giống cái, để rồi chúng tôi làm tình trong cuồng loạn rên xiết.
Tôi bế thốc nàng lên, ra vào mãnh liệt, Trang Trắng ôm ghì cổ tôi rên la bể nhà: “Anh là người đàn ông của em.”
Trong trường hợp tình dục thỏa mãn này, chỉ 1 lời gợi tình như vậy thốt ra cũng đủ làm đối phương sướng khoái mười lần. Cô nàng nhấn mạnh 2 chữ đàn ông khiến tôi lại 1 lần nữa sà vào vòng tay người đẹp, có cảm giác tìm lại được bản lĩnh vốn có của Tắc Kè Bông khi xưa. Có thể nói sự xuất hiện của Trang Trắng phần nào xoa dịu mối bận tâm của tôi bấy lâu nay.
Nhưng lúc đó tôi chưa nhận ra, cám dỗ luôn ở bên cạnh mình không trừ giây phút nào.
Cứ sau mỗi giây phút gần nhau, Trang Trắng đều tinh ý vuốt ve chiều chuộng tôi. Tôi cũng ôm lấy nàng mãn nguyện, coi như bên lề cuộc chiến đã có chăn ấm đệm êm.
Một ngày nọ, người đẹp trong lòng tôi đột nhiên bật khóc. Nàng nhỏ lệ úp mặt vào ngực tôi nức nở “anh à, em sợ, em sợ…”
Tôi hốt hoảng ôm lấy nàng, xoa tay lên bờ lưng mềm mại, nghĩ rằng như vậy sẽ khiến người đẹp cảm thấy an tâm hơn.
“Nín đi đừng khóc, có anh ở đây rồi.”
“Nhưng lỡ đâu mai này mình không còn ở bên nhau thì sao?” – Trang Trắng ngẩng mặt lên nói. Đôi môi mọng đỏ run bần bật.
Câu hỏi của Trang Trắng đã thể hiện phần nào nỗi sợ hãi trong lòng nàng. Tôi biết gái tiến vua của Làng Cung Nữ một khi đã bước chân vào phòng kính thì xác định khó lòng quay về. Nhưng Trang Trắng là con cưng của Lý Ma Ma, chuyện gì khiến cô lo sợ như thế?
Tôi nhớ, thái độ Lý Ma Ma cũng không tốt đẹp gì khi nhắc tới Trang Trắng dạo trước, xem ra cô ả chỉ là hoa trong chậu, sớm muộn cũng có ngày bị Lý Ma Ma vứt bỏ và ngày đó đang đến rất gần.
Người đẹp nằm nép trong lòng tôi tội nghiệp và nhỏ bé làm sao. Lúc này tôi không còn bất kỳ cảm giác nào về 1 verdet Trang Trắng làm mưa làm gió Hà Nội khi vừa bước chân vào nghề 8 năm trước – Verdet mà khi tôi vào nam vẫn còn hay tin leo lên đỉnh Trần Duy Hưng bằng mưu mô và thủ đoạn.
Cô nàng có nét bất cần rất riêng, một thái độ kênh kiệu rất riêng, những thứ đó trong mắt Tắc Kè Bông đột nhiên biến thành dễ thương dễ thừa nhận làm sao.
Cả thân người lõa lồ của Trang Trắng ép sát vào người tôi, cả tòa da thịt mịn màng chắc lạnh di chuyển lên xuống hết hôn ngực rồi chuyển sang hôn môi tôi. Nàng này có tuyệt chiêu dùng ngực massage cực kỳ sung sướng. Lại thêm cái lưỡi dài ướt át, đủ để hút cạn tinh lực của bất cứ thứ đàn ông nào.
Người tình cũ hiểu ý tôi, rất chiều chuộng tôi, nàng làm tôi thỏa mãn hàng giờ đồng hồ không hề mỏi mệt. Tôi cũng nhân cơ hội đó thăm hỏi Trang Trắng về 1 số sự tình dạo gần đây, cũng như quãng thời gian đôi bên xa nhau. Trang Trắng đáp lại câu được câu mất.
Tôi cảm thấy hơi lạ lùng, bèn nâng cằm nàng lên sát mặt mình, nhìn nàng bằng 1 ánh mắt hết sức cảm thương.