Phần 76
Buổi tối hôm ấy bầu trời mây đen quần vũ, trời đêm Hải Phòng nổi trận gió gào sấm sét thị uy muôn nơi.
Tin dữ từ Sài Gòn báo về cấp bách, tôi nghe xong cả người như bị thiên lôi đánh trúng, như cây chuối bị gió quật ngã, ập xuống đất.
Vợ Lớn đang mang thai!
Biến cố xảy đến quá đột ngột khiến tôi không biết phải xử trí ra sao.
Nghe mấy đứa em trinh sát báo về, trong đám cưới vợ mặc chiếc váy cưới xòe nhiều lớp từ phần ngực xuống thẳng chân váy – che dấu khuyết điểm hoàn hảo cho bà bầu. Dựa theo kết quả thám thính thì cái thai của Vợ được khoảng 3 tháng tuổi.
Tôi nhớ, Vợ Lớn quen anh chàng đồng nghiệp kia thời gian khá lâu, 2 người thân thiết từ 3 năm trước nhưng đây là quan hệ bạn bè đồng nghiệp, lúc bấy giờ chưa nảy sinh tình cảm.
Ba tháng trước, 3 tháng trước Tắc Kè Bông tôi vẫn còn qua lại với vợ lớn nhưng tình cảm đã rạn nứt không thể vãn hồi.
Ba tháng trước tôi đã làm 1 việc khá sai lầm. Đến nay đột nhiên nhắc lại thấy trong dạ cồn cào không yên.
Ngày đó là thời điểm trước rằm tháng 8 một tuần.
Tôi và Vợ Lớn vượt qua được ràng buộc của tuổi tác nhưng lại vấp ngã trước những thị phi. Tuy vậy, tình cảm gần 2 năm trời gắn bó chia ngọt xẻ bùi không phải thứ mà con người có thể phủi tay bay mất.
Lần đó tôi hơi say.
Vợ Lớn cứ 2 tuần đều đặn gặp tôi 1 lần. Chúng tôi trò chuyện về công việc, tình cảm và gia đình. Ngẫu nhiên nhắc tới tình yêu, lái sang tình dục, tôi lại lâng lâng nghĩ đến cảm giác đầu tiên gặp vợ lớn trên máy bay, rồi những lần gần gũi nhau trong quá khứ. Thế là, chuyện gì tới cũng phải tới, hôm đó trùng hợp thế nào đang vào kỳ bứt rứt của phụ nữ, vậy nên Vợ Lớn sau một hồi chống cự lấy lệ cũng thuận thế ngã theo.
Tuy nhiên lúc ẵm vợ quẳng lên giường, nàng đột ngột chồm dậy hô “không được!”
Đến lúc nào rồi còn “không được”? Chẳng phải ngay ngày đầu tiên gặp nhau Vợ lớn đã bộc lộ khao khát tình dục thầm kín hay sao? Đã nghiện còn bày đặt ngại! Tôi cứ thế quật thẳng Vợ Lớn ngã ra giường.
Nàng ú ớ la “dừng lại đi.”
Tôi thoát y rất nhanh gọn và ngón tay thon dài cũng đã lần đến y phục của vợ lớn.
Bỗng nhiên nàng giữ chặt cánh tay tôi, cả người thu lại như con mèo nhỏ: “Bọn mình đi quá xa rồi. Hãy dừng lại như những người bạn.”
Cổ họng tôi khô khốc nói “chỉ nốt hôm nay nữa thôi.” – Nói rồi tiếp tục lần tới.
Cấu tạo đại não con người rất phức tạp, có một thứ thần kỳ gọi là lý trí. Cái thứ lý trí này sẽ xuất hiện khi bạn muốn làm cái gì đó vốn không nên làm.
Trong tình huống bình thường, trước khi đàn ông và đàn bà làm chuyện đó, lý trí thường sẽ xuất hiện trên người bị yếu thế hơn.
Chính vì vậy lý trí Vợ Lớn sáng suốt hơn hẳn tôi. Tuy nhiên Tắc Kè Bông này từ hồi vào nghề đến nay chưa bao giờ để phụ nữ phải thất vọng ở trên giường. Hơi men cùng với tình cảm dồn ứ lâu ngày biến tôi trở thành con người khác.
Tôi cho rằng phụ nữ mà, bản chất trong xương tủy vẫn luôn luôn có 1 phần dâm đãng. Chẳng qua vòng ngoài cùng của họ là lý trí, chỉ cần qua được động thái tâm lý này tất gạo nấu thành cơm.
Đêm hôm đó là 1 đêm sai lầm thực sự, Tôi đã cưỡng dâm Vợ.
Cũng không biết phải gọi sự tình lúc ấy ra sao, nhưng thực chất chúng tôi làm chuyện đó trong điên cuồng đổi lại chỉ 1 người thực sự thỏa mãn.
Ánh mắt Vợ Lớn khi đó thất thần, trong veo. Trên khóe mắt điểm xuyết 2 giọt nước long lanh trong vắt.
Tiếp sau đó nàng vùng dậy, vồ lấy cái gối ôm đập tới tấp vào đầu tôi.
Sai lầm nối tiếp sai lầm, hôm đó Tắc Kè Bông tôi lần đầu tiên đi chân đất cùng vợ lớn.
Đến giờ ngẫm lại vẫn còn cảm thấy run rẩy tận tim.
Sau khi phát tiết cơn uất hận, Vợ Lớn ôm chiếc gối trắng, đầu tóc xõa mù, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Anh có bệnh tật gì không?”
Vợ Lớn hỏi câu này rất đúng. Tắc Kè Bông quan hệ với bao nhiêu cô không đếm hết, dĩ nhiên có thể là nguồn cơn của bệnh xã hội. Cũng may tôi rất chú ý trong chuyện bảo vệ bản thân và thường khám sức khỏe định kỳ – kết quả không có vần đề gì.
Vợ lớn biết chuyện lẳng lặng mặc quần áo vào.
Tôi ngồi bệt trên giường thất thần mất 1 lúc rất lâu mới dám mở miệng nói: “Anh nghĩ là… ôi, anh sẽ mua thuốc ngừa thai ngay cho em.”
Vợ Lớn chần chừ, rồi đột nhiên lạnh nhạt đáp “không cần đâu, hôm nay an toàn.”
Trong bụng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng có thời gian suy ngẫm lại, tôi cảm thấy trong chuyện này có điểm không đúng. Rõ ràng thời gian đó trong tháng không phải thời điểm rụng trứng của Vợ Lớn, cớ sao vợ lại… nghĩ đến đây quá sợ hãi không dám nghĩ tiếp nữa.
Đến ngày hôm nay, sau hơn 3 tháng trời dài đằng đẵng, hậu quả của đêm hôm nọ cuối cùng đã được hé lộ.
Tôi có 1 đứa con ư!? Vợ lớn đã mang trong mình giọt máu cúa tắc kè bông ư? Vậy anh chàng đồng nghiệp kia trở thành kẻ đổ vỏ ư? Ôi chuyện gì thế này…
Ngày hôm đó Hạnh Nhi và mấy đứa em bền bỉ liên lạc với tôi, ý đồ gặng hỏi tác giả của cái thai kia.
Hạnh Nhi tru tréo: “Ôi mẹ ơi, hu hu, lẽ nào ông xã em lại có con rơi???”
2 con bé bưởi to bưởi nhỏ thì độc mồm độc miệng: “Trả thù đấy, trả thù đấy! Vợ lớn sẽ sinh con của anh, làm cho anh dằn vặt đau khổ. Sau đó hại chết anh bằng cách…” – tôi gác máy khi chúng nó chưa hết câu. Bọn này mồm miệng rất xúi quẩy, một khi đã phán câu nào thì trong thực tế diễn ra y như thế!
Đã bao nhiêu lần cầm trên tay chiếc điện thoại lưỡng lự rồi lại buông xuôi, tôi vẫn không tài nào đủ dũng khí gọi cho vợ lớn.
Đã 2 ngày trôi qua kể từ khi nghe được cái tin sét đánh ấy, tôi dặn dò đàn em tìm hiểu kỹ thông tin, tiếp cận thân nhân bạn bè của vợ lớn thu thập từ nhiều nguồn khác nhau, đến nay tôi dám chắc 80 % đứa bé trong bụng là con của tôi.
Than ôi, một thuở phong lưu ngàn thuở hận.
Trước đến nay nhìn người khác trong hạnh phúc làm cha, cả ngoài đời thực lẫn trên tivi tôi đều cho rằng việc trở thành 1 ông bố kỳ diệu và vĩ đại biết bao. Thế nhưng ân trên biệt đãi đột nhiên cho tôi cơ hội trải nghiệm cảm giác này, không ngờ tôi chỉ cảm thấy sợ hãi!
Tôi biết phải giải quyết chuyện này thế nào đây, tôi biết ăn nói với người chồng mới cưới kia thế nào đây? Rồi cả vợ lớn nữa, tại sao đêm hôm đó nói dối tôi?
Trong nhất thời đầu óc tôi một mảng mênh mông mờ mịt.
Trong cuộc đời này, những chuyện tôi làm sai trái rất nhiều, nhưng đáng kể nhất chính là chuyện này đây!
Thế rồi một ngày, Tắc Kè Bông lấy đủ dũng khí gọi vào cho Vợ Lớn, bỗng cả người mềm nhũn khi nghe thấy chất giọng dịu dàng quen thuộc.
Tôi lần khần mãi cuối cùng mới nói được 1 câu không nên hồn: “Vợ… à ừm, em à? Anh đây, trăm năm hạnh phúc…”
Nói xong mặt tôi nhăn nhúm vì câu nói chẳng mấy ý nghĩa.
Quả nhiên đầu dây bên kia chẳng hề có tiếng đáp trả, tôi nghe thấy tiếng thở mạnh của Vợ Lớn, mãi lúc lâu sau mới nói:
“Anh muốn biết cái thai là của ai phải không?”
“Đâu, đâu có… anh chỉ muốn biết chắc em vẫn ổn.”
Vợ Lớn chẳng để tâm vẫn cứ nói: “Anh biết mà làm gì? Gieo nhân gì thì nhặt quả ấy. Cũng đừng trách số trời, vì đây là phép thử của chính em đó!”
Chỉ cần nghe thấy 1 câu đó thôi, mọi cảm xúc trong tôi như chết lặng.
Lúc này giọng Vợ Lớn đột nhiên lạnh như băng: “Em đã quyết định sinh nó ra, là có cái lý của em. Em không nói cho anh biết bởi vì em muốn mình sẽ là tất cả của đứa con này. Chuyện của mẹ con em từ nay không cần anh phải bận tâm đâu. Hãy lo lãnh đạo đám em út của anh đi.”
Vợ Lớn lúc mạt sát người ta cũng ghê gớm đáo để.
Tôi ngây ngây dại dại hỏi: “Con mình là con gái hay con trai vậy?”
Vợ Lớn nói “đừng bận tâm!”
“Anh là ba của nó, nói cho anh biết đi.”
Vợ lớn cười mỉa mai: “Ba nào? Ba của nó đang nằm trong phòng tân hôn cơ mà.”
Một khi Vợ đã nói ra những lời này, Tắc Kè Bông không còn câu nào để bàn cãi. Tôi cũng không còn tâm trí đâu để mà dỗ ngọt hay năn nỉ lẻo mép như ngày trước. Mãi cho đến khi Vợ Lớn lạnh lùng cúp máy tôi cũng không thăm hỏi được chút chuyện nào nên hồn.
Trong đầu tôi chỉ còn duy nhất hình ảnh sinh linh nhỏ bé ngày một lớn khôn.
Vậy là bố mì Tắc Kè Bông lừng lẫy từ nay lên chức cha! Nhưng là 1 người cha suốt đời không được nhận con đẻ!