Phần 72
“Alo, Lão Tướng, mày có ổn không? Đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia ồn ào xao động, nghe rất rõ ràng tiếng động cơ xe đì đùng và tiếng người huyên náo.
Giọng Lão Tướng hét lên trong điện thoại: “Mẹ kiếp, sao mày tắt máy vậy? Anh em tao đang đổ xô tìm mày đây? Có bị sao không? Đang ở đâu mau nói.”
“Mày nói gì vậy? Tao đang ở Hải Phòng theo ý mày đây.”
“Hải Phòng? Mẹ nó, chuyện này là sao? Ai bảo mày tới đó? Người của Lee Phong Lưu có làm gì mày chưa?”
…
Lão Tướng không hề biết trước chuyện Lee Phong Lưu đột nhiên trở mặt với tôi! Khi gã hay tin và gọi điện thoại thì không hiểu sao tôi lại dập máy. Lúc này dĩ nhiên ứng với thời điểm tôi bị 4 tay giang hồ cắp lên xe.
Chiếu theo lời thằng bạn chí cốt thì gã nào có mua chuộc bọn sát thủ dưới trướng Thầy? Còn nếu quả thực bọn chúng ngưỡng mộ uy danh Tắc Kè Bông và Lão Tướng nên tha tôi 1 mạng thì cũng hơi phi lý rồi, nên biết không ai dám làm ra sự tình như vậy nếu không được trả công xứng đáng.
Chuyện này cho thấy, ở trong bóng tối vẫn còn 1 bàn tay khác can dự vào âm mưu này.
Nhưng Tắc Kè Bông này chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì. Người kia khẳng định muốn tốt cho tôi, vừa lúc bản thân tôi cũng đang muốn tìm đến Hải Phòng nương nhờ đại ca khác.
Ở Hải Phòng có rất nhiều thế lực lớn, có điều thế lực khiến Lee Phong Lưu dè chừng chỉ có thể là 1 nơi mang tên Làng Cung Nữ.
Thật là may Tắc Kè Bông này có quan hệ không tầm thường với quản gia của Làng Cung Nữ.
Coi như tôi có thể tìm 1 chốn dung thân ở Hải Phòng được rồi.
…
Trong thời gian này, Gái Hư cũng gọi tới hỏi thăm, cô ả dặn dò tôi hãy kiên nhẫn ở ẩn nơi Làng Cung Nữ 1 thời gian, về lâu về dài chắc chắn chỉ có lợi mà không có hại. Tôi đem thắc mắc về người thần bí vừa ra tay cứu mình, Gái Hư liền từ chối cho ý kiến. Chỉ nói thêm rằng:
“Chuyện ân oán với Lee Phong Lưu không được giấu diếm Lý Ma Ma. Quan trọng nhất là chuyện của Má Nuôi tuyệt đối không được hé răng! À, ngoài ra…” – cô ả ngập ngừng:
“Từ nay anh và tôi trên 1 chiếc thuyền rồi. Chuyện tôi có quan hệ với cả Lee Phong Lưu và Lý Ma Ma tốt nhất không nên để cho quá nhiều người biết. Hãy cứ coi như tôi đây trước nay vốn ở trong Làng Cung Nữ đi. Anh làm được không?”
Cô ả này chẳng biết là bạn hay thù, nhưng những điều ả đã nghiêm túc căn dặn thì tôi không dám không nghe theo.
Gái nói tôi và ả từ nay chung 1 chiếc thuyền, còn dặn tôi không được để người ngoài biết về ngã ba quan hệ Lý Ma Ma – Gái Hư – Lee Phong Lưu. Như vậy đủ biết rằng ả thuộc dạng gián điệp 2 mang, mà độc chiêu ở chỗ cả 2 phe phái đều hiểu rằng ả cũng phục vụ cho bên còn lại. Thế mới lạ!
Điểm hay của Gái Hư chính là vậy, làm cho cả 2 con cáo già Lee Phong Lưu và Lý Ma Ma đều tin tưởng mười phần, cho rằng cô ả thực sự theo phe mình. Nghe thì đơn giản, nhưng thực chất rất phi thường. Ít nhất Tắc Kè Bông tôi không thể nào làm được.
Xem ra Gái Hư này càng lúc càng đáng sợ rồi. Ả có thể làm được những điều tưởng chừng không thể.
Ngày hôm đó, Tôi dành thời gian vài tiếng nghỉ ngơi thư giãn để xóa hết mệt nhọc dạo gần đây, cũng là thời gian quý báu để có thể tĩnh tâm chiêm nghiệm về những sự kiện vừa phát sinh. Đến khi hoàn toàn thư thả, tức là đầu giờ chiều bèn y theo kế hoạch định sẵn tìm tới Làng Cung Nữ.
Chỉ là có một số phiền phức xảy ra. Quản gia của Làng Cung Nữ đột nhiên có việc khẩn, nghe bảo tôi đã đến trước cổng Làng, liền thét lên thé thé: “Thôi chết, thôi chết.”
Tôi lờ mờ cảm thấy có điểm không ổn bèn dò hỏi: “Có chuyện gì?”
Thái độ Nước Mắm Nhĩ rất khác lạ, gã trù trừ nói: “Chuyện này… chuyện này… khó nói lắm. Tóm lại là chuyến đi của Tắc Kè Bông tới Hải Phòng không được để cho người khác biết.”
Tắc Kè Bông tôi sẵn có quỷ trong lòng, nghe thấy thế liền sợ xanh mặt “có phải Làng Cung Nữ đã biết tin tắc kè bông bị trục xuất khỏi khu đèn đỏ miền bắc, lại bị giang hồ tróc nã nữa, có phải thế không?”
Dựa theo tình huống này tôi dám chắc Lý Ma Ma đã biết tôi là kẻ lánh nạn, vậy nên ban bố pháp lệnh cấm, không cho Tắc Kè Bông xuất nhập cảnh vào Làng Cung Nữ.
Ở Hà Nội người ta sẵn sàng lấy mạng tôi, ở Hải Phòng chắc chắn không nhẹ nhõm hơn.
Tuy nhiên, khác xa với những rủi ro đã dự tính, Nước Mắm Nhĩ nghe thấy mấy câu vừa rồi đột nhiên mở miệng hỏi rất lạ lùng:
“Sao sao? Làm sao mà tắc kè bị đuổi giết? Trời ơi, kiểu này là làm phản Lee Phong Lưu rồi đúng hơm? Thôi, trúng tụ rồi!”
“Ý Mắm là sao? Mau nói rõ ra đi” – cái gã đồng bóng này rất thích úp mở, chưa bao giờ nghe được câu nào rõ ràng từ gã. Trong lúc dầu sôi lửa bóng khiến tôi thật bực mình.
Đột nhiên đầu dây bên kia lao xao 1 chặp, rồi giọng Nước Mắm Nhĩ vang lên rất cấp bách:
“Đợi 1 chút, ông Thứ sẽ ra gặp Tắc Kè! Bây giờ bà chủ về Làng rồi, Mắm phải đi gặp bà ấy gấp. Bà chủ đang giận Mắm và Tắc Kè lắm đó! Thôi nha, thôi nha…”
Điện thoại cúp đột ngột! Tắc Kè Bông tôi đứng ngơ ngẩn trước cửa lớn của khu mỹ viện thật lâu. Lúc lâu sau vẫn không có phản ứng.
Lý Ma Ma hiện đang “tọa trấn” Làng Cung Nữ!
Như vậy sự tình học trò Lee Phong Lưu tìm tới Làng Cung Nữ ắt gây ra 1 hồi sóng gió. Không chừng Tắc Kè Bông này đã sa vào hang cọp cũng nên.
Theo lý thì tôi chết chắc rồi, nhưng nghe giọng Mắm Nhĩ không có vẻ gì sợ hãi, thay vào đó gã ta lại có chút hào hứng và kinh ngạc!?
Như vậy đi, chuyện đã đến chắc không phải chuyện xấu, mà đã là chuyện xấu thì có tránh cũng không tránh được! Tôi không còn bất cứ lựa chọn nào khác, chỉ có thể yên tĩnh đứng trước cổng chờ đợi.
…
Làng Cung Nữ dạo này thắt chặt an ninh thấy rõ. Bởi vì mấy tên bảo vệ đang nhìn tôi gườm gườm, dường như chỉ đợi mệnh lệnh của ai đó là lao vào phang tới tấp luôn.
Ở phía xa có 3 tên còn âm thầm sắp xếp vi trí đón lỏng, chắc dự phòng cho tình huống Tắc Kè Bông nhanh chân tháo chạy.
Trong lòng tôi khẩn trương vô cùng.
Qua vài chục phút sau, cửa lớn hé mở. Một người đàn ông tuổi chừng trên 60 thận trọng bước ra.
“Cậu là Tắc Kè Bông?”
“Vâng, chú là chú Thứ phải không? Nước Mắm Nhĩ…”
“Đi theo tôi.” – Ông Thứ lạnh giọng cắt ngang rồi ra hiệu cho tôi theo sau bước qua cửa.
Đám bảo vệ bên ngoài vốn nãy giờ rất căng thẳng, hiện thấy ông Thứ đích thân dẫn tôi vào, thần tình liền dãn ra, tiếp tục ngồi xuống ghế ăn bánh uống nước.
Người làm trong Làng Cung Nữ hình như ai ai cũng có vấn đề.
Mấy đứa con nuôi của bà chủ thì điên khỏi nói, đã thế còn hống hách ác ôn. Lý Ma Ma tính cách lúc nóng lúc lạnh như con hổ cái đến kỳ sinh nở. Nước Mắm Nhĩ thì chiều chuộng vuốt ve đúng chất đồng bóng. Đám bảo vệ mặt mũi lúc nào cũng hầm hầm hè hè như bầy chó săn. Còn nhân viên bên trong ai nấy lạnh nhạt hờ hững y chang ông Thứ đang đi phía trước tôi đây.
Tôi lẳng lặng đánh giá mọi chuyện, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Chúng tôi cứ thế im lặng đi qua 1 đoạn hành lang dài mà tôi đã từng có dịp đi qua dạo trước. Hết đoạn hành lang này mở ra khoảng sân lớn có ánh nắng rọi xuống, bên trong trồng đủ thứ hoa tươi màu sắc, cùng với suối nước róc rách điểm xuyến vài ba cây cầu kiều.
Bước chân vào khoảng sân này tức là đã đến rất gần khu chứa gái của Làng. Cảm giác của tôi vẫn không khác trước là bao – thứ cảm xúc kỳ lạ nửa bồn chồn nửa sợ hãi.
Dường như có 1 thứ ở nơi đây đang kêu gọi tôi.
Tôi rất tin vào giác quan thứ 6 của mình vì thế trong bụng thầm nhủ nhất định sẽ tìm cho ra thứ bí mật kia, nhất định phải đào hết 10 tấc đất Làng Cung Nữ lên tìm cho bằng hết mới hả dạ.
Bỗng ngay lúc đó chú Thứ người làm kêu lên 1 tiếng bất ngờ, lắp bắp nói: “Bà chủ kìa, bà chủ đang ở ngoài sân!”
Tôi giật mình ngẩng mặt nhìn về phía đó.
Trên khoảng sân trắng, nắng chiều hiu hắt chiếu vào 1 người phụ nữ áo trắng trễ vai váy ôm đen tuyền dài tới đầu gối, đang đứng quay lưng về phía tôi. Nhìn bờ lưng thon thả uyển chuyển cùng mái tóc xõa dài uốn lượn, bằng kinh ngiệm trong nghề tôi chắc mẩm đó phải là người đẹp nhất, quyến rũ nhất.
Không ngờ ở nơi này bất ngờ gặp được Lý Ma Ma nức tiếng của Làng Cung Nữ, trái tim tôi đập lên liên hồi cảnh tỉnh.
Thì ra ở trong khoảng sân đẹp đẽ này đang diễn ra cuộc họp nội bộ Làng Cung Nữ, nhờ thế tạo thành lợi thế cho tôi đứng bên này nghe thấy mấy câu hay ho.
Chú Thứ nhìn thấy bà chủ không dám trễ nãi, vội vàng cúi gằm mặt xuống nói khẽ: “Cậu là khách quý, nhưng dù sao cũng không phải do bà chủ mời đến. Nếu có gặp mặt cấm không được ngó chằm chằm mặt bà ấy, nếu không…”
Vốn đã biết tính khí bà chủ Làng Cung Nữ lúc nóng lúc lạnh, nên tôi chẳng mấy ngạc nhiên. Chỉ vội vàng nín thở quan sát động tĩnh cuộc họp trước mắt.
Lúc này đây, mặt mũi còn chưa được diện kiến mà đã nghe thấy tiếng quát lanh lảnh của Lý Ma Ma:
“Trong Trắng đâu? Tại sao không ở trong phòng?”
Giọng nói cực kỳ uy nghiêm nhưng rất trong trẻo dễ nghe, truyền vào không khí khiến người ở cách xa mấy mét như tôi cũng lạnh sống lưng. Đột nhiên bao nỗi phẫn uất trong tích tắc chợt dồn về.
Theo lời mọi người nói, Lý Ma Ma trong quá khứ chẳng hề đối đãi tốt đẹp với Má Nuôi. Tuy tôi chưa rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng khẳng định Má Nuôi hiền lành ở trong tay mụ ta đã chịu nhiều đau đớn.
Than ôi, số phận mẹ con Má long đong, về với chị em ruột mà cũng không được an lành.
Tắc Kè Bông tôi đau xót thầm nhũ: “Con mụ Già Làng này trước nay ra lệnh cho người ta quen rồi. Ỷ thế hiếp đáp người ta quen rồi. Sau này có dịp phải quát tháo mụ ta, chà đạp mụ ta 1 phen cho hả dạ.”
Chỉ nghe Nước Mắm Nhĩ ở bên vội vàng đáp: “Con đĩ… à quên, con bé lại ra ngoài đàn đúm rồi. Chỉ tại bà chủ nuông chiều nó quá, nếu trao thêm quyền cho Mắm, Mắm chẳng xách đầu nó treo lên xà nhà rồi ấy.”
“Thế có cử người đi theo nó chưa? Nếu để nó trốn mất thì hỏng.”
“Bà chủ yên tâm. Lúc nào Mắm cũng cho người theo kè sát, bảo đảm nó chỉ có thể luẩn quẩn quanh đây thôi.”
Lý Ma Ma lạnh nhạt nói: “Con bé này cứng đầu xưa nay chỉ toàn làm theo những gì nó thích. Nó cho rằng lập công lớn cho Làng Cung Nữ, bán thân bán sắc vài năm vì ta thì có thể ngồi mát hóng bát vàng. Cứ mặc kệ nó! Sắp có việc cần phải dùng đến rồi.” – Theo như lời bà ta nói thì Trong Trắng dường như được nuôi dưỡng dùng cho mục đích bí mật nào đó.
Mọi người ai nấy thần sắc nghiêm trọng, cung kính lắng nghe.
Đột nhiên Lý Ma Ma nghĩ tới điều gì rồi quát nạt trên dưới luôn 1 lượt:
“Ban nãy đi ngang qua khu Hồng Bàng, có thấy 2 cái khách sạn chứa gái không đúng quy định. Hình như chưa làm thủ tục cho Làng, cũng còn chưa thấy ai nhắc qua trước mặt tôi là sao?”
Mọi người liền hướng ánh mắt về phía một gã ăn bận màu mè hoa lá, gã này liền lắp ba lắp bắp: “Dạ bà chủ, để em đi qua bên đó xem xem, chắc là, chắc là…”
“Không chắc là gì hết! Lính mày mà mày không quản được. Muốn về quê chưa? Lượn ngay đi!”
“Dạ dạ, em đi liền, em đi liền” – nói rồi lúi húi lủi ra, dáng điệu thê thảm vô cùng.
Tôi nhích người lên trước thêm vài bước nhỏ, nhìn rõ thêm 1 phần tư thái và nhan sắc hiếm có của Lý Ma Ma. Bà ta đúng là 1 người đàn bà đẹp, lại có cái uy tự nhiên toát ra từ thần thái, đúng là dáng điệu của người làm lớn.
Con hổ cái trước mặt tôi dữ dằn là vậy nhưng đôi bàn tay thon thả lại đang không ngừng chăm bẵm cho mấy chậu bonsai quý hiếm. Nghe nói mấy chậu cây này là bảo vật của mụ, ăn mày ngoài đường có đổ máu toạc đầu mụ cũng không bận tâm, nhưng mấy chậu cây mà có mệnh hệ gì thì đau lòng chẳng kém cha mẹ chết.
Lúc này, Lý Ma Ma chờ cho gã kia khuất sau hành lang rồi mới tiếp tục nói:
“Dạo này tình hình ra sao? Làm báo cáo ngắn gọn đi.”
Thế là mấy gã đàn em được dịp làm 1 bản báo cáo trình lên bà chủ, Lý Ma Ma nghe hết chuyện này đến chuyện khác, gật gật gù gù, tay và mắt vẫn tập trung vào mấy chậu bonsai.
Tôi đứng lặng tại chỗ ngó kỹ bóng lưng Lý Ma Ma, bất giác lại nhớ tới dáng dấp Má Nuôi ngày trước. Thân hình Má Nuôi thon thả hơn, tạo cho người ta cảm giác hết sức mỏng manh và tùy thời có thể bay đi mất. Còn người phụ nữ trước mặt thành thục rắn rỏi hơn, cả tư thế đi đứng cử chỉ điệu bộ cũng toát ra nét khí khái trang nghiêm, tuy nhiên càng nhìn càng thấy giống 1vị “lãnh tụ” độc tài.
Bà ta độc tài thế nào, tôi không cần biết, chỉ cần biết trước đây bà ta dám đối xử tệ bạc với Má thì nhất định có ngày trả giá. Vậy nên trong khoảnh khắc đó tia mắt nhìn bà ta càng thêm đỏ lửa.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng người sang sảng, làm tôi giật thót tim:
“Hahaha, vừa nghe tin Tắc Kè bị Lee Phong Lưu đuổi giết thì đã gặp chú em ở đây rồi. Đấy! Thời buổi này là phải thức thời như thế!”
Giọng nói này to lớn hùng dũng, chính là của gã Hoàng Tử con trai Lý ma ma!
Nghe thấy tiếng cậu cả tới, mọi người trong sân lập tức không hẹn mà cùng dời ánh mắt hướng về lối ra vào. Lý Ma Ma cũng thản nhiên quay lưng lại, ánh mắt bà ta bắt gặp khuôn mặt tôi. Nội tâm Tắc Kè Bông kêu lao nhao xúc động.
Tận mắt chứng kiến dung nhan Lý Ma Ma mới hay, bà ta giống Má Nuôi khoảng 6 phần. Khuôn mặt dĩ nhiên sắc sảo hơn, tạo cho người ta cảm giác hung dữ, cả đến cặp lông mày cũng hơi xếch lên.
Từng nghe bà chủ Làng Cung Nữ “trắng trong như sữa, môi nở nhụy hồng, dáng cao thanh mảnh, eo thắt đáy lưng ong”. Ái chà chà nghe đồn đẹp lắm! Đẹp đến não nề.
Đến khi gặp tận mặt như lúc này, cảm thấy bà chủ Làng Cung Nữ hơi thấp hơn lời đồn 1 chút, vóc dáng hơi “ngấn mỡ” hơn 1 chút, nhưng vẫn là trang tuyệt sắc. Dù sao bà ta cũng hơn bốn chục tuổi rồi còn gì.
“Anh bạn đây là…” – Lý Ma Ma nhíu mày nhìn tôi hỏi.
“Đây là người mà vì cậu ta con và Mắm từng suýt bị mẹ đuổi ra đường, Tắc Kè Bông!” Hoàng Tử vỗ vai giới thiệu làm tôi cảm thấy ái ngại quá chừng.
Mọi người trong sân lập tức nhìn nhau xì xào, chắc hẳn đối với tên tôi có nhận biết ít nhiều.
Lý Ma Ma vừa nghe đến mấy chữ “Tắc Kè Bông” đã thầm biến sắc. Dường như bà ta nghĩ đến điều gì đó rất xa xưa, nên khóe miệng bất giác lẩm bẩm những gì nghe không rõ.
Thần tình Lý Ma Ma rất khác lạ, nửa mừng, nửa lo lắng, lại thêm chút trù tình sâu xa, cuối cùng hắng giọng hỏi:
“Cậu là Tắc Kè Bông ở Hà Nội? 8 năm về trước theo Lee Phong Lưu?”
Trong lòng tôi hơi ơn ớn, ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp: “Vâng, là tôi đây.”
“Ồ, Gái Hư gọi mấy đứa trong Nhà là gì nhỉ? Cái gì mà…”
Con mụ già này mới gặp đã giở chiêu “thử lửa” rồi. Tôi hơi lấy làm kỳ, song vẫn bình tĩnh đáp: “Gái công.”
Lý ma ma cười lớn – “chuẩn rồi, chuẩn rồi.”
Nhưng bà ta vẫn lưỡng lự có vẻ chưa thật sự tin tưởng: “Cậu là Tắc Kè Bông, vậy có gì làm bằng chứng không?”
Tôi than thầm, sẵn tay vén luôn cái áo đang mặc lên 1 khoảng để hở ra nửa hình xăm Tiền và Gái Đẹp. Phần hình xăm bị 1 vết thương nhỏ nằm đè lên trên, chính là vết thương do bọn giang hồ đâm.
Ai nấy cùng ‘ồ’, riêng Lý Ma Ma ánh mắt tóe lửa.
“Haha, hay lắm hay lắm! Nghe nói Lee Phong Lưu đòi lấy mạng chú em. Hắn ta ghét chú nhưng Lý Ma Ma này rất có hứng thú. Thứ gì Lee Phong Lưu đã muốn giết thì Lý đây càng muốn thứ đó sống. Cậu tới làng cung nữ là đúng y bài! Từ nay chúng ta đều cùng 1 nhà. Thế nào? Có muốn theo chị không?” – Lý Ma Ma sảng khoái nói hết những lời trên rồi tập trung ánh mắt về phía tôi nửa muốn thể hiện lòng thành nửa muốn chắc chắn rằng tôi không thể có lựa chọn nào khác.
Tôi đây thì sẵn đã tính đến tình huống này, nhưng quả thực trong lòng cũng không nghĩ mọi chuyện đến quá nhanh như vậy. Bà ta ngân lên 1 chữ ‘chị’ ngọt lịm khiến chân tay tôi run lẩy bẩy.
Tất nhiên, 30 tuổi đầu đi từ bắc vào nam còn có chuyện chi tôi chưa gặp qua?
Ngày hôm nay có Gái Hư bảo đảm, Nước Mắm Nhĩ và Hoàng Từ đứng ra xúc tiến, tôi đây chẳng còn sợ chi cả.
Thế là Tắc Kè Bông giả vờ trù trừ 1 lát rồi gật đầu chắc nịch: “Nói thật với bà chủ, tuy Tắc Kè này là hạng bố mì 3 xu thôi nhưng cũng có lý tưởng của riêng mình, từ lâu đang muốn tìm nhà tài trợ đây. Nếu thí điểm mô hình mại dâm mới ở Hải Phòng thì còn gì bằng. Hơn nữa, Làng Cung Nữ là cơ sở chất lượng cao nhất ở việt nam, lương lậu chắc phải ổn định, chẳng bố mì nào lại ngu ngốc đi từ chối. Bà chủ thì tài năng hơn người khỏi phải bàn. Tắc Kè Bông nể Lý Ma Ma sát đất, đương nhiên sẽ ở lại làm công cho chị rồi.”
Tôi nói xong 1 hơi dài dằng dặc, vừa nói vừa ngó chừng phản ứng của Lý Ma Ma, thấy bà ta quả nhiên càng ngày càng cởi mở hơn. Trong lòng thầm la hú hồn, vừa vượt qua 1 kiếp nạn.
Thì ra tình hình giữa Làng Cung Nữ và khu đèn đỏ của Lee Phong Lưu hiện đang như nước với lửa. Trong 1 năm trở lại đây, Lee Phong Lưu gây ra nhiều động tĩnh lớn, nhất là cuộc họp 3 miền vừa kết thúc gần đây, vô hình trung khiến Lý Ma Ma cảm thấy bị uy hiếp.
Lee cũng đã nhiều lần cho người đến mời đểu Lý Ma Ma, còn dám lôi kéo các tay buôn gái có tiếng ở Hải Phòng, khiến Lý Ma Ma gặp không ít khó khăn. Lý Ma Ma cả ngày như ngồi trên đống lửa, bỗng nghe nói đến Tắc Kè Bông là học trò của Lee Phong Lưu, trong thời gian bà ta vắng mặt từng tới làm khách ở Làng Cung Nữ. Bà ta tưởng nhầm tôi đến làm “thuyết khách” cho Lee bèn nổi trận lôi đình, phạt vạ Nước Mắm Nhĩ và trên dưới mấy chục người ở Làng Cung Nữ. Mọi người đối với thân thế tôi có hơi ngờ ngợ nhưng vì gấp rút cũng chưa điều tra kỹ càng, nào có biết cái thằng cha ốm ốm cao cao hôm nọ là học trò của Lee Phong Lưu. Ai cũng nghĩ tôi là dân chơi Sài Gòn xa xôi nên bụng đề phòng đã bỏ đi phân nữa. Lúc bấy giờ Lý Ma Ma lật lại sự tình, mắng chửi xối xả, ai nấy đều đem bụng oán hờn.
Vốn tin tức tôi đã bị trục xuất khỏi miền bắc chưa kịp bay đến Hải Phòng trong chiều hôm nay, nên ban đầu Nước Mắm Nhĩ còn chưa biết rõ sự tình của tôi. Chỉ thấy Tắc Kè Bông tìm tới Làng Cung Nữ, phen này là tiêu rồi, tiêu thật rồi, bèn không dám cho tôi tới gần hang cọp.
Chẳng ngờ đâu chính miệng tôi đã xác minh lại thông tin, Nước Mắm Nhĩ bèn mừng rỡ mang chuyện này báo lên Lý Ma Ma, bà ta nửa tin nửa ngờ liên lạc với nằm vùng ở Hà Nội, thu được thông tin chính xác rồi, lúc bấy giờ mới gật đầu ưng thuận cho tôi tiến vào Làng Cung Nữ.
Lý Ma Ma ghét cay ghét đắng Lee Phong Lưu, ở một khía cạnh nào đó giống hệt tôi. Tục ngữ có câu “kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Như vậy tôi tạm thời được cho là ‘bạn’ của Lý Ma Ma.