Phần 56
Ấn tượng đầu tiên khi gặp Lee Phong Lưu chỉ vỏn vẹn vài chữ “cao ráo và bảnh bao!” Vài chữ này đã mô tả khái quát bề ngoài bắt mắt của gã. Nhưng thứ khiến cho người ta suốt đời không quên lại chính là đôi mắt.
Cái nhìn của Lee thật đau thương dù bề ngoài phong độ chẳng kém tài tử thứ thiệt.
Gã giống 1 tay đại ca sinh ra đã được trang bị đầy đủ mọi thứ cần thiết. Từng cử chỉ phong thái, nhấc tay nhấc chân đều hợp với 2 chữ Phong Lưu trong cái tên.
Chẳng trách các cô gái đều mê đắm gã, chẳng trách đám đàn em hết mực trung thành.
Hàng nửa ngày sau đó Lee Phong Lưu chủ yếu nhắc lại những chuyện xa xưa, những công cuộc tôi và thầy cùng nhau gây dựng cho giới cave miền bắc.
Ban đầu gã hỏi tôi “cậu còn nhớ bài học đầu tiên tôi dạy cậu là gì không?”
Tôi đáp: “Trở thành dân chơi thứ thiệt, phân loại các gái, các loại rượu và học về quy luật ăn chơi.”
Lee Phong Lưu hài lòng gật đầu: “Cậu học rất nhanh về lý thuyết phân loại. Nhưng khi gặp gái lại lóng ngóng chẳng làm ăn được gì”.
Phải công nhận, thời gian gặp nhau và đi theo Lee Phong Lưu khiến tôi rút ra được vô số bài học và hiểu thêm nhiều về hành vi ứng xử của con người.
Sau một thời gian, thấy tôi có tố chất tốt. Gã bèn dẫn tôi đến quán bar học cách tán tỉnh các cô gái. Lee Phong Lưu vào chốn khách khứa đông người như cá gặp nước, tay cầm hờ li cocktail thản nhiên bắt chuyện với mọi người. Lúc đó tôi xem gã như thần tượng của mình, cả buổi chỉ 1 mực chú ý bắt chước sao cho giống gã.
Lee Phong Lưu mời cô gái đầu tiên gã gặp 1 li, cô nàng chủ động bắt chuyện trước, sau đó thì dính lấy Lee không buông.
Còn cô gái đầu tiên tôi bắt chuyện nói ra thật muốn mắc nghẹn. Nhìn từ xa cứ ngỡ tiên giáng trần, lại gần mới biết máy bay bà già.
Máy bay này ra sức gạ tình tôi, bao nhiêu bài giảng lý thuyết của Lee nhanh chóng bay đi hết sạch.
Phải nói thêm rằng trước đó tôi đã được hưởng qua dư vị ái tình nhục dục cùng Má Nuôi, vậy nên đối với phái đẹp cũng có ít nhiều rạo rực, thế nhưng người phụ nữ ngồn ngộn trước mặt làm sao so sánh với Mỹ Nữ đệ nhất Hà Thành được.
Cứ như vậy, sau một thời gian dài tôi mới học được lối nói chuyện thản nhiên, bắt chuyện đúng chủ đề, nhìn vào mắt đối phương đúng khoảnh khắc, cười nhẹ sau mỗi câu nói, chừa cho đối phương một khoảng nghỉ nhất định và quan trọng nhất là tính hài hước vừa đủ và tự tin.
Đây là bí quyết xã giao quý báu mà Lee Phong Lưu hướng dẫn tôi trước nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thực mới vực được đạo, người ta không thể sống bằng mồm miệng còn túi tiền thì rỗng tuếch. Tình trạng của tôi lúc đó là vậy, không 1 xu dính túi.
Thật may tôi chơi thân với Lee Phong Lưu.
Nguyên gã lớn hơn tôi tới mười mấy tuổi nên tôi luôn chú ý nhất mực trong lời ăn tiếng nói và dùng lễ đại ca đối với gã. Vậy nên khi tôi gặp khó khăn Lee Phong Lưu là người thấu hiểu nhất, gã còn tạo mọi điều kiện sắp xếp chỗ ở chỗ làm cho tôi.
Ánh mắt Lee Phong Lưu chứa đầy thâm tình huynh đệ, gã khoát tay hào sảng nói:
“Chú là thằng em của anh, anh coi chú như người trong nhà. Ở trong giang hồ tình thân không quý bằng tình huynh đệ. Như vậy đi, bạn của anh có 1 quán bar nhỏ, chú tới đó tạm thời làm phục vụ rồi một thời gian sau anh sẽ bảo anh ấy thăng chức cho.”
Lúc đó tôi cảm động không sao kể xiết, cha sinh mẹ đẻ tới giờ đối tốt với tôi thế này chỉ duy nhất Má Nuôi. Ai đã từng trải qua tình cảnh như tôi khắc hiểu, ở ngoài xã hội đầy cạm bẫy mà gặp được người anh em tốt thật không còn gì hạnh phúc hơn.
Ngẫm lại mấy món nợ tiền rượu và trang phục trên người trước đó, tôi mới nghẹn giọng nói: “Anh Lee, anh có ơn tái sinh với em. Lần này em hứa theo anh ráng làm việc, chỗ tiền nợ anh, em sẽ gắng trả đầy đủ.”
Người đại ca vô cùng tốt bụng của tôi lập tức phẩy tay: “Ôi dào, trả cái gì mà trả? Nhiêu đó mà anh cũng tính toán với chú thì cả miền bắc chửi lên đầu thằng Lee này. Thôi thôi, đừng sụt sùi nữa.”
“Không được đâu anh Lee, Tắc Kè Bông đã hứa sẽ giữ lời, sau này em còn trả cho anh gấp đôi gấp ba nữa kìa.”
Lee Phong Lưu đột nhiên nghiêm mặt nói: “Chú cẩn thận, Những người như chúng ta… trọng nhất là chữ tín. Lời đã nói ra không thể nuốt lại.”
Tôi gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi, anh là người anh em tốt nhất của em. Từ nay em gọi anh là đại ca!”
“Ha ha, đại ca, đại ca mấy chữ này phim tàu bọn nó kêu thích thật, em kêu cũng sướng miệng bỏ mẹ ra. Ha ha, từ nay đại ca có việc gì nhớ cho thằng đệ theo làm với, sướng khổ gì cũng chịu.”
Đại ca của tôi lắc đầu cười khổ: “Cái thằng này dùng tên tắc kè là đúng lắm, anh thấy chú lúc cười trẻ con, lúc lại nghiêm nghị không biết đâu mà lần. Có tài, có tố chất lắm đó.”
Lúc đó tôi đâu hiểu được ẩn ý bên trong mọi lời nói hành động của Lee Phong Lưu. Gã bảo tôi có tài, có tố chất, thì ra tài của tôi là bợ đỡ người khác và vuốt ve khách quý.
Sau khi đã trải qua biết bao tang thương thế sự, bước chân trải dài từ nam ra bắc, giờ đây sáng suốt hồi tưởng lại mới nhận thấy ngày đó mình còn non nớt lắm.
Giọng điệu Lee Phong Lưu rõ thật đúng chuẩn mực đạo đức giả.
Kế hoạch đưa tôi vào con đường môi giới mại dâm bài bản không hề mắc sai lầm. Ngu ngơ như tôi nào phải đối thủ của gã??
Trong căn phòng kín bưng đậm phong cách cổ truyền, cái ấm than khảm đầu rồng tỏa ra luồng nhiệt thật ấm áp. Chúng tôi đều phiêu phiêu chìm vào từng hồi ức của dĩ vãng, đột nhiên Lee Phong Lưu bật lên tiếng cười lạ lùng:
“Thằng Tướng đâu nhỉ? Nghe nói dạo này xưng hùng xưng bá một cõi rất oai phong, 2 ngày nay chắc cậu ở với nó?”
Điệu bộ thản nhiên của gã khi nhắc tới Lão Tướng làm nội tâm tôi rùng minh run sợ. Tôi len lén đưa ánh mắt đánh giá thái độ của gã, thấy quả không có gì khác lạ mới yên tâm đáp:
“Dạo này Tướng chuyên tâm làm ăn, cũng biết cách chăm lo cho gia đình rồi. Nghe nói không còn chém giết nữa.”
“Ừm, vậy thì quý hóa quá. Tính nóng nên kìm lại, làm việc hấp tấp vội vàng làm trước nghĩ sau như nó có ngày hỏng bét”.
“Thầy nói sao?” – Lee đột nhiên thốt lên 1 câu vô thưởng vô phạt làm tôi rúng động. Không phải Thầy biết dã tâm của Tướng rồi chứ?
Lee Phong Lưu không để tâm vẫn thản nhiên phán:
“Không nhớ ngày trước nó nóng như Trương Phi sao? Nhưng kể cũng tội nghiệp. Người ta nói ruột để ngoài da, thằng Tướng tuy chưa đến mức đó nhưng nội tâm cũng không che dấu được tôi. Nhờ vậy ngay trước tôi rất tin tưởng nó, giao cho Tướng đủ thứ việc.”
…
Nửa đường gia nhập tập đoàn của Lee Phong Lưu là Tướng!
Từ khi có Lão Tướng theo phò tá, Lee Phong Lưu làm ăn phất lên như diều gặp gió. Từ chuyện tranh giành địa bàn, cho vay nặng lãi tới bảo kê gái điếm… tất tần tật chuyện gì cũng do Tướng thay mặt Thầy quản lý.
Lão Tướng là mốc son chói lọi trong lịch sử khu phố đèn đỏ, nhờ có gã mà hết thảy yên bình.
Thời điểm đó Lee Phong Lưu dùng tiền và máu để thâu tóm hà thành, gã nhanh chóng tuyển chọn được 1 tay giang hồ liều lĩnh táo tợn và quan trọng nhất là đánh đấm cực giỏi để an tâm bàn giao trọng trách.
Gặp được Lão Tướng có đầy đủ tố chất nêu trên, lại lòng dạ ngay thẳng, coi trọng tình nghĩa, Lee Phong Lưu mừng còn hơn bắt được vàng. Vậy nên lập tức kết thân với gã, coi gã như anh em một nhà. Về sau này kết nạp thêm Tắc Kè Bông tôi, thật là vừa ý lắm thay.
Cứ như thế quan hệ giữa 3 anh em tôi được người người ngưỡng mộ.
Chai rượu quý cất giữ lâu năm uống thật là ngấm, thật là ngon. Trong lúc cao hứng tôi và Lee Phong Lưu sảng khoái cạn li rồi cùng cười, mỗi người đeo đuổi 1 ý cười riêng.
Tôi cười vì có người thấy lợi tối mắt, có người coi rẻ tình huynh đệ, xem hết thảy như quân cờ. Còn Lee Phong Lưu chắc đang tự mãn vi mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Qua một lúc lâu sau, ánh mắt của Thầy mới trong suốt trở lại, rồi lên tiếng hỏi:
“Tôi vừa nghĩ đến điều này tắc kè, cậu có bao giờ hận tôi vì đã đưa cậu vào con đường ngày hôm nay không?” – Cuối cùng lee đã bắt đầu nhắm vào mục đích chính.
Dĩ nhiên đã chuẩn bị cho câu hỏi này từ sớm, tôi thản nhiên đáp:
“Không, bây giờ mới nhận ra, tôi không hối hận”.
“Tại sao vậy? Trước đây cậu vẫn bất mãn với tôi mà? Lại còn một hơi rời khỏi miền bắc, không từ mà biệt.”
“Tại sao ư? Bởi vì tôi và thầy không hề giống nhau.”