Phần 55
Thế nhưng, hiện nay trong lòng tôi đã có sự thay đổi lớn.
Vì thời gian làm lụng vất vả vừa qua đã in đậm vào tâm trí nên tôi vẫn cảm thấy mơ hồ về hướng đi tương lai của mình.
Bây giờ tôi phải làm sao? Lại trở về ăn bám Má ư? Bất giác câu nói lạnh nhạt của ba tôi lại vang lên:
“Mi về nớ ở đợ, làm cu li cho người ta. Răng mi mặt dày dữ? Con cháu nhà ta cấm tiệt như rứa. Thứ đàn ông thất bại ni, mi 19 tuổi đến nơi rồi đó!”
“Người ta thương hại, nuôi mi mấy năm, mi tưởng là con dứt ruột đẻ ra thiệt hả? Mi thương Má Nuôi mi thì lo kiếm việc chi làm đi. Đừng có lệ thuộc vô hắn nữa.”
Phải rồi, lời ba tôi cay độc nhưng không phải không có lý. Chính tôi là người làm đứt ngang việc học. Chính tôi là người đã nói 1 câu chắc nịch trong đêm mưa gió ấy “con sẽ làm người đàn ông của Má”. Như vậy chính tôi là người phải chịu trách nhiệm về bản thân mình. Bây giờ tôi không còn là học sinh nữa rồi, quãng thời gian bán mặt cho đất bán lưng cho trời đã cho thấy tôi hoàn toàn có thể lao động. Than ôi, bây giờ biết tính làm sao?
Trong sự mù quáng về tương lai, tôi cứ thế đờ đẫn như 1 cái xác biết đi dừng chân ở Hà Nội. Thời gian dài xa Hà Thành cổ kính cảm thấy nhớ da diết, nhưng đến thời khắc quay trở lại đây chẳng hiểu sao nửa bâng khuâng nửa hối hận. Tôi không biết phải đối mặt với nó như thế nào, tôi không biết phải sống ở mảnh đất này với vai trò ra sao.
Hà Thành độ này thay đổi quá, hay là trong lòng tôi đang có sự thay đổi lớn!?
Hà Thành lạnh lùng tước đi mất niềm tin của tôi vào cuộc sống, ấy là khi tôi chứng kiến chiếc xe con đưa rước Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt dừng lại trước cửa nhà.
Má Nuôi thong dong bước xuống xe nhẹ nhàng khép cửa, dắt tay Bánh Đậu Ngọt khuất sau cánh cổng lớn. Trước đó, Má hướng về người trong xe cười rất tươi thắm.
Ôi, đó là người đàn ông nào nữa, là người Má từng gặp trong nhà hàng và gây ra lỗi lầm với bà, hay là người đàn ông nào khác?
Đột nhiên những lời bẩn thỉu của gã khốn ngoài bến xe vang lên: “Bà ta là thứ đàn bà dâm đãng dụ dỗ đàn ông!”
Bỗng cảm thấy trên mặt lành lạnh, mất hết ý chí rồi.
Tôi đứng chôn chân bên ngoài cổng một quãng thời gian thật lâu, bao nhiêu lần tự nhủ sẽ bước qua cánh cổng kia để có thể quay lại như lúc xưa nhưng mấy lần toan dợm bước đành từ bỏ ý định. Chao ôi, nếu chưa có chuyện gì phát sinh, tôi vẫn là đứa con ngoan ngày nào của má thì hay biết mấy. Lúc đó sẽ không cần trách nhiệm nhiều thế này.
Hoặc giả như tôi là đứa con được Má nhặt về nuôi từ thuở nằm nôi thì tốt biết bao.
Tình yêu và tình mẫu tử chỉ nên chọn một. Tự tôi muốn làm người đàn ông trong đời Má, tự tôi cố chấp đặt ra tiêu chuẩn khắt khe, để rồi một mình gánh chịu tất cả.
Chao ôi, một thuở phong lưu ngàn thuở hận!
Cứ như vậy, đứa con nuôi của Má tần ngần đợi trước cánh cổng lạnh lẽo cho đến khi màn đêm buông xuống. Trong căn nhà thân thuộc bắt đầu le lói ánh đèn, ánh đèn lóe lên đầu tiên tại gian bếp ấm cúng.
Tôi nhớ Má, nhớ những món ăn đậm đà tôi và Má tất bật chuẩn bị, nhớ dĩa ăn sạch bong của Bánh Đậu Ngọt và vẻ mặt mãn nguyện của nó “má và anh cả nấu ăn ngon số 1, nhưng hình như má giỏi hơn xíu xiu.”
Tôi nhớ hết tất cả ngày tháng đó, dẫu biết rằng sẽ không thể nào quay trở lại…
Dường như trong chốn u minh có 1 đôi mắt lạnh lùng dõi nhìn tất cả, có một bàn tay âm thầm sắp đặt mọi chuyện, bàn tay đó đưa tôi đến quán bar sầm uất toàn là chân dài.
Ở nơi đó tôi đã gặp một người mà cả đời này chẳng biết có nên gặp hay không!?
…
Nằm ở vị trí đắc địa trên một con đường khang trang, hoa lệ là cơ ngơi riêng của ông vua khu đèn đỏ Lee Phong Lưu.
Nơi này tôi từng đặt chân tới không ít lần nhiều năm về trước. Vì thế cảm giác vô cùng quen thuộc, cứ một lộ trình xuyên suốt qua khuôn viên nhà rộng lớn hướng thẳng về gian phòng trung tâm.
Lúc này đập vào mắt là khoảng sân khá yên tĩnh. Trong sân trồng đầy các loại cây hoa xanh biếc vô cùng bố trí thành 1 hàng dài rực rỡ muôn màu. Ở 2 bên cổng vào sân sau đặt 1 chiếc bàn đá, bên cạnh 2 cô gái chân dài mét mốt đang vắt chân thong thả cắn hạt dưa. Cô nào cô nấy thân ngon nguyên thân, da trắng nguyên kiện, ngực bự eo thon muốn giết chết người.
Còn nhớ như in 2 cô người mẫu này, họ là chị em sinh đôi, người chị mang tên Vũ Lan Hải Hà, người em là Vũ Lan Trúc Diệp. Nhưng nhất thời chưa thể phân biệt đâu là chị, đâu là em.
Trên thân 2 cô đều tỏa ra thứ hương nước hoa đắt tiền. Bởi vì đều là con của 1 Ông lớn nên quan hệ với lee phong lưu không phải tầm thường.
“Gặp được 2 chị em đúng là có phước nha, hôm nay anh tới đây gặp anh Lee” – Các cô này chính là chủ nhân của Biệt Thự Người Đẹp, rất thân thiết với Thầy, tôi nào dám thất lễ, vội vàng tiến tới chào hỏi khách khí cực kỳ.
“Ôi trời trời, anh Tắc Kè hôm nào cafe bữa đi, nhớ muốn chết.”
“Còn nhớ lần cuối cùng anh tới đây cũng gặp tụi em đúng hông?”
2 cô này trời sinh sở hữu chất giọng nũng nịu đến rợn người, tôi toát mồ hôi hột, lật đật đứng tảng ra xua tay “Được được, hôm nào phone ngay, bây giờ có việc gấp lắm, vậy nhe”.
Cô bên trái uốn vòng eo mềm tránh sang 1 bên che miệng cười khúc khích “chọc anh chơi vậy thôi, anh Lee có việc gấp lắm đó. Anh mau vào kẻo đổ nợ”.
Tôi cả cười gật đầu chào 2 cô, lật đật tiến sâu vào trong.
Xuyên qua 1 con đường lát đầy đá xanh, xung quanh là khoảng đất rộng đặt toàn là tranh ảnh các bức điêu khắc đứng lố nhố.
Ở phía trước lao xao có tiếng người, hình như là đám đàn em của Lee Phong Lưu đang tập tành đấm đá chi đó.
Tôi không buồn để tâm, cứ thản nhiên đẩy cửa bước vào gian phòng chính.
Đập ngay vào mắt là 1 cái kệ sách gỗ thông che kín vách tường, trên bày chi chít các mẫu rượu lớn bé đủ cả.
Khung trống chính giữa lấy chai XO 65 năm và wishky Macallan làm trung tâm, trên gác 2 thanh kiếm nhật. Bên cạnh là 1 cái giá khác to bẳng cánh cửa sổ, dùng trưng bày bộ sưu tập tem 268 con.
Để ý thấy trên bàn khách còn đặt 1 cái ấm than khảm đầu rồng thời phong kiến bốc khói nghi ngút và 1 cái bàn là mạ vàng hình đầu chim dùng trưng bày.
Lee Phong Lưu đang thoải mái ngồi nhấm nháp rượu vang cùng 3 cô gái, 3 cô này tôi không quen mặt, bởi lẽ bọn họ đều là các người mẫu trẻ thuộc 1 công ty người mẫu ở miền bắc.
Đây là gian nhà làm việc thuộc khu hậu viên của Lee Phong Lưu, cấu trúc nhà giản đơn, gam màu tối, đem lại cho người ta cảm giác cổ kính và mộc mạc. Tôi đưa mắt đánh giá lại 1 lần nữa, từ bàn ghế đến đồ trang trí, hết thảy không khác mấy so với nhiều năm trước từng đến đây.
Lúc này đột nhiên Lee Phong Lưu lên tiếng:
“Còn nhớ lần đầu tiên gặp tắc kè bông, tôi cũng đang ngồi uống rượu với mấy cô gái như thế này. Lúc đó vừa nhìn thấy cậu không hiểu sao như đã có cảm giác thân quen. Quả nhiên ít lâu sau tắc kè bông trở thành học trò của tôi, tiếp tục sự nghiệp kiếm tiền cùng với các cô gái.”
“Hay thật, hay thật, ông trời sắp đặt cho cậu số phận rất hay.”
Tôi giữ nét mặt điềm tĩnh trước mấy câu cảm khái của Thầy, mặc dù trong lòng nổi dậy bao sóng gió. Nếu đúng theo lời lão tướng nói thì lee phong lưu là người tình của má, như vậy chuyện gã gặp tôi lúc xưa 8 9 phần không phải ngẫu nhiên.
Còn nhớ ngày xưa sau khi được ba đón vào Đà Nẵng, lúc quay lại hà nội tôi đã không đủ dũng cảm để đối diện mẹ con Má Nuôi. Vậy nên chọn cách rời đi. Có trời mới biết hôm đó bị lóa mắt vì gái thế nào lại bước chân vào 1 quán bar tương đối náo nhiệt. Nào có ngờ một bước này đã khiến cuộc đời tôi bước sang chương mới.
Năm 18 tuổi tôi rời khỏi gia đình Má Nuôi, vào khoảng thời gian này Lee Phong Lưu đang cạnh tranh ngôi vị anh lớn ở miền bắc, gã là bố mì kiêm trưởng ban kiểm định hàng cho nhà thổ. Ngoài ra gã cũng là một tay chơi có hạng, dân chơi sát gái số 1 đất Hà Thành.
Than ôi, lúc xưa tuổi trẻ bồng bột nhìn thấy gã quá bảnh bao không tránh khỏi đem lòng ngưỡng mộ, tôn thờ như thánh sống.
“Tắc Kè, ngồi xuống đi, uống với tôi 1 li” – Lee Phong Lưu trước mặt lúc này làm động tác mời khách rồi phe phẩy tay ra hiệu cho 3 người đẹp kia lui xuống.
Thầy tự tay rót thử 1 ít rượu quý ra li mời tôi – “uống nào, uống thử rượu đặc biệt của tôi đi. Không biết bao nhiêu năm rồi mới có dịp cùng ngồi cạn li như thế này.”
Tôi nhìn 2 chiếc li trong tay thầy, cảm xúc lâng lâng. 2 chiếc li này là bảo bối của thầy, chúng làm từ phỉ thúy rất quý giá, có công dụng đặc biệt là biến rượu đang lạnh thành rượu nóng.
Rượu này thật ngon, mùi rượu thơm phức. Tôi thở dài một hơi bồi hồi nhớ lại… thuở ấy trong quán bar ông ta cũng mời tôi 1 li rượu.