Phần 53
Trong quá khứ tôi từng không biết bao nhiêu lần khóc chẳng thành tiếng cũng vì những lời nói cay độc đó. Má Nuôi đồng dạng nuốt hận trong tim.
Cái gì mà “ăn nằm với nhiều đàn ông”? Tôi ở với Má bao nhiêu năm trời, chẳng mấy khi thấy Má qua lại với ai. Chuyện người đàn ông Má gặp hôm nay là 1 trong những lần hiếm hoi ấy.
Tôi không hiểu, đánh chết tôi cũng không hiểu vì sao thiên hạ phải bịa đặt như thế?
Má Nuôi một mình nuôi con tội nghiệp biết bao, cũng may vẫn còn tôi đây ở bên đỡ đần chăm sóc. Bao nhiêu năm tháng trôi qua, sỏi đá cũng cần có nhau huống chi là con người. Tôi biết, Má cũng khát khao một chỗ dựa lắm chứ.
Người phụ nữ đáng thương trước mặt tôi từng nói: “Thành công nhưng vẫn cô đơn thì vẫn là kẻ thất bại thôi con ạ.”
Nghe giọng Má nửa buồn nửa thương. Tôi không nhịn được, dùng giọng chắc như đinh đóng cột trả lời:
“Nhưng má đâu có cô đơn, má còn con và Bánh Đậu Ngọt đây mà. Bọn con không bao giờ bỏ rơi má.”
Lúc đó Má Nuôi nhìn tôi kỳ lạ, ngập ngừng, đợi chờ, dường như vừa nghĩ đến điều chi đó rất hoang đường, rồi bà ấy đột ngột dịu giọng nói:
“Phải rồi, bây giờ má chỉ cần Bánh Đậu và con thôi. Mặc kệ bọn khốn nạn ở ngoài kia đi, những người như chúng ta…” – nói đến đây chợt bỏ lửng câu.
Tôi bị vỏn vẹn mấy chữ “những người như chúng ta…” của Má thật sự làm cho rung động.
Thời điểm chúng tôi ôm nhau trên chiếc giường ấm êm quen thuộc, dường như cũng là 1 lần nữa suy nghĩ của bà trở lại giống lúc xưa. Thứ phản ứng kỳ lạ, ngập ngừng, đợi chờ dường như đang nghĩ đến điều chi hoang đường lắm.
Và rồi, Má Nuôi đột ngột trao lên môi tôi 1 nụ hôn.
Nụ hôn này vô cùng nhẹ nhàng nhưng mang lại cho ta thứ cảm giác muốn chết sững.
Má Nuôi ngập ngừng, rồi lại quyết ý hôn tôi thêm lần nữa.
Lần này tôi nhiệt tình đáp lại bằng bản năng vốn có.
Đến đây mạn phép hỏi, đã bao giờ bạn liều mình làm theo những điều trái tim mách bảo, dù cho lý trí run sợ?
Khi người phụ nữ bạn yêu giờ đây đang phải gánh chịu những nỗi đau dài dẵng, tôi đã quyết định sẽ không tiếp tục đứng ngoài cuộc đời người đó.
Trong đêm giông bão, cả tinh thần và thể xác của 2 con người đơn côi cùng lúc được giải thoát.
…
Cả cuộc đời tôi không bao giờ quên cảm giác lần đầu sung sướng như lạc vào cõi thiên thai. Còn móng tay Má Nuôi bấm sâu vào lưng tôi cũng đau đớn tuyệt luân.
…
“Alo… alo ba mi nè. Mi có nghe cái chi không?!”
“Con đây, con đây.”
“Chừ ta ra Hà Nội đón mi, hỉ?”
“Con…”
“Mẹ mi vừa mất, không về răng được? Mi tính ở đợ nhà người ta cả đời hả?”
Cuối cùng ba tôi cũng nói ra nguyên nhân ông đột nhiên gọi điện. Thời điểm này tôi đã làm nên chuyện xấu hổ với Má, lại còn vô tình để Bánh Đậu Ngọt chứng kiến. Con bé chỉ tí tuổi đầu không biết có hiểu những chuyện xảy ra không, nhưng… ánh mắt nó lúc đó, trong suốt và lạ lùng.
Mặc dù sau đó nó làm ra vẻ không quan tâm đến chuyện xảy ra, vẫn cười nói, sinh hoạt bình thường nhưng tôi lờ mờ nhận ra 1 chút thay đổi trong tâm tính con bé.
Đành rằng ở lứa tuổi đó, đáng lý chỉ cần ngủ 1 giấc thật sâu đến khi tỉnh dậy sẽ không còn nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt nữa, nhưng điểm này tôi và Má không hề nắm chắc.
Tiếp sau đó cuộc sống ở nhà là địa ngục, bởi lẻ không khí trong nhà nặng nề hơn thường ngày. Bữa tối Má Nuôi lặng lẽ không nói một lời, tôi e dè không dám lên tiếng, Bánh Đậu Ngọt ngồi giữa đồng dạng chìm vào yên lặng. Bầu không khí ủ dột đáng sợ.
Tình yêu và dục vọng chỉ cách nhau đường tơ mũi chỉ – tôi có ngờ đâu một lần mây mưa cùng Má Nuôi đã gieo lên bao mầm mống tai họa tày trời – quả đúng với câu một thuở phong lưu ngàn thuở hận.
Đến ngày hôm đó ba gọi điện, tự nhiên đã cấp cho tôi 1 lý do tránh mặt mẹ con bà hết sức hợp lý.
Vậy là vài ngày sau, tôi chính thức nói lời chia tay với mẹ con bà. Có biết đâu, lần chia tay này là lần cuối cùng tôi được đối diện Má Nuôi.
Chuyến tàu lửa định mệnh chia cắt 2 nẻo đường tình diễn ra như điện ảnh. Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt đứng sững ở ga tàu nhìn cái đầu lấp ló của tôi ngoài cửa sổ dẫn xa xa. Gương mặt Má Nuôi nhợt nhạt nhìn không ra biểu tình, chẳng biết Má có thật sự buồn thương không? Cho đến lúc đó tôi vẫn không biết thứ tình cảm má dành cho tôi rốt cuộc ra sao?
Còn Bánh Đậu Ngọt hai mắt sưng đỏ.
Về tới Đã Nẵng mới hay căn nhà ở thành phố mẹ tôi đã bán đi từ năm ngoái. Đám tang diễn ra dưới quê.
Mấy ngày lo ma chay chôn cất cho mẹ ruột tôi xong xuôi cũng thấy đau lòng. Dù sao bà ấy cũng là người sinh ra tôi, chỉ vì quá khứ nhiều lần lầm lỡ mà trở thành con người chẳng ra sao. Tôi thành kính thắp cho mẹ nén hương, mong linh hồn bà sớm được siêu thoát. Nếu có đầu thai chuyển kiếp làm ơn tránh xa trò đỏ đen.
Trong thời gian này, ba chẳng hiểu sao luôn miệng hướng đến tôi hỏi thăm tin tức về Má Nuôi.
Ban đầu là hỏi má đối xử với tôi ra làm sao, có đánh đập bất công gì không? Má nuôi có cho tôi đi học không? Tiền học phí nếu má đòi thì gia đình tôi chắc không trả nổi…
Sau đó dẫn dà ông hỏi những chuyện nhạy cảm hơn, chẳng hạn cô nam quả nữ sống chung ngần ấy năm có điều chi khúc mắc hay không? Nếu có thì cứ nói thật đi đừng ngại, đây là bài học giới tính, người đàn ông nào chẳng phải trải qua.
Việc ba nhắc tới chuyện buồn phiền trong lòng khiến tôi không vui, vậy nên mỗi lần như vậy chỉ hắng dạ mấy tiếng rồi thôi. Sau này ba thấy tôi bực mình cũng không thèm dò hỏi nữa, chỉ chép miệng lẩm bẩm điều chi không rõ.
Một lần tôi giúp ba dựng lại mái hiên bị cuốn đổ trong trận bão vừa qua, ông đột nhiên nhìn tôi hỏi:
“Mi tính thời gian tới ra nghề chi? Đi theo ta xây công trình hỉ?”
Tôi lần khần lắc đầu.
“Vậy ở quê làm ruộng hỉ? Nhà ta có vườn keo, mi chịu khó phụ mấy cậu một tay giữ vườn đủ sống qua ngày rồi.”
Tôi ngẫm nghĩ 1 chặp, cảm thấy không đành lại lắc đầu.
Ba tôi sốt ruột hỏi:
“Chứ chừ mi muốn làm răng? Tính về lại Hà Nội hử?”
Tôi chưa kịp phát biểu câu nào, ba đã nạt luôn: “Ta cấm mi về lại cái nhà nớ! Biết chưa?”
“Tại sao?”
“Ôi trời, mi ngu, mi dại lắm mi ơi, bộ mi không biết con đàn bà nớ là loại người chi hả? Bao nhiêu người nói rồi, bao nhiêu đàn ông bị nó lừa phải đổi mạng rồi.”
Chân tay tôi tê dại cả đi vì mấy lời ba nói. Những lời cay nghiệt đó khác nào mũi dùi đâm thấu tim tôi?
“Ba đừng có nói bậy! Má Nuôi không phải loại người đó. Ba nghe ai nói vậy?”
“Nghe người ta chớ ai.”
“Người ta là ai? Chém cha chém mẹ cái thằng người ta đó đi! Người ta thì biết con mẹ gì về Má Nuôi!? Ba cũng đừng có nói bậy nữa.”
“Cái thằng mất dạy ni!” – Ba trợn mắt toan giáng cho tôi cái bạt tai nhưng ngẫm nghĩ 1 chặp đành từ bỏ ý định.
“Mi ngu lắm! Mi hồ đồ lắm! Đàn bà càng đẹp càng kinh! Tóm lại là mi chưa hiểu được chuyện người lớn mô.”
Hừ, ba tôi vẫn luôn như vậy. 1 người đàn ông quê mùa, vừa thô lỗ vừa cộc cằn, tuy cũng muốn tốt cho tôi nhưng chưa bao giờ làm đúng.
Tôi ghét ba nói ra những câu thiếu suy nghĩ đó. Ba nghe lời đồn đại của bọn người xấu rồi đinh ninh rằng đó là sự thật sau đó áp đặt lên tôi. Chao ôi, mẹ con Má Nuôi lại là người gánh chịu dư luận. Mẹ con Má còn phải khổ đến chừng nào nữa đây.
Tôi và ba vốn đã kiệm lời, kể từ dạo đó không ai nói với ai câu nào. Căn nhà dưới quê có vịt có gà kêu líp nhíp làm bạn kể cũng không tồi, nhờ bọn chúng mà không khi ngột ngạt được dỡ bỏ. Cứ như vậy cha con tôi sống cùng nhau cho đến ngày mở cửa mã.