Phần 52
Tôi nắm chặt tay Bánh Đậu Ngọt bước đi trên lối đi dài và hẹp mà trong lòng chất chứa bao sầu muộn, con bé cũng chẳng khác tôi là bao, khi đi vẫn liên tục ngoái đầu nhìn lại căn phòng của Má Nuôi.
Anh em tôi thấp thỏm lo âu, khuôn mặt phúng phính của Bánh Đậu đỏ rần lên.
Trời đông lạnh giá, đôi bàn tay con bé cóng cả lại, miệng thở ra khói.
Bánh Đậu Ngọt rất nghe lời tôi, càng thương tôi chẳng kém Má Nuôi. Vậy nên ngồi vào bàn, anh em tôi nhiệt tình gắp đồ ăn chiêu đãi nhau.
Bánh Đậu Ngọt nói: “Anh cả, anh cả có biết cái ông má gặp hôm nay là ai không?”
Tôi lắc đầu. Con bé này cũng tinh minh gớm, thì ra nó biết người khách kia là đàn ông.
Bánh đậu ngọt âu sầu nói “Bánh Đậu nghĩ đó là người lần trước có tới tìm má, ông đó, ông đó dữ lắm” – nó nói 2 từ ‘dữ lắm’ với 1 thái độ hết sức đáng thương.
Tôi bồn chồn vội vàng hỏi “dữ như thế nào? Ông ta làm gì em?”
Bánh Đậu Ngọt lắc đầu quầy quậy: “Không có, chỉ nhìn thôi, nhưng mà con mắt đó, Bánh Đậu sợ con mắt đó.”
Cái mặt nó mếu máo trông thật thảm thương, thế nhưng để ý kỹ sẽ thấy lúc môi nó mím lại cũng hiện lên nét đẹp nao lòng mà khi mở miệng cười tươi cũng làm người khác xốn xang.
Tôi nhớ Má Nuôi từng nói nó giống bố ở cái thần thái còn nét mặt thì giống mẹ. Bánh Đậu Ngọt thừa hưởng từ Má Nuôi hàng lông mày lá liểu dài tới chân tóc mai và một cái miệng chúm chím thật đẹp. Cái miệng nhỏ nhắn như bông hồng điểm trên nền tuyết trắng, đúng thật là đẹp không biết đâu mà kể.
Khi chúng tôi bước chân vào quán, người khách nào đi ngang qua Bánh Đậu cũng phải thốt lên “ôi trời, con ai mà dễ thương quá chừng” – “trời, mới nhỏ mà nhìn nét ghê ta.”
Bánh Đậu Ngọt đắc ý cười duyên, dáng đi của nó rất ung dung, mắt nhìn thẳng, tư thái khiến người ta phải trầm trồ. Bánh Đậu Ngọt thuộc kiểu con nít dễ dàng khiến người ta yêu mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Phong cách này, điệu cười này, ánh mắt này, Má Nuôi nói “giống hệt như người cha đã khuất.”
Vậy nên xâu chuỗi các sự kiện lại tôi đồ rằng, người đàn ông kia chính là tình địch của cha ruột Bánh Đậu Ngọt. Còn nhớ ban nãy giọng gã cất lên thật êm tai “con đâu rồi em?” Thật là đạo đức giả. Trong khi đó ngày trước đối diện Bánh Đậu Ngọt chỉ thiếu điều nuốt trôi nó.
Tôi nghĩ vẩn nghĩ vơ, liếc chừng thái độ Bánh Đậu Ngọt, cho rằng ở tuổi con bé không nên có những tâm tư như thế này, nó xứng đáng được tự do chạy nhảy, tung tăng ca hát mà không phải chịu bất kỳ một trói buộc nào. Tôi muốn đứa em thương yêu nhất được thừa hưởng tuổi thơ đẹp đẽ nhất.
Lúc đó trong lòng thầm hạ quyết tâm một ngày kia sẽ làm chỗ dựa bao bọc Bánh Đậu Ngọt và Má Nuôi. Chắc chắn như vậy.
Về sau này dĩ nhiên tôi cũng tìm ra Bánh Đậu Ngọt, nhưng chuyện khác hãy để hồi sau sẽ rõ.
…
“Rét tháng ba bà già chết cóng”.
Dường như rét nàng bân năm đó đã về càng ác liệt hơn với đất trời Hà Nội và những cơn mưa buốt giá.
Chỉ mới hôm qua sắc trời còn hửng sáng, vậy mà sau 1 đêm, bầu trời đã nhuốm màu xám xịt và ảm đạm. Những cơn mưa tiếp nối nhau cứ dầm dề, rả rích và rầu rỉ mang đến thứ hơi lạnh tê tái cho những người đi đường. Thứ hơi lạnh ấy dường như càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi không tên đang dấy lên trong lòng tôi – Má đã không giữ đúng lời hứa!
Trước khi bước qua cánh cửa đó Má Nuôi đã hứa sẽ trở về rất mau. Nhưng Anh em tôi đợi đã lâu vẫn không thấy bóng dáng Má.
Má Nuôi bảo tôi đưa Bánh Đậu Ngọt từ quán ăn về nhà trước, rồi bà sẽ một mình trở về sau.
Đêm hôm đó Bánh Đậu vừa mới khó khăn an giấc, ngoài cổng thình lình vang lên tiếng kẽo kẹt. Đèn xe taxi dọi sáng vào phòng khách.
Bên ngoài trời mưa ngày một nặng hạt.
Tưởng như nghe đâu đây giữa tiếng gió mưa là tiếng đàn lúc trầm lúc bổng chạm thấu vào lòng người.
Má Nuôi lửng thửng bước đi từ cổng vào nhà, 2 hàng cây không thể che chắn nước, mặc mưa gió trút lên thân người Má. Từng hạt mưa hắt nhẹ lên khuôn mặt bà hòa tan cả làn nước mắt.
“Má, má làm sao thế này, sao không đợi con ra đón?”
Dưới tán ô đen sẫm, khuôn mặt bà vẫn sáng bừng lên, tô điểm cho nụ cười có phần lợt lạt:
“Con trai đưa má vào nhà nhé.”
Má Nuôi nói rồi đè cả thân người lên vai tôi. Da thịt bà chỉ cách tôi 1 lớp áo nên cảm nhận rõ mồn một cơ thể Má mềm nhũn không xương.
Động tác này khiến tôi liên tưởng đến một đêm đau đớn mà trước đó Má phải chịu.
Bao lâu nay tôi vẫn nhận thấy dáng dấp Má Nuôi thản nhiên nhưng không hề thảnh thơi, tôi biết gánh nặng đè trên vai bà không hề nhẹ. Nhưng ngày hôm nay bằng động tác này, coi như Má đã ủy thác gánh nặng trên người bà sang cho tôi.
Và trong khoảnh khắc đó tôi đã biết mình phải là người đàn ông của Má!
Trên người Má Nuôi có men rượu, có vẻ đã chếnh choáng say.
Trang phục trên người và lớp phấn trang điểm bị nước mưa làm cho hỏng mất. Tôi dùng khăn ấm lau khô khuôn mặt cho Má rồi giúp bà chuẩn bị đồ đạc.
Chỉ là lúc này Má Nuôi đột nhiên nhìn tôi tươi tỉnh, nụ hồng phơn phớt càng thêm đẹp hơn giữa cơn say.
Má Nuôi cũng khóc!
Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng là do nước mưa từ chân tóc, nhưng những hạt trân châu này chảy đều từ khóe mắt.
“Má làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”
Má Nuôi lẳng lặng lắc đầu.
“Có phải vì gã đàn ông đó không? Hắn đã làm gì má?”
“Không đâu, không phải đâu.”
“Chắc chắn là hắn rồi! Má nói con biết hắn ta là ai? Con đi tìm hắn.”
“Đừng, đừng. Từ nay trở đi Má và hắn sẽ là kẻ thù. Con chớ có dại dột.”
Tôi nghe bà nói câu này lòng ngổn ngang bao cảm xúc: “Má đừng sợ, đừng lo chi hết, con sẽ bảo vệ Má khỏi hắn ta. Con sẽ… con sẽ…”
“Con khờ quá.” – Má Nuôi nở nụ cười gượng gạo nhìn tôi – “trong lòng con như thế nào sao má lại không biết kia?”
Má Nuôi sợ tôi thân trai không mang nổi mình ốc. Vậy nên cấm tuyệt tôi không được nhắc lại chuyện trả thù hay gân hấn gì hết. Còn về chuyện tình cảm riêng tư, Má con tôi chỉ ngầm thấu hiểu mà không một ai nói. Cả đêm hôm đó và sau này cũng vậy. Tôi thì thương Má, ấm ức thay cho những nỗi khổ bà phải chịu bấy lâu nay, vậy nên trong tâm vẫn mãi nung nấu mối hận của ngày hôm đó.
Nhớ lại sự tình này, quả là ông trời đã cho tôi 1 ân huệ đặc biệt.
Giữa gió thét mưa rào, Má Nuôi đột nhiên cựa người nắm chặt lấy bàn tay tôi, tay còn lại vòng qua ôm chắc lấy eo lưng. Hành động này khiến cả 2 người chúng tôi sát lại gần nhau. Tôi có thể nghe tiếng tim bà đập mãnh liệt, mà cũng không biết là tim bà hay tim tôi nữa.
“Má không muốn ở 1 mình, không muốn…”
Dù cho bao năm tháng qua đi, thế sự xoay vần thế nào đi nữa, Tôi cũng chỉ muốn là người sẽ trao cho bà cái ôm ấp áp rồi lau khô những giọt nước mắt kia.
Để má có thể cảm nhận rõ tình cảm của tôi.
Má đã là chỗ dựa của tôi trong suốt những năm tháng khó khăn nhất. Tôi nguyện dành cả phần đời còn lại để chăm sóc, yêu thương Má.
Tôi ý thức rõ tất cả điều đó ngay từ giây phút đầu tiên chuyển về sống cùng Má Nuôi, giây phút bà hãnh diện thốt lên rằng “má vừa có 1 đứa con trai lớn thật là lớn!”.
Không chút hoài nghi rằng tâm trí nơi tôi đều thuộc về bà.
Tất cả những ý nghĩ lãng mạn ấy đơn thuần xuất phát từ trong tư tưởng. Nhưng rồi khi tôi thấy ánh mắt Má lạnh lẽo và đơn côi. Chẳng có ai ở đó giúp bà lau khô dòng lệ. Còn đôi tay bà đã ôm chặt lấy người tôi, má kề má, vai kề vai. Coi như những gì tôi nghĩ đã trở thành sự thật.
Hơi thở gấp gáp của Má Nuôi liên tục phả vào mặt làm trái tim tôi đập loạn nhịp. Lúc đó trong đầu tôi vừa hoảng sợ vừa mừng rỡ. Đôi mi Má Nuôi rũ xuống, nhẹ nhàng khép chặt lại, dồn chỗ cho nước mắt ứa ra.
Tôi bèn lấy chiếc khăn giấy ban sáng Má bỏ vào túi, cẩn thận thấm từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Bà ý thức được hành động của tôi, nhưng hoàn toàn không có phản ứng, chỉ là nhắm chặt đôi mắt và bầu ngực nhấp nhô lên xuống.
“Má đừng sợ gì cả, đã có con ở đây rồi. Con… con sẽ là người đàn ông của đời má. Con sẽ không để ai làm hại má nữa. Gã đàn ông kia, rồi cả bọn người xấu trong họ tộc, nhất định phải trả giá.”
Cứ như vậy tôi dùng chiếc khăn nhỏ bé để làm dịu vết thương lòng cho Má Nuôi. Chúng tôi không giao tiếp bằng miệng mà bằng trái tim trong sự yên lặng.
Da thịt Má trắng sáng như ngọc, trên người lại có mùi hương ngọt ngào xộc lên tận óc. Ở cạnh bên Má như thế này khiến con quỷ trong người tôi chẳng mấy chốc sống dậy kêu gào ầm ĩ. Mà sao có thể không có phản ứng được? Khi mà cơ thể Má quá mức hoàn mỹ.
Tôi vẫn thường tự hỏi, tại sao thượng đế lại phái món họa này xuống trần gian, để cánh mày râu phải chịu đày đọa.
Chắc cũng vì đặc điểm này của Má Nuôi nên nhiều kẻ ghen ăn tức ở tìm cách hãm hại bà. Bọn chúng nói rằng Má Nuôi là người phụ nữ đẹp mặn mà, càng đẹp càng dâm đãng, đã từng ăn nằm với rất nhiều đàn ông, hết người này sang người khác. Kết quả ôm hận sinh ra Bánh Đậu Ngọt.