Phần 5
Hóa ra đám này là củ hành, rau diếp trong vườn rau của ai đó đang có mặt ở vũ trường. Có điều rau này hơi nhiều thuốc sâu, nông dân rất dễ ngộ độc.
Bọn nữ sinh trông hiền lành, hóa ra chả phải thục nữ gì, khéo còn làm Hàng, thậm chí Gái Vẽ không chừng. Coi thái độ biểu hiện ra bên ngoài cộng thêm bộ đồng phục đang mặc trên người, đoán chừng toàn là con cái trong các gia đình lục đục nội bộ, bố mẹ ly thân nên chẳng quản được việc nhà cửa.
Họ cứ nghĩ con cái mình đến trường học hành ngoan ngoãn lắm.
Thành thật mà nói, đối với bọn nít ranh hư hỏng này, tôi rất có thành kiến. Có điều cũng tò mò muốn biết mặt mũi kẻ chăn rau kia như thế nào, nên vẫn nở nụ cười giả dối ân cần giới thiệu với đám ’em gái’.
“Mấy cưng hên lắm nghe, tối nay Linh DJ đánh sớm đó.” – Vừa nói tôi vừa đưa ngón tay hướng lên trên.
Khu DJ trên đài cao ngất, đập vào mắt người khác 1 bóng dáng thiên thần.
Là cô gái có danh xưng “Thiên thần ngực bự” – Linh DJ. Cô này là linh hồn của vũ trường, khi nàng ‘lên’ ai nấy đều ‘lên’.
Một đuôi tóc đỏ lõa xõa tung bay theo tiếng nhạc, bộ ngực khủng bố cũng biết nhảy ra trò.
Cảnh tượng hào nhoáng này dĩ nhiên đập ngay vào mắt đám nữ sinh đua đòi.
Ngay lập tức con bé bên cạnh tôi thốt lên: “Năm sau tao tính xin bà già cho học cái này. Tao mà đánh thì bay khỏi chê.”
Con bé khác nói: “Bọn mày xem ngực bự kìa, hình như hàng độn mày ơi. Mà tao nhìn kỹ, mẹ DJ này mặt mũi cũng thường thôi. Tao trang điểm kỹ vô còn xinh hơn thế này nhiều.”
Mấy đứa còn lại hình như lấy con bé vừa phát biểu làm đầu lĩnh, lập tức bu vào nịnh ton tót, toàn những lời có cánh.
Tôi quay lại nhìn, thấy con bé dẫn đầu kia quả nhiên là con bé mang đôi guốc cao – khôn ngoan nhất đám. Con bé này miệng hơi hô, chả hiểu đẹp chỗ mẹ nào mà tự tin thế không biết.
Bỗng nghe giọng “người tự tin” kia vang lên cau có: “Mẹ, thằng đĩ lừa này không biết trốn đằng nào rồi? Cứ tưởng có kèo chơi hết đêm, ai ngờ… Tao nhớ nó mong chờ đến bữa nay lắm mà. Nghe bảo là có hẹn với bố mì, trùm gái gú gì đó tên Tắc Kè Bông ở Đêm Màu Hồng, bữa nay hẹn bọn mình tới để ra mắt lấy le với người ta.”
Đứa khác tức thì trề môi nói: “Tắc Kè Bông, Tắc Kè Hoa khỉ gió gì, thằng đểu này đi chơi với mình mà toàn tơ tưởng tới trai. Khéo nó bị gay thì ôi thôi!”
Mất một lúc lâu tôi mới phản ứng lại, hóa ra “Tắc Kè Bông, Tắc Kè Hoa khỉ gió” gì đó trong miệng đối phương là nói tôi. Chính tôi đây chứ ai!
Đúng lúc này một âm thanh từ xa cắt ngang tâm tưởng.
“Tắc Kè Bông!”
Giữa tiếng nhạc dập dồn, tiếng ai gọi tôi vẫn không lẫn đi đâu được.
Một câu thanh niên mỉm cười tươi rói, tiến tới bắt tay tôi:
“Anh là Tắc Kè? Em đi cùng chú Phan. Anh cứ gọi em là Nhóc Con cũng được.”
“Anh là Tắc Kè đây, vậy đều là người 1 nhà cả, ông Phan đâu?”
Cậu thanh niên toan trả lời tôi bỗng giật mình hô:
“Anh đây! Anh ở đây, sao mấy bé vào trong được hay thế?”
Hóa ra đám nữ sinh trốn học vào vũ trường là rau dưa của thằng nhóc này. Thế mà, tắc kè bông này còn tưởng là cao thủ cỡ nào.
Đám trai gái nhận ra nhau vui mừng khôn xiết, song ngoài mặt mấy con bé vẫn làm ra vẻ hờn dỗi phúng phính.
Thằng Nhóc Con biết tỏng, lạnh nhạt hỏi: “Chắc muốn đút vào vài tờ mới chịu cười phải không?”
Tôi xem trước khi thằng nhóc này đến, bọn con gái nhao nhao chửi bới anh chàng thậm tệ, dĩ nhiên chẳng coi nó ra cái thá gì. Vậy mà đến khi thằng nhóc xuất hiện, cô nào cô nấy bày đặt nũng nịu đòi quà.
Ở đây có mấy cô thông minh, biết tôi chính là Tắc Kè Bông ban nãy vừa nhắc đến, bèn dùng ánh mắt bàng hoàng đánh giá tôi. Tiếp sau đó cúi gằm mặt vì khó xử.
Thằng Nhóc Con mới đến nhớ ra trọng trách của mình, không dám chậm trễ thêm, lễ phép nói:
“Anh Tắc Kè Bông, cảm ơn anh chiếu cố mấy con bạn em ạ. Sau này có dịp em sẽ đãi anh 1 bữa thịt chó – gái đẹp tẩy trần. Bây giờ để em dẫn anh lên gặp chú Phan!”
Mấy con bé nữ sinh dáo dác nhìn tôi, chắc không nghĩ vô tình đi ké lại hóa ra đụng ngay người quen. Thêm nữa trông điệu bộ của mọi người ở Đêm Màu Hồng thì cái anh Tắc Kè Bông này phải là người nổi tiếng lắm. Vậy mà ban nãy lỡ nói mấy câu đụng chạm đại ca, thật là ngu xuẩn hết biết.
Sự thật cũng chẳng sai biệt bao nhiêu, tôi đi khắp bốn phương, đâu đâu cũng có bạn! Thằng Nhóc Con này lần đầu gặp nhưng vẫn dễ dàng nhận ra cũng chẳng có gì lạ.
Tôi lấy tên Tắc Kè Bông, bạn bè thường gọi là Tắc Kè. Nhạc chuông điện thoại lúc ban đầu chính là dựa trên biệt danh đặc biệt này.
Người vừa đến tươi cười dẫn tôi xuyên qua đám đông, thẳng tới dãy phòng riêng nằm trên lầu 2.
Bước lên cầu thang, Thằng Nhóc luôn miệng thao thao bất tuyệt về nét đẹp của gái sài thành khác biệt với Hà Nội như thế nào, rồi rất ngưỡng mộ công việc làm ăn của tôi ra làm sao. Nó cứ đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, mồm miệng múa mép luyên thuyên. Chao ôi, tắc kè bông tôi muốn điên cả đầu.
“Anh Tắc Kè, nghe nói năm ngoái chính anh là người huấn luyện 2 con hàng miền trung từ gái bán chuyên sang gái chuyên, bây giờ em nào em nấy đều thành verdet miền nam rồi. Anh kể lại một chút, đã làm thế nào vậy?”
“Ồ, không phải 2 cô mà là 3 cô, cô còn lại hiện chuyển sang làm ăn riêng rất thành công. Lưu ý với cậu không được gọi là huấn luyện đâu, bởi vì họ đều giống như anh chị em một nhà của tôi.”
“Tuyệt vời! Vậy còn Sài Gòn, miền tây? Bao nhiêu đĩ trong tay anh lên verdet rồi? Bà mẹ, hôm nào anh cho em số mấy em hàng set kèo some phát xem khác gì gái bắc nào. Hôm nọ không biết đường đi check nhầm mấy con hàng lởm, ức bỏ mẹ anh ạ.”
“Gái của Tắc Kè Bông bảo đảm uy tín. Nhưng phải xem cậu chịu chơi cỡ nào…”
“Anh nhắc em mới nhớ, nghe mọi người kháo nhau anh đá phò vừa tỉnh vừa bảnh. Đúng không? Còn chuyện pháo giàn mấy con đĩ thì phải tiếp cận cấp thánh, hahaha.”
“…”
“Nè nè, mấy chữ đó nếu để người khác nghe thấy thì căng lắm. Tôi cũng không bảnh vậy đâu.”
“Ôi giời, tắc kè bông không giỏi thì còn ai giỏi? Em hâm mộ anh số 1, nghe nói ngày trước anh thường ra nước ngoài chơi gái với mấy đại gia. Còn đám gái anh từng đóng cọc nếu tình theo tiền/shot thì đủ mua hẳn mấy chiếc ô tô. Đấy, dân chơi là phải như thế, trên dỗ rau dưới đáp phò, hà hà.”
…
“Ấy chết em nói nhiều quá, xin lỗi ông anh. Nhưng mà còn chuyện cuối cùng này em cứ thắc mắc, đám gái chú Phan giới thiệu thế nào lại rơi vào tay người khác được, chẳng lẽ người ta bản lĩnh còn hơn anh?”
“Tôi đã nói rồi, chuyện này…”
Đột nhiên từ trên cầu thang thoang thoảng hương nước hoa ngọt lịm. Rồi bất thình lình có cô em nào đó đâm sầm vào vai tôi.
“Ối, xin lỗi em gái, anh vô ý quá.”
Tôi lùi lại 1 bước nhìn kỹ tình huống đối phương, đột nhiên giật nẩy mình.
Cô gái vừa va phải tôi có điều gì đó không bình thường! Trông ả rất lạ.
Kỳ lạ ở chỗ, cô này không hề chú ý đến ly rượu trên tay vừa đổ đầy vào váy, mà chỉ chăm chăm nhìn mặt tắc kè bông tôi dò xét. Đôi mắt đẹp của cô ả tỏa ra cái nhìn rất khác thường, nửa giống gặp lại cố nhân, nửa như nhìn thấy kẻ thù.
“Lỗi phải con mẹ gì…” – đột nhiên gái đẹp thay đổi thái độ – “con mắt anh để trang trí hả?”
“Ơ kìa…”
Còn tưởng cô ta có phép lịch sự tối thiểu, nào ngờ đanh đá đến ngạc nhiên.
Cô gái này từ trên cầu thang đi xuống, theo lẽ thường phải chú ý bên dưới mới đúng!
Hay nói cách khác, là cô ta có lỗi với tôi.
Tôi đã rộng lượng không chấp nê, nào ngờ ả còn ngoan cố.
“Em gái mới tới đây chơi phải không?”
“Thì làm sao?”
Ồ, chẳng trách! Nếu là đám khách ở đây thì có cho thêm tiền cũng chẳng dám giỡn mặt Tắc Kè Bông.
Tôi nhìn ả ngỡ ngàng, một phần vì thái độ vừa rồi, một phần vì gương mặt góc cạnh tạo cho người ta cảm giác e ngại. Cô ả này trông quen mắt lắm, từ mái tóc hung đỏ bồng bềnh tới dáng đi thản nhiên đầy tự tin. Cằm và cổ luôn thẳng, người nhìn sẽ nhận định “ả này có bộ dáng sang chảnh trời sinh!”.
Chỉ là bộ dáng trước mắt thuộc về ai, tôi nhất thời chưa nhớ ra được.
Có điều xui xẻo làm sao, đối tượng phát tiết của ả lại là Tắc Kè Bông. Tôi đi từ bắc vào nam, chưa từng chịu thiệt trong tay ai.
Chúng tôi nói chuyện phải trái 1 chặp cân tài cân sức vẫn chưa làm rõ kẻ đúng người sai. Nhưng ngẫm lại tắc kè bông tôi ngần này tuổi mà đi đôi co với con bé hư hỏng thì thật mất mặt. Vậy nên trong lòng hạ quyết tâm sẽ tỏ ra là người rộng lượng bao dung không chấp nhặt con nít.
Có điều, chuyện đời không như ý muốn, còn đang tính sảng khoái mời cô gái chai rượu xã giao thì ả quỷ cái trước mặt đã quăng cho tôi cái nhìn hung tợn. Rồi ả bất ngờ làm bộ hoảng hốt.
“Thôi chết…” – phần rượu còn lại cứ thế đổ vào áo tôi!
“Con nhỏ này…”
“Rất xin lỗi anh, váy tôi cũng đã bẩn, đây là chuyện ngoài ý muốn” – nói rồi dợm bước đi luôn.
Thằng nhóc con trợn mắt há mồm nhìn tôi, tắc kè bông này đồng dạng cứng họng không biết phải xử lý ra sao. Không ngờ 5 phút trước còn oai phong bố mì lừng danh vậy mà 5 phút sau đã bị hạ nhục trước mặt fan hâm mộ!
Tuổi đời cô ta chắc chắn nhỏ hơn tôi, không chừng chỉ là con bé sinh viên nào đó vào đây đú đởn. Ấy vậy mà dám to gan vuốt râu hùm. Thật là…
“… đồ hư đốn!”.
Thật may cho ả hôm nay tôi đang có việc bận, vả lại 30 tuổi rồi cũng không đến nỗi cố chấp lắm, nếu đổi lại là ngày xưa chắc chắn cô ả đã sớm bị đàn em của tôi cạo đầu bôi vôi rồi.
Ngày hôm nay là cái ngày con mẹ gì mà xúi quẩy thế không biết, hết đám gái bắc bị người ta nẫng tay trên đến đám nữ sinh rau dưa xin theo ké, bây giờ lại thêm 1 con nhỏ hỗn láo nào đó thình lình xuất hiện.
Quả đúng với câu: “Mỗi năm 1 chuyện lạ, chuyện lạ năm nay đặc biệt nhiều.”