Phần 48
Hai thiên kim tiểu thư trong nhà ông cả Chính từ lúc lọt lòng đã không ưa nhau, về sau này lại càng ganh ghét nhau tợn. Những gì Má Nuôi thích, Lý Ma Ma chắc chắn phá rối cho bằng được. Còn những việc Lý Ma Ma vất vả gây dựng, Má Nuôi chắc chắn chẳng bao giờ cho phép tồn tại.
Có ngồi trà nước với mấy người lớn trong nhà, chúng tôi mới vỡ lẽ ra nhiều sự thật về Má Nuôi. Sự thật thì Má Nuôi là 1 người phụ nữ đầy lòng trắc ẳn nhưng không hề yếu mềm như chúng ta vẫn tưởng tượng. Đối với những kẻ chống phá mình, Má Nuôi luôn dùng thủ đoạn rắn rỏi nhất để đối phó đối phương.
Mối thù oán nội bộ gia tộc của Má Nuôi và Lý Ma Ma chưa bao giờ ngưng. Vì thế trong nhà luôn luôn nghi ngờ Lý Ma Ma chính là thủ phạm của vụ mất tích bí hiểm này. Đã biết bao nhiêu lần con cháu Má Nuôi tìm đến Làng Cung Nữ hết hỏi tội đến đòi người nhưng sau bao nhiêu năm vẫn như cũ không tìm ra chút tung tích nào. Thậm chí có một vị đại gia đã đi qua hết từng khu nhà, từng tấc đất của Làng Cung Nữ nhưng vẫn đồng dạng thu được con số 0 tròn trĩnh.
Tôi xác thực tin này! Bản thân cùng với Gái Hư cũng không tìm thấy tang cớ gì trong thời gian ở lại Làng. Chỉ là linh cảm trong nghề vẫn không ngừng mách bảo rằng tôi đã bỏ sót ở một nơi nào đó. Chắc chắn là có thiếu sót!
Lại nói, Lý Ma Ma về chuyện này cũng cảm thấy hết sức đau buồn, dù sao Má Nuôi cũng là máu mủ ruột già của mụ. Nếu Má Nuôi chết, Lý Ma Ma cảm thấy thật tẻ nhạt. Mụ nói: “Đối thủ lớn nhất của ta là người bạn thân nhất của ta. Mà cuộc sống nếu không có bạn thân thì chỉ như những chuỗi ngày tháng vô vị.”
Lý Ma Ma phát biểu 1 câu đầy triết lý như thế, ngay đến con côn trùng không có ruột cũng phải buồn nôn. Sau ngày hôm đó, bà Lý lâm vào trầm lặng dài kỳ, đó là lần cuối người ta còn nghe mụ nhắc tới cô chị ruột của mình.
Bất quá bà chủ Làng Cung Nữ vốn nổi tiếng là người đàn bà gian dối độc ác bậc nhất Việt Nam. Những lời mụ nói dĩ nhiên bên phía vây cánh Má Nuôi chẳng hề tin tưởng. Vậy là cuộc nội chiến giữa 2 phe phái vẫn kéo dài mãi đến tận bây giờ.
Tôi nhớ, ngày xưa bản thân từng nghi ngờ Má Nuôi có quan hệ tình cảm với 1 người đàn ông nào đó, hình như không phải là cha của Bánh Đậu Ngọt. Sở dĩ tôi dám nói vậy vì có 1 dạo nọ Má Nuôi đưa anh em tôi tới nhà hàng gặp người đó. Và đó cũng là người đàn ông thường gửi bánh trái quà cáp đến cho anh em tôi.
Tuy tôi chưa có cơ hội được gặp ông ta nhưng qua những gì thể hiện bên ngoài thì người đàn ông này là người giàu có và quyền lực. Hơn nữa còn rất khôn khéo và chu đáo. Chỉ là, có nhìn mòn con mắt tôi và Bánh Đậu Ngọt cũng không tìm ra điểm nào để ưa thích hắn. Đúng hơn là anh em tôi chẳng muốn ai đến gần Má. Chỉ muốn giữ mãi Má ở bên mình mà thôi.
Chuyện này vẫn là 1 mắc xích rất quan trọng. Có khi nào hung thủ không phải Lý Ma Ma, hung thủ là 1 người khác, chẳng hạn như người đàn ông đó? Nếu quả thực là chính hắn hại Má Nuôi thì sao?
Tôi hoài nghi, người đàn ông bí ẩn đó khả năng cao chính là Lee Phong Lưu. Con người ta thường suy luận theo logic đơn giản, ấy là đưa kẻ thù trước mắt vào nghi vấn số 1. Tất cả mọi đầu mối đặc điểm đều đưa tôi đến với hắn ta. Đưa tôi đến với người Thầy này của tôi. Nên biết, trước đây tôi gặp hắn rất trùng hợp. Chuyện này càng nghĩ càng đáng ngờ.
Suy nghĩ thông suốt 1 số tình tiết rồi, tôi liều mạng đem chuyện này báo lại với đám người nhà Má Nuôi. Tức thì ai nấy nhìn tôi chòng chọc.
Ông chú ban nãy hỏi “chuyện mày kể có thật không? Tại sao bọn tao chưa từng nghe nói?”
Người khác đanh giọng “tại sao bạn bè của bà cô chúng tao đã điều tra cả rồi cũng không biết gì mà mày biết?”
Người đối diện tiếp tục gia tăng áp lực: “Có phải mày bịa chuyện không? Nếu bà cô có quan hệ với ông ta thì bọn tao đều phải điều tra ra được rồi chứ!?”
“Á à mày nói láo!”
“Chắc chắn lời mày nói có vấn đề. Người đàn ông đó là ai? Nếu mày chỉ ra được thì bọn tao mới tin mày.”
Ôi! Ngay đến tôi ở cùng với má bao nhiêu năm trời còn chả biết gi về hành tung của Má kia mà. Chuyện Má có người đàn ông nào hay không làm sao tôi biết được chứ. Gần đây, Lão Tướng có thể tra ra một chút sự tình chẳng qua cũng nhờ có tình tiết giữa Lee Phong Lưu và Lý Ma Ma đó thôi. Mấy người nhà Má Nuôi làm việc chu toàn nhưng vẫn còn 1 chút thiếu sót.
Mà ngẫm cũng đúng thôi, Má Nuôi sống quá kín đáo kia mà. Bà ấy còn chả bao giờ nhắc tới chuyện tình cảm của riêng mình. Dường như Má sống cả cuộc đời chỉ vì 1 mình Bánh Đậu Ngọt mà thôi. Tôi hiểu Má, tôi biết bà quả thực chỉ dành tình cảm cho gia đình kể từ khi chuyện đau lòng đó xảy ra. Chuyện đau lòng đó là 1 chuyện đáng buồn mà Má Nuôi chẳng bao giờ muốn nhắc tới.
Tôi thương bà! Nỗi đau thương khiến con người tôi yếu mềm.
Có điều, tôi có thể tôn thờ Má Nuôi vô điều kiện, nhưng những người bà con của Má thì xin thưa, bọn họ chưa bao giờ xem trọng tôi cả, lúc nhỏ cũng vậy khi lớn càng không.
Tình huống lúc đó là vậy, Lão Tướng và tôi nói qua nói lại vài câu nhạy cảm về người đàn ông kia, ngay lập tức vấp phải búa riều dư luận. Chúng tôi lời qua tiếng lại 1 chặp suýt thì cãi nhau to. Đặc biệt Lão Tướng lại càng hung hăng càn khuấy, thằng bạn tôi đôi co với Gã Đồ Tể và 1 tên khác thiếu điều choảng nhau khiến cho người nhà đôi bên vất vả khuyên can. Tôi đây cũng mướt mồ hôi với Lão Tướng. Cuối cùng, đến khoảng 9 h tối hôm đó 2 anh em tôi cáo bận, rời bỏ căn nhà ông Công để trở về Hà Nội.
Trước khi bước lên xe Lão Tướng vẫn còn hầm hè quát: “Mẹ kiếp, thằng già mổ lợn đấy, ra đường mà để tao gặp được thì… Mà bên nhà Má Nuôi mày lạ nhỉ? Người thì hiền như bồ tát, người thì mất nết!!!”
“Lần sau mày cũng không cần phải nhún nhường thế đâu? Con nuôi thì đã làm sao? Bà mẹ, lúc nãy mày bị đánh 1 cái tao cũng ức thay cho. Thế mà cũng nhịn được. Hay thật!”
…
Trong cuộc đời, Má Nuôi đã phải chịu đựng biết bao nổi khổ tâm giày vò.
Xót xa thay một trong những niềm đau ấy còn bắt nguồn từ chính người thân của Má.
Mỗi dịp giỗ tết, nhà Má Nuôi không thiếu khách ghé thăm. Mỗi lần như vậy tôi và Bánh Đậu Ngot lại được dịp kê bàn trước cửa làm quầy tiếp tân.
Đêm trước ngày lễ, bao giờ Má Nuôi cũng gọi anh em tôi tới nghiêm nghị dặn:
‘Trên đời này có mấy hạng người, không được phép bước qua cửa nhà má con mình, con phải nghe cho rõ đặng đến ngày giỗ nhất thiết không để họ bước vào nhà. Có biết chưa?
“Thứ nhất là hạng cò mồi, bảo kê, mại dâm. Trong hạng này đặc biệt cấm cửa bọn chăn dắt gái. Còn một loại nữa nhất thiết phải cẩn thận đó là cave, gái điếm… con và Bánh Đậu nhớ cho kỹ, làm đĩ thì không vào nhà này, đã ở nhà này thì cấm giao du với đĩ!”
Tính tôi bộc chộp, chưa nghe hết lời Má Nuôi đã vội hỏi:
“Ý má là bọn người xấu, thành phần nằm ngoài vòng pháp luật ạ?”
“Không phải, giả sử có là hung thủ giết người tới đây thắp hương cúng bái ông bà, Má cũng mở rộng cửa tiếp đón, nhưng đã liên quan đến mại dâm thì kiểu gì cũng đứng ngoài. Đừng hòng ta cho vào 1 bước.”
Má nói câu này mặt sầm xuống, hàng lông mày nhăn lại khiến tôi chỉ biết lè lưỡi e sợ. Đã lâu không thấy Má ra thái độ nghiêm trọng như vậy.
Má Nuôi tiếp tục căn dặn:
“Hạng người tiếp theo không cho vào là trai đẹp, đẹp kiểu tài tử, nhất là mũi nhọn, mắt sáng, miệng có khóe… cao to bảnh bao cứ cấm cửa. Nhà này không tiếp người quá đẹp.”
Đến đây thì tôi thực sự ngạc nhiên rồi, những hạng người trước không tốt đẹp gì, dĩ nhiên phải bị cấm cửa. Thế nhưng đàn ông đẹp mã cũng bị cấm nghĩa là sao?
“Hạng người cuối cùng dĩ nhiên là dạng say xỉn, nói năng tục tĩu, hành vi không đoan chính. Chỉ chừng đó thôi, con hiểu chưa?” – Má dứt câu cuối mỉm cười tươi thắm nhưng ánh mắt ra chiều vô cảm.
Tôi lấy làm kỳ thầm nghĩ các loại người kia dễ chi gặp được ngoài đời, mà giả sử có gặp cũng làm sao phân biệt nổi đâu là cò mồi, đâu là gái điếm? Chỉ có hạng người cuối cùng nghe có lý, những kẻ say xỉn, hành vi không đứng đắn mà dám bén mảng tới đây, tôi không vác đá tố vỡ đầu thì không làm con của Má!
Nhưng có ai ngờ được, ngày giỗ vừa đến chẳng thể nào tìm thấy 1 tên say xỉn hay hành vi thô lổ nào. Tất cả khách đến hôm ấy đều đạo mạo lịch lãm, mặt mũi hiền hòa, môi miệng ngọt như mía lùi. Xe máy xe con nối tiếp nhau san sát thành hàng dài, có kẻ khệ nệ bưng bánh trái, có kẻ thủ sẵn phong bì dày.
Bên ngoài nhà lớn, tiếng người tiếng xe huyên náo. Tôi dắt tay Bánh Đậu Ngọt đứng nơi ngưỡng cửa trông chừng khách ra vào.
Khách đầu tiên là 1 người đàn ông trung niên mặc comple, ông ta hối hả trình thiệp mời cho tôi xem. Thì ra là 1 đại gia nhà đất!
Khách được mời dĩ nhiên là thượng khách, Bánh Đậu Ngọt khẽ cất đôi môi chúm chím: “Phong bì mời bác bỏ vào hòm, bánh trái đặt lên bàn cạnh cửa sổ”.
Ông khách nghe thấy bèn thuận mắt cúi xuống ngó Bánh Đậu một cái, bỗng giật mình nói “không phải, không phải kêu bằng bác.”
Những người khách tiếp theo cũng lục tục tiến vào, vì số lượng đông nên mỗi nhóm người chỉ cử 1 đến 2 đại diện. Đa số những người này đều có thiếp mời. Thành tâm đến, thành kính đi. Ai nấy đối với Má Nuôi vô cùng lễ độ.
Có người đàn bà tóc đã hoa râm dắt theo đứa cháu trai bước vào, nhìn thấy Bánh Đậu Ngọt vội la lên:
“Thằng cu đâu, tới đây chào dì đi”.
Đứa cháu đi cùng liền kính cẩn cúi đầu “cháu chào dì” – thằng nhóc tuổi mới lớn đột nhiên lễ phép phi thường với đứa nhỏ lớp 1 khiến người ngoài nhìn vào không khỏi buồn cười.
Bánh Đậu Ngọt và tôi ngơ ngác gật đầu.
Tiếp đến thằng nhỏ không dám chậm trễ vòng tay chào Má Nuôi “dạ thưa bà”.
Lúc này tôi mới nhớ ra họ hàng nhà Má Nuôi đông vô cùng, và mẹ con Má Nuôi vai vế cực cao trong tộc.
Còn đang nườm nượp người nọ người kia thì ông khách trung niên mặc comple ban nãy tới sớm nhất lúi húi trở ra. Ông ta đang ra sức đỡ 1 cụ ông lưng còng chống gậy bước từng bước chậm chạp.
Cụ ông ra tới cửa rồi vẫn ráng quay đầu lại bắt tay Bánh Đậu Ngọt xúc động nói “bác về nhé, nhớ cố gắng học cho giỏi, mau ăn chóng lớn này”.
Ông trung niên đưa tay sửa kiếng, nở nụ cười khổ “anh về nhé 2 em, hôm nào bảo cô đưa tới nhà anh chơi. À không, cứ bảo cô gọi cho anh, anh đánh xe tới đón” – nói rồi vỗ vai tôi, ý đồ nhờ cậy cả vào đứa con lớn của Má.
Bất giác tôi không nhịn được hướng về phía Má Nuôi đầy ngưỡng mộ.
Má Nuôi từ sáng đến tối chỉ ngồi vị trí gia chủ ở bàn lớn cạnh bàn thờ gia tiên, khách đến phàm là tuổi trung niên, đều kêu 1 tiếng cô/dì. Lứa thanh niên hết thảy đều gọi bà. Mấy ông bà lão thất thập cổ lai hi thì xúm xít “em gái nọ”, “em gái kia” nghe vui cả tai.
Chẳng trách dáng điệu Má thật thản nhiên, còn khách mời cúi đầu kính cẩn đến ho mạnh còn chẳng dám.
Khi mặt trời đã ngã về đằng tây, nắng chiều rọi vào trước hiên nhà 1 đường xiên góc, đội ngũ tiếp tân của chúng tôi được bổ sung thêm người mới. Đây là 1 ông lão tuổi chừng thất thập, thân hình quắc thước nhưng trông vẻ ngoài còn già hơn tuổi rất nhiều bởi mái đầu bạc trắng và làn da nhăn nheo.
Mọi người đều gọi ông là Ông Công. Ông Công xưng hô Má Nuôi là cô, kêu Bánh Đậu bằng em. Từ khi có ông tới giúp, chúng tôi đỡ phần nào vất vả.
Lúc này lượng khách không hề giảm bớt ngược lại còn có xu hướng gia tăng.