Phần 33
Ngày đầu tiên cứ thế trắng tay, tôi và Gái Hư được bố trí đâu vào đấy ở 2 phòng của khu hậu viên dành riêng cho khách.
Chúng tôi thống nhất đưa ra quyết định sẽ ở lại nơi đây đến khi Lý Ma Ma trở về.
Từ đó, hàng ngày tôi và Gái đều ra ngoài thám thính.
Thế nhưng Làng Cung Nữ này chẳng mấy ai hữu dụng, người duy nhất có quyền lực, chính là Nước Mắm Nhĩ, gã đồng bóng đảm nhiệm chức vụ quản gia.
Gái Hư và Mắm Nhĩ đã thân thiết từ trước, còn tôi tuy mới quen mà như đã thân từ lâu, hàn huyên tâm sự cùng Mắm hết sức hợp rơ. Đôi bên chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.
Còn nhớ năm đó tôi ngạc nhiên ú ớ, không ngờ là gay chính cống cũng học được cách nói chuyện ồm ồm và đôi mắt sắc lạnh nha.
Từ ngày hôm đó về sau Nước Mắm Nhĩ thường xuyên tới mời tôi ăn chơi nhậu nhẹt, bài bạc, đá gà.
Tôi lại chẳng còn hơi sức. Vì theo thông tin mới nhận được, rằng trong nam xuất hiện nhan nhản gái bắc, rằng verdet miền bắc gây bão tê liệt cả hệ thống ăn chơi miền nam. Bạn bè đối tác, khách hàng gọi điện nườm nượp thông báo tình hình nói rằng các cô đều mang password ‘tắc kè’. Điều này là sao?
Hạnh Nhi từ trong nam gọi cho tôi tru tréo ỉ ôi, sống chết cho rằng tôi bán đứng nàng, rốt cuộc thấy lợi, thấy gái liền bỏ rơi nàng thúc ngựa chạy mất. Nếu tôi không về sớm lấy lại công bằng cho nàng, Búp Bê sẽ tuyệt thực!
Khi đó tôi nào có ba đầu sáu tay gì, chuyện mẹ con Má Nuôi còn chưa đâu vào đâu, vác thêm rắc rối trong nam nữa thật là đau đầu hết sức. Cứ nghĩ mọi chuyện chỉ là vô tình phát sinh, có lẽ mấy gái điếm nào đó muốn tiến thân rồi đặt điều tự nhận là em gái Tắc Kè Bông thôi. Ai ngờ đâu càng ngày mọi chuyện càng ầm ĩ.
Một ngày tôi nhận được trên chục cuộc gọi ngợi khen rối rít. Thì ra các khách chơi đều được gái điếm rỉ tai những câu chuyện liên quan đến tôi, nào là anh Tắc Kè dạy kỹ thuật làm tình, anh Tắc Kè giúp bọn em trang trải kiếm sống, anh Tắc Kè là học trò ưng ý của… vân vân và vân vân các giai thoại nhiều không kể hết.
Than ôi, bây giờ cô nào cũng thuộc Nhà Tắc Kè, ra đường 1 bầy ‘tắc kè’. Tắc Kè Bông nổi tiếng thì mãi tận trời bắc không biết gì.
Nước Mắm Nhĩ thấy tôi ngày nghĩ đêm phiền chưa gì đã già đi mấy tuổi, vội vã nói:
“Ôi trời, cưng phải thư giãn, phải thanh thản đầu óc ra, đây này bắt tay lên trán, nhìn đây này…”
Tôi chán nản ngó kỹ Mắm Nhĩ, thấy người đứng đắn chắc nịch như gã mà làm trò phụ nữ thì không nhịn được cười. Ngày hôm đó lựa chọn dạo 1 vòng Hải Phòng với gã cho khuây khỏa.
Gã rủ tôi đi chơi gái. Thấy tôi lắc đầu, gã cười phá lên nói “ôi trời, quên mất gái gú là nghề của cưng. Đợi đó đãi cưng đặc sản liền”.
Gã dẫn tôi đi đánh bạc, đã lâu không đụng đến trò đỏ đen kể cũng ngứa ngáy, thế là tôi phóng tay đánh lớn một trận. Xóc đĩa, bầu cua thắng đậm, thắng đã!
Buổi chiều dạo trường gà, Mắm Nhĩ bỏ tiền mua 1 con cứng cựa tặng tôi, ai hay đâu thua xiểng liểng.
Tất nhiên trong khoảng thời gian này tung tích của má nuôi vẫn là trên hết, tôi cố gắng lèo lái hết chuyện xưa đến chuyện nay. Không quên mở đầu bằng hình tượng quyến rũ chết chóc của bà chủ Làng Cung Nữ, quả nhiên đôi mắt Mắm Nhĩ long lanh, xem bà ta như 1 vị thánh sống.
Tôi tỏ lòng hâm mộ Lý Ma Ma, Mắm Nhĩ ra sức cạn chén với tôi. Trong cuộc nhậu gã khoái trá đem hết thành tích và tình tính hỉ nộ bất thường của bà ta ra đàm luận.
Tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ thấy gã cũng rất ý tứ trong lời ăn tiếng nói. Bí mật của Làng đều được gã bẻ lái tự nhiên sang chuyện khác.
Cứ thế, hai người 1 gầy 1 phệ, 1 cáo già 1 cáo trẻ thật là tâm đầu ý hợp.
Tàn cuộc nhậu lại là khách hàng trong nam gọi vào xin số hàng mới, tôi ậm ừ 1 chặp rốt cuộc gửi số điện thoại nhóm của Hạnh Nhi cho họ. Còn dặn thêm đây là khách mời danh dự đến từ miền bắc. Mấy gã kia thèm thuồng không kịp hứng nước dãi.
Cũng phải kể thêm, Nước Mắm Nhĩ biết tôi đang tìm người thân, nhưng gã không biết người thân của tôi cũng chính là thân nhân của bà chủ, vậy nên khăng khăng tìm cách giúp đỡ tôi.
Gã nói chúng mình đã là anh em thiếu điều sống chết, cho dù trung ương có lệnh bắt giam Tắc Kè, Mắm đây cũng tìm cách cứu ra cho bằng được, huống hồ chi mấy chuyện cỏn con này.
Mắm Nhĩ hùng tráng tuyên thệ “ngày hôm nay không giúp được tắc kè bông, Mắm Nhĩ làm con mắm luôn. Con mẹ nó, haha ha”.
Thấy lửa đã bén vào rơm, tôi nhẹ nhàng chêm thêm “chuyện này có nhiều điểm phức tạp khó nói lắm Mắm ạ. Tôi tin tưởng kể với Mắm. Mắm đừng nói với ai, rủi chẳng may…”
“Ôi dào, gạt đi mà sống, gạt đi mà sống! Thấy cưng thương nhớ người thân Mắm cũng buồn lây. Tắc Kè là người trọng tình nghĩa, Mắm ưng lắm! Chuyện này nhất quyết giúp cho bằng được!”
Tôi chẳng thể nói gì, không muốn vì chuyện này mà biết đâu ảnh hưởng đến tiền đồ của gã ở Làng Cung Nữ. Nhưng ngẫm nghĩ thấy chẳng biết làm gì hơn, chỉ còn cách nhận lấy ý tốt mà thôi.
Vốn tôi ghét nhất là uống rượu khi công việc đang ngập đầu, quên thì có quên thật, nhưng mà nhanh say lắm. Những lần trước đây có rắc rối, có chuyện đau lòng tôi chỉ dám lôi chai vang ra uống cho chắc.
Ngày hôm nay thiếu nợ Mắm Nhĩ 1 ân tình, tôi đành dốc sức lấy lòng gã.
Gã uống rượu thần sầu không kém Gái Hư là bao, tôi say bí tỉ, say đến nôn tại bàn.
Như thế, quan hệ của 2 người chúng tôi luôn là 1 ngày ngàn mét, mười ngày ngắn ngủi đã tiến triển xa xa, xa tới mức đã bàn luận sang tình cảm lứa đôi.
Một đêm nằm mơ, tôi mơ thấy Má Nuôi thực sự quay trở về bên mình như 10 năm mong ước. Má ngồi yên ắng nơi thành giường, bàn tay thanh mảnh thoăn thoắt thêu lên tấm lụa trắng. Tôi nhìn bà nước mắt lưng tròng chỉ chực gọi tên mấy tiếng. Chợt thấy Má Nuôi che miệng cười.
“Con trai lớn rồi, đã có bạn gái chưa? Má thấy con có dẫn 1 cô về nhà đó.”(???)
Tôi nghe ngữ điệu bà lạ lùng lắm, tuy cười mà chẳng phải đang cười, bèn lý rí đáp:
“Con bé nào ạ? Từ xưa đến nay con chỉ nghĩ về Má và bánh đậu ngọt.”
Má Nuôi thản nhiên đáp “tên nó là Hạnh Nhi còn gì”.
Tôi nghe giọng bà mà cả người run bắn lên, vội vàng thưa:
“Con bé… con bé là em nuôi, nó từ xa tới sài gòn không người thân thích con chỉ muốn giúp đỡ nó thôi”.
Lời nói ra khỏi miệng cũng không tự chủ được run lẩy bẩy.
Đột nhiên Má Nuôi ngừng tay thêu, tôi nghe thấy tiếng thở dài xuyên đêm thâu:
“… Bánh Đậu Ngọt, Bánh Đậu Ngọt, ôi hỡi ơi…”
“Phải rồi, Bánh đậu ngọt hiện đang ở đâu hả má? Con không sao tìm thấy con bé.”
Vừa nói tôi vừa nhìn quanh quất trên giường, vốn lúc nhỏ nó thường ngủ với tôi, nửa thời gian ở bên tôi, nửa thời gian về bên má.
Má Nuôi bi ai nói: “Con không nhìn thấy thật sao? Nó đâu có ở xa con, ngay trước mắt kia mà. Con bé…” đoạn sau bà lẩm bẩm gì đó không tài nào nghe rõ được.
Lại nghe âm thanh văng vẳng bên tai:
“Này, này ngồi dậy chưa? Có cái này hay lắm. Đây là bí mật, bí mật không thể tiết lộ.”
Tôi không đáp lại vì trong đầu đang lùng bùng đánh trống khua chiêng, Bánh Đậu Ngọt ở ngay trước mặt tôi?
Đến khi tỉnh lại, áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Muốn xuống giường uống ngụm nước mát lấy lại tỉnh táo. Ai ngờ đâu lại nhìn thấy 1 người bụng phệ má bánh bèo đứng ngay đầu giường, ánh mắt đờ đẫn.
Nào phải Má Nuôi, đậy là con mụ Mắm Nhĩ!
Tôi ngã đập mồm xuống đất.