Phần 30
Hải Phòng mùa này khá lạnh, không khí hanh khô của miền bắc khiến 1 kẻ trong nam như tôi có phần khó chịu lần đầu bước xuống phi trường.
Quãng đường hàng nghìn ki – lô – mét dài là vậy mà nơi phi trường không hề có người thân ra đón. Gái Hư và tôi đều giữ bí mật về chuyến đi này, cả 2 lựa chọn đến và đi âm thầm lặng lẽ.
Trước đây tôi cũng thường công tác ở Hải Phòng, đến nay quay lại vẫn lờ mờ nhận thức được đường đi, từ sân bay đến nơi cần đến phải trải qua quãng đường taxi khá xa.
Trên xe, Gái Hư thận trọng dặn dò tôi:
“Tất cả những điếm chính về cơ sở của Lý Ma Ma tôi đều cung cấp cho anh rồi, đến nơi phải vào vai khách cho đạt. Nhớ đừng có làm gì bậy bạ đó biết chưa?”
“Biết rồi, tôi già hơn cô mấy tuổi đó. Bớt lanh đi.”
Ả cười: “Ờ, để rồi xem tuổi già có giúp ích gì cho anh không.”
“Cô đừng quên thỏa thuận ban đầu là được.”
“Thỏa thuận nào?” Đột nhiên Gái Hư nhăn mặt lại, làm bộ ngây thơ lãng mạn.
Tôi nghiến răng nhìn ả:
“Thỏa thuận lúc ở Sài Gòn. Cô phải phối hợp toàn diện với tôi. Cô vào đất của tôi làm ăn, tôi không tiếc thứ gì chiêu đãi cô, vậy thì đến khi ra Hải Phòng cũng nên trả lễ đi chứ.”
“À à, tôi nhớ ra rồi. Thì tất nhiên tôi sẽ chiêu đãi anh rồi, anh thích ăn uống, gái gú, massage, xông hơi hay gì nào?”
Mẹ Kiếp, con quỷ cái này đóng kịch tài tình thiệt. Ai chẳng biết ả đang cố tình phớt lờ chuyện tìm kiếm tung tích Má Nuôi. Lúc ở Sài Gòn ả đã gật đầu ưng thuận sẽ hỗ trợ tôi, nào ngờ đến khi ra tới nơi lại giở thói lật lọng. Trong chuyện này ắt có ẩn ý, tôi biết thừa con Má Mì đang muốn làm giá đó thôi.
Có điều, trước tiên vẫn nên nói mấy câu tình nghĩa với ả: “Đã ra tới đây rồi thì giúp nốt cho trót đi. Giúp tôi 1 lần coi như nể mặt quãng thời gian trong nam làm ăn cùng nhau được không? Sau này mình còn gặp nhau dài dài mà.”
Gái Hư thờ dài 1 hơi phiền não đáp: “Giúp đỡ nhau là dĩ nhiên. Có điều anh kêu tôi đi thám thính giúp anh hả? Làm tay trong hả? Nè, tôi không thể phản bội Thầy được đâu.”
Tôi đã nể mặt con điếm đó lắm rồi, ai ngờ cô ta nhất định không chịu hạ thấp mặt bằng chung xuống. Đúng là đồ lọc lõi!
Nhịn, nhịn, nhịn, nhịn thêm 1 lần nữa xem sao.
“Gái Hư ơi, tôi đâu có kêu cô đi phản bội Thầy. Chỉ là nghe ngóng tin tức giúp tôi thôi. Bảo đảm không có hại gì cho Làng Cung Nữ cả. Thậm chí biết đâu chừng mấy người còn ký được hợp đồng kiếm tiền với tôi. Trăm lợi không có một hại!”
Gái Hư không chút chú tâm nói “theo anh thì tôi phải hỏi Lý Ma Ma thế nào? Hỏi rằng Thầy ơi, Thầy có chị em gì không? Người chị em gì đó có 1 đứa con gái tên Bánh Đậu Ngọt hiện đang ở đâu” ư? Hỏi như vậy để bà ta vả cho lật mặt à?”
Bà mẹ, vốn tôi cố tình lảng tránh chuyện tiền nong hy vọng ả hồi tâm chuyển ý sẽ đưa ra điều kiện nào đó dễ chịu một chút. Ai ngờ cách thức trên không thành công. Thôi thì, chỗ anh em, đành thẳng thắn với nhau:
“Vậy nói đi, cô muốn như thế nào?”
Quả nhiên, Gái Hư trở mặt rất nhanh.
“Há há há, tôi thích anh rồi đó Tắc Kè ơi. Thôi thì, giúp người thì giúp cho trót, kế hoạch tạm thời thế này…” – ả hướng đôi môi đỏ mọng nói khẽ vào tai tôi.
Trên chiếc taxi bảy chỗ, hai kẻ môi giới chung đầu thảo luận đối sách rồi lên kế hoạch tạm thời đâu vào đấy, lúc bấy giờ Gái Hư mới miễn cưỡng gật đầu.
“Ok, cứ quyết định vậy nha. Nhưng lợi ích kiếm được từ 3 verdet miền trung và tiệm massage bên Phú Nhuận cần phải xem lại.”
“Gì? Nói gì?”
Con điếm này đang giết người! Tôi nhảy dựng lên quát “mất 2 mối đó thì tôi có nước ra đường ăn cám. Đừng thấy người ta đang khó khăn rồi gây khó dễ”.
Cô ả cười dài:
“Anh cứ bình tĩnh, tôi đâu có bảo chiếm hết của anh, chỉ là chia lợi nhuận thôi, được chứ? Tôi muốn có chút tiếng nói với bọn họ.”
Ý của cô ả là đang tranh 1 chân Má Mì. Nếu như vậy thì đám em út của Tắc Kè Bông sẽ thành em út của gái hư gần hết.
Ngẫm đi ngẫm lại ước chừng không còn cách nào khác, tôi cắn răng gật đầu:
“Được, chia đôi thì chia đôi. Nhưng khi tôi chưa biết tin chính xác của má nuôi và Bánh Đậu Ngọt thì cô đừng ảo tưởng.”
Gái Hư thỏa mãn búng ngón trỏ, nói: “Quyết định vậy đi.”
Chiếc Taxi đưa chúng tôi rẽ phố đông người.
Hải Phòng không xô bồ như Sài Gòn nhưng người xe dọc ngang tạo cảm giác hối hả khốc liệt. Tôi ngồi yên ắng trên xe, đưa mắt liếc nhìn nửa mặt Gái Hư đang nhàn nhạt ngó ra cửa kính, bất chợt nhớ ra “nơi này vốn là chốn cũ của ả”.
Bất giác nội tâm sinh ý đề phòng.
Những cô gái vừa đẹp vừa nguy hiểm như Gái Hư, cho đến lúc chết cũng chớ nên tin tưởng. Ngày hôm nay vì chuyện của Má Nuôi tôi đã lâm vào thế yếu để ả nắm được đằng chuôi. Nhưng về sau tuyệt không dám để lộ yếu điểm trước mặt ả.
Ả hiểu rất rõ tôi, cả quá khứ lẫn những chuyện mà tôi luôn muốn chôn giấu. Minh chứng tiêu biểu là dạo gần đây Gái Hư thường hay than vãn những câu vô thưởng vô phạt kiểu như:
“Không ngờ trên đời này còn có người si tình như anh. Đặc biệt ỏ chỗ bố mì Tắc Kè Bông nổi tiếng lại đi si tình chính người nuôi dưỡng mình, thế mới nghịch lý chứ lị!”
Tôi nghe xong câu này cảm giác lạnh thấu chân tay. Giống như đứa trẻ lén la lén lút bị bắt quả tang.
“Nè, sao cô dám nói vậy hả?”
Gái Hư nhạt nhẽo đáp: “Tôi nghe đám em út của anh nói, đêm nào Tắc Kè Bông cũng nằm mơ, có khi còn quờ quạng gào khóc kêu tên Má Nuôi nữa. Cha mẹ ơi, tội nghiệp chưa!”. Cô ả thốt ra mấy câu xúc động bằng 1 ngữ điệu rất dửng dưng, chắc chắn không vì chuyện đó mà thật sự cảm thông với tôi đâu.
Chẳng qua sau này ngẫm lại mới thấy, đây cũng là lý do khiến Gái Hư ủng hộ tôi trong cuộc hành trình tìm kiếm Má Nuôi. Có lẽ, ở 1 khía cạnh bị khuất nào đó, ả thật sự đồng cảm cho mối tình nghịch lý của tôi chăng?
Xe đưa chúng tôi ngang qua khu phố đèn đỏ nổi tiếng Hải Phòng. Kỳ thực thì nơi này chẳng thể tìm ra 1 cái đèn đỏ nào. Chỉ thấy hàng quán và người qua đường ngược xuôi. Chen chúc. Còn các nhà nghỉ thì mọc lên như nấm.
Tôi nhìn sang Gái Hư, Gái Hư chỉ tay về phía trước, cất giọng nhàn nhạt “khu tôi sống!”
Hai bên đường dần xuất hiện các cô gái mặc váy xanh đỏ, tóc túm cao, đứng ngồi nhấp nhổm chào mời mỗi khi thấy khách lướt qua.
Thấy tôi nhìn về phía đó, đám cò mồi nhà nghỉ đổ xô ra áp thẳng mặt vào cửa kính.
“Vào nghỉ anh ơi, hàng mới nhiều lắm, anh cứ thoải mái lựa khi nào ưng ý thì thôi, anh ơi, anh ơi…”
Tôi cười khẩy lắc đầu, lấy bật lửa ra châm thuốc hút.
Gái Hư ở bên cạnh tủm tỉm cười “úi chà, bọn nhóc này mời đúng đối tượng rồi nghe. Thấy thế nào? Công nhận dân Bắc hồn nhiên hơn trong nam phải không?”
Tôi thở ra 1 hơi chỉ đáp gọn lỏn: “Con người có kẻ sang người hèn, cave cũng phân cấp nọ cấp kia, khổ quá, khổ quá.”
Gái Hư đáp: “Coi vậy chứ, theo tôi thấy ở đây thoải mái hơn trong nam nhiều. Anh nhìn coi, đi chơi gái chẳng khác nào đi chợ lựa mua thịt.”
Tôi nhìn đăm chiu ra khỏi cửa kính, bao quát hết toàn cảnh phố phường, cả bọn cò mồi lẫn gái điếm. Công nhận, quang cảnh trước mắt thật lý thú. Nếu tôi bê nguyên khu này đem về Sài gòn, đặt ở khu vực Trung Sơn, hoặc Hồng Bang, đảm bảo sẽ hay ho lắm cho coi.
Xe đi sâu vào khu phố thêm một đoạn chừng 300m, bỗng nhiên Gái Hư chỉ tay qua cửa kính về phía xa xa “anh nhìn thấy không? 2 cái khách sạn to đùng đó thuộc quyền sở hữu của con nuôi Lý Ma Ma. Người ta thành đạt hơn anh không biết bao nhiêu lần đó. Muốn an thân ở nơi này, anh phải hiểu rõ hắn ta đầu tiên.”
Cô điếm này giới thiệu xong rồi nhếch môi ra vẻ ta đây lắm, dĩ nhiên nó đinh ninh tôi chẳng biết cóc gì về gia đình Lý Ma Ma. Tôi thì dĩ nhiên không chịu thua kém Gái Hư, thế là sắm ngay điệu bộ hống hách giống hệt:
“Hai khu nhà này xây kín, sảnh trước rộng rãi kê bàn ghế đầy đủ, đám đào khách mặc váy đỏ ra vào nườm nượp thế kia. Đây là phong cách riêng của thằng cha Hoàng Tử phải không?”
Trên mặt Gái Hư quả nhiên hiện nét ngạc nhiên “Tắc Kè Hoa có khác nha, anh cũng biết nhiều đó chứ”.
Ở đây các nhà nghỉ liên kết với nhau tạo thành liên minh trao đổi hàng khi cần thiết, liên minh lớn mạnh có ảnh hưởng nhất thuộc quyền sở hữu của gã con trai Lý Ma Ma, mang mỹ danh Hoàng Tử. Gã này tôi đã từng nghe nhắc đến đôi ba lần, đại khái là 1 tay buôn gái chuyên nghiệp thuộc thế hệ trẻ nhiều chiêu trò, đang dần dần lấn áp các bô lão trước đây.
Tay này coi như thuộc hạng đáo để, tôi khá tò mò về gã nên đem chuyện này ra thỉnh giáo Gái Hư hết sức rôm rả.
Được biết, những cô gái hoạt động tại các nhà nghỉ này trung bình 1 ngày tiếp 15 người, cuối tháng người chủ sẽ cộng sổ rồi phát lương cho từng “nhân viên”. Thường thì các cô nhận được 1/3 tiền kiếm được khi đi với khách.
Để khống chế gái mại dâm, các chủ chứa như Hoàng Tử sẽ chỉ trả lương ít một còn lại là để ‘giữ hộ’ khi nào gái mại dâm nghỉ hẳn mới trả toàn bộ.
Chính vì vậy, gái Đồ Sơn rất… “yêu nghề” khi còn xuân sắc và để giữ gìn “thương hiệu cave Đồ Sơn”, các cô gái ở đây không bao giờ vòi tiền khách, không đi quá giờ và đương nhiên chỉ 1 cuốc tàu nhanh không hơn không kém.
Tất cả mọi hoạt động đều tuân theo”quy luật” nhịp nhàng do gia đình nhà Lý Ma Ma khởi xướng, quy luật này khiến “khu phố đèn đỏ” ở Đồ Sơn nổi như cồn.
Con người ta ăn thua nhau ở chỗ số mệnh và tư duy.
Ấy vậy nên Hạnh Nhi, Quỳnh La La, Hồng Ngựa, các thành viên Gia Đình Đĩ Điếm… và những cô gái xung quanh tôi tuy bị đồng tiền làm cho vẫn đục nhưng so ra tình trạng tốt đẹp hơn các cô ở khu này hàng trăm lần.
Chúng tôi dạo quanh khu phố này như 1 cách để ôn lại kỷ niệm xưa, 1 cách để lặng nhìn và đánh giá các “đồng nghiệp” đang ra sức tung chiêu mời gọi đủ lượt khách từ ngàn xa.
Vòng vèo mất một lúc khá lâu nhưng tuyệt nhiên khu phố đèn đỏ Hải Phòng không phải nơi chúng tôi tìm đến.
Nếu như khu phố vừa rồi là nơi bày bán đủ thứ trên đời từ thượng vàng hạ cám thì nơi chúng tôi dừng chân lại là một thế giới khác. Một thiên đường trần gian trong mắt bất cứ tay chơi nào dù là khó tính nhất.
Nơi mà tôi hễ cứ nghĩ tới lại thấp thỏm không yên hóa ra đang núp bóng 1 cơ sở massage – thẩm mỹ bề thế khang trang.
Tôi hồi hộp ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu lớn treo trên cao, tức thì sống lưng lạnh buốt:
“Làng Cung Nữ.”
Taxi chầm chậm lăn bánh ngang qua cổng lớn Mỹ Viện, rẽ vào con đường hẻm nằm lọt thỏm 1 bên, đi 1 đoạn hiện ra cách cổng khá trang nhã và một khuôn viên mở bên trong con hẻm kín.
Đây là cổng sau của cơ sở, nơi chúng tôi có thể thông qua đây tìm về chốn phong trần.
Gái Hư xuống xe nhìn tôi hất hàm “chuyện gì mà thừ người ra vậy?”
Tôi nhẩm tính câu hỏi đang ngập tràn trong lòng mình ra cửa miệng, lẩm nhẩm thế nào lại vô tình lọt vào tai Gái Hư.
“Làng Cung Nữ, Làng Cung Nữ chẳng phải là thương hiệu mỹ viện của Má Nuôi ngày trước sao?”
Đầu óc tôi tê dại cả đi, hình như lúc đó có nghe mấy câu giới thiệu sơ lược của Gái Hư. Đại khái nói rằng tên của cơ sở này được đặt dựa theo 1 ngôi làng người dân tộc thiểu số dưới chân núi Yên Tử ở Bắc Giang. Các cô gái trong bản làng được người ngoài gọi là “mỹ nữ tiến vua”, vậy nên cô nào cô nấy đều “xinh như ngọc ngà, da mịn như nhung, môi hồng như hoa”. Tương truyền rằng các thiếu nữ ở ngôi làng này là hậu duệ của những cung tần mỹ nữ đời nhà Trần cách đây 700 năm. Qua nhiều năm tháng, những thiếu nữ hậu duệ này dần dần được các triều vua đời sau quan tâm, số lượng mỹ nữ được tuyển vào cung càng nhiều, tiếng tăm của Làng Cung Nữ càng lớn.
Đúng vậy, ý nghĩa về cái tên Làng Cung Nữ trong lời nói của Gái Hư, giống hệt những gì tôi từng được nghe từ Má Nuôi. Tức thì cả người như có dòng điện chạy rần rần khiến tôi nửa chờ mong, nửa lo sợ. Má Nuôi đang ở rất gần đây thôi…