Phần 2
Một hôm, đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, chợt nghe tiếng Má Nuôi thốt lên: “Tại sao 3 ngày rồi không thuyên giảm? Ông Công, bệnh nặng thế này có cần đi viện không?”
Giọng nói già nua mà sang sảng của ông Công bên cạnh vang lên: “Không ích gì đâu cô ơi, bệnh của thằng nhỏ này là tâm bệnh. Cháu đã bốc thuốc hành nghề bốn chục năm rồi sao lại không biết chứ.”
Tâm bệnh, tâm bệnh – bệnh của tôi hóa ra ở tại tâm… tôi nửa mong Má sẽ hiểu tấm lòng tôi, nửa sợ có người phát giác thứ tình cảm vụng trộm này.
Ước chừng là buổi chiều, tôi giật mình tỉnh giấc vì làn gió ngoài cửa thổi vào lạnh cóng. Chợt nghe cái giọng ngọng nghịu của Bánh Đậu Ngọt bên ngoài hành lang.
“Lại có người kêu cửa, lại là người đàn ông đó, Má không có nhà đâu, ông Công ra đóng cổng đi.”
Hình như chẳng phải chỉ mình tôi không chào đón người đàn ông kia.
Ông ta còn khá trẻ, tuổi ngoài 30, trước nay vốn không được sự ủng hộ của tôi và Bánh Đậu Ngọt, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười tỏ ý tốt. Khi thì gửi đến bánh trái, khi thì gửi đến quần áo mới, có khi vào năm học còn tặng cơ man nào là sách vở, dụng cụ học tập. Có lẽ vì ý đồ muốn chiếm hữu Má Nuôi nên người đàn ông đó luôn luôn chứng tỏ mình là chỗ dựa vững chắc nhất.
Tôi ghét cay ghét đắng ông ta! Nhưng lý thú ở chỗ đôi bên chưa từng gặp mặt.
“Bánh Đậu Ngọt, Bánh Đậu Ngọt…” có lẽ vì nằm 1 chỗ quá lâu nên âm thanh ra cổ họng gặp khó khăn, gọi mãi mấy tiếng cũng không tài nào to rõ được.
Đúng lúc này trên bàn vang lên tiếng động khe khẽ, một cuộn len trắng phau từ đâu lăn vào, lục cục lục cục giây lát hiện ra hình ảnh con mèo mập mạp quen thuộc.
Con mèo này chẳng biết có phải người tình nào đó của tôi không mà mỗi ngày đều đến đây từ chiều cho đến tối mịt, chẳng làm gì chỉ giương cặp mắt lớn nhìn tôi.
Vốn tôi hơi dị ứng với lông mèo nên sự xuất hiện của vị khách không mời làm bệnh tình ngày 1 nặng thêm.
Tôi húng hắng ho mấy tiếng đỏ ửng mặt mày, cảm thấy nghi hoặc vì lờ mờ đoán được đây là dụng ý của con mèo đó.
Rõ ràng nó không muốn cho tôi tiếp xúc với bánh đậu ngọt. Còn lúc má nuôi đến thăm cũng chưa từng chạm mặt nó.
Ngoài kia nắng chiều đã chiếu vào cửa sổ, tiếng bước chân của Bánh Đậu ngày 1 xa dần.
Trong phòng chỉ còn 1 người 1 mèo, không khí phảng phất cô đặc lại. Cứ như vậy thời gian trì trệ trôi qua, tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ, tiếp sau đó không biết là ngủ rồi chiêm bao hay trong chiêm bao mình đang ngủ…
Cảnh vật trôi qua êm đềm như nước rót, trở về cái ngày đầu tiên tôi gặp Má – người phụ nữ khiến tôi lay lắt trong mộng.
Thuở ấy trong xóm có 1 cụ cao tuổi vô thưởng vô phạt bình 1 câu thế này: “Trắng trong như sữa, môi nở nhụy hồng, mày liễu tô ngang, dáng cao thanh mảnh, eo thắt đáy lưng ong” – người phụ nữ hội tụ đủ các đặc ân trên chính là Má!
Nghe các ông các bà ngày xưa đánh giá, Má Nuôi là loại đàn bà đẹp không hợp thói thường, ắt sau này rồi cũng hại dân hại nước.
Nghe thấy câu này tôi cười khinh bỉ, cho rằng các cụ móm mém sắp xuống lỗ đến nơi rồi còn chõ mõm chuyện thiên hạ làm chi. Nhưng công bằng mà nói, xung quanh Má đúng là có nhiều điều không hợp lẽ thường.
Má Nuôi ăn vận chỉnh chu đơn giản mà đẹp đẽ, một buổi sáng bình minh thình lình xuất hiện trước nhà tôi, dẫn theo bao nhiêu người bên cạnh.
Mẹ ruột tôi khúm núm khép nép, còn bộ dạng Má tùy ý thong dong. Lúc đó tôi cứ ngỡ người phụ nữ vừa xuất hiện là đương kim nữ vương hay chí ít cũng cỡ phu nhân chủ tịch nước, ai ngờ đâu là đi đòi nợ.
Mẹ ruột đáng kính không làm ra được đồng nào lại còn tham gia đủ thứ tệ nạn, ngày nào cũng có chủ nợ đến đập cửa, nhà tôi đã nghèo nay còn nghèo hơn.
Cuối cùng dây mơ rễ má hơn 1 tuần, Má Nuôi nói: “Chi bằng chị với thằng nhóc theo em về Hà Nội làm việc vặt chờ trả hết số nợ.”
Mẹ tôi đến nằm mơ cũng lẩm bẩm: “Vậy mà cũng có ngày con Bảy này phải đi ở đợ!”
Tôi thì sung sướng nghĩ: “Từ nay đi theo người đẹp được ăn ngon mặc đẹp, ngày ngày ngắm người đẹp, cuộc đời thật là đẹp.”
Sau này về hà nội tôi mới biết Má Nuôi của mình có vai vế cực cao trong một gia tộc danh giá ngoài bắc, nghe đâu là hậu duệ của hoàng thân quốc thích gì gì đó chẳng phải dễ chơi.
Khi ấy, Má Nuôi quyền lực hét ra lửa oai phong biết bao, con cháu trong họ có ai ra đường không làm ông này bà nọ, nhưng đứng trước Má Nuôi đều phải dè chừng sắc mặt bà.
Chỉ là đau đớn thay, trong họ tộc danh giá này chẳng có ai thừa nhận tôi là “con nuôi” của Bà Cô Hai nhà ông Cả Chính. Mọi người đều nhìn vào tôi bằng ánh mắt dành cho kẻ thừa thãi. Kể cả Má Nuôi, đều chưa từng để ý đến việc cho tôi 1 danh phận chính thức. Có lẽ, do Má quá bận rộn chuyện phiêu lưu tình cảm.
Một đêm nọ, biết Má Nuôi thức khuya đan áo, tôi nhẹ bước đem ly sữa bột đến phòng bà. Trong căn nhà rộng, bốn bề đều yên tĩnh, giọng của người đàn ông nào đó vọng lên như sét đánh bên tai:
– Cái áo màu lông chuột lần trước em đan cho anh đẹp lắm, vừa khít! Nhưng lần này màu vàng nghĩa là sao? Đúng ra em phải hiểu cho anh chứ, anh có sự nghiệp của anh, anh có nỗi khổ của anh. Tuy bây giờ không tiện về nhận em nhưng hãy cho anh 3 năm thời gian, 3 năm nữa em sẽ là “đệ nhất phu nhân” ở đất Hà Thành này! Nói anh nghe, em có đồng ý không?
– Tại sao? Tại sao? Sao em sinh con xong rồi không đuổi nốt thằng nhỏ đó đi? Giữ nó ở lại làm gì cho hôi nhà tanh cửa, em chung sống với thằng thanh niên như vậy để chọc tức anh đúng không? Giống như những lần trước, những người đàn ông đến với em chỉ là mua vui qua đường thôi phải không?
– Được lắm! Ngày hôm nay cô giữ thằng nhỏ kia trong nhà dần dần hưởng thụ có thấy vui chút nào không? Hừ, bản chất của cô là dâm đãng! Dâm đãng! Đâu có tốt đẹp gì…
Giấc mộng ăn khớp với hiện tại ấy đến đây bỗng ngưng bặt. Tôi sợ hãi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Má Nuôi, Má Nuôi… vô thức tôi lại kêu tên bà.
Trong đầu tôi bỗng tái hiện lại khung cảnh lúc xưa. Khi tôi tình cờ nghe được vài người bà con của Má Nuôi bàn tán với nhau, rằng ông cao Chính và bà vợ cả sinh được cả thảy 3 người con. Người con trai đầu lòng giống ông Chính như tạc nhưng thuở nhỏ dặt dẹo, thường đau ốm bệnh tật, thuốc than liên miên.
Từ ngày ông Chính và vợ sinh thêm 2 người con gái nữa thì bệnh tật cậu trai cả càng lúc càng tồi tệ. Cho đến khi Má Nuôi và cô em gái đến tuổi xuân thì, bỗng dưng năm đó cậu cả lâm bệnh nặng qua đời. Kẻ ăn người ở trong nhà đều cho rằng đây là tai ương.
Trong họ tộc lúc bấy giờ có 2 bà phù thủy rất cao tay ấn, khi biết được sự tình trên một bà liền phán “do mệnh của bà cô 2 và bà cô 3 quá nặng nên đã khắc chết cậu cả! 2 bà cô sau này ghê gớm lắm.”
Mấy lời khó nghe này mau chóng bay đến tai Má Nuôi và người em gái, 2 bà nghe tin xong không nói một câu, chỉ chau mày, nhăn trán.
3 ngày sau người ta nghe được tin tức bà phù thủy nọ đã trở về Nam Định sinh sống, từ đó trở đi tuyệt không dám đặt chân vào Hà Thành nửa bước!
Ngày đó tôi vô cùng khinh bỉ đám người thích đem chuyện của người khác ra bêu rếu linh tinh, nên nghe thấy mấy lời đồn thổi cũng chỉ cười khẩy cho qua. Nhưng sau này có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với gia tộc của Má, tôi mới nhận ra, đằng sau lưng Má Nuôi và cô em kia là cả một bức màn bí ẩn. Mối quan hệ giữa 2 chị em họ có quan hệ mật thiết đến tính mạng của rất nhiều người. Đó là sự thật!
Đúng lúc này đột nhiên trong mơ có chuyển biến kỳ lạ, đầu óc tôi quay cuồng, lại nhìn thấy bóng đen cao lớn của người đàn ông túm lấy Má Nuôi kéo đi xềnh xệch.
“Không, không, bỏ tôi ra.”
“Đồ đàn bà dâm đãng, im mồm!” – ‘Bốp’ – vậy mà hắn dám ra tay đánh Má!
Căn nhà lớn vốn yên ắng, sau âm thanh gào xé đó bỗng khẩn trương hẳn lên.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân Bánh Đậu Ngọt chạy từ phòng của nó về phía này, vừa khóc vừa la thảm thiết.
“Má… Má… thả Má ra, thả Má ra…”
Tôi nhìn thấy con mèo trắng dửng dưng ở bên quan sát hết thảy. Sự xuất hiện của nó khiến tôi cảm thấy vững dạ hẳn, nhưng đồng thời cũng khiến mẹ con Má Nuôi xa tôi hơn 1 bước.
Cứ như vậy, cả người đàn ông lẫn mẹ con Má nối tiếp nhau đi về vùng tối, chỉ để lại đằng sau những tiếng than khóc, quát tháo.
Ác mộng! Nói đúng hơn là mộng trong mộng.
Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp tình cảnh quái ác này. Nhưng cơn ác mộng quá mức đáng sợ.
Đặc biệt, càng về gần những ngày này, mọi thứ diễn ra lại càng chân thực.
Những người trong giấc mơ kia đều là người thân duy nhất của tôi còn sót lại.
À không, chính xác là trừ con mèo kỳ lạ kia ra! Con mèo đó chỉ vừa đột nhập vào trong mơ mấy ngày gần đây.
Riêng Má Nuôi và bánh đậu ngọt, dường như đã bốc hơi khỏi thế gian dễ chừng chục năm.
Tôi giật mình, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ trong đống chăn nhàu nát rồi theo phản xạ nhìn khắp gian phòng mình đang ở.
Khoảng chừng 6, 7 em gái hở trên hở dưới nằm la liệt, ngủ say như chết.
Cô nào cô nấy khoe thân thể trắng phau, trên người còn nồng mùi dầu thơm.
Ở phía gần tôi nhất, dăm ba cô đã tỉnh giấc, bọn họ mặt mày tái mét ngồi túm tụm lại.
Một cô nhìn tôi rụt rè hỏi “anh lại thấy chiêm bao gì vậy? Làm bọn em sợ quá! Có… có cần đi khám không đó?”
Ồ, nói như vậy tức là tôi đã hoàn toàn tỉnh giấc!