Phần 16
Mẹ kiếp, con ranh này là thú chứ không phải là người nữa rồi. Người nào mà lại ma cô quỷ lừa như nó chứ!
Lúc tôi nói dối về Lý Ma Ma, lúc đó chẳng qua tôi đang thử phản ứng và mối quan hệ của Gái Hư về người đàn bà đó đấy thôi. Nào có ngờ rằng về sau hóa ra lại thành Gái Hư gài hàng ngược lại, buộc tôi phải nói ra sự thật!?
Tôi lờ mờ nhận thấy rằng ả ta muốn xác minh lại 1 sự thật nào đó, nhằm cho mục đích nào đó. Mà chuyện này thì dĩ nhiên không ai biết, muốn biết chỉ có cách hỏi thẳng Gái mà thôi.
Vì thế, không thể chần chờ thêm một giây phút nào nữa, tôi quyết tâm phải điều tra ngọn ngành chân tướng bí ẩn kia. Mặc kệ mai sau như thế nào, đêm nay tìm Gái Hư chính là hai mặt một lời. Trực giác mách bảo thứ tôi hằng tìm kiếm bao lâu nay không còn xa vời nữa.
Trong quán bar, Gái Hư không nói năng gì, ả rót 1 li chivas mời tôi.
Tôi uống rượu vào rồi, lập tức nói luôn “Lý Ma Ma có liên quan đến Má Nuôi của tôi.”
“Thú vị! Anh mau trình bày đi, tôi không có nhiều thời gian.”
Qua lời kể được biên tập lại, dĩ nhiên Gái Hư nắm được đại khái tình huống về Má Nuôi. Thực ra cũng không khác lắm so với câu chuyện bịa đặt lần trước tôi kể. Chỉ là câu chuyện lần này mang màu sắc tươi sáng hơn, đủ những kỷ niệm thơ ấu cho đến khi dục vọng phá nát tất cả.
Gần như mọi sự tình quan trọng tôi đều một hơi trình bảy rõ. Chỉ duy nhất 1 số bí mật riêng tư giữa tôi và Má Nuôi không thể cho phép người thứ 3 biết đến.
Trong 10 năm xa cách, tôi cũng đã từng ra Hà Nội tìm về nơi ở xưa. Nhưng cảnh đổi, người cũng đi mất, chào đón tôi chỉ là những gì xa lạ nhất.
Từ đó, tôi không còn biết tin tức về Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt.
Gái Hư nghe xong đầu đuôi, chân mày bất giác nhíu lại, khẽ lẩm nhẩm:
“Bánh Đậu Ngọt…”
Tôi rùng mình, vội vàng hỏi “con bé hiện giờ ra sao? Nó đang ở đâu?”
“Điều này…” – Gái Hư làm mặt miễn cưỡng “ngay đến tôi cũng không biết gì về con bé đó đâu. Tôi chỉ nghe Lý Ma Ma nhắc đến cô cháu ruột của bà ấy 1 lần thôi.”
“Cháu gái!?” Lúc nghe thấy 2 chữ này hình như 1 tia sét vừa rạch ngang não bộ tôi.
Dựa theo lời Gái Hư thì Bánh Đậu Ngọt là cháu của Lý Ma Ma, như vậy Lý Ma Ma chính là cô em út của Má Nuôi rồi!
Tôi lục tìm tâm trí 1 chặp, cả người thình lình nổi gai ốc.
Cô em này nghe nói rất đáng sợ. Là 1 người đàn bà vừa có nhan sắc vừa hiểm độc, đồng thời nắm giữ rất nhiều nhân lực và của cải trong họ tộc Má Nuôi. Tuy Má Nuôi và bà ta là 2 chị em ruột nhưng trước nay luôn có hiềm khích, thậm chí nói là thù địch cũng không ngoa. Chuyện này đồn ra ngoài quả thực bi đát nhưng đúng là mối quan hệ giữa 2 chị em họ không thể nào yên bình được.
Đột nhiên tôi nghĩ đến câu chuyện dị đoan rằng mệnh của 2 bà quá lớn, đến nỗi ép chết tươi ông anh cả, trong người liền run rẩy tận sống lưng.
Họ tộc Má Nuôi tan đàn xẻ nghé chắc 1 phần cũng từ 2 bà cô này mà ra.
Về phía Má Nuôi, Gái Hư nói rằng: “Anh ra Hà Nội không gặp cũng phải, chắc là người ta chuyển tới Hải Phòng từ lâu rồi.”
“Hải Phòng?”
Thì ra cơ ngơi của Lý Ma Ma ở Hải Phòng rất hoành tráng, cách đây vài năm Gái Hư từ nơi đó nghe được một chút thông tin về người phụ nữ có vẻ ngoài giống Lý Ma Ma tới 5, 6 phần. Và bản thân cô ả cũng từng đi ngang qua người phụ nữ như mô tả trên một đoạn hành lang vắng.
Như vậy, tôi dám chắc Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt từng ở lại làm khách nhà Lý Ma Ma. Có điều, vì sao hận nhau mà lại ở cùng 1 chỗ với nhau thì quả thực không ai hiểu được.
Tôi không biết, Gái Hư cũng không biết, điều lạ lùng là khi cô ả còn tu nghiệp ở chỗ Lý Ma Ma lại hiếm khi nghe bà Lý nhắc tới cô chị này. Thời gian đó nếu có người đến làm khách bà ta cũng phải đề cập với Gái 1 lần mới phải! Ngay cả trong bữa cơm thân mật cũng tuyệt không xuất hiện bóng dáng người phụ nữ kia.
Lạ! Gái Hư luôn cho rằng đây là chuyện lạ. Ả ta luôn giữ thắc mắc này trong lòng.
Để bàn về Má Nuôi, Gái Hư chỉ có 1 câu ngắn gọn duy nhất: “Đẹp.”. Một chữ này tưởng như tiện miệng phát ra, nhưng nên biết để cho 1 cô gái như Gái Hư tâm phục khẩu phục nói ra lời này, hẳn phong thái người phụ nữ đó phải đứng vào hạng khó ai sánh bằng. Điều này là miễn bàn!
Tắc Kè Bông tôi nghe xong một chữ này trong lòng cũng khoan khoái làm sao, bất giác trong tâm sinh ra chút xíu hảo cảm với Gái Hư. Đơn giản vậy thôi, dù là kẻ thù mà khen Má 1 câu, tôi đây cũng sẵn sàng rộng lượng hóa thù thành bạn. Tình cảm của tôi mù quáng như thế đấy!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lời nói của Gái Hư còn nhiều điểm nghi vấn. Tuy nhiên, tôi đã làm hết sức mình, cũng chỉ khai thác được nhiêu đó.
Như vậy, để tìm được Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt, tôi cần gặp Lý Ma Ma trước tiên!
Kể cũng lạ, theo lý thường thì Lý Ma Ma rất nổi tiếng mới phải. Tại sao tôi ở miền bắc một thời gian, kể cả hậu bối như Gái Hư cũng nghe nói đến, mà sư phụ của ả tôi lại không hay tin?
Còn nữa, Má Nuôi và Lý Ma Ma không ưa nhau, hà cớ chi phải làm khách nhà Lý Ma Ma? Có khi nào Má Nuôi không hề tình nguyện đến đó mà là do ép buộc? Có khi nào lúc ở Hà Nội, Má đã gặp phải bất trắc gì?
Vừa nghĩ đến đó trong lòng tôi nóng bừng bừng, hận không thể chắp cánh bay đến Hải Phòng tìm tung tích mẹ con Má Nuôi.
Chao ôi, tôi là phận làm con mà không nắm được chút tin tức nào của Má mình. Kể cả những người bà con của Má cũng chỉ quen mặt chứ chẳng rõ nơi ăn chốn ở. Vậy là coi như sạch sành sanh manh mối còn đâu.
Tôi hối hận, hối hận vô cùng!
À, mà khoan! Hãy chờ đã…
Tôi còn nhớ như in đêm say rượu đó, Gái Hư có nói 1 câu nguyên văn thế này:
“Tắc Kè, tôi hỏi anh còn nhớ mùa đông Hà Nội không? Mái trường cấp 3, thiếu nữ Hà Thành, Bánh Đậu Ngọt…”
Câu này vừa nghe đã có vấn đề!
Chân tóc tôi tê rần lên, lập tức quát hỏi:
“Gái Hư! Tại sao cô biết tôi từng học ở Hà Nội? Trước đêm nay tôi chưa hề kể chuyện này với cô! Đừng nói với tôi là chuyện này cũng do Thầy cô nói ra đấy nhé.”
Mẹ kiếp, con điếm này! Nếu tôi không suy nghĩ chu toàn, tất có ngày bị nó lừa thê thảm. Chắc chắn vẫn còn khuất tất 1 chuyện gì đó đe dọa đến tôi. Nếu đêm nay không thể làm cho ra lẽ, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh với con má mì này.
Nhưng ngược lại với thái độ nóng nảy của tôi, Gái Hư chỉ cười nhỏ nhẹ như mây nước:
“Thực ra là Thầy của anh nói với tôi đó. Trước khi vào Sài Gòn, người ấy đã trang bị cho tôi một ít hành trang. Anh không biết hết được những bí mật của tôi đâu”.