Phần 13
Sau các chầu nhậu liên tù tì, ngay đến Gái Hư cũng chếnh choáng say, bước đi xiên vẹo.
Ả nói muốn đi vệ sinh, tôi dìu ả vào khu vệ sinh.
Chợt nghe 1 tiếng “ọe”vô cùng khổ sở. Trong góc tường, cô gái trẻ măng nôn thốc nôn tháo ra sàn nhà.
Gái Hư đưa tay vuốt ngực, cười châm chọc “có mùi sữa, là con bé học sinh hà Nội đấy”.
Tôi định thần nhìn kỹ, đúng là nó thật!
Con bé không uống được nhiều, đêm nay đi quá giới hạn, ngay lập tức bị ‘dội’. Một tay chống vào tường, một tay hất mái tóc rối mù, bộ dạng nó cực kỳ chật vật.
“Hahaha. Cứ tự nhiên nhé bé gái, từ từ rồi sẽ quen thôi. Đến một mức độ nào đó như chị thì em uống cỡ nào cũng được. Uống đến chết thì thôi.” – Chẳng hiểu nghĩ gì, Gái Hư vỗ tay ầm ĩ.
Đi thêm vài bước nữa, cô nàng đột ngột quay lại túm lấy áo tôi, quát khẽ.
“Tắc kè!”
“Chuyện gì?”
“Hà Nội, Hải Phòng…”
“Cô nói nhăng cuội gì đấy? Nhớ quê à?”
“Không, tôi bảo con nhỏ kia” Gái Hư đưa tay chỉ cô bé học sinh “con bé làm tôi nhớ lại ngày xưa, lúc mới bắt đầu nghiện rượu bia, ngày nào cũng say mặt xanh mặt vàng”.
“Chả liên qua đến tôi. Nhanh đi vệ sinh, rồi tôi đưa cô về”.
“Con bé làm tôi nhớ đến ngày còn làm việc cho Lý Ma Ma!”
“…” – vừa dứt câu nói đó, cả khu nhà lặng thinh không còn chút tạp âm.
Hoặc giả chính là tôi đã không thể thốt lên thành lời!
“Tắc Kè, tôi hỏi anh còn nhớ mùa đông Hà Nội không? Ngôi trường cấp 3, nữ sinh Hà Thành, Bánh Đậu Ngọt…”
Mấy câu lảm nhảm tùy tiện của cô ả, vậy mà dọa cho tôi sợ hết hồn.
Mất vài giây để trấn tĩnh, tôi hốt hoảng hỏi:
“Gái Hư, cô nói cái gì mà Lý Mama? Ai là Lý Mama?”
“Còn nữa, tại sao cô biết tôi từng sống ở Hà Nội???”
“Bánh Đậu Ngọt hiện đang ở đâu?”
Gái Hư cứ thế bỏ vào nhà vệ sinh trước khi tôi kịp ra tay ngăn cản.
Lý Ma Ma sao? – Lông tóc tôi dựng đứng hết cả lên. Tôi từng nghe nói đến cái tên này 1 lần, từ rất xa xưa.
Nghe từ miệng người mà tôi dành cả cuộc đời để yêu thương và trân trọng – Má Nuôi!
…
Tâm trạng tôi không tốt! Rất rất không tốt.
Những lúc như thế, tôi thường xách con xe cà tàng ra đường chạy theo lộ trình quen thuộc, chạy mãi, chạy mãi…
Hôm nay là ngày kỷ niệm tròn 2 năm gặp nhau, ngày duy nhất có ý nghĩa với tôi còn hơn cả sinh nhật.
Tôi gặp người đó vào ngày này cách đây 2 năm. Trên chuyến bay của Vietnam Airline từ Đà Nẵng vào Sài Gòn.
Còn nhớ giờ bay là 9 giờ đúng.
Tôi đang tâm trạng, người đó cũng 1 bầu tâm sự, cứ như thế liền tìm đến nhau.
Lý thú ở chỗ đôi bên không hề nói lời thừa…
Kể từ cái hôm định mệnh, thi thoảng tôi lại ghé qua nhà người đó. Nhưng không đủ can đảm gõ cửa hay gặp mặt vì những đổ vỡ của quá khứ.
Số trời trêu ngươi, mới tuần trước còn đầu ấp chung chăn mà giờ đây đôi ngã li biệt.
Hôm nay là rằm trung thu.
Tôi đặc biệt lựa mua 1 chiếc đèn lồng rực đỏ, đoán chừng màu đỏ sẽ hợp với người đó.
Trẻ em trong khu phố đến dịp này lại tổ chức múa lân rước đèn vô cùng sôi nổi.
Đợi cho 1 đoàn người đi qua, tôi bí mật treo chiếc đèn lồng lên trước cửa nhà người ta.
Màu đỏ nồng đượm của món quà ngay lập tức nổi bật lên giữa nền tường trắng phau.
Có một ngọn đèn le lói ẩn hiện bên trong, dường như sẽ thay mặt cho chính chủ nhân, đứng tại đó chờ đợi người thương trở về.
Nhìn lại căn nhà lần cuối, tôi an tâm ra đi.
Tôi mang tâm trạng phóng xe vèo vèo qua đoạn cách mạng tháng 8 đang chạng vạng tối. Thời điểm này lượng xe tăng vọt, đường đông như nêm.
Quả thực hành động liều mạng của tôi chẳng khác nào tìm chết.
Những tiếng la í ới theo độ hăng máu bắt đầu tăng lên.
“Thằng mất dạy” – nhất thời lạc tay lái, xe tôi trượt 1 đường suýt ngã.
Mọi người nhao nhao chửi bới, có kẻ lại xuýt xoa.
Sự cố vừa rồi tự nhiên làm giảm mức độ hăng của tôi xuống thấp, tôi bèn lựa chọn giảm tốc độ rồi cứ tùy ý theo dòng người chạy về phía trước, hướng đến Ngã Sáu Phù Đổng.
Đến đây thi chẳng hiểu nghĩ gì, chắc tại cả ngày hôm nay đều đã có men vào người.
Tôi đáp lên vỉa hè, tùy ý ngồi thụp xuống bên vệ đường.
Màn đêm buông xuống, các bóng đèn cao áp nối tiếp nhau chớp sáng.
Những người qua đường đều cho rằng gã này đang chờ đợi ai đó, chỉ là… liệu người đó có thật sự tìm đến?
Thời gian vô tình chảy xuôi, còn tôi lại cố gắng lội ngược dòng.
Còn nhớ…
“Ầm” – ‘bịch’ – ‘á’.
3 Âm thanh liên tiếp chấn nhiếp tâm can tôi.