Phần 101
Kể từ ngày đó, tôi thường xuyên nhớ nhung, hồi tưởng gương mặt Geisha, lâu dần trở thành thói quen khó bỏ. Tôi bắt đầu tìm đến phòng số 7 thường xuyên hơn.
Hình như sau khoảng 3, 4 lần đến thăm nàng, đôi bên mới bắt đầu hiểu được thứ “ngôn ngữ” của nhau. Geisha dần dần chấp nhận tôi là 1 vị khách không mời mà đến.
Trong những ngày mặt dày tới gặp Geisha, tôi phát hiện cô nàng có nét gì đó vô cùng quen thuộc, dẫu cho mỗi lần tôi đến, Geisha đều như cũ không buồn nói 1 lời.
Tắc Kè Bông tôi thì ngược lại hoàn toàn. Tôi nói chuyện trên trời dưới đất, nói về ước mơ lẫn thực tại, nói cả những chuyện mà tôi vốn không biết nhưng vẫn ráng bịa ra nói, nói rát cả cuống họng chẳng cần quan tâm đối phương có hiểu hay không, sướng ơi là sướng. Những lúc cao trào như thế, Geisha chỉ ngồi im trên giường, thi thoảng điểm 1 nụ cười nhợt nhạt phụ họa màn độc tấu của tôi.
Nói chán chê, tôi nhìn nàng buông giọng “em còn muốn nghe anh kể chuyện nữa không?”
Geisha bước xuống giường, đến bên chiếc bình sứ, thực hiện công việc cắm hoa quen thuộc.
Tôi bị nàng thẳng thừng cự tuyệt!
Mặc dù vậy tôi đây vẫn rất vui, đơn giản vì việc ngắm nhìn Geisha cũng là 1 thú vui tuyệt đối. Trong lúc tôi thương nhớ Má Nuôi nhất, Geisha chỉ bằng 1 ánh mắt đã cứu rỗi tôi khỏi đau khổ tuyệt vọng. Hóa ra trên đời này thực sự tồn tại người mà chỉ cần 1 ánh mắt, 1 câu nói, cũng khiến cho lòng bạn tái sinh từ đau khổ triền miên.
Thế là kể từ lúc đó, cho dù Geisha có phản ứng như thế nào tôi cũng mặc kệ. Khi tôi nổi hứng tôi cứ đơn giản nói ra những gì mình thích, cô nàng có nghe hay không chẳng quan trọng. Rồi đến khi đã giãi bày chán chê, tôi lại ngồi 1 chỗ ngắm nhìn Geisha sinh hoạt. Tôi ngắm không chừa chỗ nào từ dáng người đến mái tóc.
Chuyện lạ nhất là Geisha chẳng phản đối hay tỏ vẻ khó chịu gì cả, ý tôi là khi 1 gã đàn ông đểu cáng cứ ngồi lì trong phòng và nhìn những sinh hoạt riêng tư của bạn không kiêng dè, bạn hẳn sẽ cho hắn vài bạt tai rồi đuổi cổ đồ khốn nạn đó, nhưng Geisha thì ngược lại, cô đơn giản coi tôi như người vô hình.
Có những ngày ở cùng cô gái này mới biết, lịch làm việc của các Vương Phi chán không thể chán hơn.
Người khác tôi không dám chắc, nhưng Vương Phi số 7 chỉ ngồi trên giường, tay ôm gối, bàn tay nắm hờ để sát mép đùi. Nàng cứ ngồi yên như vậy chăng hề than mỏi. Đôi lúc chán, hoặc muốn thay đổi không khí thì Geisha sẽ di chuyển đến bên bình gốm cắm hoa. Hoa tươi ở Làng Cung Nữ không thiếu, mỗi ngày lại cắm 1 bó.
Tiếp theo đó Geisha dạo tới dạo lui trong phòng ngủ. Tôi để ý những lúc ngang qua cửa kính dày cộm, nàng lại dành ra vài phút ngắm nghía đại sảnh phía bên dưới. Anh mắt Vương Phi khi đó thật buồn, buồn 1 vẻ rất trang nhã.
Tôi tò mò hỏi: “Ở đây không có điện thoại hay internet à? Một tháng em ra ngoài mấy lần?”
Như để đáp lại lời tôi, Geisha đến bên tủ gỗ với tay bật nhạc.
Thì ra nàng ở Làng Cung Nữ này, số phận không khác cá chậu chim lồng, chưa biết đến đời nào kiếp nào mới được tự do, những đồ vật trong phòng này là những thứ duy nhất nàng có trên đời.
Hôm nay nàng đột nhiên sực nhớ ra việc gì, bèn di chuyển sang phía khu vực phòng tắm, khi đi 2 mắt cứ dán lên trần nhà. Tôi vỡ lẽ ngay “a! Hôm nay đã là ngày thứ 5.”
Mỗi buổi sáng nàng Vương Phi này đều dành chút ít thời gian đến thăm lũ chim non trong chiếc ổ. Sáng hôm nay là 1 ngày đẹp trời, đột nhiên chúng tôi được chứng kiến quang cảnh chim mẹ mớm mồi cho chim non.
Ngắm nhìn cảnh đẹp của tự nhiên đột nhiên tôi ngứa miệng thao thao giảng giải cho nàng về một số thói quen, tập quán của loài chim này. Kể cả tình mẫu tử trong giới động vật cũng đem ra kể cho nàng nghe. Vừa kể vừa ngắm nhìn gương mặt nàng.
Đương dòng kể, đột nhiên Geisha sa sầm nét mặt thốt lên 1 tiếng ‘thôi’ rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi nhớ, ban nãy vừa nhìn thấy một chút cay độc trong ánh mắt nàng.
Thời điểm quá trưa đáng lý ra Geisha phải ngủ, nhưng hôm nay nàng không ngủ, nàng nghe nhạc rồi múa, đôi khi là những động tác thể dục đơn giản.
À phải rồi, quên béng mất, cô này cũng rất biết chăm lo cho cơ thể mình. Nếu một người cứ ở mãi trong phòng như Geisha sẽ rất yếu ớt bệnh tật, rồi cũng có ngày sinh bệnh mà chết, nàng nhảy múa và tập thể dục chính là tự cứu lấy mình.
“Cộc cộc cộc” – bên ngoài bỗng có tiếng kêu cửa. Tôi nhủ thầm “cơm trưa hôm nay đến hơi trễ.”
Mỗi lần thế này sẽ có người vào phòng kiểm tra sơ bộ, tôi liền lẻn vào góc phòng ẩn trốn. Lần đầu tiên Geisha còn ra hiệu cho tôi nấp đi, nhưng những lần sau chỉ cần hơi có động là tôi trốn biệt ngay.
Hôm nay nhà bếp làm cơm 4 món rất thịnh soạn, bữa ăn của Vương Phi có khác, chỉ cần ngửi mùi cũng thấy mê. Tôi còn phát hiện một điều thú vị rằng vị vương phi số 7 tuyệt phẩm của Làng Cung Nữ có tác phong ăn uống khéo léo hơn người thường, chắc chắn từ nhỏ đã được dạy dỗ rất cẩn thận, động tác có vài điểm giống với Má Nuôi xưa kia.
Geisha nhanh nhẹn bày cà – mèn trải ra bàn, nàng toan gắp đồ ăn, nhưng nghĩ sao đó lại nhìn tôi, rồi hướng đôi đũa về phía tôi mỉm cười.
“Em muốn mời anh ăn?”
Geisha gật đầu.
“Cảm ơn, anh không ăn đâu.” – Tôi quyết định từ chối tấm thịnh tình đó, thứ nhất vì không nỡ tranh giành những món ăn thơm phức với nàng, thứ hai vì trễ mấy thì trễ tôi cũng phải có mặt và ăn cơm với Hạnh Nhi, nếu không búp bê sẽ nổi đóa lên cho mà xem.
Vị vương phi số 7 này hôm nay tâm tình tốt vô cùng, lại còn mời tôi ăn cơm nữa!
Tôi nhớ dạo gần đây nàng vốn rất thoải mái với tôi, thậm chí khi có tôi ngồi đó nàng cũng chẳng hễ ngại ngùng tắm rửa hay thay đổi trang phục. Chỉ là nàng chưa bao giờ chủ động mời tôi thứ gì cả.
Hình như đây cũng là lần đầu tiên Geisha cười tươi như vậy.
…
Chiều hôm đó trở về nhà, đang ăn cơm cùng Hạnh Nhi, bỗng nhiên búp bê hỏi tôi một số cớ sự liên quan đến Geisha. Tôi cẩn thận kể lại mọi chuyện cho nàng nghe. Bây giờ tôi chỉ tin tưởng một mình cô vợ bé này mà thôi.
Hạnh Nhi vừa ăn vừa lắng nghe những lời tôi kể, cô vợ bé liền hỏi “thế anh đã kể chuyện ngày xưa của anh chưa?”
Tôi đáp “có nhắc tới chuyện anh được nuôi dưỡng ở hà nội”.
Hạnh Nhi đặt bát cơm xuống la: “Vậy con bé phản ứng thế nào?”
“Vẫn như cũ. Hình như có nhìn anh 1 lát. Vậy thôi.”
Đột nhiên thần tình búp bê rõ hưng phấn “này, chưa biết chừng Vương Phi chính là em gái anh đó!”
‘Xoảng’ – cái bát sứ trên tay tôi rơi ập xuống đất bể tan tành.
“Em…” – giờ phút này tâm trạng tôi đột nhiên biến động kỳ lạ. Trong người tôi cứ nôn nao cồn cào giống như có thứ gì cào cấu trong dạ dày.
“Nói bậy! Từ nay không được nói như vậy nữa nghe chưa!?” – Khó khăn lắm tôi mới nói ra mấy lời nặng nề trên với búp bê. Bởi vì tôi rất thích cô nàng nên không nỡ làm nàng đau lòng 1 chút nào, chỉ là… những lời nàng nói giống hệt như tát thẳng vào mặt tôi.
Hình như búp bê tình dục cũng hiểu được tâm trạng tồi tệ của tôi, cho nên môi nhỏ mím lại rất tội nghiệp.
Từ trước đến nay tôi rất nuông chiều Hạnh Nhi, nàng ở bên tôi thoải mái chả cần cố ki điều gì, hôm nay là lần đầu tiên tôi quát mắng nàng. Thế là bữa cơm trưa hôm đó chẳng có ai nói vói ai tiếng nào.
Cả buổi chiều tôi cứ quanh quẩn khắp nơi như người mất hồn.
Nước Mắm Nhĩ thấy thế tiến lại hỏi thăm, tôi chỉ lắc đầu than rằng “bị đau bụng” thế là buổi tối hôm đó có cơm riêng cộng thuốc men đem đến tận phòng.
Còn Hạnh Nhi, ăn tối cùng với đám bạn Cung Phi.