Phần 7: Dạo nơi Thiên giới
Trong giấc mơ, Hải Đăng thấy mình đứng trước một cái cổng rất lớn phát ra màu huỳnh kim rực rỡ, cảnh quan xung quanh trông thật hùng vĩ khiến cậu ngẩn ngơ nhìn mãi. Chốc lát sau, một vị trông như tướng nhà trời ra nghênh tiếp cậu, ông ta cúi mình xuống thưa: “Khải bẩm Thiên Vương, Đức Chí Tôn và chư Thần đang chờ Ngài ở Linh Tiêu Bảo Điện, tôi xin cung thỉnh Ngài vào trong ạ!”
Nghe ông ta nói xong khiến Đăng càng thêm hoang mang, cậu vội hỏi: “Đây là đâu? Mà sao ông lại gọi tôi là Thiên Vương vậy”
Ông ta đáp: “Bẩm Ngài, nơi đây gọi là cõi Đại La Thiên, nằm ngoài Tam giới, là nơi cư ngụ của Ngọc Hoàng Thượng Đế và các Tiên Thánh chứng quả Vô Cực. Còn Ngài vốn là Tha Hóa Tự Tại Thiên Vương cai quản cõi Dục giới, vốn nhận lệnh của Đức Chí Tôn xuống trần trấn áp tổ chức ma quái đang đe dọa thế gian.”
Đầu óc Đăng cứ mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn trấn tỉnh gật đầu tỏ vẻ hiểu những điều ông ta nói, cậu nghĩ thôi thì cứ việc theo ông ra vào trong ấy rồi mọi chuyện sẽ rõ ràng cả thôi còn hơn ở ngoài đây phỏng có ích gì. Vào bên trong Hải Đăng cảm thấy mình bị choáng ngợp bởi muôn đạo hào quang của từng từng lớp lớp Thần Tiên Cửu Phẩm đang chầu Chí Tôn nhưng trong số đó hào quang mạnh nhất phát ra ở phía trên cái đài cao thuộc về vị Thiên Đế quyền uy vô thượng đang ngự trên ngai thất bảo được bệ đỡ bởi tòa liên hoa bằng ngọc ma ni.
Vừa trông thấy Ngài thì Hải Đăng vội quỳ sụp xuống hành lễ với Ngài, cậu chắc mẩm đây chắc chắn là Ngọc Hoàng Thượng Đế Vô Cực Đại Thiên Tôn rồi, Chí Tôn ra dấu miễn lễ cho cậu. Khi Đăng tạ ơn xong vừa đứng dậy thì ánh quang minh từ Thiên Nhãn ngay giữa trán Chí Tôn phóng ra bao phủ lấy cậu thì ngay lập tức những hình ảnh kiếp trước từng từng lớp lớp hiện lên trong đầu cậu khiến cậu rúng động toàn thân. Bất động khoảng năm phút cậu hướng tới Đấng Thái Cực Thánh Hoàng tạ ơn rồi lui về một bên.
Chí Tôn cất giọng vô cùng uy mãnh vang dội cả tam giới: “Ngã chào tân khách từ hồng trần mới sang.”
Hải Đăng vội đáp kính lễ: “Con đội ơn Ngài từ bi vô lượng thứ.”
Ngài phán: “Lành thay! Nay kỳ Thiên cung Đại hội, ta truyền mời Thiên vương dự hội, nay đã nhập đàn, trước vân du thượng cảnh sau diện kiến mặt Thiên Nhan và Thần Tiên Cửu phẩm.”
Rồi Ngài nói tiếp:
‘Nay đã đến đúng kỳ định số…
Thế lực yêu ma đang trỗi dậy…
Đang tác quái ở dưới trần miền…
Thiên vương vì phát lời thệ nguyện…
Xuống hồng trần dẹp tan hắc ám…
Mong ngươi giữ trọn lời nguyện mình…
Đừng để đạo tâm bị cám dỗ…
Nếu không sẽ trầm luân muôn kiếp…
Lời ta nói chỉ bấy nhiêu đó…
Hy vọng ngươi khắc cốt ghi tâm…
Xong việc rồi thì về lại đây…
Sẽ xem xét ban công luận thưởng.’
Hải Đăng cũng đáp lại:
‘Nhờ Ngài đã làm con tỉnh mộng…
Nhớ lại kiếp xưa cùng lời nguyện…
Nay tại đây con xin cảm tạ…
Ơn đã ban của Đấng Từ Tôn…
Con xin nguyện dốc sức đền đáp…
Dẹp tan đám yêu ma hung tàn…
Nếu thệ nguyện con không giữ trọn…
Sẽ mãi trầm luân nơi hạ giới…
Lời con nói xin Đức Chí Tôn…
Cùng chư Thần Tiên hãy làm chứng.’
Dứt lời trên không trung tuôn xuống mưa hoa báu, Đấng Ngọc Đế và các chư Thần Tiên tán thán Hải Đăng.
Chí Tôn phán: “Để giúp ngươi hoàn thành công việc tốt nhất có thể nên ta ban cho ngươi viên ngọc như ý này, có nó ngươi làm gì cũng sẽ trở nên thuận lợi ít chướng ngại vì Thần lực của viên ngọc rất mạnh, hy vọng nó có ích cho ngươi.”
Vừa dứt lời, viên ngọc từ tay Chí Tôn bay đến chỗ Hải Đăng và biến mất vào người cậu ta. Hải Đăng cảm giác sức lực tăng lên rất nhiều, tinh thần thật khoan khoái. Ngay lập tức, cậu quỳ xuống cảm tạ Long ân, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mình trở lại thực tại. Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh: Đây là căn phòng của cậu, ngó bên cạnh mình là hôn thê Bảo Quỳnh đang trần truồng xoay lưng về phía cậu ngủ ngon lành sau cuộc ái ân như sóng vỗ với cậu đêm qua. Rồi mắt lướt đồng hồ đã 6h00 sáng, Đăng sắp diện kiến lão trùm. Cậu hoang mang tự véo má mình không thể tin được mình đã lên Thiên giới và còn gặp Thượng đế.
Sau một lúc cậu tự trấn an mình là nằm mơ, Bảo Quỳnh thì khẽ cựa mình có nghĩa là nàng sắp thức rồi. Hải Đăng khẽ mỉm cười xoay nàng lại để bú vú nàng cho đã. Hơn nữa em gái cậu cũng sắp trở về sau khi đi chơi cắm trại với lớp và cậu phải đi đón nó về.
Bảo Quỳnh tỉnh giấc, ánh mắt nhu tình tràn đầy như thủy triều cùng đôi môi gợi cảm mỉm cười nhìn Hải Đăng, nàng đưa bàn tay thon lên vuốt bên má hôn phu của nàng. Hai người cứ vuốt ve nhau một lúc rồi Đăng cùng nàng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, nhìn thân thể trần trụi của Bảo Quỳnh mà côn thịt Hải Đăng lại căng cứng tột độ, cậu lao vào ôm lấy hôn nàng ngấu nghiến.
Nàng cười: “Thôi nào, tắm, bẩn lắm, nhanh.”
Nghe lời nàng, làm gì mà vội chứ, dội nước cho qua để cảm nhận cái mát, làm sạch cơ thể. Khi Đăng nhìn vào bầu vú của bé Quỳnh, cái khe âm hộ của nàng đang chảy nước cùng những đám lông lưa thưa ướt nhẹp, làm cậu chẳng chịu được nữa, thế là Đăng ngậm vào vú của nàng mà ngấu nghiến, tay sờ âm hộ của cô bé làm nàng hít hà, nhìn vào gương mặt Bảo Quỳnh thì thấy mắt cô bé nhắm nghiền lại để tận hưởng đê mê.
Banh chân nàng ra một chút Đăng bú mút vào đó, giờ này đây âm hộ của cô bé thật sự sạch sẽ, nó không có bất kỳ cái mùi gì cả, ngoại trừ mùi thơm của sữa tắm, cậu mút ngắm nhìn nó, chỉ thấy ướt không biết do vì nước tắm trên cơ thể nàng trôi xuống hay vì dâm dịch do cơn sướng của em chảy ra nữa.
Hải Đăng ngoạm vào bắp đùi của bé Quỳnh, miệng của cậu liếm húp những vùng xung quanh âm hộ của nàng, lại nhổm dậy cậu lại nhào nặn cái cặp vú xinh xinh của nàng, thì thào nói với cô nàng trong cơn phê: “Ngậm của anh nhé, giờ nó sạch lắm.”
Nàng mỉm cười nhìn cậu rồi lại nhìn xuống phía dưới nơi côn thịt cậu đang căng cứng với quy đầu đo đỏ chìa ra rỉ nước. Nàng co gối quỳ xuống cầm côn thịt hôn phu vuốt vuốt vài cái rồi cho vào miệng ngậm. Hải Đăng giữ lấy đầu của nàng, mái tóc xõa dài ướt đẫm, những sợi tóc dính trên khuôn mặt của nàng lại làm cậu thêm hấp dẫn, đẩy côn thịt sâu vào miệng của nàng, làm nước miếng bé Quỳnh trào ra, cậu giữ đầu cô bé nhấp nhấp chừng chục phút sau, từ côn thịt bắn ra đống tinh dịch làm Bảo Quỳnh ho sặc sụa. Cậu buông nàng ra và cô bé nhìn cậu có vẻ nũng nịu: “Không thèm ngậm nữa, cho vào em cắn.”
Đăng cười: “Thế không ngậm thì anh ăn thịt em nhé.”
Bé Quỳnh bĩu môi thật đáng yêu: “Ăn, ăn đi.”
Đăng cúi xuống sát môi cô nàng hôn vào đó, ngoạm vào cái cổ của nàng mà hít hà mà liếm láp như đang cố bào mòn cái cổ của Quỳnh vậy, chỉ thấy nàng nhắm mắt thở gấp, lặp lại những động tác như thế cậu lại bú mút cặp vú của nàng, tay Đăng miết miết núm vú nó căng lên, rồi cứ thế cậu lại di chuyển tay xuống bên dưới móc rồi ngoáy trong âm đạo bé Quỳnh, nàng hẩy mông quằn quại chắc có vẻ cũng sướng nhưng đau.
“Anh, anh làm nhẹ, em đau.” Cô bé thở hổn hển trong lời nói, Đăng lại nhìn vào khuôn mặt nàng trìu mến, mặt nàng đờ đẫn chắc đang rất phê, khẽ thì thầm nói với bé Quỳnh.
“Cho cái của anh đút vào lỗ âm đạo của em nhé.” Hải Đăng thì thào.
Nàng vẫn không nói gì, vẫn ngồi xổm ở đó mà có vẻ mỏi nàng cũng sắp khuỵu ngồi xuống sàn nhà tắm rồi. Rồi côn thịt cậu cũng len lỏi vào trong cái lỗ âm đạo quen thuộc của nó, Đăng đẩy côn thịt vào âm đạo bé Quỳnh chậm rãi vào trong hết cỡ để cảm nhận sự bó sát bởi lớp thịt non trong âm đạo nàng, những cái đẩy vào âm đạo cô bé như không muốn rút ra, cậu cố nhấp rồi đẩy cái mông mình hết cỡ ép sát cảm nhận cái bờ mông của nàng đang cạ vào mình mát lạnh êm ái.
“Ư… a a… ư anh ơi… hư ư ư…” Tiếng rên dâm mỹ của Bảo Quỳnh lại vang lên.
“Bóp… bóp mạnh lên… anh ư ư ư hư… hư ư ư…” Tay Hải Đăng nhào nặn cặp vú đang lớn của Bảo Quỳnh khiến nàng vừa sướng cái lỗ âm đạo vừa phải chịu đựng những cái bóp vú không kiềm chế của Đăng.
Khẽ lật nàng lại, Đăng lại chồm lên bên trên người của nàng lại đút côn thịt vào bên trong âm đạo và nắc những cái thật nhanh và mạnh và thật sâu vào tận cùng để như tận hưởng cái cảm giác yêu nàng bao lâu nay, vì nàng là hôn thê của cậu.
Làm tình xong, nàng và cậu tắm lại rồi ra bàn ăn sáng với gia đình, cả gia đình Hải Đăng tập trung ăn sáng quanh bàn ăn như thường lệ, thấy con trai cưng đang đăm chiêu suy nghĩ, Mỹ Huyền cất tiếng: “Gì mà nhíu mày ghê thế, hai đứa bây có chuyện xích mích gì à?”
Lời nói vừa dứt khiến Bảo Quỳnh ngạc nhiên nhìn mẹ của hôn phu, còn cha của hôn phu thì hử một tiếng, cô nàng vội lên tiếng: “Không có chuyện đó đâu thưa mẹ. Tình cảm chúng con vẫn tốt đẹp. Chắc anh ấy đang nghĩ chuyện khác.”
Mỹ Huyền quay nhìn Hải Đăng, bốn mắt chạm nhau, cuối cùng cậu chịu thua đành mở miệng: “Tụi con vẫn bình thường, chỉ là con có chút hồi hộp khi sắp diện kiến ông nội.”
Mẹ cậu tỏ ra thông cảm với con trai, nàng nói: “Ông ấy coi vậy chứ không đến nỗi nghiêm khắc lắm đâu con.”
Cha cậu cũng gật đầu đồng tình rồi ngó nhìn lên đồng hồ treo trên tường, anh nói: “Thôi ăn cho xong bữa rồi chuẩn bị đi đi con, thời gian cũng không còn sớm nữa. À, nhớ rước em gái của con nha. An Vy nó đi chơi với lớp sắp về rồi.”
Hải Đăng chỉ gật đầu: “Dạ, con biết rồi.”