Phần 26
Vương định lên tiếng bênh vực đôi bạn trẻ Tùng Yến nhưng lại sợ lộ chuyện. Kể ra cũng đúng, vì yêu Tùng, Tuyết cũng đã lam bao nhiêu thứ vì Tùng vậy mà Tùng lại đi yêu Yến, kể ra cũng cú cho Tuyết thật. Nhưng trả thù người ta một cách tàn nhẫn như vậy là điều không thể chấp nhận được. Nhưng Yến cũng tàn nhẫn không kém khi ra đòn hiểm với Tuyết như thế này. Nhưng nhìn con số mà Tuyết đã chiếm dụng ngân sách nhà nước rồi rút vật liệu công trình. Nếu không làm rõ trắng đen việc này thì cũng không nên. Vương bỗng thấy lòng mình mâu thuẫn. Nhưng không được, cũng giống như Yến, Vương bắt đầu cảm thấy mình tàn nhẫn với kế hoạch của mình nhưng cung đã dương lên rồi không thể không bắn được. Vương nghĩ vậy và củng cố lại quyết tâm của mình. Rồi Vương giật mình khi đôi bàn tay ấm hơi rượu của Tuyết đang mân mê con cu của Vương.
Vương bỗng nhiên cảm thấy đê mê bởi Vương đang thèm đôi bàn tay một boy nào đó vuốt ve mình. Nhưng không có thì bống nhiên có Tuyết ở đây.
Bàn tay Tuyết lướt trên con cu to vật vưỡng của Vương. Tuyết thì thầm:
– Sao chim to vậy?
– Trời sinh nó như vậy.
– He he he. Thế ông trời có dành anh cho em không?
– Chẳng biết nữa
– Anh! Quá đáng thế
Tuyết nói và đập nhẹ vào ngực của Vương. Tuyết chìm trong giấc ngủ thực sự. Vương đang phê mà, đang cần được âu yếu vuốt ve mà Tuyết lại ngủ chán thật. Lâu quá rồi Vương không được đụ trai, sự đam mê thực sự của Vương. Vương nhớ đến Tùng, nhớ đến Jonas cho đến khi đầu óc Vương mệt nhoài và chiềm vào giấc ngủ.
Tối hôm sau, Vương nói với Tuyết muốn đi nghỉ ở đâu đó một mình vì vừa hoàn thành được bản hợp đông và bản thiết kế công trình kia mệt quá. Thực ra là đi “vui vẻ” với Jonas. Vương và Jonas ôm chầm lấy nhau ngay lập tức khi cánh cửa được khoá vào. Cả hai vừa hôn vừa nhanh chóng giải thoát cho nhau khỏi những bộ quần áo nóng bức rổi cả hai đổ gục xuống chiếc giường. 2 con cu cứng ngắc đè nén lên nhau. Vương vòng tay ra phía sau Jonas nắn bóp quả mông của Jonas rồi bành chúng ra. Chao ôi cái hậu môn đã dạn dày tình trường của Jonas bành rộng ghê cơ. Jonas ngồi dậy, xóc cu của Vương mấy cái rồi cho vào hậu môn của mình rồi nhịp, chao ôi sướng quá, lâu lắm rồi Vương không được phục vụ như thế này. Vương sướng quá rên lên từng hồi cho đến khi Jonas cầm lấy tay của Vương để lên con cu khổng lồ tới 22 cm của mình và nói:
– Shake it, honey (Xóc lên đi cưng)
– Oh yeah, sorry (Uh, nhỉ em xin lỗi)
Vương xóc cu cho Vương với tất cả sự sung sướng mà Jonas truyền lại cho Vương. Và cả hai nhanh chóng bắn những “dòng sữa đặc của đàn ông” đó lên người của nhau Vương nói:
– Thank you. It feels so good (Cảm ơn, em sướng quá)
– Me too (Anh cũng vậy)
– Jonas, nowaday, I feel I like Tuyết little (Jonas, dạo này em thấy thích thích Tuyết)
– No way. (Không thể nào)
– I don’t know. But I think she’s not happy. You know, she gives everything for Tùng. But Tùng loves Yến. (Em không biết, nhưng em nghĩ cô ấy cũng đâu có sung sướng gì. Anh biết đấy, cô ấy cho Tùng mọi thứ, nhưng Tùng lại yêu Yến.)
– Don’t tell me, you love a women. You know you are gay. What happens, when she knows you’re gay and you lied to her for a long time (Đừng nói với anh là em yêu phụ nữ nhé. Em biết đấy em là gay mà. Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô ấy biết em là gay và em đã lừa dối cô ấy trong một thời gian dài)
– I don’t know, maybe, she will kill me. (Em không biết, có lẽ cô ấy sẽ giết em mất)
– Please calm down, honey. Your responsibility is help Tuyết to revenge. Huh (Bình tĩnh đi cưng. Nhiệm vụ của em là giúp Tuyết trả thù, nhé)
– Yeah I know (Uh, em biết)
– Go to bed. Honey. Tomorrow night I help Yến. (Ngủ đi, em yêu. Tối mai anh còn phải giúp Yến)
– Yeah. Good night my sweetheart.(Uh, chúc anh ngủ ngon anh yêu)
Vương nói và hôn vào môi Jonas. Tối hôm sau, Cường đi công tác tại cảng Hải Phòng để nhập hàng. Đây là một cơ hội tốt để Jonas giúp Yến. Nhưng việc đột phá password của Cường khó hơn nhiều vì Cường là mẫu đàn ông coi phụ nữ chỉ là công cụ phục vụ sex cho chứ không thực sự yêu thương phụ nữ. Kể cả Yến. Ông ta tàn nhẫn với đôi Tùng Yến như vậy là vì không chịu nổi cảm giác bị xỏ mũi, bị cắm sừng vậy thôi. Đâu có phải ghen tuông hay yêu đường gì Yến đâu. Nên ông ta không hề lấy ngày sinh của Yến cũng như bất cứ một cái gì đó dễ đoán một chút để làm password cả. Nhưng may mắn thay có lần Yến nghe Cường kể về những ngày cơ hàn của mình để đến được vị trí như ngày nay Cường đã từng làm xe ôm chạy khắp Hà Nội, có hôm mưa gió, xe ra ngoại tỉnh được một ti tiền lúc về khuy quá bị cướp tiền và đánh cho tơi tả, may mà bọn nó tha cho còn cái xe để còn kiếm cơm sau khi đã quỳ lạy khóc hết nước hết cái. Cường cũng đã từng là một sinh viên nghèo ra trường, bố mẹ đâu có quyền thế gì đâu, nên đâu có xin được việc. Cả nhà cả cửa có mỗi cái xe máy, ban ngày anh trai Cường dùng nó để mang rau ra Hà Nội bán, nuôi Cường học đại học trên này, buổi tối tranh thủ chạy xe ôm kiếm thêm vậy mà. Những lúc bị cướp tiền như vậy, Cường lại ngồi phệt xuống lòng đường đấm vào con xe mà kể khổ. Cho nên đến tận bây giờ dù đã giàu có, công thành danh toại nhưng con xe đó vẫn nằm trong nhà kho của Cường để cho con cái của Cường tập đi. Cường vẫn nhớ như in biển số xe đó. Yến nghĩ chắc là Cường sẽ dùng nó để làm password nhưng vấn đề ở đây là Yến chỉ nhớ mang máng cái số xe đó thôi. Vậy là vẫn phải tiếp tục mò mẫm, nhưng chí ít bây giờ mò cũng có cơ sở.
Gần 15 phút đánh vật với cái biển số xe đó cả 2 đều rú lên sung sướng khi đã đột nhập được dữ liệu của Cường. Những dữ liệu đó được nhanh chóng cóp ra USP của Jonas. Kể ra thì để có được thành công như ngày nay Cường cũng trải qua nhiều đắng cay thật vậy mà Cường đâu có sa ngã vào con đường này như Yến và Tùng. Lẽ ra nếu Yến và Tùng nói thật với Cường về hoàn cảnh trớ trêu của cả hai thì chưa chắc Cường đã xuống tay tàn nhẫn như vậy. Cũng chẳng hiểu Cường nghĩ gì khi lại tàn nhẫn với những người cũng đang trải qua những gì mà Cường đã từng trải qua. Cường đúng là một người đàn ông bí hiểm. Có lẽ vì bí hiểm và tàn nhẫn mà Cường không thể tìm được cho mình một cô bạn gái hay một cô vợ cho ra trò. Đó là cái giá quá đắt mà Cường đã phải trả. Có cần phải trả thù không nhỉ? Yến phân vân nhưng rồi hạ quyết tâm, không phải đem những tội ác của Cường ra ánh sáng. Cả hai nhanh chóng rút khỏi công ty không thì bị lộ mất.
Tối hôm sau, Yến, Vương, Jonas và Liên mở một bữa lẩu tại căn hộ của Jonas. Bọn họ lên kế hoạch ngày mai, sẽ nộp toàn bộ chứng cứ mà bọn hộ thu thập được trong suốt nửa năm qua cho công an kinh tế và các cơ quan có liên quan. Họ ăn uống, nhảy múa, hát hò vui vẻ vì những nỗ lực của họ trong suốt nửa năm qua đã được sắp đến ngày thành công. Cả bốn người ăn uống, hát hò, nhảy nhót cho đến khi mệt nhoài rồi ngủ ngay trên nền đất đã được trải thảm. Thật kỳ lạ 2 nam, 2 nữ nằm chung trong một căn phòng mà không hề có bất cứ một hành động tình dục nào xảy ra bởi thật đơn giản họ đều no nên tình dục trong nửa năm qua.
Ngày hôm sau khi Yến đang định đi nộp các chứng cứ cho các công an kinh tế qua đường bưu điện thì một chuyện không biết có nên gọi là lớn không đã xảy ra trong gia đình bé nhỏ – cái gia đình bé nhỏ mà Yến đã bỏ bê gần nửa năm nay. Khi Yến về đến nhà có một đôi vợ chồng (hình như là như vậy) ngồi trong nhà của Yến, Tùng đang tiếp chuyện với người họ. Người đàn ông đó trông quen quen. Hình như là……
– Khách của em đấy, Yến
Tùng vừa dứt lời người đàn ông đó quay lại. Đó là Ban Sơn, gã đàn ông khốn nạn đã cưỡng bức Yến trong trại giam. Gã đàn ông đốn mạt đó đến đây làm gì. Còn dẫn vợ của ông ta nữa. Ông ta định làm gì vậy? Yến chưa biết phải nói sao thì người đàn ông đó ngay lập tức quỳ dưới chân Yến khóc lóc……
– Tôi xin lỗi cô, Yến. Xin lỗi cô vì những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho cô trong trại giam. Cô cho tôi xin lại con của tôi.
Yến còn chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp định thần, Yến bây giờ chì lo thằng Tuấn đi học về nhìn thấy cảnh này mà thôi. Đến lượt người phụ nữ kia lên tiếng nói như khóc:
– Chị xin em, chị xin đền bù thiệt hại danh dự cho em ở bất cứ giá nào, chị xin đáp ứng mọi yêu cầu của em. Chỉ xin em trả giọt máu của chồng chị lại cho gia đình anh chị. Chị mắc bệnh phụ sản không sinh con được nữa. Chị xin em đấy được không?
– Tôi xin cô đấy. Trước đây tôi làm điều ác với cô nên bây giờ trời mới trừng phạt tôi như thế này. Cô muốn xử tôi, hành hạ tôi như thế nào, chỉ xin cô cho tôi xin lại con mà thôi.
Yến không nói gì, nước mắt chỉ ứa ra. Tùng đứng đó nhìn Yến và chờ sự giải quyết của Yến vì dù sao cho cùng Tùng cũng chỉ là bố dượng. Nhưng Yến lại quay qua hỏi Tùng:
– Anh ơi, tính sao bây giờ hả anh?
– Em ngồi xuống đi rồi từ từ giải quyết. Cả hai ông bà nữa.
Yến ngồi xuống, hai ông bà lau nước mắt đứng dậy và cũng ngồi xuống ghế. Tùng bắt đầy nói.
– Tội ác ngày xưa mà ông đây gây ra cho vợ tôi thì không nhắc đến nữa. Nhưng vấn đề là con trẻ sẽ nhìn nhận vấn đề này như thế nào. Nó còn quá nhỏ. Chúng tôi không biết phải nói với nó như thế nào? Chẳng nhẽ tôi lại bảo là ngày xưa bố nó cưỡng bức mẹ nó để sinh ra nó.
Nước mắt Yến ứa ra, còn hai vợ chồng nhà Ban Sơn cúi gầm mặt xuống đất. Tùng tiếp.
– Nó mới năm tuổi. Liệu chúng tôi sẽ giải thích như thế nào để cho nó hiểu thế nào là cưỡng bức. Mà nói dối con trẻ thì lại càng không nên. Khi nó đến tuổi dậy thì nó hiểu ra thì nó sẽ trách tất cả chúng ta đã nói dối nó để cho nó nhận một người cha tội lỗi. Một người cha đã cưỡng bức mẹ nó để sinh ra nó.
Tùng tiếp trong khi không khí trong nhà đang rất nặng nề:
– Nhất là hai ông bà lại không hề nhớ tới sự tồn tại của nó cho đến khi hai ông bà không còn khả năng sinh con nữa. Ông bà nghĩ sao? Có nên để cho nó biết chuyện này không? Vì chỉ có cho nó biết chuyện rồi tự nó quyết định sẽ ở với tôi hay là ở với ông bà mà thôi. Chúng tôi không quyết định được. Ông bà nghĩ sao?
Không khí im lặng tiếp tục diễn ra. Không một tiếng trả lời. Tùng nói tiếp:
– Hai ông bà về nhà suy nghĩ kỹ đi rồi quay lại với chúng tôi. Chúng tôi xin chờ
– Không cần nữa. Chúng tôi hiểu rồi. Đừng đầu độc tâm hồn trẻ thơ. Tôi chỉ mong đến một lúc nào đấy khi cháu nó đã đủ lớn hãy cho nó biết sự thật nó nhận chúng tôi hay không là quyền của chúng nó. Hàng tháng chúng tôi sẽ gửi tiền để anh chị nuôi cháu.
– Thời kỳ khó khăn của chúng tôi không còn nữa. Giờ đây chúng tôi có thể tự nuôi sống bản thân và nuôi cháu nó. Xin ông bà yên tâm. Àh, mà tôi có ý này. Ông bà có muốn làm bố mẹ đỡ đầu của cháu nó không?
– Ơ, kìa anh, sao lại thế? Đó là người đàn ông đã cưỡng bức em đấy.
– Đừng hẹp hòi thế em. Bà đây đã bị vô sinh là sự trừng phạt quá lớn rồi. Dù sao thì cũng sẽ đến lúc Tuấn sẽ biết sự thật mà. Cho ông bà này làm bố mẹ đỡ đầu đề dần dần có mối quan hệ tình cảm với Tuấn. Sau này khi biết chuyện nó sẽ đỡ sốc và dễ dàng tha thứ và chấp nhận bố ruột của nó hơn.
– Anh tốt quá, chúng tôi đội ơn anh. Tấm lòng anh từ bi như là đức phật vậy.
– Không có gì, tôi chỉ thương cháu như thương con để vậy mà. Ông bà ở lại đây ăn cơm với chúng tôi. Một lát nữa khi Tuấn về chúng tôi sẽ giới thiệu cháu với ông bà.
– Thật tình, chúng tôi không biết dùng từ gì để cảm ơn sự bao dung của anh.
Vợ của Ban Sơn nói:
– Để tôi ra ngoài mua ít đồ ăn. Chị thật may mắn khi có một ông chồng từ bi như thế
– Thôi để tôi đi cùng chị. Vì tôi quen ở đây rồi. Vâng, chồng tôi từ bi mà cuộc đời đâu có từ bi với anh ấy