Chương 4: Tiếp tục
Tại giờ này khắc này, Trương Vô Kỵ giông như cũng đạt tới cực hạn. Hai mắt của hắn trợn lên. Côn thịt của hắn lúc này giống pháp liên châu, bắt đầu mãnh liệt phun ra đạn pháp màu trắng sền sện. Lúc tinh dịch của Trương Vô Kỵ phun ra, Tử cung của Dương Nguyệt Âm cảm nhận được, nó cũng không cam lòng chịu yếu thế, nháy mắt đạt tới định phong cao trào. Hiện tại Dương Nguyệt Âm cảm giác cốt tủy của mình mệt mỏi rã ròi, toàn thân nàng không tìm đâu ra một tia khí lực. Nàng chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng thở hổn hển, thân thể tinh thể của nững cũng đã đat tới cao trào của sự khoái cảm.
Sau khi xuất tinh, Trương Vô Kỵ bò tới người của Dương Nguyệt Âm, ôm chặt lấy nàng. Không phải là loại người chỉ cần một lần là có thể thỏa mãn, Trương Vô kỵ thấy Dương tỷ tỷ đã thần phục dưới háng của mình. Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho đến cùng, hắn có ý định đem hậu đình cảu nàng cũng đ-t luôn. Nghĩ đến đây, Trương Vô Kỵ không nề hà gì nữa, lại đem thân mình một lần của Dương Nguyệt Âm lật úp lại. Hắn dùng chút sức phát vài cái vào cái mông mười phần nhục cảm của Dương Nguyệt Âm. Tiếp theo, hắn dùng tay tách cặp mông thịt đầy dặn ra. Hắn đem mặt để sát lỗ đít của nàng, bắt đầu liếm tiểu khả ái màu hồng nhạt cúc huyệt của Dương Nguyệt Âm.
Băng thanh ngọc khiết Dương tỷ tỷ sao có thể chịu được hành hạ như thế. Vừa thẹn lại quẫn, nàng cầu xin :
“Hảo đệ đệ… Đừng… Đừng nhúc nhích nơi đó… Chỗ bẩn…”
Trương Vô Kỵ nghe được Dương Nguyệt Âm nũng nịu, cười hì hì nói:
“Dương tỷ tỷ nhưng là tiên nữ giáng trần. Toàn thân tỷ tỷ chỗ nào cũng đều mang tiên khí. Phàm phu tục tử như ta sao dám ghét bỏ Dương tỷ tỷ chứ?”
Nói xong, Trương Vô Kỵ dùng sức xoa cặp mông làm người ta yêu thích không buông tay của Dương tỷ tỷ. Sau đó hắn tiếp tục hướng cúc huyệt của nàng tiến công. Bị trương đại sắc lang tấn công, hai cái đùi ngọc của Dương Nguyệt Âm nhịn không được run lấy. cái mông tròn của nàng cũng không ngừng lay động. Nàng mặt đỏ, tai hồng nghĩ thầm:
“Không nghĩ tới chỗ đó bị Vô Kỵ đệ đệ làm loạn như vậy, cư nhiên cũng có thể sung sướng. Hàng đêm, Triệu Mẫn cô nương đều bị hắn sủng hạnh như vậy, nên có bao nhiêu hạnh phúc a”
Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, đầu lưỡi của Trương Vô Kỵ lại chui vào nàng khe đít, lỗ đít nhỏ của nàng. Lúc này, nàng không khỏi hừ nhẹ. Nàng gục xuống giường. Trước ngực hai vú của nàng bị đè ép. Hai khỏa tiểu anh đào trên đỉnh núi ma sát với giường cũng mang lại cho nàng từng trận khoái hoạt. lỗ đít nhỏ của nàng co rụt lại. một cỗ thanh nhiệt dâm thủy từ tiểu huyệt lý lại bắt đầu xông ra. Trong cơ thể của Dương tỷ tỷ tựa hồ chứa cả một đại dương nước đường. Chính vì vậy mà ngọt lành dâm thủy của nàng tựa hồ lấy mãi không hết, dùng mãi không kiệt. Trương Vô Kỵ nhìn thấy cảnh này, âm thầm chắt lưỡi, thầm nghĩ:
“Vốn tưởng rằng Mông Cổ mỹ nữ như Mẫn Mẫn đã đủ phóng đãng. Thật không nghĩ tới khi so sánh với Dương tỷ tỷ thì chẳng khác nào gặp sư phụ. Nếu đem dương tỷ tỷ là một cái bản đồ thế giớ thì lượng chất lỏng mà dương tỷ tỷ tạo thành cũng đủ tạo ra cả một đại dương bao la. Thế giới do thân thể mà Dương tỷ ỷ tạo nên chắc cũng toàn nước là nước a.”
Sau đó mỗi lần Trương Vô Kỵ và Dương tỷ tỷ mây mưa thất thường, trước đó hắn cũng không uống nước. hắn ở trên giường hưởng dụng quỳnh tương ngọc dịch của vị này mỹ nhân. Mỗi lần như vậy cũng Trương Vô Kỵ có đại lộc để ăn. Bất quá đây là câu chuyện về sau, tạm thời sẽ không nhắc tới.
Trương Vô Kỵ nhìn đến Dương tỷ tỷ bị chính mình làm thành tao lãng như vậy. Trong lòng hắn cảm giác thành tựu đạt cực đại. Hắn nhịn không được, dùng lực vỗ hai cái lên mông của nàng, sau đó lật ngửa nàng lại. Hắn để dương vật của mình đối diện mặt nàng, để nàng nhìn dó, sau đó hắn đem độc nhãn cự long của mình đưa thẳng vào trong miệng của Dương Nguyệt Âm.
Trong lòng Dương Nguyệt Âm đang do dự. Nàng thầm nghĩ
“Mình nếu là chủ động liếm láp cái vật này,để cho mình vừa yêu vừa hận, Vô Kỵ đệ đệ có thể hay không chê ta rất dâm đãng đâu này? Nếu không liếm láp, hắn có tức giận hay không đâu này?”
Tuy đang suy nghĩ nhưng đầu lưỡi của nàng đã không nghe theo chủ nữa rồi, nó hành động theo bản nang, bắt đầu bò lên cự bổng của Trương Vô Kỵ. Trên mặt cự bổng đầu lưỡi của nàng liếm sạch sẽ đống hỗn hợp tinh dịch và dâm thủy đang lưu trên cự bổng. Sau đó nàng hơi mở miệng, chậm dãi nuốt dần con c-c của Trương Vô Kỵ vào cái miệng anh đào của mình.
Đây là lần đầu tiên mà Dương Nguyệt Âm bú cu cho nam nhân. Nàng không hề có chút kỹ thuật nào, ngược lại đã cắn con cu kia một vài cái làm cho Trương Vô Kỵ cảm thấy đau đớn. Để loại bỏ đau đớn này đi, Trương Vô Kỵ cúi người xuống, ghé vào bên tai nàng và thấp giọng chỉ đạo, nói cho nàng biết thế nào mới có thể làm cho cả nàng và hắn thoải mái hơn. Nói cũng kỳ quái, ở phương diện này thiên phú của Dương tỷ tỷ tựa hồ còn cao hơn so với thiên phú tập võ công của nàng. Nàng rất nhanh liền nắm giữ bí quyết. Dựa theo Trương Vô Kỵ chỉ đạo, nàng thi triển khẩu kỹ vừa học một cách mềm mai. Đầu lưỡi của nàng linh hoạt vòng quanh cự vật không ngừng, hai mảnh mềm nhẹ, đỏ mọng môi lúc mở lúc khép, phối hợp với nhau một cách hoàn mỹ không tỳ vết. Lúc liếm, lúc ngậm, lúc thổi, lúc hút, lúc táp, nàng không việc gì mà không làm, không chỗ nào không tinh. Như thế kích thích khoái cảm làm Trương Vô Kỵ hưng phấn không thôi, hắn không tự chủ phát rống ra tiếng:
“Hảo tỷ tỷ… Hảo nương tử… Ngươi giỏi quá… Về sau Vô Kỵ muốn mỗi ngày làm ngươi… Còn muốn cùng Mẫn Mẫn làm một trận với ngươi… Thẳng làm đến khi ngươi không xuống giường được… !”
Dương Nguyệt Âm nghe hắn gọi mình nương tử, trong lòng lại cao hứng, cũng không để ý tới thô tục dâm ngữ mà hắn vừa nói, miệng nàng càng thêm ra sức hầu hạ, không ngừng đem dương vật của hắn nuốt thẳng đến cổ họng chỗ sâu. Khoái cảm từ dương vật bắt đầu tỏa lên, như một đòn đánh lôi đình đánh thẳng vào đầu óc của Trương Vô Kỵ. Giờ đây phần thú trong con người hắn trỗi dậy. Hắn bắt lấy tóc Dương tỷ tỷ. Hắn bất chấp tất cả, không ngừng đem cây thịt rút ra đút vào một cách liều mạng. Dương tỷ tỷ ôn nhu cũng để mặc cho hắn tùy ý làm.
Sau đó Trương Vô Kỵ gầm nhẹ, phun trào đại lượng tinh dịch toàn bộ đánh vào chỗ sâu trong cổ họng của nàng. Không để ý đến cảm giác nồng ngấy tanh tưởi ở yết hầu, Dương Nguyệt Âm nỗ lực nuốt hết đống tinh dịch. Nàng còn cùng đầu lưỡi của mình vừa liếm vừa triền trên thanh cự long vẫn còn đang phun ra đạn pháo như để lấy lòng, làm cho Trương Vô kỵ lập tức sinh ra những khoái cảm mới.
Lúc Trương Vô Kỵ hưởng thụ võ mồm hoàn mỹ của Dương Nguyệt Âm phục vụ, trong lòng hắn cũng mừng thầm mà nghĩ :
“Nhớ ngày đó ta dạy Mẫn Mẫn dùng miệng bú mút, nàng học rất lâu mới nhập môn. Không nghĩ tới thần thánh không thể xâm phạm, như tiên nữ hạ phàm Dương tỷ tỷ khi lên giường lại còn hơn chủ động, phóng đãng hơn cả Mẫn Mẫn. Nếu là hai nàng có thể cùng ở trên một giường, vậy ta Trương Vô Kỵ chẳng phải là được hưởng thu tề phúc chi nhân, có thể diễn màn nhất long nhị phượng được rồi. Điều này mà thành hiện thực thì cuộc đời này ta sống không uổng tí nào.”
Đột nhiên Trương Vô Kỵ nhớ đến cúc huyệt chưa bị khai phá của Dương tỷ tỷ. Hắn lật úp người nàng lại. Dương tỷ tỷ hôm nay thật đáng thương. Nàng bị Trương Vô Kỵ lật qua lật lại như một quả bóng. Đã hết sức lực để phản kháng, nàng chỉ đành để Trương Vô Kỵ tùy ý bài bố thân thể mình. Trương Vô Kỵ vạch ra hai cái mông, chậm dãi đem côn thịt đã ướt đẫm ước bọt của Dương tỷ tỷ sáp nhập vào cái cúc môn hẹp hòi kia. Mới chỉ có quy đầu lọt vào cúc môm đã làm cho tâm thần Dương Nguyệt Âm căng thẳng, toàn thân nàng căng cứng. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng ngậm chật chặt, có nén không phát ra âm thanh đau đớn bị bị quá trinh cúc hoa. Thấy vậy Trương Vô Kỵ vội vàng an ủi nàng :
“Nương tử chớ sợ, lúc trước Mẫn Mẫn cũng là đau một trận mới bắt đầu hưởng phúc đấy. Khổ tận cam lai, Dương tỷ tỷ tạm thời ủy khuất một chút đi.”
Dương Nguyệt Âm nghe hắn nhắc tới Triệu Mẫn, thầm nghĩ trong lòng:
“Triệu Mẫn cô nương và Vô Kỵ đệ đệ đã cùng chung hoạn nạn, trải qua bao nhiêu mưa gió. Tình ý của họ đã sâu xa hơn so với ta. Nếu một chút đau đớn này ta đều không thể chịu đựng được, làm sao có thể đến được lòng của Vô Kỵ đệ đệ chứ? “
Dương Nguyệt Âm liền cắn răng nói:
“Đệ đệ… Tướng công… Ta không sao, thỉnh tướng công hảo hảo hưởng thụ ta thân thể, không cần để ý ta cảm thụ.”
Thấy Dương tỷ tỷ đối với mình xưng hô biến hóa, Trương Vô Kỵ hài lòng hưởng thụ. Lại nói cúc môn của Dương tỷ tỷ nhỏ nhắn, chặt kít, còn dương vật của hắn lại lớn quá. Vừa rồi hắn cố đâm vào nhưng chỏ được mỗi dầu khấc qua thôi, bây giờ đã kẹt lại, không thể tiến tiếp được nữa. Không đành lòng làm Dương Nguyệt Âm chịu đau nữa, hắn đành tạm dừng không đâm sâu vào nữ. Hai tay của hắn bắt đầu vuốt ve đôi phong nhũ của nàng, để giảm đi cảm giác khẩn trương trong lòng nàng. Cảm thấy cúc huyệt của Dương Nguyệt Âm bắt đầu thả lỏng, hắn lại tiến dương vật vào trong một chút.
Cứ làm như vậy, sau vài lần, bảo bói của Trương Vô kỵ đã tiên vào được phân nửa bên trong nụ hoa. Hắn không khách khí nữa, bắt đầu chuyển động không ngừng, để cúc hoa của Dương Nguyệt Âm ngênh hợp theo tiết tấu hắn tạo ra. Cảm giác do cúc hoa tạo ra không kém gì so với lỗ l-n của Dương tỷ tỷ, thậm chí nó còn có phần hơn vì nó gây ra cẩm giác bó chặt vào dương vật của Trương Vô Kỵ.
Dục tính bị khơi ra, Dương Nguyệt Âm lúc này giống y như một con chó cái bị chinh phục quỳ ghé vào người của Trương Vô Kỵ. Nàng cuồng loạn kêu lên. Cảm giác cuồng nhiệt không ngừng đánh thẳng vào thân thể mềm mại của nàng, khắc vào linh hồn nàng tại chỗ sâu nhất ba chữ Trương Vô Kỵ.
Khoái cảm của Trương Vô Kỵ nháy mắt bạo phát. Dương vật của hắn phun ra không biết bao cỗ dương tinh, bắn thật nhanh, mạnh vào đoạn cuối trực tràng trong người Dương Nguyệt Âm, bắn như thể muốn làm thủng người nàng. Sau khi bắn xong Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy mệt mỏi và thích ý.
Dương Nguyệt Âm cũng đạt được thỏa mãn tới cực điểm, nàng ghé vào giường thở một cách nặng nhọc. Mặc dù Trương Vô Kỵ đã tu luyện Cửu Dương Thần Công dị thường thâm hậu, nhưng hiện tại hắn cũng vô lực tái chiến. Trương Vô Kỵ quyết định ôm Dương Nguyệt Âm đi ngủ . Thấy nàng không chút nào buồn ngủ, giống như có tâm sự. Hắn thân thiết hỏi :
“Hảo nương tử, có tâm sự gì sao?”
Dương Nguyệt Âm lăng lăng nhìn hắn, thần sắc chán nản nói:
“Vô Kỵ ngươi đã có thê thất, ta lại như cũ cùng ngươi… Nếu Triệu cô nương biết…”
Trương Vô Kỵ nghe xong vội an ủi :
“Dương tỷ tỷ ngươi yên tâm, Mẫn Mẫn thông tình đạt lý, nàng nhất định sẽ đối xử tử tế Dương tỷ tỷ đấy.”
Dương Nguyệt Âm ôm lấy thân hình của Trương Vô Kỵ. Nang dùng ngón tay vẽ mông lung trên ngực hắn, si ngốc nói :
“Nguyệt Âm không cần cái gì danh phận, chỉ cầu có thể ở lại đệ đệ bên người, Nguyệt Âm sự tình gì đều nguyện ý vì đệ đệ làm.”
Trương Vô Kỵ nhiệt huyết dâng lên, nghiêm mặt nói:
“Trương Vô Kỵ ta thật tam sinh hữu hạnh, không ngờ được lọt vào mắt xanh của Dương tỷ tỷ. Ta hứa nhất định sẽ phụ trách với ngươi tới cùng, tuyệt không làm ngươi thụ bắt kì chút nào ủy khuất. Nếu ta không làm được liền…”
Dương Nguyệt Âm liền vội vàng che miệng của hắn, hướng hắn tự nhiên cười, ôn nhu nói:
“Không cho nói không cát lợi. Vô Kỵ, ngươi bây giờ còn gọi ta là tỷ tỷ sao?”
Trương Vô Kỵ sửng sốt, lập tức vui vẻ ra mặt:
“Vâng, của ta hảo nương tử.”
Lập tức hằn liền hôn lên Dương Nguyệt Âm đôi môi, thật lâu không muốn buông ra…
Ngày hôm sau, Trương Vô Kỵ liền dẫn Dương Nguyệt Âm rời đi cổ mộ. Về đến nhà, hắn do dự một chút, liền đem sự tình ngọn nguồn nói cho Triệu Mẫn nghe. Ngoài phòng Dương Nguyệt Âm khẩn trương không thôi, sợ Triệu Mẫn không cho Trương Vô Kỵ tiếp nhận chính mình. Không ngờ Triệu Mẫn đối xử với Dương Nguyệt Âm không có một tia hờn giận, ngược lại nàng nhiệt tình tiếp đãi. Nguyên lai, mấy năm nay, do Trương Vô Kỵ bị viêm độc quấn thân nên đã nhiều lần đ-t Triệu Mẫn chết đi sống lại. Nàng đã sớm hy vọng có thể có một vị tỷ muội có thể cùng mình chia sẻ, chỉ là người này không thể là Chu Chỉ Nhược.
Tại ngày đó Sát Sư Đại hội, Dương tỷ tỷ đã dùng tiếng nhạc của mình khuất nhục Chu Chỉ Nhược. Không những vậy nàng còn cứu được cả Trương Vô Kỵ và Nghĩa phụ của chàng là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Cuối cùng nàng còn giúp Triệu Mẫn rửa sạch tiếng oan khi công bố chân tướng sự việc xảy ra hoang đảo . Triệu Mxn cảm kích nàng rất nhiều. Nàng tự nhiện nguyện ý cùng Dương tỷ tỷ chia sẻ Trương Vô Kỵ.
Thấy không có điều gi xảy ra Trương Vô Kỵ và Dương Nguyệt Âm đều thở dài nhẹ nhõm. Chợt nhớ tới Thái Sư phó Trương Tam Phong, người còn đang mong ngóng an nguy của mình, Trương Vô Kỵ liền dẫn theo hai vị thê tử lên núi Võ Đang bái phỏng.
Trương Tam Phong gặp đồ tôn của mình không chỉ có bệnh nặng được trị, còn cưới được Thần Điêu đại hiệp hậu nhân làm vợ, cũng cảm thấy Trương Vô Kỵ đạt được song hỷ lâm môn mà cao hứng thay. Sau đó Trương Tam Phong lại hướng Dương Nguyệt Âm hỏi tới một ít Dương gia tình huống, Dương Nguyệt Âm nhất nhất đối đáp. Nhớ ngày đó tại Hoa Sơn tuyệt đỉnh Thần Điêu đại hiệp truyền thụ cho mình ba chiêu chi ân, Trương Tam Phong không khỏi cảm thán ngàn vạn, ông dặn Trương Vô Kỵ phải đối xử tử tế với Dương Quá hậu nhân.
Trương Vô Kỵ đáp ứng. Sau đó hắn lại đi thăm mấy vị sư bá và sư thúc. Lưu tại núi Võ Đang ba ngày, Trương Vô Kỵ liền từ biệt Thái sư phó. Hắn dẫn hai vị mỹ nữ cùng nhau về nhà.
Lo sợ Dương Nguyệt Âm đã sống lâu trong cổ mộ, không thích cuộc sống bên ngoài, Trương Vô Kỵ liền dời nhà đến cổ mộ. Về phần Dương Nguyệt Âm và Triệu Mẫn, hai nàng không phân thê thiếp, lấy ngang hàng mà ở chung với nhau, quan hệ tương đương hòa hợp. Từ nay về sau Trương Vô Kỵ ba người tại trong cổ mộ phù dung trướng ấm, sanh con dưỡng cái, tận hưởng khuê phòng chi nhạc, vượt qua tiêu dao cả đời.