CHƯƠNG 32: Lên núi
Nhanh chóng ổn định tâm thần, hắn biết Lộc Trượng Khách lúc này công lực trên mình, lúc trước lấy quyền chưởng lực đánh bừa đã mất phần thắng, vì vậy lúc này Trương Vô Kỵ liền vận khởi Thái Cực thần công bên trong “Vân thủ” nhất thức, tay trái cao, tay phải thấp, trên không trung vẽ ra một đạo vòng tròn, hướng Lộc Trượng Khách đánh tới. Này Thái Cực Công phu bản thiện lấy yếu thắng mạnh, Trương Vô Kỵ lại ở trong đó hỗn tạp Càn Khôn Đại Na Di tầng thứ bảy tâm pháp, hai đại thần công hợp nhất, đối phó Lộc Trượng Khách bực này công lực tuy mạnh, cũng không thiện tá lực đả lực cao thủ, chính là thích hợp nhất.
“Trương Vô Kỵ, ngươi cút ra chỗ khác!”
Lúc này mặc dù bị thương tại mệnh căn, nhưng Lộc Trượng Khách đã phong bế được đọc được. Lão giờ chỉ muốn tìm nơi tránh tạm nhanh nhất có thể để bảo tồn mệnh căn của mình.
Lộc Trượng Khách gặp Trương Vô Kỵ sử xuất Thái Cực quyền, lão trong miệng quát lớn, hai tay đối với Trương Vô Kỵ liên tục hư phách mọi nơi. Trương Vô Kỵ chợt cảm thấy một cỗ sắc bén kính gió đập vào mặt, thầm kêu không tốt, vội vàng sau lùi lại mấy bước, hai tay liên vẽ mấy vòng tròn, .
Chỉ nghe rầm rầm rầm mấy tiếng, hai cổ kình lực trên không trung chạm vào nhau. Trương Vô Kỵ lúc này mặc dù công lực không bằng Lộc Trượng Khách, nhưng Lộc Trượng Khách cũng chả dám ra toàn lực. Vì vậy cả Trương Vô Kỵ lẫn Lộc Trượng Khách lưỡng bại câu thương. Cả hai chỉ cảm thấy bên tai ông ông tác hưởng, nhãn mạo kim tinh, “Oa” một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi, lùi lại mấy bước.
Mặc dù vậy, Lộc Trượng Khách vẫn cười như điên nói:
“Trương Vô Kỵ , ngày đó ngươi tự cao công lực cao cường, đem sư huynh đệ ta võ công phế bỏ, có từng nghĩ đến hôm nay kết cục? Ha ha ha ha ha ha ha… Tái ông mất ngựa làm sao biết phi phúc, nếu không phải ngày đó ngươi phế bỏ ta võ công, ta lại có thể nào học được này thân bản lãnh thông thiên triệt địa báo thù rửa hận? Ha ha ha ha ha…”
“Hừ các ngươi làm việc ác đa đoan, nên bị phế võ công. Nhưng ta thật không ngờ lại có để ngươi còn sống.”
Lộc Trượng Khách thấy Trương Vô Kỵ căm tức nhìn mình, lão biết việc nào ưu tiên hơn. Chính vì vậy mà lão khích tướng.
“Khà khà ngươi thật ngu ngốc, giờ ngươi muốn đấu với ta hay cứu nữ nhân của ngươi“
“Ngươi…”
Trương Vô Kỵ lúc này thật nóng lòng lo lắng cho Dương Nguyệt Âm chúng nữ. Hắn lo sơ nếu các nàng có mệnh hệ gì thì hắn cũng chẳng thiết sống trên đời mất. Hạ quyết tâm, Trương Vô Kỵ nhanh chóng phi thẳng lên núi, bỏ lại phía sau tiếng cười chế nhạo của Lộc Trượng Khách.”
“Trương Vô Kỵ, lần sau ta sẽ biến nữ nhân của ngươi thành mẫu cẩu của ta. Ha…Ha..Ha”
Lại nói đến chúng nữ. Sau khi Lộc Trượng Khách thoát đi, Dương Nguyệt Âm cảm thấy thân mình nặng nề. Nàng bị thương vốn không nhẹ, mới vừa rồi nàng còn sử dụng toàn lực ra liên hoàn cước. Chính vì vậy mà giờ phút này nàng ngã gục xuống, quỳ rạp trên mặt đất thở gấp liên tục, liền đứng lên khí lực cũng không có. Của nàng diệu mục nhanh đóng chặt lại, một hàng thanh lệ theo trong mắt của nàng chảy ra, làm như nhớ tới một ít làm người ta đau lòng sự tình.
Trương Vô Kỵ nhìn cảnh tượng tan hoang trên đỉnh núi làm hắn hoảng hốt. phía này Chu Chỉ Nhược đang nằm bất tỉnh. Chỗ kia bốn vị thị nữa đang mê man. Triệu Mẫn cũng đã ngất lịm. Thê thảm nhất là Dương Nguyệt Âm. Lúc này nàng đang thân thể trần truồng giữa thiên đia. Đau lòng cộng thêm lo lắng, Trương Vô Kỵ nhanh chóng phi về phía náng và ân cần hỏi han.
“Dương tỷ tỷ… tỷ..”
Nghe được tiếng gọi của phu quân, Dương Nguyệt Âm mở đôi mắt phượng hỏi lại :
“Vô Kỵ đệ đệ, Lộc Trượng Khách đâu..”
“Là Vô Kỵ bất tài, để hắn chạy mất rồi….”
“Hazz cũng la do chúng ta đã quá chủ quan..”
Đánh giá Dương Nguyệt Âm lúc này. Trương Vô Kỵ thấy trên mặt nàng dính chút chất nhờn màu trắng. nhìn lại đôi ngọc phong đăng cương cứng cùng với hạ thể rỉ nước Trương Vô Kỵ cảm thấy bất lực cùng một chút cảm giác khác lạ. Bất lực vì không nhanh chóng bảo vệc được nữ nhân của mình. Còn khác lạ là..
Biết Trương Vô Kỵ lo lắng cho mình Dương Nguyệt Âm nhẹ giọng an ủi :
“Vô Kỵ đệ đệ đừng lo…. Lần sau chúng ta sẽ giết được Lộc Trượng Khách”
Ổn định lại tâm thần Trương Vô Kỵ cởi áo ngoài khoác lên người của Dương Nguyệt Âm, còn y phục của nàng thì lúc này bị Lộc Trượng Khách xé tơi tả rồi. Sau đó Trương Vô Kỵ dùng nội lực cứu tỉnh lại chúng nữ và xuống núi. Không ngờ trên đường xuống núi Trương Vô Kỵ lại phát hiện ra Ân Lê Đinh gặp độc thủ, đau lòng Trương Vô Kỵ đưa xác của Ân Lê Đình về Cái Bang Tổng đà.
Tim xấu nối tiếp tin xấu, Dương Bất Hối sau khi nghe tin phu quân của mình đã chết dưới độc thủ của Lộc Trượng Khách, nàng khóc ngất đi. Lo lắng cho sức khỏe của nàng cùng với đứa con trong bụng, Trương Vô Kỵ đưa ra ý kiến để nàng về Cổ Mộ an thai, ổn định tinh thần cùng chúng nữ. Còn hắn sẽ mang thi thể của Ân Lê Đình về Võ Đang mai táng.
Một tháng sau tại Cổ Mộ
Sau khi an táng Ân Lục thúc xong xuôi, nội thương của Trương Vô Kỵ bộc phát. Vừa về đến cổ hộ hắn đã rơi vào hôn mê, đến nay đã được ba ngày.
Hôn mê Trương Vô Kỵ như nhập vào một mảnh băng hỏa đan vào trong bóng tối, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Hắn nhất thời giống nhau đặt trong lò lửa sao, hãn ra như mưa, miệng khô môi tiêu, khô nóng không thôi, nhất thời vừa tựa như rơi vào hầm băng, lạnh run, quanh thân máu đều giống như ngưng kết thành băng. Như thế nóng mà phục hàn, hàn mà phục nóng, quả thật trên đời thống khổ nhất hình phạt, làm hắn sống không bằng chết, lại vĩnh viễn không được giải thoát.
Như thế hồn hồn ngạc ngạc không biết qua bao nhiêu thời điểm, Trương Vô Kỵ bỗng nhiên cảm thấy bên tai truyền đến leng keng, leng keng từng trận thanh thúy tiếng đàn, tựa như một cỗ thanh tuyền tại quanh thân chậm rãi chảy qua, lại chậm rãi rót vào tứ chi bách hài ở bên trong, làm chịu đủ băng hỏa lượng nặng tra tấn Trương Vô Kỵ cảm nhận được từng trận sảng khoái, chỉ cảm thấy quanh thân thống khổ lập tức giảm thiếu rất nhiều. Hắn hiện tại cả người không nửa điểm khí lực, chỉ phán vĩnh viễn vĩnh viễn nghe tiếng đàn này không ngừng.
Theo này bên tai không dứt tiếng đàn, Trương Vô Kỵ ý thức cũng có chút khôi phục, nghe được kẹp ở tại tiếng đàn trong đó, phảng phất từ xa xôi hắn phương sở truyền tới nhẹ nhàng la lên, thanh âm kia hiển nhiên đều không phải là cùng một người phát ra, nhưng đều là bình thường dễ nghe êm tai, cũng đều tràn đầy vội vàng lo âu. Những thanh âm này là của ai đâu này?
Là Mẫn Mẫn sao? Nhất định là, mình và nàng trải qua nhiều như vậy mưa gió mới tiến tới với nhau, tại chính mình nguy nan nhất thời điểm, nàng cũng sẽ không rời đi mình;
Là Chỉ Nhược sao? Tựa hồ cũng vậy, mình và nàng mặc dù có đủ loại ân oán, nhưng cuối cùng vẫn như cũ tiêu tan hiềm khích lúc trước, cho nhau ái mộ, nàng cũng là bình thường thích chính mình;
Là Tiểu Chiêu sao? Không phải nàng a… Nàng đã đi Ba Tư đương thánh nữ đi… Không, không đúng, nàng cuối cùng vẫn là cùng mẫu thân trở về cùng mình gặp nhau, về sau cũng sẽ không cùng mình tách ra.
Còn có ai đâu này? Rõ ràng rất quen thuộc, nhất thời cũng không nhớ ra được rồi… Đúng rồi, là kia xóa sạch làm cho lòng người tinh lay động áo vàng tiên ảnh, tuy rằng chỉ cùng mình có vài lần gặp mặt, lại trong lòng mình trước mắt lạc ấn không thể ma diệt, cuối cùng cũng gả cho mình làm vợ.
Đã biết là ở đâu, tại sao phải ở trong này? Đúng rồi, phía trước là cùng các nàng cùng đi nghênh chiến Lộc Trượng Khách kia dâm tặc, sau đó…
Lộc Trượng Khách ? Đúng! Lộc Trượng Khách ! Giờ Lộc Trượng Khách đang định mưu đồ gì, hắn bây giờ đang ở đâu? Mẫn Mẫn đâu này? Chỉ Nhược đâu này? Dương tỷ tỷ đâu này? Các nàng nếu lại rơi vào Lộc Trượng Khách trong tay…
Trong nháy mắt này, nguyên bản huyền phù tại trong hư không không biết tung tích ngũ giác hòa ý thức, giống hải triều giống nhau nghịch lưu mà lên, chảy ngược nhập Trương Vô Kỵ trong não. Hắn dùng tẫn khí lực toàn thân, hung hăng đem tầng kia nặng nề mí mắt mở, đã lâu quang minh, làm cho trong bóng đêm ngủ say lâu lắm Trương Vô Kỵ đuổi tới một trận mê muội.
“Công tử tỉnh! !”
Ngồi ở trước giường, nguyên bản vẻ mặt ảm nhiên Tiểu Chiêu, thấy âu yếm công tử rốt cục tỉnh lại, hưng phấn mà hô quát lên. Nghe được của nàng tiếng la, Dương Nguyệt Âm, Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu, Đại Khỉ Ti, cùng với tiểu Thúy đám thị nữ đều đều đuổi tới Trương Vô Kỵ trước giường, trên mặt đều là một mảnh vẻ vui mừng. Nhìn này đó chính mình sở yêu, cũng đều yêu mình nữ tử cùng bình an vô sự, Trương Vô Kỵ cảm thấy đại thị trấn an, thật dài thở một hơi.
“Ta không có việc gì. Có tin tức gì liên quan đến Lộc Trượng Khách chưa?”
Trương Vô Kỵ khó khăn nói, lúc này hắn miệng đắng lưỡi khô, đôi môi, đầu lưỡi cùng quai hàm cơ hồ dính lại với nhau, thật vất vả mới hộc ra mấy cái này mơ hồ không rõ tự.
“Kia Lộc lão nhi trúng Dương tỷ tỷ ám toán, sau đánh với phu quân phải chật vật đào tẩu, giờ đây vẫn biệt vô âm tín. Sau Khi cùng phu quân ngươi từ biệt tại Cái Bang ta và Dương tỷ tỷ cùng nhau bang Chỉ Nhược muội tử, Ân a di cùng với tiểu Thúy các nàng cùng nhau quay trở về Cổ Mộ. Chính là Vô Kỵ ca ca ngươi sau khi trở về đột nhiên hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ đã ba ngày hơn, làm hại chúng ta đều lo lắng chết rồi.”
Triệu Mẫn tiếp lời tra cười nói, tự Hoa Sơn chi chiến về sau, đây là nàng lần đầu tiên lộ ra tươi cười.
“Đã hơn 3 ngày…”
Biết được chính mình hôn mê đã hơn ba ngày, Trương Vô Kỵ cũng không cấm có chút kinh hãi.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới vừa mới tại hôn mê nghe được từng trận tiếng đàn, hỏi vội:
“Ta vừa mới tại hôn mê tựa hồ nghe đã đến một chút tiếng đàn, đây là…”
“Đây là tiểu thư sở tấu á. Đây là khúc tên là Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, chính là mấy trăm năm tiền một vị đại đức cao tăng sáng chế, có thể…nhất bị xua tan tâm ma, tiêu tai mổ ách. Tiểu thư tài đánh đàn lại là số một ca tụng, mặc dù chủ nhân ngươi ở đây trong mê ngủ, cũng có thể giúp ngươi điều tiết tâm thần…”
Tiểu Thúy và Dương Nguyệt Âm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu, nhìn thấy như vậy một cái có thể để cho Dương tỷ tỷ làm náo động địa phương, liền chạy nhanh lanh mồm lanh miệng khen khởi nàng đến. Nói chỉ là vài câu sau lại đột nhiên nhớ tới, Trương Vô Kỵ mấy vị khác thê thiếp đều ở bên cạnh nhìn đâu rồi, đã biết sao ra sức khen nữ chủ nhân, có phải hay không là đem nàng đặt lò lửa phía trên, dẫn tới người nàng ghen ghét đâu này? Vừa nghĩ tới này tiết, nàng lại không dám nói đi xuống rồi.
Cũng may Triệu Mẫn chư nữ cùng nhân Trương Vô Kỵ chuyển nguy thành an mà vui sướng không thôi, lại cùng kính phục Dương Nguyệt Âm tài văn chương hòa đối Vô Kỵ thâm tình, bởi vậy cũng đều không quá mức khác thường loại tình cảm. Duy chỉ có Chu Chỉ Nhược khẽ cau mày, giống như là có chút bất khoái.
Dương Nguyệt Âm cười nói:
“Tiểu Thúy ngươi cô nàng này, chớ có như vậy lung tung ủng hộ. Vô Kỵ đệ đệ, kia Lộc Trượng Khách âm hiểm ngoan độc, Khi giao đấu với đệ đệ ngươi luôn sử dụng cực âm chưởng lực. Âm khí trong chưởng lực xung đột với dương khí trong người ngươi, làm cho ngươi thương thế bộc phát. Do ngươi chỉ kìm nén mà không hóa giải nên sẽ gây ra cho đệ đệ ngươi đau đớn khó nhịn, một khi ngươi vận khởi chân khí, lập tức có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Vừa mới tỷ tỷ ta sở tấu Thanh Tâm Phổ Thiện Chú mặc dù có thể giúp đệ đệ ngươi bình phục tâm thần, hóa giải hai luồng chân khí xung đột, nhưng nếu muốn hoàn toàn hóa đi, cần biện pháp mạnh hơn mới được.”
“Vô Kỵ đệ đệ, ngươi tạm thời đi trước tĩnh dưỡng; về phần như thế nào hóa giải ngươi chân khí trong cơ thể, thậm chí như thế nào đả bại Lộc Trượng Khách , chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn. Tiểu Thúy, Tiểu Hồng, các ngươi ở tại chỗ này hầu hạ Vô Kỵ đệ đệ; còn lại các tỷ muội khác liền rời đi nơi này, để cho Vô Kỵ đệ đệ hảo hảo tu dưỡng.”
Nói xong, Dương Nguyệt Âm liền dẫn vài vị thị nữ chân thành mà ra. Triệu Mẫn chư nữ tuy rằng bỏ không được rời, nhưng nghĩ tới Trương Vô Kỵ hiện tại ẩn bênh trong người, các nàng cũng chỉ dặn dò an ủi một phen sau ly khai. Chu Chỉ Nhược nhìn nằm ở trên giường Trương Vô Kỵ , khóe miệng giật giật, làm như có lời gì muốn cùng Trương Vô Kỵ nói, nhưng cuối cùng vẫn là theo cái khác nữ tử cùng đi ra khỏi phòng.
Trương Vô Kỵ uống xong hai chén thị nữ sở dâng vú tương, lẳng lặng nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy trên người trong người hai cổ chí hàn và chí viêm mặc dù đã không còn nữa lúc đầu như vậy kịch liệt, nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ phi phàm, làm cho hắn khó chịu không thôi, đau đớn không chịu nổi, chỉ phải tiếp tục nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, cảm thấy một mảnh mờ mịt…
Y theo Mẫn muội ý tứ, Lộc Trượng Khách sau khi bị Dương tỷ tỷ đánh lén đánh cùng với việc giao đấu với hắn, trên người Lộc Trượng Khách chắc chắn trọng thương. Nhưng lấy võ công của Lộc Trượng Khách hiện giừo, chỉ cần dưỡng hảo thương, là có thể tung hoành thiên hạ. Nếu thật như vậy liền chỉ sợ cả thái sư phụ đều chưa hẳn có thể chế trụ được hắn. Trương Vô Kỵ coi như võ công phục hồi như cũ, nhưng phải làm thế nào để có thể ngăn cản được lão đây?
Còn có, Chỉ Nhược tính tình tựa hồ thay đổi. Nàng giờ đây không còn nói chuyện yêu đương với hắn nữa. Trong mắt của nàng Trương Vô Kỵ lộ ra có chút xa lạ. Chính Trương Vô Kỵ phong lưu thành tính, giờ cưới nhiều thê tử như vậy, chỉ sợ Trương Vô Kỵ đã đối với hắn bất mãn. Giờ hắn chỉ còn biết suy nghĩ sau khi đánh bại Lộc Trượng Khách thì hắn sẽ giúp nàng tìm một phu quân thật tốt để gả đi.