Phần 8
Lập tức, Quách Tĩnh bắt đầu truyền thụ khẩu quyết nội công nhập môn cho Trương Siêu Quần, môn nội công này năm xưa là do Mã Ngọc của Toàn Chân giáo truyền thụ cho Quách Tĩnh, lúc này có Hoàng Dung ở bên cạnh thỉnh thoảng chỉ điểm, truyền thụ bí quyết, Quách Phù, Đại Vũ, Tiểu Vũ ba người tiến bộ không ít, Quách Tĩnh kỳ thật đã sớm dạy, nhưng giờ lại phải từ đầu, để “Dương Quá” có thể đuổi kịp tiến độ.
Trương Siêu Quần tu vi hỏa hầu mặc dù kém hơn Quách Tĩnh, nhưng hắn thân có Cửu Dương thần công cùng với Càn Khôn Đại Na di, hai môn tuyệt đỉnh thần công, đủ để bù lại sự chênh lệch, nội lực của hắn chỉ cần không thi triển ra, cho dù là như Quách Tĩnh bực này cao thủ cũng thể nhận biết…
Sau khi cơm trưa xong, chỉ nghỉ ngơi chút ít, Quách Tĩnh lại thúc giục bọn họ luyện công, Trương Siêu Quần buồn phiền cực kỳ, cũng may là buổi chiều thì dạy Nam Sơn quyền pháp, không có nhàm chán như buổi sáng, có thể nhìn xem dáng người Quách Phù tiểu mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, cảnh đẹp ý vui, tuyệt vời chính là bây giờ hắn có thể công khai nhìn xem, không cần phải né tránh, nhưng không được hoàn mỹ chính là bộ ngực của Quách Phù còn bé, kém xa bầu vú của mẫu thân Hoàng Dung nàng, Trương Siêu Quần không tránh khỏi hoài niệm thời gian ở cùng với Hoàng Dung xoa bóp thật tuyệt vời, thậm chí hắn đã đặt quyết tâm, nếu lại có cơ hội như vậy, nhất định là phải đưa vào cái âm hộ của Hoàng Dung mà sờ…
– Quá nhi, ngươi tới đây luyện chiêu Lực Phách Nam Sơn này.
– Hả… dạ…
Trương Siêu Quần đang hồi tưởng lại màu trắng cái tiểu khố bằng tơ lụa rất mỏng bao quanh khe rãnh u cốc của Hoàng Dung, lúc dưới đáy cái tiểu khố đang đọng lại một khối nhỏ dịch nhờn lúc hắn xoa bóp cho nàng lần cuối cùng, thình lình Quách Tĩnh nói chuyện, Trương Siêu Quần theo bản năng liền giật mình.
Cái chiêu Lực Phách Nam Sơn, Quách Tĩnh đã diễn luyện rất nhiều lần, Trương Siêu Quần thấy chán muốn chết, loại võ công nhị lưu này, hắn làm sao mà để trong mắt được? Thuận tay tay hắn liền múa bậy qua một lần.
Quách Phù cùng Đại Vũ, Tiểu Vũ ngừng lại…
– Dương đại ca, ngươi đánh sai rồi! Lúc cuối cùng chém xuống thấp quá, không đúng..
Quách Phù dịu dàng nói.
Đại Vũ, Tiểu Vũ trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nhếch môi cười.
Hắc hắc… các ngươi thì biết cái gì? Chiêu Lực Phách Nam Sơn này, là do bổn đại gia mới sửa lại thế đánh, uy lực ít nhất gia tăng gấp đôi rồi…
Quách Tĩnh đầu tiên là nhíu mày, lộ ra vẻ suy tư, nhưng rồi lập tức đôi lông mày giãn ra, trên mặt Quách Tĩnh vừa mừng vừa ngạc nhiên, xông về phía trước tiến đến, vui mừng hỏi:
– Quá nhi, ngươi nghĩ như thế nào mà thay đổi lại chiêu này vậy?
Trương Siêu Quần trong tâm kêu lên “không ổn rồi..”, thay đổi chiêu thức, không phải chọc người hoài nghi sao? Thấy Quách Tĩnh kia biểu lộ vui mừng, hắn đành giả vờ ngây ngô, gãi đầu nói:
– Điệt nhi chỉ là cảm thấy đánh như thế này, uy lực sẽ mạnh hơn chút, thuận tay liền đánh ra, Quách bá bá, như vậy có được không?
Quách Tĩnh cất tiếng cười to, nói:
– Quá nhi, ngươi quả nhiên so với Quách bá bá ta phải thông minh gấp nhiều lần a, một chiêu này, thay đổi rất rốt… rất tốt..
Dựa theo chiêu này của Trương Siêu Quần đánh lại một lần, Quách Tĩnh võ công cực cao, nội lực hùng hậu, quả nhiên uy lực vô cùng, Quách Tĩnh kinh hỉ, liên tục khích lệ hắn, rồi bảo bọn họ tự luyện tập, tự mình tắc rời khỏi, đi về phía Hoàng Dung báo tin vui.
Quách Tĩnh vừa đi, ba thiếu niên đều thở dài nhẹ nhõm, Quách Tĩnh dạy luyện rất nghiêm khắc, lúc này này Quách Tĩnh đi rồi, ai còn có thể ngoan ngoãn luyện võ? Vây quanh cùng một chỗ, Quách Phù cười nói:
– Dương đại ca, quá lợi hại a, phụ thân ta chưa từng khen ngợi ai như vậy đâu! Chiêu thức kia thật là chính ngươi nghĩ ra được sao?
Trương Siêu Quần cười hắc hắc.
– Ta chỉ đánh lung tung mà thôi..
Trong ánh mắt xinh đẹp Quách Phù, để lộ ra vẻ mặt khâm phục nói:
– Dương đại ca đánh lung tung, cũng có thể lợi hại như vậy, ta rất bội phục ngươi đấy!
Đại Vũ Tiểu Vũ hai huynh đệ ở một bên nghe được thì ganh tỵ bất bình, Vũ Tu Văn cười nhạt, nói:
– Chỉ là loạn đánh, mèo mù đụng chuột chết mà thôi.
Trương Siêu Quần mỉm cười, huynh đệ bất tài này thầm mến Quách Phù, nhìn thấy Quách Phù cùng chính mình thân cận liền ăn nhiều dấm chua, Trương Siêu Quần nguyên lai không phải là Dương Quá, cho nên cũng chẳng cần để ý đến.
– Đúng vậy, đây là công phu mèo quào, có thể nào cùng Đại Vũ Tiểu Vũ so sánh được, ta nghe nói lão tiền bối Vũ Tam Thông chính là đệ tử của Nhất Đăng đại sư, Đại Vũ Tiểu Vũ xuất thân từ gia đình có nguồn gốc võ học danh ha ha, ta đâu có tính là cái gì.
Nghe Trương Siêu Quần tự hạ thấp chính mình, trong lòng Đại Vũ Tiểu Vũ dễ chịu hơn, Vũ Đôn Nho nói:
– Dương sư đệ không cần khiêm tốn, vừa rồi ngươi tuy rằng là đánh ra lung tung, nhưng cũng không sai..
Quách Phù thì căm giận bất bình, chống nạnh quát:
– Đại Vũ Tiểu Vũ, các ngươi hai người làm gì mà luôn khi dễ Dương đại ca! Các ngươi nói thì hay lắm, vậy xuất chiêu cho ta xem thử đi?
Tiểu cô nương này đã quên, trước kia nàng cũng tận lực khi dễ Dương Quá, chẳng qua, Trương Siêu Quần hiện giờ đang phụ thể ở trên người Dương Quá nên thay đổi cách xử sự, cho nên Quách Phù đối với Dương Quá có vài phần hảo cảm, tình cảm tiểu cô nương đang nảy mầm, tuy rằng nàng còn chưa biết gì về tình cảm nam nữ, chỉ là thấy nhịn không được, cứ muốn cùng hắn trò chuyện nhiều hơn lúc trước..
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Sư muội đừng nói như vậy, Đại Vũ Tiểu Vũ ý nói là ta vốn đánh bậy đánh bạ lại thành chiêu, trên thực tế, võ công của ta so với Đại Vũ Tiểu Vũ thì kém xa.
Quách Phù nói:
– Hừ, Đại Vũ Tiểu Vũ, các người thấy chưa, đây là Dương đại ca không so đó với các ngươi, Dương đại ca theo mẫu thân học đạo Khổng Mạnh, so với các ngươi thì hơn nhiều thứ, hừ… Dương đại ca, đi… chúng ta đi bờ biển ngoạn cảnh đi..
Nói xong nàng đi đến bên người Trương Siêu Quần, kéo tay hắn, bước đi.
Trương Siêu Quần ngẩn ra, thấy đôi mắt của huynh đệ Đại Vũ Tiểu Vũ hai mắt toát ra vẻ oán độc, hắn cười thầm: hai huynh đệ này đối với Quách Phù ôm ấp tình cảm trong lòng, thật đúng là thời cổ xưa cũng yêu sớm.. !
Đi theo Quách Phù, Trương Siêu Quần cảm thấy bàn tay nàng tay nhỏ bé trắng mịn, mềm mại thoải mái, hắn ngón cái ở trên mu bàn tay nàng sờ soạng hai cái, Quách Phù bỗng nhiên ý thức được chính mình đích có hành động không ổn, nàng cuống quít buông lỏng bàn tay ra, chỉ vào bãi biển nói:
– Dương đại ca, ngươi xem nơi đó, có rất nhiều vỏ sò, chúng ta đi lượm vỏ sò đi nhé..
Ách, ta một hảo hán đã lớn tuổi, đường đường là giáo chủ Minh giáo, bỗng nhiên cùng với một tiểu cô nương… đi lượm vỏ sò? Tin này nếu truyền đi ra ngoài giang hồ, thì còn có mặt mũi ở trên giang hồ lăn lộn? Trương Siêu Quần trầm ngâm, muốn từ chối, nào ngờ Quách Phù không chờ hắn trả lời, hướng về phía bãi biển chạy đi, nàng cao hứng phấn chấn, tiếng cười thanh thúy phiêu đãng dòn tan, Trương Siêu Quần đành phải đi theo phía sau nàng…