Phần 9
Khi Vô Kỵ tỉnh dậy thì chàng thấy mình nằm giữa một gò tuyết lớn, chung quanh không nhà cửa, nhưng cũng không phải là nơi hoang sơ vắng lặng. Tuy tuyết phủ trắng xóa khắp nơi nhưng rõ ràng là nơi đây cũng là chỗ qua lại của dân trong vùng. Ðống tuyết mà chàng rớt xuống chắc là do dân chúng dọn dẹp ra trước khi bỏ đó trong mùa đông. Thật là may mắn, nếu đây là một đống củi khô thì mạng của chàng đã đi đời từ lúc nào rồi. Vô Kỵ khám xét người mình thì thấy mình bị dập mấy cái xương sườn, xương hai chân thì bị gãy vụn. Chàng liền chỉnh nắn xương chân của mình lại và biết rằng tuy mình sẽ không bị què chân hay tật nguyền, nhưng chàng phải nằm yên nơi đây một chỗ trong khoảng một tháng trời.
Nằm yên mà nhớ lại những chuyện kinh thế hãi tục vừa mới xảy ra làm Vô Kỵ toát mồ hôi lạnh. Hai lần gặp đại nạn liên tiếp, Vô Kỵ đều thoát khỏi cả. Chàng thấy lần đầu bị Trường Linh, Cửu Chân lừa đảo, thật là cay đắng. Nhưng dầu sao một phần cũng là vì chàng tự đút đầu vào rọ. Trường Linh thấy chàng biết sử dụng Giáng Long Thập Bát Chưởng sinh nghi ngờ, rồi cùng Cửu Chân lập âm mưu ám kế khiến chàng tự ý thổ lộ thân thế còn nhờ vả họ đưa mình tới Băng Hỏa Ðảo để hại nghĩa phụ Tạ Tốn nữa. Lần sau bị trung nhân hãm hại, thật là ngoài sức tưởng tượng của chàng. Khi thấy chàng có thể luyện thành Cửu Dương Thần Công, hắn ta đã sắp đặt kế hoạch cả vài năm trời để dùng chàng rồi giết hại chàng. Cả hai vụ lừa hãm này chung quy chỉ vì sự ham muốn danh vọng trên đời mà ra cả. Chàng tự nhủ là bắt đầu từ bây giờ, mình phải hết sức cẩn thận, nếu không thì tai họa không biết lúc nào mới hết.
Mấy ngày sau, đang đói bụng, bỗng có một con thỏ tới gần tìm ăn thì Vô Kỵ nhanh tay chộp lấy. Con thỏ quay đầu định cắn lấy tay chàng thì chàng chỉ vận nhẹ sức vào ngón tay là người con thỏ bị dập xương ngay. Tuy bị thương không di động được nhưng Cửu Dương chân khí trong người Vô Kỵ không bị suy tổn một chút nào, vẫn còn dồi dào luân chuyển súc tích trong mình. Thế là Vô Kỵ có đồ ăn trong mấy ngày. Sau đó, chàng còn dùng thịt thỏ để nhử những con chim sà xuống tha mồi. Vô Kỵ lại có thêm thịt chim mà sống qua ngày.
Một đêm đang nằm vận dụng Cửu Dương thần công cho thương thế mau lành thì Vô Kỵ bỗng nghe có tiếng chân ngựa từ từ vọng đến. Trong đống tuyết nhìn ra thì chàng thấy có hai người cưỡi hai con ngựa đi sát vào nhau, thủng thỉnh, lỏng buông tay khấu, đi tới. Có tiếng con gái vừa cười vừa nói nghe hơi quen thuộc:
– Hôm nào biểu ca sẽ sang nhà em?
– Ừ, để anh tìm một lý do chính đáng.
Vô Kỵ liền nhận ra ngay là hai cặp Cửu Chân và Vệ Bích lại hẹn hò nơi đây để tình tự chứ không sai. Trời tối mù mù nhưng mắt Vô Kỵ rất sắc, chàng nhìn rõ Cửu Chân mồn một. Sau mấy năm, nàng trưởng thành hơn, đẹp thêm ra, mặn mà, sắc sảo, như một đóa hoa tới thời cực thịnh. Trông thấy nàng Vô Kỵ liền liên tưởng tới những màn làm tình dữ dội mê tơi mà chàng đã từng hưởng thụ với nàng. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Cửu Dương chân khí trong người Vô Kỵ chạy rần rần khắp nơi, cơ thể rạo rực, con cặc của chàng tự dưng nở lớn ra, cương cứng. Chỉ trong khoảnh khắc, con cặc phồng lên như một khúc cổ thụ, dài ngoằng quá đầu gối. Vô Kỵ khó chịu vô cùng. Tình trạng này chưa hề bao giờ xảy ra. Chàng vội tập trung tâm thần, lim dim con mắt điều hòa chân khí. Nhưng tiếng cười khúc khích dâm dật của Cửu Chân làm chàng không cưỡng lại được, lại phải mở mắt ra mà nhìn tới khuôn mặt dễ thương, xinh đẹp của nàng.
Ði tới chỗ Vô Kỵ nằm khoảng chục bước, hai người dừng ngựa. Vệ Bích với tay ra kéo Cửu Chân lại gần rồi đặt miệng y lên miệng của Cửu Chân mà mút lưỡi nàng. Cửu Chân cũng đồng tình, ngửa cổ lên, há miệng đón nhận cái lưỡi của Vệ Bích vào trong miệng mình rồi ngậm chặt lấy lưỡi y mà bú nút say mê. Hai người mải miết hôn hít, nút lưỡi nhau, không hề biết Vô Kỵ đang nằm kế đó, khuất trong đống tuyết. Một lát sau, Vệ Bích nhấc bổng người Cửu Chân đặt nàng ngồi lên cùng con ngựa. Hai người ngồi trên lưng ngựa, đối diện nhau. Vệ Bích liền lần tay xuống tháo dây quần rồi móc con cặc cương nóng ra. Cửu Chân cũng hối hả tụt quần mình xuống, nhưng vì đang ngồi trên ngựa nên loay hoay mãi mà vẫn không kéo ra được. Vệ Bích thấy thế liền túm lấy quần nàng mà xé toạc ra. Bị xé quần ra làm hai mảnh, lồn Cửu Chân lộ ra, nàng ngồi luôn lên con cặc của Vệ Bích, kẹp chặt lấy hông chàng. Hai người siết chặt lấy thân thể nhau, nhún nhảy không ngừng trên lưng ngựa. Cửu Chân và Vệ Bích dính xát vào nhau, từ miệng mồm tới ngực bụng tới cặc lồn. Tiếng thở dồn dập, hổn hển của Cửu Chân vang lên như xoáy vào tai Vô Kỵ, khiến chàng thấy toàn thân nóng bừng, con cặc nứng quá muốn nổ tung. Chàng cố tập trung tâm thần, gạt bỏ ra khỏi trí óc những âm thanh dâm dật, những hình ảnh gợi dục đang xảy ra cách chàng chỉ khoảng vài mươi bước. Cũng may nhờ có công phu hàm dưỡng lâu năm nên chân khí trong người chàng không chạy ngược đường, nếu không thì chàng đã bị tẩu hỏa nhập ma mà chết từ đời nào rồi.
Một lúc sau, Vệ Bích lại xoay người Cửu Chân ra đằng trước mà đụ từ đằng sau tới. Cửu Chân nằm rạp xuống lưng ngựa, ôm chặt lấy cổ ngựa lim dim cặp mắt phượng mà hưởng thụ những cú thúc mạnh bạo của cặc Vệ Bích đẩy tới. Khi Vệ Bích xuất tinh bắn đầy vào lồn Cửu Chân thì tinh khí và dâm khí của hai người đã chảy ra tràn trề, rỉ xuống lưng ngựa, nhỏ từng giọt xuống đất. Ðụ nhau xong, hai người lại sờ soạng âu yếm với nhau một hồi. Sau đó, hai cặp tình nhân song song rong ruổi với nhau đi mất. Vô Kỵ thở dài nhẹ nhõm. Chàng lấy làm lạ là sau khi thấy cảnh làm tình của Cửu Chân và Vệ Bích, chàng không thấy ganh ghét hay tức giận gì cả, dầu rằng lúc trước có một thời chàng đã si mê Cửu Chân đến mê mệt. Chàng không biết là những cuộc tình đầu đời lúc nào nó cũng đến rất nhanh chóng như cơn giông, mạnh bạo như cơn bão, nhưng rồi nó cũng ra đi mau lẹ, ít khi để lại dấu vết. Nhưng chàng cũng công nhận là cảnh làm tình của hai người đã làm chàng lên cơn dâm nứng. Ðó là sự khác biệt chính yếu giữa tình yêu và tình dục. Nếu họ mà còn làm tình trước mặt chàng một chặp nữa thì không biết hậu quả sẽ ra sao. Vô Kỵ cứ tưởng là mình chưa luyện thần công đến mức thành tựu nên mới xảy ra tình trạng trên. Nhưng thật ra đây chỉ làn lần đầu tiên chàng bị kích thích tới cực độ nên chưa rành cách hóa giải mà thôi.
Vài đêm sau, đang nằm ngủ mơ màng, Vô Kỵ chợt nghe tiếng chân người rất nhẹ nhàng đi tới. Chàng mở mắt ra thì thấy từ đằng xa có một thiếu nữ đang rảo bước trên đường tuyết. Trước khi chàng có thể nhận ra mặt mũi nàng thì nàng đã đổi hướng tiến tới chân núi. Từ đằng sau, thân hình nàng trông rất nhỏ nhắn, thon gọn, tướng đi uyển chuyển, yểu điệu, rõ ràng là một giai nhân thoát tục. Thiếu nữ đi tới chân núi rồi tự nhiên quỳ xuống, cúi mặt không nói một lời. Một lát sau, không thấy nàng ta động đậy, Vô Kỵ đang ngạc nhiên thì chàng đã thấy hai bờ vai nàng rung động không ngừng chứng tỏ nàng đang nức nở khóc thầm. Giữa cảnh đêm khuya hoang vắng, tự nhiên có một cô gái tới đây than khóc một mình trông thật thê lương ảm đạm nhưng không kém vẻ liêu trai kinh dị. Vô Kỵ thấy thế bỗng sinh lòng thương cảm, chỉ muốn đi tới an ủi thiếu nữ mấy câu.
Ðang bùi ngùi nhìn thiếu nữ thổn thức dưới chân núi thì bỗng nhiên Vô Kỵ thấy cô gái lần vào hàng nút, từ từ trút bỏ áo mình ra. Một nửa thân người trắng toát như cẩm thạch lung linh huyền ảo dưới ánh trăng. Cái cổ trắng ngần, hai bờ vai xuôi mềm, lưng ong trơn mịn. Trước biến diễn đột ngột như vậy, chàng nín thở, không biết thiếu nữ sẽ còn làm trò trống gì. Cô gái sau đó đưa hai tay lên sờ nắn một bên vú của mình. Từ sau lưng, Vô Kỵ thấy hai tay cô nàng cứ vân vê một bầu vú, đầu cứ cúi xuống nhìn vào một cái gì đó trên vú mình, miệng thì cứ lẩm bẩm nói thì thầm những câu rất nhỏ. Giữa đêm vắng lặng, Vô Kỵ phải chăm chú lắm mới nghe được thoang thoảng, tiếng được tiếng không:
– Tiểu muội nhung nhớ… đại ca chết sống… dấu vết còn đây… đại ca ơi, đại ca ở đâu… không giận đâu… tiểu muội… vết thẹo suốt đời…
Rồi thiếu nữ lại khóc rưng rức. Hiển nhiên có một sự liên quan nào đó giữa người tình của nàng và dấu vết nào đó trên vú nàng. Nghe và nhìn thấy những hành động của nàng, Vô Kỵ thương cảm vô cùng. Ðêm khuya cô tịch, một cô con gái đẹp tới nơi hoang vắng, trút bỏ xiêm y để than khóc và nhớ tới tình nhân thì thật là không tưởng. Nhưng điều này chứng tỏ tình cảm của nàng đối với tình nhân quả là thâm trọng. Nghĩ tới đây, Vô Kỵ thấy rằng anh chàng nào đó thật là có phước, tu bảy đời mười kiếp mới được một người đẹp như thiếu nữ này nhớ nhung, tương tư như vậy. Bỗng nhiên chàng lại thấy thân thể rạo rực, chân khí nhốn nháo trong người. Ðây là lần thứ hai tình trạng này lại xảy ra cho chàng. Nguyên vì Vô Kỵ vẫn còn bị ám ảnh bởi hình ảnh xinh đẹp của Cửu Chân và cơn làm tình của nàng hôm nọ, bây giờ lại thấy một thiếu nữ trẻ đẹp cởi trần bóp vú, rên rỉ trước mặt mình làm chàng động lòng, lên cơn nứng. Con cu chàng từ từ cương to lên, dài ra. Bây giờ có kinh nghiệm hơn lần trước, Vô Kỵ liền tập trung tư tưởng điều hòa chân khí. Quả nhiên trong một thời gian ngắn, thân thể chàng trở lại mức bình thường. Vừa than khóc nức nở, vừa sờ mó ngực vú, một lúc sau, thiếu nữ gạt nước mắt, khoác lại áo trên người rồi lặng lẽ bỏ đi mất. Vô Kỵ chứng kiến tất cả những gì xảy ra trước mắt, một màn bi thương kịch với bao nhiêu câu hỏi, ngạc nhiên trong đầu. Thủy chung, từ đầu tới cuối, chàng vẫn chưa thấy được mặt mũi thiếu nữ nọ.
Liên tiếp bốn ngày sau, không ai lai vãng tới nơi Vô Kỵ nằm dưỡng thương. Ðến sáng hôm thứ năm, Vô Kỵ thấy một thiếu nữ cặp một cái giỏ đi tới. Thấy dáng đi, chàng nhận ra ngay đó là thiếu nữ đã tới đây mà than khóc mấy đêm trước. Nàng có một đôi mắt thật to đen, lung linh tinh xảo trên khuôn mặt thanh tú, khả ái. Ði tới gần, bỗng nhiên thiếu nữ nhìn qua thấy Vô Kỵ, quần áo lam lũ, tóc tai thườn thượt, đang nằm thù lù một đống thì nàng kêu “Uả” lên một tiếng. Cặp mắt tinh anh dương to lên, ngạc nhiên nhìn Vô Kỵ không chớp mắt. Thiếu nữ tiến đến gần Vô Kỵ rồi ấp úng hỏi:
– Ngươi… ngươi… tới đây từ lúc nào?
Vô Kỵ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:
– Tôi bị té gãy xương chân, nằm nơi đây dưỡng thương đã mấy tuần rồi.
– Như thế thì mấy hôm trước… ta…
– Cô nương, tôi rất thương cảm với tình cảnh của cô nương lắm.
Nghe Vô Kỵ nói với một giọng rất thành khẩn, con mắt thật tình, thiếu nữ liền tươi cười ngồi xuống cạnh Vô Kỵ:
– Anh tên gì, ở đâu tới đây mà bị tai nạn vậy?
– Tôi tên A – Ngưu, ở xóm kế bên. Còn cô nương tên gì?
– Em tên là Linh. Anh A – Ngưu cứ kêu em là Linh Nhi đi.
Thấy Linh Nhi vui vẻ, cởi mở như vậy, Vô Kỵ liền hỏi:
– Linh Nhi có tâm sự buồn rầu lắm thì phải?
Linh Nhi xụ mặt xuống, cặp mắt đen tròn như nhìn tới một phương trời xa xăm:
– Em thương anh ấy, muốn sống chung với anh ấy. Nhưng anh ấy không chịu, còn ra tay đánh đập em nữa. Sau đó em khổ sở vô cùng. Bây giờ anh ấy đã bỏ đi đâu mất. Em đau khổ quá…
Nói xong, nàng đưa tay để lên ngực, nước mắt đã trào ra khỏi đôi mắt nhung. Thấy Linh Nhi thổn thức như vậy, Vô Kỵ nói với nàng với một giọng tức giận:
– Em Linh Nhi, sao em lại nhớ nhung kẻ tàn ác như vậy. Người như thế không đáng cho em…
– Không, không, anh A – Ngưu à, anh ấy tuy không tốt với em, nhưng em cũng không thể quên anh ta được.
Nói xong nàng lại bóp chặt lấy ngực mình. Vô Kỵ chợt nhớ tới hành động của Linh Nhi xoa bóp, ngắm nghía vú mình mà than khóc trong hôm nọ, định hỏi nàng cho ra lẽ nhưng chàng thấy không tiện. Chàng thầm nghĩ “Ðời thật oái oăm, vạn sự không lúc nào mà có thể vừa ý hết thảy cả. Như ta đây, say mê Cửu Chân nhưng rồi nàng đâu bao giờ quan tâm đến ta, chỉ nghĩ đến Vệ Bích. Còn Linh Nhi đây thì si tưởng đến anh tình nhân mà rồi hắn cũng bỏ đi, đâu quan hoài gì đến nàng. Tình cảnh của ta và Linh Nhi quả thật thương tâm, đau đớn.” Nghĩ xong, chàng thấy mình gần gũi với Linh Nhi vô cùng. Rồi thấy Linh Nhi gắn bó với tình nhân như vậy, Vô Kỵ đành vỗ về nàng:
– Anh cũng đã bị người gian ác âm mưu hãm hại, bị mấy con chó của họ cắn đến mang theo.
Linh Nhi bỗng ngồi nhổm lên, hỏi dồn:
– Có phải là con tiện tì Cửu Chân không?
– Ủa, sao em biết được?
– Hừ, Tuyết Lãnh Song Châu, chung quanh vùng này ai mà không biết nó chuyên nuôi chó.
– Nhưng chuyện xa xưa rồi, Linh Nhi, em đừng bận tâm nữa.
Linh Nhi đổi mặt làm vui, lấy bánh bao trong giỏ cho Vô Kỵ ăn. Hai người nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp. Sau đó, Linh Nhi để lại giỏ bánh cho chàng, hẹn hôm sau sẽ đến nữa. Nhưng Vô Kỵ chờ hai ba ngày sau vẫn không thấy nàng trở lại.
Một buổi chiều, Vô Kỵ thấy có một nhóm người đi tới. Nhìn kỹ ra thì chàng giật mình kinh hãi. Dẫn đầu nhóm là Linh Nhi, sau đó là Thanh Anh, Vệ Bích, còn có Hà Thái Xung, trưởng môn phái Côn Luân, và Ðinh Mẫn Quân, một ác nữ của phái Nga Mi mà chàng đã biết từ trước. Thấy họ xăm xăm đi tới, Vô Kỵ thầm nghĩ, “Chắc là Linh Nhi biết thân thế của ta rồi nên nàng dẫn mọi người tới đây để bắt ép ta đây. Bây giờ ta thà chết chứ không để bị gia hại đâu.” Nghĩ xong, chàng ngồi im khoanh tay lại, mím môi chờ mọi người tiến tới.