Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Ỷ thiên dâm hiệp truyện (Update Phần 88)

Truyện Sex: Ỷ thiên dâm hiệp truyện (Update Phần 88)


Phần 87

Thanh Thư trở về phòng của mình ở núi Nga Mi, nằm dài người mà nhớ lại những chuyện hành dâm vừa xảy ra ở Bích Lâu lầu.
Lúc đi về Nga Mi cùng với Mẫn Quân, chàng phàn nàn với mụ ta là người con gái bí mật tự dưng bỏ đi mất trong lúc hai người đang giao hoan tới lúc gay cấn. Sau khi đã đạt cực đỉnh, rõ ràng là nàng ta lại lên cơn nứng một lần nữa, nằm úp mặt xuống mà chổng mông lên đón nhận những cú đụ thâm sâu của con cặc của chàng, chịu cho nó soi xoáy không ngừng vào hậu môn và âm môn một cách hồ hởi, chỉ thiếu những tiếng rên sung sướng. Vậy mà không hiểu sao nàng ta lại bỗng nhiên ngừng cuộc làm tình ngang xương lúc chàng đang sung sướng tới cao độ, rời dâm phòng ra đi khỏi Bích Lâu lầu, không một hành động báo trước, không một lời từ giã.

Mẫn Quân nghe những lời trách móc của Thanh Thư xong, tuy cũng không biết tại sao Chỉ Nhược lại bỏ đi nửa chừng như vậy thì mụ thầm nghĩ:

– “Chắc con đĩ sướng khoái đã rồi nên lẳng lặng bỏ đi, không thèm đếm xỉa gì đến thằng dâm tặc này nữa chứ gì. Thỏa nứng xong nó đâu còn cần mày nữa đâu. Cái vụ này tao đã thấy rồi.”

Đoán vậy nhưng mụ vẫn nheo mắt hỏi chàng:





– Thế Tống thiếu hiệp có sung sướng không khi được chung vui với nàng ấy?

Thanh Thư gật đầu nói:

– Thì có chứ sao không? Nhưng đang giữa cuộc vui thì nàng ta lại bỏ đi khiến tôi còn ấm ức.

Mẫn Quân cười hóm hỉnh, hỏi tiếp:

– Như vậy thiếu hiệp có muốn gặp nàng ta nữa chăng?

Thanh Thư nhìn lên trời, mơ màng nói:

– Nàng ta thật là hiện thân của một nữ thần nhục thể. Ai mà không muốn gần?

Rồi chàng hỏi tiếp:

– Đinh cô nương có thể cho tôi biết nàng ta là ai, ở đâu chăng?

Mẫn Quân lắc đầu:

– Không được đâu. Nàng ta muốn giữ bí mật cuộc gặp gỡ này. Thiếu hiệp không biết nàng, và nàng ta không biết mặt mũi thiếu hiệp. Như vậy có lợi cho cả hai bên.

Thanh Thư năn nỉ:

– Đinh cô nương cho tôi biết đi mà. Nếu không tôi sẽ nhớ nhung cô ta đến mỏi mòn.

Mẫn Quân nghe vậy thì chợt có ý định mè nheo Thanh Thư để bắt chàng đụ mụ hay tìm người cho mụ đụ. Đây là dịp để mụ thực hiện chuyện này. Nhưng chợt nghĩ nếu Chỉ Nhược biết ra là mụ đã dùng nàng để trả treo với Thanh Thư thì chắc nàng sẽ nổi giận và mạng mụ sẽ không còn. Thôi bây giờ tạm thời không vọng động gì hết, để sau đó rồi tính.

Thanh Thư thấy mụ ta lặng lờ thì chàng hỏi tiếp:

– Bao giờ thì tôi có thể gặp lại nàng?

Mẫn Quân nhỏn nhoẻn nói:

– Để tôi coi lại đã, nhưng tôi chắc thiếu hiệp không phải chờ lâu đâu.

Câu trả lời nửa vời của mụ ta làm chàng phấn khích, hy vọng một cuộc gặp gỡ tràn đầy dâm khoái một lần nữa, mà lần này thì chàng sẽ chơi tới bến, không để nàng bỏ đi giữa cuộc vui nữa. Viễn ảnh một trận giao hoan bí mật lần thứ nhì khiến chàng nhìn lên trời mà vẽ vời mông lung.

Sau khi hai người chia tay, Thanh Thư trở về phòng nằm một mình mà tưởng nhớ tới nàng con gái bí mật. Chàng chắc chắn nàng rất trẻ, rất đẹp, và cũng rất dâm nữa. Không hiểu sao nàng lại có hành động tìm trai, cho người khác đụ, làm như bị dồn ức, uẩn khúc trong dâm trường một cách nặng nề như vậy. Nàng đã cho bao nhiêu người đụ rồi? Tại sao nàng lại chọn chàng? Mẫn Quân nói chàng và nàng không hề biết mặt nhau, nhưng chàng không tin. Một người xinh đẹp và dâm đãng như thế chắc chắn phải có nguồn gốc, tiếng tăm gì đó trong xã hội. Một người như thế chắc chắn phải nghe tới danh tiếng của chàng, Ngọc Diện Mạnh Thường của phái Võ Đang. Hèn gì nàng tạo ra những cuộc gặp gỡ dâm tình trong bí mật, chắc là không muốn ai biết tung tích của mình. Tới đó, Thanh Thư mỉm cười: Có được một người tình trẻ đẹp, đa tình như mà thương yêu và tình tự như thế thì chắc chàng sẽ sung sướng mà ái ân với nàng ta suốt ngày.

Nghĩ tới người tình trẻ đẹp thì tự nhiên Thanh Thư lại nghĩ tới Chỉ Nhược. Đối với chàng, Chỉ Nhược là người con gái xinh đẹp nhất trên đời này. Nếu người con gái bí mật chỉ đẹp bằng phân nửa của Chỉ Nhược thôi thì chàng đã thấy mình may mắn lắm rồi, không ham gì hơn là được đụ một người đẹp đến như vậy. Tới đây, tự dưng Thanh Thư lại có một ý nghĩ táo bạo: Ước gì Chỉ Nhược chính là người con gái bí mật đó!

Sao lại không nhỉ? Lần đầu tiên gặp Chỉ Nhược, chàng đã không dằn được lòng dục mà ra tay hãm hiếp nàng. Chàng nhớ là chàng đã lột trần truồng nàng ra, sờ mó khắp thân thể nàng, rồi sau đó còn dí cu vào miệng nàng nữa. Vì đã làm tình với biết bao nhiêu con gái nên Thanh Thư không còn nhớ rõ thân thể Chỉ Nhược như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn mà chàng biết là người con gái bí mật cũng có một thân hình gợi dục, một làn da mịn màng và một bộ ngực rắn chắc như của Chỉ Nhược vậy. Ôi chao! Nếu quả thật Chỉ Nhược là người con gái bí mật đó thì chàng là người có diễm phúc nhất trên trần đời rồi.

Nhưng rồi Thanh Thư lại lắc đầu, chép miệng. Đúng chỉ là mơ mộng hão. Chỉ Nhược đối với chàng là một thiếu nữ đức hạnh, trong lành và đoan trang. Ở nàng, tuy có toát ra một cái gì xa cách, kiêu kỳ – nhất là bây giờ nàng là trưởng môn của một phái lớn như Nga Mi – nhưng nàng hoàn toàn vẫn là một người con gái thuần thục, thanh xuân, trong trắng, là một viên ngọc long lanh không tì vết. Thanh Thư mê nàng là vì những cá tính đó. Chỉ Nhược không thể là một người dâm loàn, đĩ tính, nứng tục, hoang đàng, đụ dạo cho nên không bao giờ có thể nàng là người con gái bí mật đó cho được. Đúng là chuyện hão huyền!

Nhớ tới Chỉ Nhược trong khi mơ mộng về người con gái bí mật nhưng dâm đãng đó làm Thanh Thư nổi nứng lên. Hồi nãy làm tình với người con gái, chàng tuy sung sướng vô cùng, nhưng chưa đạt tới cực đỉnh. Làm như hít hà, nhai trong miệng một cái bánh ngon nhưng rồi không được nuốt, phải nhả ra vậy. Đang hành dâm tới lúc tột đỉnh vào giữa hậu môn và âm môn của người con gái tới hồi nóng bỏng mà rồi lại ăn hỏng bỏng không thì hỏi sao mà không ấm ức? Nó làm cho người con trai dâm tặc như Thanh Thư bứt rứt, khó chịu. Và con cu của chàng vì không được thỏa mãn hoàn toàn nên vẫn còn cương cứng trong nhức nhối. Thanh Thư cầm con cu mà xọc nhẹ. Nếu có Chỉ Nhược với thân hình xinh tươi, gợi dục kế bên để vui vầy thì tuyệt hảo. Chàng vừa vuốt cu vừa nhắm mắt cố nhớ lại những hành động mà chàng đã làm trên thân hình trần truồng của Chỉ Nhược trong rừng vắng khi xưa. Ôi chao, chàng đang cần một người con gái để xả cơn dâm nứng rậm giật vào người nàng ta, nhất con cu sừng sững này đây đang cần được bóp chặt bởi một con chim phập phồng. Thanh Thư nằm trên giường vừa sục cu vừa tưởng nhớ tới Chỉ Nhược, y như những lần chàng làm tình với những cô gái lầu xanh vậy.

Bất chợt chàng nhớ ra là chàng có lời hẹn hò gặp gỡ với Tú Uyên hôm nay. Nghĩ tới nàng con gái trẻ tuổi sắp làm ni cô này làm Thanh Thư nở một nụ cười dâm đãng. Sắc đẹp của Tú Uyên không thể so sánh được với Chỉ Nhược, nhưng nàng ta cũng có cái dễ thương và thùy mị của một nàng con gái mới tới tuổi trưởng thành. Thanh Thư biết chàng chỉ dùng Tú Uyên làm đầu cầu để được tới gần Chỉ Nhược, nhưng đang trong lúc nứng cu, thiếu gái, chàng thầm nhủ nếu hôm nay có cơ hội đè Tú Uyên xuống mà giao hợp thì chàng cũng sẽ làm ngay. Hồi nãy, sau khi làm tình với cô gái bí mật, vì chưa ra nên vẫn còn nứng, chàng đã có ý định tối nay sẽ ghé thanh lâu chơi gái, tìm một nàng trẻ đẹp để đụ một trận cho đã cơn thèm dâm. Bây giờ có Tú Uyên, một người con gái xinh xắn, măng tơ có dạ si mê mình thì tội gì mà không thừa cơ bẻ hoa bắt gió, hưởng mùi gái lành?

Thanh Thư cho là Tú Uyên, giống như Chỉ Nhược, với dáng điệu hòa nhã và cung cách đoan trang, vẫn còn trinh tiết vì nàng còn quá trẻ. Chàng không hề biết là trong chùa Vạn Pháp nàng đã bị hãm hiếp tơi bời, đã mất đi bao nhiêu lần cái ngàn vàng của người xử nữ. Vì vậy với bộ mã đẹp trai, và gái đã mê mình như vậy thì chàng sẽ dễ dàng dụ dỗ nàng hiến cho chàng cái trắng trinh vô giá đó. Và cũng để xả cái nứng cu đang dồn ép giữa háng lúc này, chàng sẽ ra sức quyến rũ Tú Uyên hôm nay để cả hai có được một cuộc giao hoan để đời. Chàng tự tin là mình sẽ thành công, không thể khác hơn nữa. Do đó, chàng ngồi bật dậy, sửa soạn tới nơi hẹn mà Tú Uyên đã cho chàng biết: Nàng đang đi nhặt củi trong rừng sau núi Nga Mi.

Thanh Thư mò ra sau Nga Mi, nơi rừng rậm sơn lâm, nằm mé khe núi với vách đá dựng đứng, kế vực sâu muôn trượng. Từ xa chàng đã thấy Tú Uyên một mình lom khom nhặt những nhánh cây khô, nhưng mắt cứ dòm chừng chung quanh, ra dáng trông chờ người nào đó. Chàng mỉm cười tự mãn. Nàng này si mê mình quá đỗi rồi. Lén lút hẹn hò với trai vậy mà còn đòi đi tu! Vừa nắm con cu sừng cứng, chàng vừa tự nhủ thôi thì mình sẽ lấy cu chích vào người nàng để nàng ta nhớ mình suốt đời, vì một nữ văn sĩ đã viết: Kim chích vào thịt thì đau, thịt chích vào thịt nhớ nhau suốt đời. Chàng sẽ đụ nàng cho đến khi nàng mất hồn, hết muốn đi tu luôn. Vậy mới xứng danh giang hồ lãng tử.

Chàng liền chờ lúc Tú Uyên cúi mình lượm củi mà dở khinh công thượng đẳng ra bay tới sau người nàng như một làn khói. Khi nàng đứng lên là chàng đưa tay ra bịt lấy hai mắt nàng liền. Tự dưng bị người nào đó che mắt, Tú Uyên hoảng hốt lùi ra sau mấy bước. Sau khi nhận ra Thanh Thư là người đã chọc ghẹo mình thì nàng không còn lấy làm ngạc nhiên nữa mà còn nhoẻn miệng cười khúc khích. Thanh Thư cũng phá lên cười theo. Hai người nhìn nhau mà cười hi hi.

Không ngần ngại, Thanh Thư làm bạo bước tới ôm luôn Tú Uyên vào lòng. Nàng không cưỡng lại mà còn ngả đầu vào vai chàng, miệng vừa cười, tay vừa đấm vào ngực chàng thùm thụp. Thanh Thư bèn nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. Tú Uyên ngước lên nhìn chằm chập vào mặt chàng, nụ cười từ từ tắt dần đi. Hai người đứng sát vào nhau, hai mặt đối diện với nhau thật gần, nhìn nhau mà không nói một lời. Hai người đều thở mạnh, phì cả hơi nóng vào mặt nhau. Dưới ánh mặt trời chói chang, Thanh Thư thấy Tú Uyên tự nhiên xinh đẹp, mỹ miều hẳn ra – hai mắt lá liễu, cái mũi thon nhỏ, cái miệng xinh tươi. Chàng liền siết cái thân người mềm mại trong lòng rồi không thể cầm lòng được mà đặt ngay trên đôi môi son đỏ đó một cái hôn thắm thiết. Trước thái độ tràn đầy ân ái, khuyến khích dục tình đó, Tú Uyên liền nhắm mắt đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng đó, nhưng không hôn trả lại. Thanh Thư cảm thấy rõ trái tim trong ngực nàng đập mạnh hơn. Chàng siết chặt người nàng hơn nữa, ghì sát ngực nàng vào ngực chàng, như muốn chia sẻ cái dập dồn trong tim nhau. Rồi ngay sau đó, chàng đột nhiên nút chặt lấy cái lưỡi mềm mại của nàng. Lim dim cặp mắt, Tú Uyên hé miệng, nhẹ đưa lưỡi ra mà đón nhận cái miệng ẩm ướt của Thanh Thư, để mặc cho nó mút chùn chụt cái lưỡi của mình.

Bất chợt Tú Uyên đẩy người chàng ra. Nàng te te chạy biến vào rừng. Thanh Thư mỉm cười nhìn theo thích chí. Chịu đèn quá rồi còn gì! Nếu không thì sao lại chạy vào rừng vắng mà không bỏ chạy về chùa am phía Nga Mi? Phải rồi, vì trong rừng vắng thì hai người còn tự do tình tự, chứ về chùa am để các sư bà, ni cô ám quẻ hay sao! Mới có một màn sơ khởi hôn môi nút lưỡi mà người con gái đã mê tơi thì sau đó với những hành động dâm tình đầy kinh nghiệm của chàng sẽ chắc chắn làm cho nàng thuần phục, sẵn sàng trao thân cho cho chàng chứ chẳng sai. Chàng bèn bon bon chạy theo nàng.

Đi vào rừng được chục bước thì chàng thấy nàng đang đứng dựa một gốc cây lớn, cúi mặt xuống, tay mân mê một chiếc lá bàng xanh mơ. Thấy dáng người con gái xinh tươi, trẻ đẹp, e ấp thẹn thùng mà lại ra điệu mang đầy tính chất đợi chờ như vậy thì Thanh Thư mê quá. Chàng tiến tới ôm ngay lấy nàng, nâng mặt nàng lên mà lần này hôn thật mạnh vào môi nàng. Tú Uyên vẫn không cưỡng lại, nàng lại hé miệng đưa lưỡi ra mà đón nhận cái lưỡi thuần thục của Thanh Thư vào trong miệng. Cảm nhận được sự đồng thuận của người con gái trong vòng tay mình, Thanh Thư liền đẩy lưỡi mình vào miệng Tú Uyên mà sục sạo, vừa đưa tay lên ngực nàng mà vần vũ. Tư dưng Tú Uyên há miệng lớn ra mà thở mạnh. Có thể nàng muốn lưỡi chàng đi sâu thêm vào miệng nàng, có thể nàng muốn rên lên khi đôi vú được sờ mó. Và chỉ một tí sau, nàng đã ôm chầm lấy người chàng, ưỡn người ra, đẩy ngực mình sát vào bàn tay đang mân mê trên bầu vú. Rồi với cặp mắt nhắm nghiền, nàng say mê bú nút cái lưỡi của người con trai mà nàng hằng mơ tưởng mỗi ngày, mỗi đêm trong mấy tháng qua. Nàng ngửa mặt nút mạnh vào miệng mình những vũng nước miếng của người tình rồi nuốt chửng vào họng mà lòng cảm thấy chơi vơi, sung sướng.

Nút lưỡi nàng một lúc, Thanh Thư dựng người đẩy lưng Tú Uyên dựa vào thân cây. Miệng chàng vẫn không rời miệng nàng, chàng đè người nàng vào thân cây rồi đưa tay xuống, rời khoảng ngực mềm ấm mà sờ vào khoảng thịt nóng hổi giữa hai đùi nàng. Thân hình người con gái run rẩy trong lòng chàng khiến chàng nổi nứng lên cực độ. Chàng thấy rõ nàng nút lưỡi chàng mạnh hơn, ngực nàng nở lớn ra, hai đầu vú cương cứng dưới làn áo, chứng tỏ nàng cũng đang nổi nứng như chàng vậy. Chàng liền thọc tay vào quần nàng mà đâm ngón tay giữa vào ngay cái lỗ chim ướt đẫm của nàng. Ngón tay của chàng đã đi sâu vào một thâm cung ấm áp, mềm mại một cách nhuyễn nhục rồi. Chàng thấy rõ người con gái tự dưng cứng người ra, âm đạo của nàng co thắt, bóp chặt lấy ngón tay chàng. Người con gái thở mạnh lên, hổn hển.

Tú Uyên mê man mút cái lưỡi trơn tuột của người yêu và để chàng bú cái lưỡi của mình. Hai cái miệng dính chặt vào nhau, hai cái lưỡi xoắn tít vào nhau, hai thân hình đè ép vào nhau, những đụng chạm nóng bỏng và gợi dục đó khiến nàng sung sướng đến độ không ngờ. Từ bé tới giờ, nàng chưa hề biết đến tình yêu và tình dục là gì. Những lần nàng đã bị hãm hiếp bởi nhiều tên khốn khiếp ở chùa Vạn Pháp không đem đến cho nàng cái vui thú khoái lạc xác thịt mà nó chỉ đem đến cho nàng sự tủi nhục đau buồn. Chưa tới tuổi mười tám mà nàng đã thấy hết và đã bị bạo hành bởi cái nhơ nhớp của tình dục. Do đó mà sau đó nàng đã tìm vui trong câu kinh tiếng kệ, cố tránh cuộc đời sầu bi oan khổ, núp dưới bóng bồ đề mong tìm giải thoát cho tâm hồn của chính mình, không muốn màng tới nhân sự thế gian đầy gian truân, nhục nhã nữa.

Nhưng lần này gặp lại Thanh Thư thì nàng đã bị chàng kéo trở về với vui thú trần tục. Được chàng ôm ấp, hôn hít, xoa vuốt làm nàng chơi vơi trong nỗi sướng khoái, một thứ tình cảm mà nàng chưa từng được hưởng thụ, hay nói đúng hơn, là nàng đang thiếu ở lứa tuổi thanh xuân. Vì thế mà nàng đã để nhục dục lôi cuốn, hẹn hò với Thanh Thư rồi cùng chàng hòa mình trong nguồn ân biển ái. Lúc này, trong vòng tay người yêu, không thể biết được nàng đã mê mẩn, thoát thân quên hẳn mình là ai hay là nàng đã thực sự hoàn toàn tìm ra con người đích thực của mình rồi.

Khi được Thanh Thư xoa vú sờ chim thì nàng say sưa hưởng thụ cái cảm giác mới mẻ và đầy quyến rũ đó, nó làm nàng thở hổn hển như hết hơi, nhưng khi chàng đút ngón tay vào âm hộ, đi suốt vào tới cổ tử cung của nàng thì nàng chợt bừng tỉnh cơn mơ. Cái cảm giác bị đâm thọc vào cửa mình đã ám ảnh, ràng buộc nàng từ lâu rồi. Cái cảm giác đó bắt nguồn từ lúc bị một đám dâm tặc thay phiên hành hạ, đâm thọc không ngừng vào con chim mà mỗi lần nhớ tới là nàng kinh hoàng, ê chề không bút nào tả xiết. Chính cái cảm giác bị chọc khoáy trong người bởi những khúc gân, miếng thịt tục tĩu đó đã khiến nàng kinh tởm cuộc đời dơ dáy và cố tìm quên trong ngã phật từ bi. Nhưng ác hại thay, cái cảm giác đưa nàng gần tới cửa thiền lại chính nó kéo nàng trở về với bậc thềm của trần tục. Hai cảm thức đó lôi kéo, đưa đẩy nàng, khiến nàng chơi vơi chưa biết phải ngã theo hướng nào. Cái dằn vặt đó chỉ mới xảy ra vài ngày gần đây thôi, và nó có khuynh hướng đưa nàng trở về với khoái cảm trần ai, xác thịt, lúc nàng được Thanh Thư vuốt ve, ân ái. Và nàng vui sướng nhận lãnh những cảm giác đó một cách tận tình.

Nhưng khi chàng đút ngón tay vào âm đạo của nàng khiến nàng liên tưởng tới cảnh thân mình bị hành hạ ê chề, cảnh âm đạo của nàng bị đâm thọc không thương tiếc, thì bất chợt nàng cảm thấy sợ hãi và kinh tởm cho hành động hòa dâm, đồng cảm của mình. Cái tủi nhục bị dập nát đời xử nữ bởi lũ ác khuyển lại trở về và nó làm nàng nhớ ngay tới lý do khiến nàng lẩn tránh nó, cố quên cuộc đời trần tục và thề nguyện quyết tâm tìm sự quên lãng trong ánh đạo vàng. Tới lúc này, con người từ bi, thánh thiện đã tỉnh thức và đã thắng vượt con người hỉ nộ, ái ố trong người nàng.

Tú Uyên quay mặt sang một bên, tránh cái miệng của Thanh Thư. Làn hơi thở hổn hển bây giờ biến thành những tiếng rên đau đớn. Nàng đưa một tay đẩy người chàng ra, một tay gạt bàn tay đang chọc ngoáy vào âm đạo của mình. Thanh Thư trong cơn dâm nứng không thể tha cho nàng một cách dễ dàng như vậy. Chàng ghì đầu nàng lại, hà miệng ra cố chụp vào môi nàng. Và mặc cho nàng đẩy tay chàng ra, chàng tiếp tục luồn ngón tay vào cái lỗ, giữa cái mu rậm lông tơ mềm dịu, đâm thọc không ngừng.

Tú Uyên bặm môi, gắng sức ngoáy cổ đi, tránh cái miệng phì phò của Thanh Thư. Tay nàng nắm chặt lấy tay của Thanh Thư mà giữ lại, không cho nó xí xoáy dưới bụng của nàng. Nàng nói như rên lên:

– Đừng… Đừng…

Nhưng Tú Uyên càng cố cưỡng lại thì Thanh Thư càng cố làm tới. Chàng dùng một tay nắm chặt lấy cằm nàng, không cho nàng quay mặt đi mà hôn túi bụi trên môi nàng, đẩy thúc lưỡi chàng không ngừng vào miệng nàng. Còn tay kia thì dằn khỏi bàn tay nắm chặt của nàng mà tiếp tục thọc dúi ngón tay, và sau đó đâm cả hai ngón, vào lỗ lồn nàng liên tục.

Tú Uyên cong người lên, cố tránh cái miệng với cái lưỡi lươn lẹo của chàng, cố gạt bàn tay với hai ngón cứng rắn của chàng. Nhưng nàng không sao thoát khỏi tay Thanh Thư được. Nàng vùng vẫy, cựa quậy nhưng chàng đã ôm cứng lấy nàng làm nàng muốn nghẹt thở.

Nàng gắng sức nức nở lên tiếng van xin:

– Thiếu hiệp… Tống thiếu hiệp… Xin… Đừng… Tha cho tôi đi…

Nhưng Thanh Thư vẫn không nghe, trong cơn cuồng loạn, chàng bất kể lời năn nỉ của người con gái tội nghiệp, sắp sửa quy y vào cửa phật. Cơn dâm nứng ấp ủ trong người từ sáng tới giờ nổ bùng ra, không kềm hãm được nữa. Chàng đang ôm chặt thân hình một người con gái tươi trẻ, tràn đầy quyến rũ, hứa hẹn hoang dâm thì làm sao mà cưỡng lại được? Chàng cần một cái lồn. Chàng phải đụ. Chàng cong cứng hai ngón tay rồi thọc móc thận mạnh trong cái lỗ nhỏ nhắn, cố làm cho nó tiết ra thật nhiều dâm thủy để giúp cho chàng mở màn một trận giao hoan dễ dàng, trơn trượt.

Tú Uyên nhăn mặt đau đớn, nàng nói lắp bắp qua hơi thở, qua cái lưỡi quằn quại của Thanh Thư cứ thúc vào trong miệng nàng:

– Buông… tôi ra… Đừng… để trưởng… môn… mọi người thấy… Đừng…

Nghe thế, Thanh Thư nhăn nhở cười:

– Chu trưởng môn của cô hả? Chỉ Nhược mà tới đây tôi cũng đè xuống mà chơi luôn!

Rồi chàng ghé miệng vào tai nàng mà hổn hển nói, hai ngón tay cong lại như cái móc câu, vẫn không ngừng móc thọc vào âm đạo nàng:

– Cô la lên đi. Kêu lớn lên. La lên kêu Chu trưởng môn của cô tới đây đi. Tôi đang chờ nàng tới để làm tiếp cái vụ tôi bỏ dở lúc trước. Kêu nàng tới đây đi…

Nói tới đó, Thanh Thư đỏ mặt tía tai, rên rỉ như bị quỷ ám:

– Tôi sẽ hiếp nàng… Làm cho nàng sung sướng… Chỉ Nhược…

Đoạn chàng kéo đầu Tú Uyên thẳng lại, nhìn thẳng vào mặt nàng với cặp mắt đỏ ngầu mà gằn giọng nói:

– Cô có muốn biết tôi đã làm gì với trưởng môn của cô không? Đây này!

Tú Uyên ngạc nhiên, chưa hiểu ra Thanh Thư nói gì thì chàng đã vật nàng ngã xuống đất. Nàng vừa kêu lên một tiếng “Ối!” Thì chàng đã đè lên người nàng, đưa tay nắm chặt lấy hai bầu vú của nàng. Tú Uyên tức giận, nàng vận sức vào tay tát ngay vào mặt chàng một cái thật mạnh. Bị tát một cái nháng lửa, Thanh Thư bật ngửa người ra, nhưng chàng cũng còn bản lĩnh mà bắt lấy tay nàng, không cho nàng tát cái thứ nhì. Rồi chàng nhanh tay điểm luôn bốn năm đại huyệt trên người nàng khiến nàng rũ người ra, bất động. Không chần chờ gì nữa, chàng lại đè lên người nàng, đưa hai tay ra sờ soạng lên khắp thân thể nàng. Y hệt như cảnh chàng đã điểm huyệt rồi đè Chỉ Nhược xuống mà sờ mó khắp cơ thể nàng trong rừng vắng ngày nào.

Một lần nữa bị làm nhục, giống như lần trước bị đè xuống hiếp đáp bởi một lũ cô hồn, Tú Uyên nhắm nghiền mắt lại, lòng dạ đau nhức, tức tưởi vô cùng. Nhưng bây giờ thì còn ghê hơn nữa, người làm trò hãm hiếp lại là một người mà nàng thương yêu, hằng mơ tưởng. Cái hy vọng mong manh là hưởng được một tình yêu êm đềm, thơ mộng – một ước mơ của tất cả các nàng con gái mới tới tuổi xuân thì – nay đã tan tành. Sau bao nhiêu đau khổ, nhục nhằn đưa tới từ những tên vô lại, thì bây giờ người mà nàng có ước vọng, thương yêu nhiều nhất lại là một tên khốn nạn, có tư cách đê hèn và hành động dâm tục nhất từ trước tới giờ, không kém gì bọn côn đồ đã hãm hiếp nàng. Hóa ra cuộc đời là thế đấy! Bẩn thỉu và dâm loạn đến thế là cùng. Cuộc đời con gái của nàng bị vùi dập không ngừng, từ trước, và cho đến tận bây giờ, không sao thoát khỏi những bàn tay tục tằn của bọn bất nhân, dâm tặc cho được. Mà lần nào cũng vậy, nàng chỉ đành thúc thủ, không thể chống cự được, đành để mặc cho thân hình của mình bị dằn vặt và đày đọa đến mức chán chê. Tú Uyên tức uất lên. Trong lúc Thanh Thư tiếp tục hăm hở xoa bóp, đâm thọc trên thân thể nàng thì nàng hoa mắt lên, hết chịu nổi. Nàng ngất đi.

Thanh Thư thấy tự nhiên Tú Uyên mềm người ra bất tỉnh thì chàng càng thích chí hơn nữa. Chàng kéo áo nàng ra để lộ một bộ ngực trắng ngần với cặp vú mũm mĩm, trông rất khêu gợi. Nứng quá, chàng liền đứng lên, tụt quần mình xuống rồi cầm con cu cương cứng mà dí vào mặt, vào ngực Tú Uyên, miệng xuýt xoa:

– Hà, hà… Hết sẩy…

Dứt lời xong, Thanh Thư bèn làm lại y chang cái màn mà chàng đã làm khi sửa soạn ra tay hãm hiếp Chỉ Nhược lúc nào. Khi chàng chưa kịp kéo quần Tú Uyên xuống để mở màn một cuộc hiếp dâm tràn đầy hứng khởi thì chàng đã nghe tiếng gió vang lên veo véo không ngừng. Chàng nhìn xuống thấy những vỏ cây rơi lả tả chung quanh mình.

Thanh Thư bỗng cảm thấy đau nhói khắp người. Thì ra chàng đã bị những mảnh vỏ cây bắn vào người, đau nhức vô cùng. Chàng chợt nhớ ra khi xưa chàng sắp sửa hãm hiếp Chỉ Nhược thì có một cao thủ nào đó cũng dùng vỏ cây bắn vào người chàng để giải cứu cho nàng, y hệt như bây giờ vậy. Chàng sợ quá, lăn qua một bên, nhưng mình mẩy ê ẩm không sao đứng dậy được. Thoáng một cái, chàng thấy một bóng người hiện ra đứng sừng sững trước mặt. Nhìn lên, ngó kỹ ra thì đó chính là Chỉ Nhược!

Thì ra Chỉ Nhược đã theo dõi Thanh Thư từ lúc đầu. Sau khi để ý tới chàng và vẽ vời một tương lai vui sướng của hai người, Chỉ Nhược hân hoan suy nghĩ liên miên. Làm sao để tới gần Thanh Thư, làm lành với chàng, và mở màn cho một liên hệ đằm thắm giữa hai người. Nàng chợt có ý tới hỏi thăm Thanh Thư vì nàng biết chàng vẫn còn nán ở lại Nga Mi sau khi tham dự lễ chấp nhận chức trưởng môn của nàng. Nhưng nàng không tiện hỏi mọi người chàng đang ở đâu. Chuyện này chắc phải tìm tới Tú Uyên, người mà nàng tâm đắc và thương mến sau những ngày lao tù ờ chùa Vạn Pháp, nhờ nàng hỏi dò nơi ở của Thanh Thư dùm nàng và nhờ nàng mời Thanh Thư tới cho nàng bắt chuyện. Không thể để cho con mụ Mẫn Quân hồ đồ dính líu vào vụ này – nhờ mụ ta tìm trai để hành dâm thì được, nhưng không nên cho mụ dính dáng đến chuyện làm thân với Thanh Thư để biến chàng thành người tình hay người chồng cho được. Vì vậy, sau khi được biết hôm nay Tú Uyên có phận sự ra sau núi nhặt củi thì nàng liền đi ra hậu sơn tìm kiếm.

Đúng lúc bắt gặp Thanh Thư đang dở trò tồi bại, ra tay hiếp đáp Tú Uyên thì nàng nổi giận. Không ngờ Thanh Thư lại đổ đốn đến như thế, nổi tiếng chơi bời trụy lạc là đã không hay rồi, đến ni cô sư vãi mà cũng không tha thì thật là quá sức. Dâm dục đến thế là cùng. Khi Tú Uyên cưỡng lại, có nhắc tới Chỉ Nhược và Thanh Thư nham nhở tiết lộ là chàng đã từng đè nàng xuống để hãm hiếp thì nàng càng tức giận thêm. Rồi đến khi chàng lột áo Tú Uyên và tụt quần mình xuống để mở màn cho cuộc cưỡng dâm thì nàng biết nàng không thể đứng yên nữa rồi, phải ra tay mà thôi. Nàng đã từng gần gũi, gắn bó với Tú Uyên là vì hai người đã cùng chung cảnh ngộ bị bắt hãm hiếp, thương cảm vì làm thân gái cùng bị đày đọa khổ nhục cũng vì bọn vô nhân. Bây giờ thấy Tú Uyên lại rơi vào một hoàn cảnh ức chế tục tằn tương tự (không phải là nàng đã uất ức đến bất tỉnh hay sao?) Thì nàng không thể để nó xảy ra một lần nữa.

Nghe Thanh Thư hễ hả nói lên câu cố hữu nghe hết sức dâm dục là “Hà, hà… Hết sẩy…”, mà đây là lần thứ ba nàng nghe cái câu đểu giả từ miệng chàng, thì nàng quá sức tức giận, không chần chờ gì nữa mà bắt chước Vô Kỵ lúc trước giải cứu nàng, bóc vỏ cây dùng ngón tay mà búng liên tục vào người Thanh Thư.

Đả thương Thanh Thư xong là nàng bay tới đứng trước mặt chàng. Nàng nhìn Tú Uyên nằm ngất xỉu, áo quần tơi tả, ngực vú phơi bày trông rất thương tâm, rồi đưa mắt nhìn xuống mặt Thanh Thư với con mắt căm tức và khinh bỉ.

Thanh Thư không ngờ Chỉ Nhược lại xuất hiện lúc này. Thảo nào những miếng vỏ cây nhẹ nhàng hời hợt như thế mà lại được bắn đi một cách trầm trọng, uy mãnh, rất là mạnh bạo, chứng tỏ Chỉ Nhược bản lĩnh xuất hóa nhập thần nên mới có thể dễ dàng ra tay chớp nhoáng đả thương mình một cách nặng nề như vậy. Mà tài phát huy kình lực kinh khiếp của nàng thì chàng đã thấy trong đêm qua rồi. Trước mặt nàng, chàng cố kéo quần lên để khỏi phơi cu tồng ngồng, tục tĩu, nhưng không sao cử động được. Chàng cố ghìm cơn đau mà lắp bắp nói:

– Chỉ Nhược… Em… Em…

Nghe chàng lúng búng nói không được, Chỉ Nhược lạnh lùng nhìn xuống người chàng mà hỏi:

– Thiếu hiệp nổi danh anh hùng, danh môn chính phái, sao lại có hành động đê hèn hiếp đáp đàn bà con gái?

Thanh Thư nuốt nước miếng trả lời:

– Chỉ Nhược… Cũng chỉ vì anh thương yêu em quá nên…

Chỉ Nhược ngắt lời chàng:

– Thương yêu tôi mà lại làm trò tồi bại với Trầm cô nương như thế hay sao?

Thanh Thư ấp úng nói:

– Vì quá thương em, anh muốn dùng cô ta để được tới gần em. Không ngờ anh lỡ lòng làm bậy…

Chỉ Nhược lại ngắt lời chàng:

– Tôi biết là lúc trước thiếu hiệp đã có hành động sàm sỡ với tôi trong rừng vắng. Chuyện này có đúng chăng?

Thanh Thư sợ quá, không nghĩ tới chuyện hỏi tại sao nàng biết, mà lại nghe nàng nói đúng sự thật thì đành gật đầu công nhận. Chàng lúng búng cố lên tiếng tự bào chữa, mặc dầu trong miệng mồm đang cạn queo, khô đắng:

– Cũng tại vì anh si mê em quá đỗi mà thôi. Anh xin lỗi…

Chỉ Nhược thở dài, vậy là những gì mình suy đoán về Thanh Thư đều đúng cả. Một con người hoang đàng, dâm dục, xấu xa như vậy thì làm sao xứng đáng cho nàng thương yêu, trao thân gửi phận suốt đời cho được? Nàng chợt nhìn xuống thân hình của chàng đang nằm phơi dái, thấy con cu của chàng lồi lõm, sần sùi mụn ghẻ thì nàng nhíu mày. Nàng đã từng thấy nhiều con cu rồi, không có con cu nào lại kinh khiếp như vậy. Nàng không thể dằn lòng mà lên tiếng hỏi chàng liền:

– Chỗ đó của thiếu hiệp… Sao lại kỳ dị như vậy?

Thanh Thư ngạc nhiên không hiểu tại sao nàng lại đổi chiều, hỏi chàng một câu lạ lùng, chẳng dính líu gì tới chuyện chàng hiếp đáp Tú Uyên gì cả. Mà lại hỏi về cu dái, bộ phận riêng tư của đàn ông mới lạ chứ? Nhất là chuyện này rất là cấm kỵ đối với Thanh Thư vì chàng biết mình bị giang mai hoa liễu nặng nề, do chơi gái bạt mạng, chữa chạy mãi vẫn không khỏi (thật ra là chữa gần hết thì lại bị tiếp vì chàng dâm dục quá, rảnh một tí là nổi nứng đi chơi đĩ khiến bệnh tật không dứt được). Trước câu hỏi soi mói của Chỉ Nhược, người con gái mà chàng si mê nhưng vẫn còn khiếp sợ nên chàng không dám nói dối, đành khai thật, nhưng vẫn có sự dấu diếm bên trong:

– Ơ… Ơ… Anh bị thương tích… với vài cô bạn gái… Nhưng rồi sẽ chữa thuốc hết bệnh mà thôi.

Nghe tới đó thì Chỉ Nhược đã biết rõ. Tuy là con gái đương thì chưa biết gì nhiều về dâm trường – thật ra chính vì là con gái đương thì hay tò mò, thắc mắc, nên những gì về tình trường thì đều muốn tìm hiểu, trong bí mật – nhưng nàng cũng đã nghe nói nới căn bệnh tình dục khó trị này rồi. Đàn ông, đàn bà đều có thể mang bệnh này, mà một khi đã bị rồi thì rất khó trị tuyệt, vì bệnh rất hay lây, đời người coi như tàn nếu không cẩn thận. Do đó, nàng phong phanh có nghe biết tới căn bệnh phong tình này, nhưng nàng chưa hề thấy nó như thế nào. Nay thấy bộ phận sinh dục của Thanh Thư tởm lợm như thế làm nàng kinh hãi.

Bỗng nhiên Chỉ Nhược lạnh cả mình. Thanh Thư bệnh tật như vậy mà nàng đã cho chàng đã làm tình với mình một thời gian rất lâu, không kiêng dè gì hết, ở Bích Lâu lầu. Tất cả những xoang lỗ trong người nàng đều đã bị con cu dơ bẩn, bệnh tật của Thanh Thư đâm thọc vào, từ âm đạo, tới hậu môn, tới cả cửa miệng. Nghĩ tới đó tự nhiên Chỉ Nhược nổi gai khắp người, và bụng thóp lại, chỉ muốn nôn ra ngoài. Nàng tái mặt, không biết Thanh Thư đã truyền cái bệnh quái quỷ qua người mình hay không. Tới đó, tự nhiên cơn ngứa ngáy trong âm đạo lại nổi lên. Chết rồi! Phải chăng đây là triệu chứng đầu tiên của bệnh phong tình?

Thấy Chỉ Nhược đứng lặng yên, bần thần thì Thanh Thư không kéo quần lên mà gắng sức lết tới gần nàng, gỡ gạc vài câu lấy điểm:

– Chỉ Nhược em ơi, anh yêu em. Lúc nào anh cũng tưởng nhớ tới em…

Nghe những lời ve vãn của Thanh Thư, Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mặt chàng, rồi liếc nhìn thân thể trần trụi đang nằm chết ngất của Tú Uyên, rồi lại nhìn xuống người chàng với con cu ghê tởm thì tự nhiên nàng cảm thấy chán nản vô cùng. Đàn ông – trẻ tuổi đẹp trai, nổi tiếng anh tài – mà lại như vậy sao? Dâm đãng, nhục dục quá độ đến nỗi ức chế con gái nhà lành để hãm hiếp. Phóng đãng, đàng điếm quá độ đến nỗi mang bệnh đầy người trong phát khiếp. Những người như vậy, mang tiếng anh hùng, nhưng thật ra chỉ là anh hùng dỏm, anh hùng tồi, chỉ làm nhơ danh cho những anh hùng thực sự. Những thứ đốn mạt như thế không đáng sống ở trên đời này một chút nào. Nếu sống thì chỉ giỏi hiếp đáp đàn bà con gái, coi họ nữ nhân như món đồ chơi mà thôi. Rồi vô tình mang bệnh, lây truyền cho người khác, chỉ gây tác hại cho người, chứ còn gì nữa? Chỉ Nhược càng nghĩ càng thấy tức giận, càng thấy căm gan, khinh bỉ.

Nàng nhìn thấy Tú Uyên đang nằm bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, hai tay dạng ra, ngửa người lên với bộ ngực phơi trần thì nàng nhớ tới những cảnh Tú Uyên bị một lũ vô lại đè ngửa ra mà hãm hiếp. Tiếng cười đùa, tranh phần đê hèn của bọn chúng vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Và bây giờ là tiếng xuýt xoa “Hà, hà… Hết xẩy!” Đểu cáng của Thanh Thư, nàng đều nghe thấy và nhìn thấy. Tất cả những chuyện đó đã xảy ra với Tú Uyên và cả với chính nàng. Như vậy làm sao nàng quên được những cảnh khổ nhục đó? Đời con gái, khi sa cơ, thúc thủ, chỉ làm mồi ngon cho bọn bất nhân, cục súc. Thanh Thư và lũ đê tiện kia đều giống như nhau, cá mè một lứa cả.

Rồi nàng lại nhìn thấy con cu của Thanh Thư với đầy đủ những u cục, gớm ghiếc thì nàng lại nhớ tới trận làm tình hôm qua với chàng. Con cu ghẻ lở đó đã đâm sâu liên tục, rất lâu vào người nàng, không thiếu chỗ nào. Vậy là không chừng chàng đã di họa cho nàng căn bệnh hiểm nghèo rồi. Cơn ngứa ở dưới người là bằng chứng không thể chối cãi được. Tự dưng nàng đang khỏe mạnh thì nay trở thành mang bệnh bất trị. Bao nhiêu đó cũng đủ làm nàng lo lắng, sợ hãi.

Tức giận, khinh bỉ, hoang mang, lo lắng, sợ hãi là tâm trạng của Chỉ Nhược lúc đó.

Đúng lúc Thanh Thư bò đến gần mà toan ôm lấy chân nàng thì nàng bực mình lùi ra sau mấy bước, như tránh một tên hủi vậy. Khi Thanh Thư vẫn cố sức lê người tới thêm thì nàng không suy nghĩ gì thêm nữa. Nàng liền vung hai tay ra. Tức thì hai cuộn dây tơ phóng ra từ tay áo quấn tròn lấy người Thanh Thư lại. Thế võ của nàng trông như một con nhện bủa tơ, nhả nhợ, trói kín người chàng. Rồi nàng giật mạnh tay một cái. Người Thanh Thư bị nhấc bổng lên cao. Chỉ Nhược liền đưa hai tay ra phía trước khiến hai cuộn dây tơ như hai con trăn mạnh mẽ, quấn mình Thanh Thư nhấc lên cao rồi bắn ngang, đẩy người chàng tới bờ vực muôn trượng. Người chàng còn lơ lửng trên bờ dốc thẳng đứng thì cuộn dây tơ tự nhiên nới lỏng ra, thả luôn người chàng xuống vực thẳm. Thanh Thư la lên một tiếng lớn. Nhưng tiếng kêu của chàng chỉ còn là một tiếng vang vọng thảm thiết từ miệng vực không đáy, rồi im bặt, mất hút.

Ra tay một cách thần tốc, liệng người Thanh Thư xuống vực thẳm mất xác một cách chớp nhoáng xong, Chỉ Nhược vẫn giữ mặt lạnh như tiền, không lộ một vẻ gì xúc cảm. Vẻ mặt vô hồn của nàng khi giết Thanh Thư tại nơi vực thẳm này cũng y hệt như vẻ mặt của nàng lúc nàng cầm Ỷ Thiên kiếm mà đâm thẳng vào ngực, giết chết Linh Nhi trên hoang đảo vậy. Lúc trước nàng giết Linh Nhi là đã có dự mưu từ trước, nhưng bây giờ giết chết Thanh Thư là bất ngờ, không tính toán. Cái khác nữa là Linh Nhi vô tội mà bị chết oan, bây giờ Thanh Thư dã tâm đầy mình, đáng chết. Cả hai hành động giết người đều có lý do: Nàng giết Linh Nhì vì sự tồn vong của phái Nga Mi, và nàng giết Thanh Thư vì sự bất nhẫn của chính mình. Cả hai lý do đó nàng đều cho là chính đáng. Do đó nàng ra tay diệt trừ Thanh Thư xong mà lòng không thấy ân hận một tí nào. Trước đó, khi bị chàng hãm hiếp và chưa biết chàng là ai, nàng đã gọi chàng với cái tên là “dâm ma”, bây giờ biết hết mọi chuyện rồi, nàng càng thấy đó là đúng – tên ma đầu dâm tặc Thanh Thư. Nàng nhìn xuống vực thẳm, mặt vẫn lầm lì, chỉ lẩm bẩm thản nhiên nói thầm trong miệng:

– Đi chết đi!

Chỉ Nhược nhìn quanh và biết chắc không ai thấy hành động giết người động trời của nàng. Chỉ có một người thứ ba có mặt ở nơi đây mà thôi. Đó là Tú Uyên. Nhưng Tú Uyên lại đang mê man bất tỉnh, không biết gì hết. Án mạng này nếu vỡ lở ra sẽ là một đại nạn chấn động giang hồ: Trưởng môn phái Nga Mi giết hại một tôn đồ hàng đầu của phái Võ Đang. Do đó bí mật này phải được giữ kín, không một ai biết được. Ở đây chỉ có ba người. Tú Uyên hôn mê không hay biết gì. Dĩ nhiên Chỉ Nhược sẽ không bao giờ nói cho ai biết cái chuyện vừa mới xảy ra. Thanh Thư thì sẽ biệt tích giang hồ, nếu mai sau xác của chàng được tìm ra thì không ai có thể biết vì sao chàng lại rơi xuống vực mất mạng như thế. Vậy là Thanh Thư chết đi mang theo luôn danh tính của hung thủ đã giết mình. Sự thật của án mạng này sẽ không bao giờ được phanh phui, thủ phạm sẽ không bao giờ bị cáo giác.

Chỉ Nhược bước tới gần Tú Uyên. Nàng khép áo, che đi bộ ngực trần của người con gái bất hạnh đang nằm nhắm mắt mê man bất tỉnh. Rồi nàng lẳng lặng quay người bước đi. Lát nữa khi Tú Uyên tỉnh lại, nàng sẽ cho là Thanh Thư đã bỏ đi sau khi thỏa mãn thân thể nàng. Có thể sau đó Tú Uyên sẽ thắc mắc khi không thấy tâm dạng của Thanh Thư ở đâu, nhưng Chỉ Nhược chắc chắn là Tú Uyên sẽ im miệng, không dám ho he, coi đây là chuyện bí mật và không bao giờ khơi lại mối đau nhục đã xảy ra cho nàng ngày hôm nay, cũng như nàng đã dấu kín những chuyện dâm đàng trong chùa Vạn Pháp vậy.

Chỉ Nhược về phòng nằm thẫn thờ suy nghĩ. Mới sáng nay nàng còn hồ hởi, hứng khởi cho một tương lai sáng lạn, vui sướng, bây giờ mọi việc đều tiêu tùng như mây khói. Lòng vui sướng thăng hoa của nàng quả thật quá sức ngắn hạn. Càng nghĩ, nàng càng đau lòng cho thân phận mình.

Trước đó nàng đã tưởng sẽ làm giáo chủ phu nhân, vợ của Vô Kỵ, một người con trai anh tuấn, tài giỏi, nổi tiếng giang hồ. Nhưng sự việc đổ bể, không thành. Vô Kỵ, người yêu của nàng, bị Triệu Minh bỏ bùa, nuốt ngải mà thay lòng đổi dạ, ruồng rẫy nàng để đi theo tà nữ. Chuyện này làm nàng đau xót vô chừng. Sau đó, khi làm trưởng môn phái Nga Mi, nàng đã hồ hởi hy vọng Thanh Thư sẽ là người thay thế Vô Kỵ trong đời nàng. Tuy không thể so sánh được với Vô Kỵ, nhưng Thanh Thư cũng là bậc anh hùng trong võ lâm, tài diện song toàn, rất xứng với mình. Chuyện này làm cho nàng hài lòng. Không ngờ Thanh Thư lại quá tồi bại, danh tiếng vang dội võ lâm chỉ là bề ngoài, thật ra bên trong là một con người dâm đãng, bẩn thỉu, hành động đê tiện, tư cách hèn hạ, không thua gì một đệ tử cái bang hạng bét. Rốt cuộc nàng lại trơ trọi. Không một ai thương yêu nàng và nàng cũng không thể thương yêu một người nào khác. Cuộc đời của một người con gái ở lứa đôi mươi như nàng chỉ toàn là cay đắng và buồn tủi đến như vậy hay sao?

Tài danh thì bây giờ nàng đã có – võ công của tân trưởng môn phái Nga Mi đã khiến giang hồ bá đạo khiếp đảm, kiêng dè. Tình yêu thì đã vuột đi, hiện nay không còn – làm vợ ngoan của Vô Kỵ trong quá khứ đã tiêu ma và làm người yêu thương với Thanh Thư trong tương lai cũng tan tành. Chỉ Nhược đau xót thầm nghĩ giữa danh với tình, cái nào cần thiết hơn cho đời sống con người? Nếu cho là danh thì tại sao bây giờ nàng lại vẫn còn đau khổ quá như vậy? Còn nếu cho là tình thì quả thật đời nàng đã đi vào ngõ hẹp, bế tắc không biết lúc nào mới thoát ra được.

Chỉ Nhược lại rơi nước mắt, chán nản. Bao nhiêu sóng gió đến với đời nàng, bắt đầu từ khi nàng hạ sơn, bôn ba giang hồ. Nàng tưởng nàng đã làm hết sức mình để làm tròn bổn phận mà sư phụ nàng là Diệt Tuyệt sư thái giao phó. Nhưng rồi đây là những gì nàng nhận được như một quả báo: Tâm hồn lúc nào cũng trống rỗng vì không người thân thương chung quanh, lòng dạ lúc nào cũng bất an vì luyện Cửu Âm chân kinh mỗi ngày, con người lúc nào cũng rấm rứt với dục tình, tinh thần lúc nào cũng hoang mang vì bệnh tật ghê hồn canh cánh trong người. Trời ơi, nàng đã có tội tình chi để phải nhận lãnh cái quả báo đó?

Cuộc sống của nàng, bất hạnh quá đỗi như thế, còn có nghĩa lý gì nữa trên cõi đời này? Nguyên do từ đâu mà ra? Do từ Diệt Tuyệt sư thái, người đã quá khắt khe mà giao cho nàng một trọng trách nặng nề đè nặng trên cuộc đời son trẻ của nàng? Do từ Vô Kỵ, người đã nhẫn tâm rời bỏ nàng đi theo yêu nữ Triệu Minh khiến cho đời nàng lọng cọng, lỡ dở, tình yêu không còn phương hướng? Do từ Cửu Âm chân kinh, võ điển đã khiến đời nàng bây giờ hiển hiện là một dâm nữ, bắt buộc phải làm những hành động tục tằn, không xứng đáng với một con người thật sự của nàng?

Nàng gục đầu xuống, thổn thức. Tự dưng nàng lại thấy ngứa ngáy ngay vùng âm đạo. Âm hạch của nàng tự dưng nở lớn, cương dài ra, rậm rật. Chỉ Nhược đưa tay xuống bóp chặt lấy cửa mình. Nàng thở dài. Lại cần trai nữa rồi. Đây là lần thứ nhì nàng thầm nói ra câu đó. Lần trước là lúc nàng vui sướng, thăng hoa, nói câu tự diễu để đón chờ một tương lai sáng lạn. Lần này câu nói được tủi buồn thầm thoát ra là dấu hiệu của cuộc đời nàng đang đi vào lãnh cung, tuyệt địa, không lối thoát.

Rồi nàng chua chát mỉm cười: Cuộc đời, ôi cuộc đời! Không thể cưỡng lại được mà cũng không thể bó thác cho nó được. Thanh Thư không còn, nhưng trên đời này đâu phải chỉ có Thanh Thư mới có khả năng thỏa mãn dâm tư của nàng? Bệnh phong tình kia, chỉ mới bắt đầu, tuy khó chữa nhưng không có nghĩa không thể chữa được, nó không phải là một bệnh nan y. Rồi lại còn có bao nhiêu mộng lớn, trọng trách khác mà nàng cần phải làm. Thôi được! Chỉ Nhược này đâu phải là một nhi nữ thường tình, chịu thua trước nghịch cảnh, không thể can qua những bất trắc của cuộc đời? Chưa đầy hai mươi tuổi mà nàng đã nghiễm nhiên trở thành một nhân vật với địa vị đứng đầu phái Nga Mi, một danh môn chánh phái vào bậc nhất giang hồ Trung Nguyên, được anh hùng khắp nơi nể sợ. Điều đó đã nói lên được tất cả về con người của nàng rồi. Nàng có yếu đuối hay cương cường, hèn nhược hay tài ba, tài mọn hay độc đáo để có thể là nên việc lớn thì mai sau mọi người sẽ thấy. Phải, rồi thì sau này, gần đây thôi, mọi người sẽ biết và phải biết con người và bản lĩnh thật sự của nàng! Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn…

Chỉ Nhược ngồi phắt dậy, gạt nước mắt, bình tâm thở một hơi dài. Đứng lên! Dậy đi! Tranh thắng! Quật cường! Nàng cảm thấy rõ nguồn nguyên khí tràn đầy sức sống đang luân lưu một cách mạnh mẽ trong khắp con người sung mãn của mình. Đó là nguồn sinh lực, một tác động duy nhất mà nàng đang có, để nàng sẽ dùng nó cho cuộc đời và sứ mạng của nàng kể từ bây giờ. Nàng là thân gái, nhưng lại có chân mạng của một lãnh đạo, thực hiện được nhiều việc lớn trên đời. Liễu yếu đào tơ không phải là bản tính của nàng. Là một cánh hoa trong bạo trường của giới giang hồ và đã hứng chịu bao nhiêu nghịch cảnh bởi thân phận thuyền quyên, nên lúc nào nàng cũng muốn vùng lên làm cách mạng, cách mạng cho môn phái toàn là đàn bà con gái như phái Nga Mi, cách mạng cho phận nữ nhìn như của chính mình. Nàng không thể chịu đựng mãi cái sống đè nén, chèn áp, vô lý, vô nhân của con người. Nàng không thể câm lặng, yên phận đến độ u mê, khiếp nhược được nữa. Nàng đúng là một cánh hoa nhài liên tiếp thỏa hương để làm thơm tho hơn cuộc đời trong thời buổi này. Nàng đã có thiên mạng làm rạng danh ở đời. Đâu có thể dễ dàng mà bỏ cuộc cho được! Nhất là đã đi được hơn nửa đường rồi. Chỉ Nhược biết rõ những chuyện gì cần phải làm trước, những chuyện gì phải làm sau – tuần tự nhi tiến.

Nàng cố quên đi những đau buồn trong lòng mà mím môi tự nhủ phải nói với Mẫn Quân, bắt mụ tìm một con cu cương cứng khác cho nàng khắc phục cơn háo dâm đang hoành hành trong người mới được. Con cu của bất cứ ai. Nếu không thì chịu không nổi. Đó là cái phải làm trước tiên cho cái mộng lớn sau này.

Đây là chuyện quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời hiện tại của nàng, tuy hoang đàng và dâm dục nhưng hành động đó bắt buộc phải được làm liền ngay bây giờ – một hành động hoan lạc của một dâm nữ bất hạnh và bất đắc dĩ có tên là Chu Chỉ Nhược, nàng trưởng môn tươi trẻ và tuyệt sắc của phái Nga Mi.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng