Phần 85
Thanh Thư chạy một mạch xuống núi Nga Mi mà không dám trở về phòng ngủ của mình. Trong cơn nước trút tư bề, chàng vừa chạy vừa tưởng nhớ tới thân người mảnh mai với bộ ngực mê hồn của Chỉ Nhược mà trong lòng cũng nổi bão tố như cơn mưa gió tơi bời bên ngoài. Nhức dái quá chịu không nổi. Do đó mà chàng không cầm lòng được mà đi thẳng tới thị trấn ngay đó rồi mò tới một thanh lâu tìm gái giải sầu, đụ một trận cho qua cơn nứng tình.
Và chàng đã tìm một cô con gái trẻ đẹp với một bộ ngực no tròn để trút hết cơn dâm nứng vào người nàng ta. Dĩ nhiên chàng vừa hành lạc với nàng con gái, vừa tưởng nhớ tới Chỉ Nhược để trợ dâm, với cái hình ảnh mới nhất của một tấm thân ngọc ngà và đồi vú căng mọng, trắng như sữa của người mơ. Trong suốt cuộc hành dâm, chàng đè người con gái xuống, vừa đụ vào âm đạo, vừa xoa vuốt, vừa nắn bóp, vừa hôn hít, vừa bú nút, vừa nhằn cắn không ngừng trên hai bầu vú cứng tròn với hai đầu vú son đỏ của người con gái. Chỉ một tư thế đó thôi, từ đầu cho tới cuối, hùng hục dâm tình, liên miên bất tận, mặc cho người con gái dẫy dụa, rên rỉ. Sau khi phóng khí xuất tinh rồi, hai tay chàng vẫn còn dấm dúi dồi nặn cặp vú no đầy và mặt chàng vẫn còn vùi hấp mê man vào giữa vùng đồi núi nung núc mà lúc đó đã đỏ bừng, sưng mọng vì đã bị vần vũ, xoắn xít một cách thô hào trong một khoảng thời gian thật dài. Suốt khoảng thời gian đó, hình ảnh bán thân lõa thể của Chỉ Nhược không lúc nào phai đi trong đầu óc chàng.
Thỏa mãn tình dục xong, Thanh Thư bước ra khỏi phòng, định trở về núi Nga Mi. Rủi sao đúng lúc đó chàng đụng mặt ngay với Đinh Mẫn Quân. Vì đã biết nhau, nên chàng định quay người đi. Nơi ăn chơi đàng điếm này quả nhiên không phải là nơi hai người đối đầu gặp nhau. Tuy nhiên vì quá bất ngờ nên hai người không kịp tránh mặt. Thanh Thư miễn cưỡng lúng túng chào:
– Đinh cô nương… Chào… cô nương…
Mẫn Quân cũng ngỡ ngàng, lắp bắp nói:
– Tống… Tống… thiếu hiệp…
Trong hoàn cảnh này, thật ra Thanh Thư không ngại ngùng cho lắm. Nên nhớ là trà lầu, tửu điếm, xóm bình khang là nơi ăn chơi của bọn đàn ông, không hề bị xã hội cấm đoán một chút nào cả. Đàn ông con trai hay lui tới là chuyện thường. Trái lại sự có mặt của Mẫn Quân ở nơi này mới là trái khóe. Đàn bà con gái mà xuất hiện ở đây dĩ nhiên là không được hay ho cho lắm. Nơi ăn chơi trác táng này chỉ chứa có một loại con gái mà thôi. Phái nữ nếu tự trọng và đàng hoàng không bao giờ muốn liên hệ gì tới những nơi hoang đàng này cả. Nhưng với ác nữ Mẫn Quân thì khác. Mụ ta mặt dạn mày dày đã quen, nên sau một phút ngỡ ngàng, mụ ta trơ ra. Đã vậy mụ còn tỉnh queo, tươi cười chào hỏi Thanh Thư:
– Ái chà! Tống thiếu hiệp hôm nay muốn đi giải trí với các nàng tiên ở đây phải không?
Thanh Thư thấy mụ ta không giữ kẽ, ăn nói hàm hồ thì chàng chỉ cười ậm ừ cho qua chuyện. Thật ra chàng cũng đã nghe qua danh tiếng nặc nô của mụ ta đồn đại trên giang hồ rồi.
Mẫn Quân trơ trẽn, nháy mắt với chàng, nói tới:
– Nơi đây nổi tiếng gái đẹp, chìu người. Như vậy thiếu hiệp cũng thuộc người sành điệu lắm đó.
Thấy Thanh Thư vẫn gật gù không nói gì, chẳng muốn nói chuyện với mụ thì mụ không muốn khều chuyện thêm nữa. Mụ nhoẻn miệng cười nói:
– Thôi tôi chúc thiếu hiệp vui vẻ đêm nay nhá.
Thanh Thư gật đầu, quay người đi, không muốn nói tiếng cảm ơn. Vừa bước đi chàng vừa nhăn mặt thầm nghĩ:
– “Con mụ này thật muối mặt. Không biết mụ ta có mặt ở nơi ăn chơi này làm gì. Nếu mình hỏi không biết mụ ta sẽ trả lời ra sao?”
Mẫn Quân nhìn theo Thanh Thư bỏ đi mà mụ vẫn tiếp tục cười. Đàn ông con trai thật sướng. Muốn có gái là được ngay. Có sẵn nơi ăn chơi đàn đúm, thỏa dục. Không như mụ phải vật vã để tìm hơi trai. Ngay cả Chỉ Nhược, tươi trẻ, xinh đẹp và sắc nước hương trời như thế mà cũng đâu có dễ. Đâu phải muốn là có ngay? Nghĩ tới đây, tự nhiên mụ lóe lên một ý định. Mụ vội vã gọi giật lại:
– Tống thiếu hiệp! Tống thiếu hiệp! Xin dừng bước, tôi có chuyện muốn nói.
Thanh Thư nghe mụ gọi giật ngược thì chàng khó chịu. Nhưng chàng vẫn cố dằn cơn tức mà dừng lại rồi hỏi sẳng:
– Đinh cô nương có chuyện gì?
Mẫn Quân tiến tới gần chàng, cười tình, nói nhỏ với giọng õng ẹo, dáng điệu y hệt như một mụ tú bà chuyên nghiệp:
– Tôi biết một chỗ làm cho thiếu hiệp thỏa mãn hoàn toàn. Gái trẻ đẹp hơn nơi này nhiều. Cam đoan ngon lành, không thể chê vào đâu được. Thiếu hiệp có muốn không?
Thanh Thư nhìn sững vào mặt mụ ta, không tin ở những lời dẫn dụ như ma cô đón khách thoát ra từ cái lỗ miệng vô duyên của mụ. Mà mụ là một trong những người đứng đầu vào bậc trưởng thượng của phái Nga Mi bây giờ chứ đâu phải là một con mụ thầu nậu chốn lầu xanh đâu?
Thấy chàng có vẻ như nghi ngờ, Mẫn Quân nhoẻn miệng, nheo mắt, ghé sát vào tai chàng mà thì thầm, ra chiều rất thân mật và đầy hứa hẹn:
– Tôi nói thiệt đó… Có một cô gái thật là xinh…
Tới đó, Thanh Thư không thể không tin mụ ta được nữa. Nghe giới thiệu về một người con gái xinh là chàng chú ý tới liền. Chàng ngẩn người ra, nhìn mụ như dò hỏi có thật hay không. Mụ ta nhướng mắt, gật gật mấy cái: Thật mà! Hết cả bực dọc, chàng nhìn mụ mà nở một nụ cười đồng lòng. Chàng cũng gật đầu, hai mắt sáng lên, đưa qua đưa lại, phát ra những tia sáng vừa dâm dục, vừa dâm dật, tiêu biểu của một tên dâm tặc muôn đời.
Mụ ta thấy chàng gật đầu ưng chịu là mụ cười híp mắt lên. Công việc tìm trai cho Chỉ Nhược vui thú dâm tình đã hoàn thành một nửa rồi. Một nửa kia, sự chuẩn ý của Chỉ Nhược, thì quá dễ. Trai thanh, gái tú. Chàng khỏe mạnh, nàng hồ hởi. Thằng cu sành sỏi, con đĩ nứng tình. Cặc đã sẵn sàng, chim đang hồ hởi. Dương vật đang nứng tình tìm nơi khai phóng, âm đạo đã mong chờ, vội vàng nở hoa. Thật là “Rộng hẹp nhỏ to vừa vặn cả, Ngắn dài khuôn khổ cũng như nhau” như Hồ Xuân Hương đã ví. Hợp tình hợp cảnh hợp người quá rồi, còn gì là ngăn trở nữa?
Ác nữ Mẫn Quân thở ra. Hết lo. Dưới sự sắp đặt của mụ, Chỉ Nhược chắc chắn sẽ được hoàn toàn thỏa mãn bởi con cu ăn chơi lão làng bạt mạng, đầy kinh nghiệm dâm trường của Thanh Thư.