Phần 8
Thật ra sau khi bị Trường Linh bắt hụt, rách áo, Vô Kỵ vội ủi người nhanh vào trong hang tối thì y bị đụng đầu một cái mạnh vào vách đá. Biết là đã tới đường cùng, y đang hoang mang rờ rẫm chung quanh không biết phải làm gì thì y mò thấy ở dưới có một lỗ nhỏ thông đi. Mừng quá, y liền chui người vào. Lỗ chui chỉ vừa vặn người y nên y biết Trường Linh không thể đuổi theo mình được nữa. Y đang mừng thầm, bò tiếp thì bỗng nhiên người y trượt xuống ngay một cái vực. Vô Kỵ hốt hoảng quờ quạng bám víu chung quanh, nhưng trời tối đen như mực, vách đá thì trơn như mỡ, tai y nghe tiếng nước chảy róc rách, mà người y thì cứ trượt ào ào xoai xoải xuống vách núi. Thì ra đây là một núi đá vôi, bị nước mưa và nước tuyết tan ra xói mòn thành những hang động chằng chịt. Người Vô Kỵ cứ băng băng trượt đi, may mà mùa này tuyết tan, nước nhiều, mặt đá trơn ướt, nên người y như lướt trên nước vậy. Sau một hồi trượt qua bao nhiêu động thạch nhũ, người y ê ẩm, nhiều khi đầu y va vào vách đá tưởng như bể sọ, nhiều khi người y vụt qua những eo vách nhỏ hẹp, khiến tốc độ rớt xuống giảm đi nhiều, nhờ vậy tuy Vô Kỵ rớt nhanh như thế mà y cũng không bị bong tay gãy xương khi đụng vào những cột thạch nhũ.
Bỗng nhiên Vô Kỵ thấy chói mắt. Người y đã bị bắn ra khỏi đường hầm đen tối ra ngoài khoảng trời sáng trưng. May sao, y rớt ngay xuống một đầm nước khá sâu nên tính mạng không bị nguy hiểm. Vì trong tối quá lâu, mà lại ra ngoài sáng một cách bất ngờ, mắt y tạm thời không nhìn được gì chung quanh cả. Y chỉ biết nhắm mắt mà cố lội vào bờ. Cũng nhờ sống ở Băng Hỏa đảo từ nhỏ tên tài bơi lội của y khá lắm. Mình mẩy đau đớn như dần, thân thể quá sức mệt mỏi, nhưng chỉ một lát sau là y đã tới bờ, nằm phục xuống bờ cỏ mà mơ mơ tỉnh tỉnh. Mơ màng một lúc Vô Kỵ chợt cảm thấy thân hình mình như bị siết chặt lại. Y không còn sức mà chống cự lại, y cố dương mắt lên nhìn nhưng cảnh vật mờ mờ ảo ảo, bất chừng. Thốt nhiên y thấy đít mình đau nhói lên một cái, rồi có vật gì thật cứng đâm vào. Ðau quá! Nhưng y không thể cưỡng lại được nên chỉ nằm yên chịu trận. Vật cứng cứ tiếp tục thọc sâu vào lỗ đít y làm y muốn chết giấc. Sau đó, vật cứng lại thụt ra thụt vô trong hậu môn y khiến cơn đau tăng lên gấp bội. Chỉ một phút sau thì y chịu không nổi nữa, gục ra bất tỉnh…
Khi hoàn hồn lại, Vô Kỵ thấy mình đang nằm trên một ổ lá khô dưới một tàn cây rậm mát. Nhìn quanh, y lại thấy có một trung nhân tóc tai bù xù, mặt mũi khi ẩn khi hiện sau mớ tóc rậm dài, quần áo là những mảnh vỏ cây cột lại với nhau. Trung nhân với con mắt loang loáng như điện hất hàm hỏi Vô Kỵ:
– Mi tên gì`? Tại sao lại lọt vào đây được?
Vô Kỵ thầm nghĩ kể từ bây giờ mình không thể để cho ai biết thân thế mình nữa nên y đáp:
– Tôi tên A – Ngưu, đang đi chơi thì bị rớt xuống hố. Bây giờ không biết làm sao thoát ra khỏi nơi đây.
– Hà… Hà… Ta cũng rớt xuống đây năm năm trước. Mi đừng mong ra khỏi nơi đây. Vô ích đó A – Ngưu à.
Vô Kỵ nhìn quanh thì thấy bốn bề vách núi dựng đứng thì lấy làm kinh ngạc. Trung nhân cười khục khịch:
– Tin ta đi, không có lối ra đâu. Cũng may ở đây cây cối xanh tươi, ao hồ rộng lớn nên hoa quả thịt thà không thiếu, chỉ thiếu người cho ta đỡ cô đơn. Nay mi đã tới đây thì ta mừng lắm.
– Tôi phải xưng hô với tiền bối như thế nào? Bị giam hãm ở đây năm năm rồi, tiền bối làm gì cho hết ngày?
– Mi hỏi tên ta là gì ư? Lâu quá ta quên mất rồi. Ta ở đây một mình đã lâu không có ai nói chuyện, nhớ làm chi cho mệt. Trong thời gian qua, hằng ngày ta vẫn luyện công. Nhưng bây giờ thì hết rồi.
– Tiền bối luyện công?
Trung nhân tìm trong hộc đá một cuốn sách rồi đưa cho Vô Kỵ:
– Phải, Cửu Dương Thần Công.
Vô Kỵ nhận lấy cuốn sách, đọc sơ qua rồi thầm kinh hãi. Y thấy những nguyên tắc luyện công trong cuốn sách này có phần giống Võ Ðang Tâm Pháp mà cha y đã truyền cho y lúc còn nhỏ, mà cũng giống luôn Cửu Dương Công của phái Thiếu Lâm mà y đã học được từ viên Chân lúc y theo Trương Tam Phong lên chùa chữa bệnh. Nhưng cuốn Cửu Dương Thần Công này có phần đầy đủ và cao minh hơn hai môn kia nhiều. Y liền hỏi trung nhân:
– Cuốn sách này tiền bối lấy ở đâu vậy?
Trung nhân cười ha hả:
– Ta có biết đâu! Một hôm, cách đây khoảng hai ba năm gì đó, có một con vượn trắng tới đây nằm chết queo. Ta liền phanh thây mổ thịt nó làm một bữa thì bất chợt bắt gặp cuốn sách này trong bụng nó. Ta đọc thấy cách luyện công kỳ ảo nên tập theo. Công lực và thân thể trở nên khỏe khoắn nên ta cứ theo đó mà luyện. Bây giờ nó vô dụng rồi.
Thật ra cả hai người đều không biết là cuốn kinh này là do Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử năm xưa cướp được trong chùa Thiếu Lâm rồi dấu trong bụng con vượn. Hai tên đó muốn lấy cuốn kinh làm của riêng nên hại lẫn nhau. Rốt cuộc cả hai đều chết nên cuốn kinh vẫn còn nằm trong bụng con thú. Ðến khi nó chết thì tình cờ trung nhân bắt gặp được, nếu không thì cuốn sách cũng bị mục nát theo thời gian, không còn tồn tại nữa.
Vô Kỵ lại hỏi trung nhân:
– Nhưng tiền bối nói là bây giờ cuốn sách này vô dụng rồi là nghĩa làm sao?
– Ta theo cuốn sách mà luyện trong vòng một năm thì thấy công lực tăng tiến rất nhiều. Trời lạnh nhưng thân thể lúc nào cũng ấm áp. Qua năm thứ hai thì càng luyện hơi nóng trong người càng súc tích. Ðúng là Cửu Dương Thần Công có khác. Nó làm dương khí trong người tăng lên rất nhiều.
– Như vậy là tốt chứ sao lại vô dụng?
– Hà… hà… Ta chưa nói hết cho mi nghe. Nam nhi hảo hán mà được dương thịnh là điều tốt. A – Ngưu, ngươi coi đây…
Trung nhân liền đứng dậy trước mặt Vô Kỵ. Không cần phải kéo quần vỏ cây ra vì rành rành ngay đó là một con cu to lớn khủng khiếp phơi bày một cách hùng dũng. Vô Kỵ đã từng thấy con cu dài bự của Tạ Tốn, nhưng so với con cu của trung nhân thì vẫn còn thua xa. Nhìn trung nhân như một người có ba chân vậy! Trung nhân nhìn Vô Kỵ mà cười hề hề:
– Càng luyện Cửu Dương Thần Công, dương khí càng tăng thì dương cụ cũng càng to bản. Chính vì vậy mà dâm tính càng nhiều. Mỗi ngày ta thấy con người ta thay đổi, cu ta càng lớn thì ta càng nóng nảy, nứng quá chịu không nổi. Ban đầu ta còn cố gắng đè nén cơn dâm, nhưng khi luyện lên cao thì dục tính tăng cường quá sức không thể kềm hãm được nữa, đến một lúc nào đó thì đầu óc sẽ nổ tung ra, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Ta chỉ luyện gần được tới một phần tư cuốn sách mà thôi, không thể tiến thêm được nữa. Cả nửa năm nay ta không nhìn đến.
Vô Kỵ nhìn vào con cu gân guốc quá cỡ của trung nhân mà thầm nghĩ, “Mình đã đọc qua biết bao nhiêu sách thuốc của Hồ Y tiên mà chưa bao giờ thấy một tình trạng như vậy”. Rồi y nói:
– Theo tiền bối thì không còn cách nào để luyện môn Cửu Dương Thần Công đến lúc thành tựu à?
– Lúc đầu khi lên cơn nứng, ta tưởng cứ thủ dâm thì người ta sẽ hạ hỏa hầu có thể luyện tập tiếp. Nhưng sau khi thủ dâm, ta còn thấy khó chịu hơn nữa. Không có hiệu quả. Công lực đã không tăng tiến mà còn hao tổn nguyên khí rất nhiều. Ta nghĩ là luyện Cửu Dương Thần Công cũng y như thuật hái âm bổ dương mà người ta thường nói. Sau mỗi khi luyện công là phải tìm cách xả bớt dương khí vào người khác bằng một phương cách giao hợp nào đó. Như vậy con người lúc nào cũng cân bằng mới có cơ may tiến lên bậc cao hơn. Ta cũng đã làm thử với các con thú quanh đây nhưng vẫn vô hiệu quả. Chúng là loài thú nên không thể hấp thụ được những luồng dương khí thoát ra từ trong cu ta. Có một lần vì quá ham luyện công, ta nứng quá, vội bắt một con khỉ già mà đút cặc vô. Ai nhè dương khí tích tụ ở hạ bộ của ta không thoát ra được. Kỳ đó ta tưởng là chết rồi, không phải tẩu hỏa nhập ma mà tẩu hỏa gặp quỷ ở dưới địa ngục! Ta phải nằm liệt cả tuần mới gượng dậy được. Từ đó ta không dám tập luyện thêm nữa.
– Thế sao tiền bối không thử tìm một người nào đó…
Nói tới đây Vô Kỵ im ngay vì biết mình lỡ lời. Nhưng trung nhân đã cười ha hả:
– Tìm đâu ra được một người nào ở đây. Nhưng hôm qua ta đã thử rồi… hề… hề…
Nghe tới đây, Vô Kỵ giật mình, liền nhớ tới bữa trước, khi té xuống hồ, y có cảm tưởng có một vật gì to cứng thọc vào đít y đau đến phát xỉu. Y nhìn con cu khổng lồ của trung nhân mà toát mồ hôi. Hóa ra mình đã bị tên ác ôn này đụ vào đít! Thảo nào từ lúc tỉnh dậy tới giờ, y cứ thấy đau đớn ở lỗ đít, nhưng y tưởng là mình bị thương trong lúc trượt xuống trong động thạch nhũ. Trông thấy Vô Kỵ bần thần hơ hãi, trung nhân tiến tới vỗ vai y:
– Ta phải xin lỗi mi đó, A – Ngưu. Vạn bất đắc dĩ thôi. Khi ta thấy mi, ta phải thử ngay lập tức. Nhưng mi không bị ta thọc vào lâu đâu, vì khi ta thấy mi cũng không thể đón nhận dương khí của ta, ta liền ngưng ngay. Nếu không, chính ta cũng bị họa. Hừ, bây giờ ta biết rồi. Vì mi cũng là nam nhi như ta nên dương khí của ta còn bị đẩy lại vô người ta nữa là đằng khác. Nếu mi là đàn bà con gái thì công việc luyện công của ta chắc sẽ thành tựu rồi!!
Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm. Y thầm nghĩ mình mà ở đây với tên này, mỗi ngày hắn bắt mình đút đít để hắn luyện công, cực hình đón nhận con cu vĩ đại mỗi ngày một lớn kia vào hậu môn thì làm sao chịu cho thấu! Thật hú vía!
Tới đây bỗng nhiên Huyền Minh hàn khí trong người y phát tác, người Vô Kỵ lạnh toát, run lẩy bẩy, răng đánh cầm cập. Vì đã quen rồi nên Vô Kỵ chỉ nằm co ro bó gối chịu trận cho qua cơn. Trung nhân ngạc nhiên, nắm lấy tay y, thấy lạnh như băng, rồi lại thấy y run rẩy chịu không nổi nên hắn liền truyền Cửu Dương chân khí qua người Vô Kỵ giúp y chống đỡ cơn lạnh. Vì luyện được hơn một năm Cửu Dương thần công nên công lực của trung nhân cũng sung mãn lắm. Một luồng hơi ấm truyền qua người Vô Kỵ khiến y thấy dễ chịu vô cùng. Chỉ trong một thời gian ngắn, cơn hành của hàn khí đã qua đi. Vô Kỵ liền tiến tới vái trung nhân:
– Xin cảm ơn tiền bối đã giúp cho. Nếu không cũng phải vài tiếng đồng hồ sau tôi mới khỏi được. Tôi bị bệnh nan y này đã lâu năm rồi. Thỉnh thoảng cứ bị lên cơn.
– Ta nghĩ mi nên luyện Cửu Dương Thần Công đi. Sẽ có lợi cho mi đó, A – Ngưu. Cuốn sách này vô dụng đối với ta rồi. Ta cho mi đó. Hà, ở đây chỉ có hai chúng ta, tranh giành với nhau làm gì. Rồi thì mi cũng chỉ luyện được tới mức như ta mà thôi.
Vô Kỵ nhận cuốn Cửu Dương chân kinh. Y đa tạ trung nhân rồi bắt đầu luyện tập.
Ban đầu Vô Kỵ luyện công mục đích chính cũng chỉ để cho qua ngày thôi. Nhưng càng tập càng thấy người khỏe khoắn. Quả nhiên Huyền Minh hàn khí trong người y thuyên giảm từ từ. Sau một năm tu luyện, hàn khí không còn lên cơn hành hạ y thường xuyên nữa. Mỗi lần phát bệnh, y vận Cửu Dương chân khí lên là hàn khí bị đẩy lui trong một thời gian ngắn. Có một điều lạ là Vô Kỵ luyện Cửu Dương thần công tăng tiến như vậy mà cu của y, tuy có nở lớn thật, nhưng không quá khổ như của trung nhân vậy. Vô Kỵ nói cho trung nhân nghe, hắn cũng lấy làm ngạc nhiên và khuyến khích Vô Kỵ nên chăm lo luyện tập hơn nữa. Hai năm sau, Vô Kỵ đã luyện được hơn phân nửa cuốn Cửu Dương chân kinh rồi. Cửu Dương chân khí chuyển động điều hòa trong người y, không bị trục trặc như trung nhân đã bị. Vô Kỵ càng tập, công lực càng dồi dào, nhưng y lại không bị những cơn nứng hành hạ. Cả Vô Kỵ lẫn trung nhân cũng không hiểu lý do tại sao mà Vô Kỵ lại có thể luyện tới bậc cao cấp của bộ Cửu Dương chân kinh như vậy.
Thật ra bộ Cửu Dương Chân Kinh được Ðạt Ma Tổ Sư viết ra cùng với bộ Cửu Âm Chân Kinh, hai bộ kinh bổ sung cho nhau. Ðúng như trung nhân nói, người nào càng luyện tập Cửu Dương thần công thì dương khí trong người càng tăng, công lực dồi dào, nhưng đồng thời dâm tính càng dâng cao. Muốn thành tựu thì phải làm sao cho dương khí điều hòa, hạn chế dâm dục thì mới mong luyện tới mức tối cao của Cửu Dương thần công được. Ðạt Ma Tổ Sư soạn bộ Cửu Dương chân kinh với mục đích chính là để cho các tăng nhân hòa thượng luyện tập. Các hòa thượng khi hàm dưỡng Cửu Dương chân kinh thì lúc nào cũng phải lấy Phật pháp ra làm căn bản, tu tâm dưỡng tính hầu tiêu trừ tà dâm dục vọng nên có thể luyện Cửu Dương thần công đến mức hoàn hảo. Dương khí dâm tà tích tụ trong người thì phải được Phật tính tại tâm hóa giải. Cũng như Không Kiến thần tăng vì Phật học tinh thông nên nhà sư mới có thể luyện thành công môn Cửu Dương thần công này. Trung nhân là người trần tục ham sắc dục luyện không thành vì dương khí tích tụ không tiêu trừ được cũng là vì lý do trên. Nhưng hắn lại lầm lẫn cứ tưởng là trút bỏ dương khí từ cu hắn vào người con gái thì mọi việc sẽ suôn sẻ!! Thật ra thì dù y có đụ đéo hay hiếp dâm cả trăm người đàn bà con gái thì chỉ có sướng cu thôi chứ làm sao mà tiêu trừ được dâm khí, đừng nói chi đến chuyện luyện thêm tầng cao hơn của môn Cửu Dương thần công. Còn Vô Kỵ sở dĩ y có thể luyện tới mức cao cấp của bộ Cửu Dương chân kinh là vì trong người y mấy năm nay đã có sẵn Huyền Minh hàn khí, lạnh lẽo vô song, nên khi y luyện Cửu Dương thần công, dương khí nóng hổi tích tụ quá độ thì tự nhiên đã bị hàn khí hóa giải, không bị tích trữ trong người. Nhờ vậy mà hàn khí trong người y càng ngày càng thuyên giảm. Ðồng thời nó còn giúp Vô Kỵ luyện công lên bậc cao hơn mà không bị hại. Ðúng là trong cái rủi lại có cái may. Cái bệnh hành hạ y lâu năm bây giờ lại giúp y thành công trong việc tập luyện Cửu Dương chân kinh. Trường hợp này ngàn năm chỉ có một.
Cửu Dương thần công đúng như tên của nó, có chín bậc công phu. Luyện sau một năm thì xong hai bậc. Dương khí tăng cường, dương cụ to lớn. Nhưng qua bậc thứ ba, thứ tư thì khó hơn, nếu không tìm cách giải trừ dương khí thì không sao luyện thêm được, con cu sẽ dài thượt, đi lại khó khăn. Nếu tới được bậc thứ năm, thứ sáu thì lúc này chân khí đã được phát ra và thu hồi như ý, tòng tâm xứ dụng, do đó, con cặc muốn to nhỏ thế nào tùy ý. Sau bậc thứ bảy thì võ học đã thông huyền, tùy người khổ luyện mà tới mức thượng thừa, tức là bậc thứ tám, thứ chín. Không Kiến đại sư năm xưa luyện thành môn thần công này nhưng thật ra chỉ đạt được tới mức thứ bảy mà thôi.
Sau bốn, năm năm khổ luyện, hôm đó luyện xong trang cuối cùng của cuốn Cửu Dương chân kinh, Vô Kỵ bần thần gấp cuốn sách lại. Bây giờ y đã là một chàng thanh niên, mạnh khỏe, cao lớn chứ không còn ốm yếu vò võ như lúc trước nữa. Trung nhân lúc đó đứng kế bên, vỗ vai Vô Kỵ mà nói:
– Cung hỉ, cung hỉ. Tôi mừng cho cậu đó.
Vô Kỵ đứng lên, vái trung nhân một cái:
– Tôi luyện xong Cửu Dương thần công là cũng nhờ tiền bối tặng kinh và khuyến khích. Tôi không bao giờ quên ơn này của tiền bối. Bây giờ luyện xong rồi, tôi xin hoàn trả cuốn kinh này cho tiền bối.
– Cuốn kinh này tôi đã cho cậu rồi, lấy lại làm gì? Vả lại tôi không thể luyện thêm được nữa, có cũng như không.
Vô Kỵ nghe trung nhân nói có lý, liền đem cuốn kinh chôn dưới một gốc cây.
Mấy hôm sau, trung nhân tới gần Vô Kỵ, hớn hở nói:
– A – Ngưu, ta có cách thoát ra khỏi nơi đây rồi. Với bản lĩnh của cậu bây giờ, vượt qua vách núi này chắc không khó khăn lắm đâu.
Vô Kỵ nhìn lên bốn bề núi đá sừng sững, cao vòi vọi mà ngán ngẩm. Thấy chàng có vẻ không tin lời mình, trung nhân liền nói:
– Cậu thử trèo lên núi này đi.
Nghe lời, Vô Kỵ đề khí, tung mình lên vách núi. Chàng cảm thấy người mình nhẹ như chim, bay bổng nhẹ nhàng. Triền núi láng trơn nhưng vẫn có những khe bực nho nhỏ nên Vô Kỵ có thể bám vào, lấy đà tung người lên cao hơn. Lên được một khoảng cao, chàng thả cho người từ từ rơi xuống đất. Không ngờ Cửu Dương thần công lợi hại như vậy. Chàng gật đầu công nhận với trung nhân:
– Tiền bối nói đúng. Tôi nghĩ tôi có thể bay qua núi này.
– Nếu cậu cõng thêm một người nữa chắc cũng không khó khăn mấy phải không?
Vô Kỵ biết ngay trung nhân muốn gì. Chàng biết nếu phải đèo bòng thêm một người nữa thì tuy có khó khăn đấy nhưng chàng nghĩ là mình vẫn có thể nhảy qua núi này được. Nhưng bên kia dãy núi là một xã hội đầy dẫy dối trá, lừa lọc, oán hờn, đau khổ, chàng không thích một tí nào. Rồi chàng nghĩ, “Mình tuy đã hết bệnh, nhưng mồ côi mồ cút, ra ngoài chỉ làm bận lòng cho những người quen mà thôi. Ở đây một mình nhưng thảnh thơi, không ai hại. Như vậy không tốt lắm sao?”. Chàng liền nói với trung nhân:
– Thưa tiền bối, thật tình tôi không muốn rời khỏi nơi này. Tôi chỉ muốn sống ở đây tới lúc chết mà thôi.
– Tôi biết mình không có đủ bản lĩnh nên tôi phải chịu sống một mình ở đây. Nay cậu đã luyện thành Cửu Dương chân kinh, tài ba quán thế, tôi chỉ xin nhờ cậu đưa tôi ra khỏi chốn này.
Vô Kỵ nghĩ là mình có sống tới ngày nay là cũng nhờ cuốn Cửu Dương chân kinh của trung nhân tặng cho. Ơn này không khác gì ơn cứu mạng. Bây giờ người ta lại nhờ vả mà mình từ chối thì nhất định là không ổn rồi. Thật khó sử. Bỗng Vô Kỵ hớn hở kêu lên:
– Thôi được. Tôi sẽ giúp tiền bối vượt qua núi này. Nhưng rồi tôi sẽ quay trở lại. Tôi không muốn ra ngoài bên kia đâu.
Trung nhân vui vẻ cười nói:
– Ðó là ý của cậu, tôi không cản.
Vô Kỵ liền cõng trung nhân lên lưng, vận công cho Cửu Dương chân khí chạy vòng khắp người rồi bám núi mà leo lên. Trung nhân cũng đề khí cho người nhẹ hẳn nên Vô Kỵ không gặp nhiều khó khăn, cứ phóng người leo lên vun vút. Dọc đường, gặp nhiều nguy hiểm, nhiều lúc như chỉ mành treo chuông, nhưng nhờ có thần công hỗ trợ nên rồi thì Vô Kỵ cũng đem được trung nhân lên đỉnh núi. Từ trên nhìn xuống, chàng thấy rừng núi trùng trùng điệp điệp, tuyết phủ trắng xóa, xa xa có vài chục nấm nhà, trong tuyệt đẹp. Vô Kỵ bỗng thấy nao nao, nhung nhớ những ngày xa xưa, nhưng vì lòng đã quyết định nên chàng quay lại nói với trung nhân:
– Tôi có thể để tiền bối ở đây được chứ?
– Ðược. Tôi có xuống núi một mình được rồi.
Vô Kỵ nhìn trung nhân một hồi lâu, không biết nói gì, lòng thấy bùi ngùi, man mác. Sau mấy năm ở chung trong thung lũng, dầu sao trung nhân cũng là người mà chàng gần gũi nhiều nhất. Xa nhau lần này chắc không còn cơ hội để gặp lại nữa. Vô Kỵ thở dài rồi quay người bỏ đi.
Bỗng Vô Kỵ thấy mình mẩy bủn rủn, không còn hơi sức đứng vững, té ngã lăn ra. Nhìn kỹ lại thì chàng mới biết là trung nhân đã điểm vào đan điền và nắm lấy mạch môn của chàng khiến chàng không thể vận hơi được nữa. Trung nhân cười hì hì một cách đểu giả:
– Bộ mi tưởng ta cho mi đi một cách dễ dàng sao. Sau khi thấy mi có thể luyện được Cửu Dương chân kinh, ta tức lắm chứ, nhưng ta cố nhịn cho tới ngày nay, vì không ai có đủ tài để có thể vượt núi nếu không luyện xong thần công này. Ta nhẫn nại chờ cho mi luyện xong rồi nhờ mi cứu ta ra khỏi nơi đây. Bây giờ mi đã hết còn công dụng cho ta rồi.
Rồi hắn rút trong người ra cuốn Cử Dương chân kinh, đưa lên cao:
– Ta đào lấy lên cuốn chân kinh mà mi chôn xuống mà mi đâu có biết. Hà, hà, một khi xuống núi thì đàn bà con gái thiếu gì, môn Cửu Dương thần công rồi ta cũng sẽ luyện thành mà thôi. Lúc đó ta sẽ là võ lâm chí tôn, bảo đao Ðồ Long có xuất hiện cũng chẳng làm gì ta được nào. Nhưng A – Ngưu ơi, thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn, một nước không thể có hai vua. Mai sau khi ta luyện thành công, biết đâu mi lại đổi ý trở lại giang hồ thì ta làm sao tranh ngôi bá chủ với mi được. Ta thà hại người chứ không để người hại ta.
Nói xong trung nhân một tay nắm lấy tay Vô Kỵ, một tay nắm lấy chân chàng kéo lên rồi liệng người chàng ra xa rớt xuống vực núi, như một bó giẻ vậy. Trước sự việc xảy ra vô cùng nhanh chóng này, Vô Kỵ kinh hãi vô cùng. Người chàng đang bị tung bổng lên thì bản năng sinh tồn bộc phát, đồng thời sau suốt thời gian khổ luyện Cửu Dương chân kinh, ý niệm và con người của chàng rất là tinh anh, mẫn tiệp, nên dù trong người không còn nguyên khí nhưng Vô Kỵ cũng tự động xoay tay một cái, nắm luôn lấy tay của trung nhân trước khi hắn buông người chàng ra. Bị Vô Kỵ bất kỳ nắm chặt lấy tay mà trong lúc đó người Vô Kỵ đang có đà rớt xuống nên cả người trung nhân lẫn Vô Kỵ đều cùng một lúc lao xuống vực. Trung nhân chỉ kêu được một tiếng:
– Ôi chao, nguy tai!
Chưa dứt tiếng thì người hắn đã vùn vụt rớt xuống hố. Trung nhân hoảng hốt đưa tay ra cố bám víu vào những nhánh cây mọc vươn ra vách núi nhưng rồi bỗng nhiên hắn cảm thấy đau đớn vô cùng. Nguyên vì trung nhân liệng Vô Kỵ ra xa, còn chính hắn thì bị Vô Kỵ kéo ra theo nên người hắn rớt sát vào vách núi, thì ngay một lúc, một cánh tay của hắn đã bị một tảng đá mọc nhô ra đâm vào đến gãy gục. Rồi cứ thế, người trung nhân cứ bị va vào đá, vướng vào cây, mắc vào khe, mà người hắn cứ tiếp tục rớt xuống nên lúc thì hắn bị dập bể đầu, lúc thì bị lọi đứt tay, lúc thì bị xéo mất một chân, người ngợm chẳng còn ra gì nữa. Nhưng cái họa của trung nhân lại là cái may của Vô Kỵ. Mỗi lần người trung nhân mắc vướng vào những chướng ngại vật dọc theo vách núi là mỗi lần tốc độ rơi xuống của Vô Kỵ giảm đi một phần, vì tay chàng vẫn còn nắm chặt lấy tay của trung nhân. Ðúng là làm ác thì gặp họa, ở hiền thì gặp lành. Chỉ trong khoảnh khắc, trong tay của Vô Kỵ chỉ còn giữ một cánh tay của trung nhân mà thôi, còn người của hắn thì đã tiêu tùng mất cả rồi! Vô Kỵ hoảng sợ, liệng cánh tay của hắn đi mà nhìn xuống thì thấy mình vẫn còn rơi xuống một cách mau lẹ vô cùng. Tuy nhờ có cái “thắng người” nhưng vận tốc rớt của Vô Kỵ vẫn còn nhanh lắm. Thoáng thấy ở dưới có một đống tuyết cao, Vô Kỵ liền bẻ thân hình cho người mình lao xuống gò tuyết trắng đó luôn.
Chỉ nghe “bùng” một tiếng, người Vô Kỵ đã rớt xuống ngay giữa đống tuyết làm tuyết văng lên tung tóe. Còn Vô Kỵ thì cảm thấy đau đớn khủng khiếp, mặt mũi tối sầm, chết giấc ngay tại chỗ.