Phần 6
Vô Kỵ được cả nhà Chu Trường Linh thương yêu quá cỡ. Ðang là một đứa tôi bộc, bỗng nhiên y trở thành một thượng khách của gia đình họ Chu. Trường Linh hỏi y có phải là đệ tử Cái Bang không thì y gật đầu vì không muốn thổ lộ thân thế. Rồi Trường Linh hỏi thêm là ai đã dạy y võ công và y học của ai môn Giáng Long Thập Bát Chưởng thì y chỉ ậm ừ nói cho qua. Thấy Vô Kỵ không muốn nói rõ ngạnh ngòn, Trường Linh không hỏi nữa mà còn trọng y thêm.
Trong lúc Vô Kỵ nằm dưỡng sức thì hằng ngày Cửu Chân vẫn vào thăm y luôn. Nàng hoàn toàn thay đổi thái độ cư xử với y. Nàng trở lại nói chuyện với y hết sức dịu dàng, ngồi kế y kể chuyện hay đọc sách cho đến khi y ngủ yên. Bất cứ điều gì mà y muốn là nàng đều chiều y hết. Ðược Cửu Chân chiều chuộng và chăm sóc mỗi ngày, Vô Kỵ như sống trên non tiên. Ðược gặp Cửu Chân và kề cận nàng luôn luôn là điều y vẫn hằng mong ước, bây giờ đã thành sự thật. Nhưng có một điều mà y vẫn không nói ra cho Cửu Chân biết là lòng thầm yêu trộm nhớ của y với nàng bấy lâu nay. Vô Kỵ cảm thấy là càng ngày y càng si mê Cửu Chân hơn. Một thằng con trai mười bốn tuổi, theo y, không thể tỏ tình một cách ngang xương với một cô con gái lớn hơn mình năm, sáu tuổi. Vì thế, y chỉ dám nhìn Cửu Chân một cách say mê, đắm đuối mỗi khi nàng không để ý mà thôi. Thật ra, bề ngoài Cửu Chân trông rất đoan trang, thùy mị, nhưng bên trong nàng đã cứng cựa, lão làng thì làm sao mà nàng không biết Vô Kỵ ham mê mình như thế nào?
Khi Vô Kỵ đã mạnh khỏe hoàn toàn, y được gia đình Cửu Chân coi y như là một người thân trong họ. Y được tham gia trong tất cả những hoạt động trong gia đình. Thông thường thì buổi sáng là học văn, buổi chiều thì học võ. Mỗi sáng, Cửu Chân cùng Vô Kỵ đọc sách và tập viết, mỗi chiều, Vô Kỵ xem mọi người tập võ. Một hôm, Vô Kỵ ngồi đọc sách, lòng y lâng lâng như đang bay trên mây vì hương thơm từ thân thể Cửu Chân trước mặt y thoảng lên mũi ngào ngạt. Liếc nhìn khuôn mặt xinh tươi thanh tú đang chăm chú vào cuốn sách, bàn tay nhỏ nhắn nuột nà thỉnh thoảng dở từng trang giấy, y liền động lòng, con heo trong người chợt thức giấc, con cu tự dưng từ từ ngỏng dậy. Ðột nhiên Cửu Chân ngước mặt lên thấy Vô Kỵ nhìn mình một cách si dại, mặt y lúc đỏ lúc hồng thì nàng bỏ cuốn sách xuống đưa tay qua chiếc bàn đọc mà nắm lấy tay Vô Kỵ rồi cười hỏi:
– Chú Vô Kỵ đang mang tâm trạng gì vậy?
Như bị điện giật khi bàn tay mềm ấm của Cửu Chân chạm vào, nhưng y vẫn không rút tay lại, Vô Kỵ tránh nhìn tia mắt sắc sảo của nàng, không trả lời mà hỏi lại:
– Chị Cửu Chân có buồn không?
– Buồn gì? Có chú bên cạnh, tôi đâu có thấy cô đơn.
– Nhưng lũ chó chị nuôi bấy lâu nay bị bác Trường Linh giết hết. Trong vụ này tôi cũng có lỗi…
– Thôi chú đừng nhắc đến chuyện đã qua nữa. Bây giờ chú nói cho tôi biết chú đang nghĩ gì vậy?
Vô Kỵ đỏ mặt, thật ra y đang say sưa nhìn ngắm Cửu Chân và dĩ nhiên trong đầu y đang cò tà ý chỉ muốn đè nàng xuống mà giao hoan với nàng. Thấy mặt y ngượng ngùng, sượng trân, không nói một lời nào thì Cửu Chân xoa nhè nhẹ trên tay y, trên môi đò thắm nở một nụ cười rất lẳng lơ, khiêu khích. Nàng đã biết tỏng của ông cậu rồi. Thèm thuồng và dâm nứng quá rồi mà còn che đậy, ấp úng! Bản tính của một con gái đẹp lúc nào cũng muốn muốn người đàn ông con trai mê mình lại nổi lên. Cửu Chân bỗng cảm thấy nhột nhạt ở phần dưới. Lũ chó không còn nữa để nàng vui vầy với chúng. Mấy ngày nay Vệ Bích lại không thấy xuất hiện. Cửu Chân cảm thấy ấm ức, đòi hỏi, làm sao mà chịu được nữa? Trước mặt mình là một thằng con trai đang tới tuổi sung sức, nứng tình, mà lại còn si mê mình nữa, sẵn sàng chiều chuộng mình, đưa mình đến miền đam mê, khoái lạc. Nghĩ đến đó, Cửu Chân đã cảm thấy ẩm ướt nơi lồn mình. Nàng liền trèo luôn lên bàn, đẩy mấy cuốn sách ra một bên, rơi xuống sàn, rồi bò từ từ tới Vô Kỵ. Trước mặt y, nàng luồn tay xuống kéo dây thắt lưng ra, tà áo trễ xuống. Ngồi dính trên chiếc ghế trước bàn, Vô Kỵ kêu lên một tiếng nhỏ. Hôm nay nàng không quấn vú nên hai quả đào tiên, mơn mởn, trắng sữa phơi bày ra lồ lộ trước mắt y. Không tự chủ được nữa, Vô Kỵ đưa tay ra mà hứng lấy đôi gò bồng đảo mà bóp nhẹ. Cửu Chân rên lên một tiếng khẽ rồi đưa mặt tới, ngậm lấy môi y mà bú. Vô Kỵ say mê hôn trả lại nàng, lùa lưỡi mình vào miệng nàng, vừa mân mê cặp vú rồi lấy hai ngón tay mà se se đầu vú đỏ hồng của nàng. Vò bóp một lúc, y đưa một tay rà rà xuống bụng nàng, rồi tới vùng cấm địa với đầy đủ khe nguồn cây lá mà rờ rẫm. Vừa xoa bóp cái vú săn cứng, vừa mò mẫm cái lồn mềm mại với lông tơ, dâm khí, vừa say sưa nút lưỡi, Vô Kỵ sung sướng như lạc vào non tiên. Y liền đút hai ngón tay vào cái lỗ lồn trơn nhớt của Cửu Chân. Sau một lúc, Cửu Chân nứng bạo, nàng nút lưỡi Vô Kỵ mạnh hơn, hai đầu vú se cứng lại, nước nhờn rỉ ra nhiều hơn, lỗ lồn co thắt chung quanh hai ngón tay của Vô Kỵ. Nàng bèn xoay người lại, vẫn bò trên bàn, nàng dúi lồn mình vào mặt Vô Kỵ. Y không chần chờ, ngồi ôm lấy mông nàng mà bú liếm lồn Cửu Chân. Nàng sướng muốn tê người. Khác với con Tổng lãnh binh chỉ biết sồng sộc mà liếm, Vô Kỵ rành nghề hơn (y đã thực tập rất nhiều lần với hai mẹ con Hiểu Phù Bất Hối rồi mà!) Liếm cả vành trong lẫn vành ngoài, trên mu, dưới đít. Nhiều lúc Vô Kỵ còn banh mông vạnh mép của Cửu Chân ra để y có thể đút lưỡi sâu thêm vào cái lỗ lồn ẩm ướt của nàng. Cửu Chân phải rên lên:
– Chú Vô Kỵ… Ôi chao… Chú giỏi quá…
Khi cảm thấy con cu của mình căng cứng quá sức chịu không thấu nữa, Vô Kỵ bèn đứng lên, cầm con cu đỏ sững mà đút vào lồn nàng. Cửu Chân rú lên một tiếng. Nàng cảm nhận rõ ràng con cu nóng hổi của Vô Kỵ đi sâu cái ọt vào cái lỗ giữa hai đùi mình. Quỳ chổng mông trên bàn, nàng dúi cả người ra sau để con cu của Vô Kỵ đụ sâu vào lồn nàng. Không hiểu tại sao mỗi lần làm tình là Cửu Chân lại thích quỳ xuống chổng mông lên để được đụ?(!) Hai người đụ nhau (Vô Kỵ đụ tới, Cửu Chân đụ lại) một hồi. Mồ hôi Vô Kỵ toát ra cả người, hơi thở y dồn dập như người chạy đua. Y nhìn xuống thưởng thức hình ảnh con cu cứng đỏ của y nằm giữa cái mông tròn lẳn của Cửu Chân, thụt ra thụt vô trong cái lỗ lồn hồng hào. Y lại muốn đổi thế, lật ngửa Cửu Chân lên, vắt hai chân nàng lên vai mà đụ. Lần này, y nhìn xuống mà thưởng thức hình ảnh con cu dập ra dập vô trong cái lồn xinh xắn bao phủ bởi đám lông đen mun. Vô Kỵ ôm lấy hai chân nàng mà ủi mạnh háng mình vào mông nàng như đẩy xe lôi, hăng hái, miệt mài. Ðã ốm yếu sẵn vì bị Huyền Minh hàn khí hành hạ lâu năm và cũng mới khỏi bệnh nên Vô Kỵ thấy thấm mệt, mồ hôi nhỏ giọt xuống chim và xuống bụng nàng, chân đứng không muốn vững, nhịp đụ không còn ào ào như trước. Biết ngay anh chàng sắp sửa hết xí quách, Cửu Chân liền ngồi lên, đẩy Vô Kỵ ngồi xuống ghế, rồi nàng dạng hai chân ra, ngồi luôn lên đùi của y. Nàng đưa tay ra sau hướng dẫn cu Vô Kỵ cho nó chui tọt vào lồn mình rồi nàng bắt đầu dập y như cưỡi ngựa vậy. Nàng vẫn còn sung sức và muốn kéo dài cơn khoái lạc mê ly này. Vô Kỵ tuy thấm mệt nhưng cu y vẫn cương cứng, vẫn đâm sâu vào lồn nàng. Y ôm chặt lấy người Cửu Chân, mặt y ép sát vào ngực nàng, nhiều khi y há miệng ra mà bú vú hoặc cắn đầu vú nàng. Cửu Chân ôm lấy đầu Vô Kỵ mà xiết mạnh vào ngực mình, thỉnh thoảng nàng cúi mặt xuống tìm môi Vô Kỵ mà nút lưỡi y. Nàng dộng lồn mình xuống cu Vô Kỵ cho đến khi nàng lên tột đỉnh, dâm thủy xuất ra tràn trề. Hai người ngồi ôm nhau thở dốc. Con cu của Vô Kỵ mềm dần. Thấy Vô Kỵ vẫn chưa ra, Cửu Chân bèn ngồi dưới chân y rồi cầm cu y mà bú cho nó cứng lên. Ðược bao phủ và bú nút bởi cái môi mềm mại, con cu y chẳng mấy chốc đã cương lên trong cái miệng ấm áp, ẩm ướt. Sau đó, nàng lại quỳ xuống, chổng mông lên, một tư thế mà nàng vẫn yêu thích, đưa lồn cho y đụ. Vô Kỵ mới đụ một vài cái thì Cửu Chân đẩy y ra. Vô Kỵ đang bỡ ngỡ thì Cửu Chân đã cầm con cu của y mà đưa vào đít mình. Y thở mạnh. Y đã từng thấy Tạ Tốn đụ đít Tố Tố nhiều lần nhưng chính y thì chưa bao giờ được thử qua món này cả. Ý tưởng sẽ được đụ vào đít của người con gái xinh như mộng, mà người đó lại là Cửu Chân, làm y lại tăng cơn nứng, cu y nở to thêm ra. Chưa có chủ định gì hết thì Cửu Chân đã khiêu khích bằng cách ấn mạnh đít nàng vào cu y. Như một tay rành nghề, Vô Kỵ liền nắm chặt lấy hai mông Cửu Chân rồi đẩy mạnh cu mình vào đít nàng. Cửu Chân kêu hự lên một tiếng. Cu y đã đâm sâu vào đít nàng, một cách dễ dàng. Không biết Cửu Chân làm sao mà Vô Kỵ có thể đụ tuốt vào lỗ đít nàng một cách nhanh chóng như vậy. Bây giờ như lấy lại sức, Vô Kỵ đụ vào đít Cửu Chân ào ào, mạnh bạo. Y thấy sướng như chưa bao giờ sướng như vậy. Y kêu tên nàng như đang trong cơn mơ:
– Chị Cửu Chân ơi… Chị Cửu Chân… Chị ơi…
Bị đụ dồn dập và dai dẳng như vậy nhưng đít Cửu Chân vẫn không nở ra một tí nào. Con cu của Vô Kỵ như bị bóp chặt bởi lỗ đít của nàng. Ðã đến lúc Cửu Chân giở kinh nghiệm của mình ra rồi. Nàng vận sức co thắt các bắp thịt ở quanh đít làm cu Vô Kỵ như kẹt cứng trong hậu môn nàng. Sự cọ xát làm cu y đau buốt muốn nghẹt thở. Quả nhiên chỉ một vài phút sau, Vô Kỵ bắn tinh vô lỗ đít nàng. Y nằm đè lên lưng nàng mà thở ồ ồ. Y không muốn rút cu ra mà vẫn nằm ôm nàng tiếp tục từ đằng sau đụ vào đít nàng một lúc lâu thêm nữa. Cho đến lúc cu Vô Kỵ mềm xèo, bị cái lỗ đít khít khao của Cửu Chân đẩy ra ngoài…
Từ đó, hai người không còn e dè với nhau nữa.
Một hôm Trường Linh và Cửu Chân đến tìm Vô Kỵ. Nhìn thấy vẻ khẩn trương trên mặt hai người, y biết là đã có chuyện không may. Y nghi là Trường Linh đã biết ra những màn đụ đéo làm tình của hai người nên bây giờ đem Cửu Chân tới để đối chất. Trường Linh nhìn y rồi thở dài:
– Cậu đã ở với tôi lâu ngày rồi. Bây giờ đã đến lúc cậu phải rời đây.
Vô Kỵ hốt hoảng, liếc Cửu Chân một cái rồi nói:
– Bác Trường Linh, mọi việc nếu không phải thì… sự việc đã xảy ra như thế thì cháu xin bác…
Trường Linh nói gạt đi:
– Chuyện đã xảy ra rồi, tôi không còn cách nào hơn nữa.
Vô Kỵ lưng toát mồ hôi mà thầm nghĩ mình là một thằng con nít vô gia cư đã được người ta cho tá túc, đối đãi tử tế, làm chuyện dâm dật với người lớn tuổi hơn mình ngay trong nhà người ta đã là chuyện không hay rồi, mà lại còn xơi tái, nhiều lần xào tới xào lui con gái của người ta nữa thì hết cỡ. Vô Kỵ hết nhìn Trường Linh rồi tới nhìn Cửu Chân như muốn phân bua, tạ lỗi. Cửu Chân thấy mặt mày y dáo dác như vậy thì biết là y đang nghĩ gì. Nàng vội đỡ lời:
– Nhà tôi đang gặp nạn, phải trốn nơi xa. Chúng tôi không muốn chú liên lụy tới nên cha tôi mới bảo chú phải đi trước là vậy.
Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vôi hỏi ngay:
– Chuyện gì mà quan trọng đến như vậy?
Trường Linh nói:
– Chuyện mua ơn chuốc oán này dài dòng lắm. Cậu chỉ nên biết là đại địch của gia đình tôi đã tới nơi. Không biết lúc nào họa sẽ giáng xuống. Tốt nhất là cậu nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Tôi đã cho người làm, tôi tớ nghỉ hết cả rồi. Ðây này, tôi biếu cậu vài chục nén vàng để cậu tiện đi đường. Mong có ngày gặp lại.
Vô Kỵ nghe nói kinh hoàng, nhất định không chịu nhận số vàng và nằng nặc đòi ở lại với gia đình Trường Linh, có gì thì họa phúc cùng chịu. Ðang đôi co thì bỗng nhiên có tiếng reo la rồi lửa cháy ngập trời. Trường Linh hốt hoảng kêu lên là cường địch đã đến rồi vội vã kéo cả gia đình và Vô Kỵ chạy đi tránh nạn. Cũng may là ông đã chuẩn bị từ trước nên mọi người chạy thoát vào khu rừng trên triền núi. Trường Linh đem mọi người lên ẩn trong một dãy nhà lá trong rừng sâu. Khu trang viện của Trường Linh rất to lớn nên đám cháy âm ỉ cả ba bốn ngày mới hết. Ngày nào Cửu Chân cũng ra đứng nhìn ngọn lửa mà khóc thổn thức. Vô Kỵ thấy nàng đau khổ như vậy mà thương tâm, sầu muộn, không biết phải làm gì. Mấy ngày sau, cuộc sống của mọi người lại còn cam khổ hơn nữa. Vô Kỵ thấy Cửu Chân đang sống sung sướng, giàu sang phú quý, chăn êm nệm ấm, kẻ hầu người hạ, bây giờ thì nhất đán mất hết, sống như thời hoang dã. Mọi người ai cũng thê lương, ảo não. Cửu Chân thì cố sống cơ cực, mỗi ngày mỗi lam lũ.
Vì ở chung đụng với nhau trong mấy gian nhà nên Vô Kỵ và Cửu Chân không còn có nhiều cơ hội để hành dâm với nhau nữa. Nhiều khi y nứng lên nhưng phải cố nhịn. Cửu Chân biết thế nên nàng tìm mọi cách để thỏa mãn y. Nếu lúc nào trong nhà vắng hoặc muốn làm một cú dã chiến thì Cửu Chân bú cu y cho đến lúc y ra mới thôi. Có lúc nàng rủ Vô Kỵ đi vào rừng tìm chỗ vắng rồi hai người đụ nhau. Vô Kỵ muốn cái gì nàng cũng chiều y hết. Y muốn đụ nàng ở lỗ nào, tư thế gì cũng được. Ở trên người Cửu Chân có lỗ nào có thể đụ được là Vô Kỵ đụ hết, từ lỗ miệng, tới lỗ lồn, tới lỗ đít. Hai người thử hết những vị thế làm tình, đứng, ngồi, nằm ngửa, nằm sấp, đụ trước, đụ sau, đụ ngược, và dĩ nhiên là không thiếu kiểu quỳ chổng mông lên. Một hôm trời ấm lên một tí, tuyết tan, Cửu Chân rủ Vô Kỵ đi tắm suối. Làm sao mà Vô Kỵ quên được những giờ phút thần tiên đó? Nước lạnh nhưng trong vắt và thơm lành. Lúc đầu hai người còn mặc nguyên cả quần áo mà nhảy xuống nước, nhưng sau đó thì Vô Kỵ tinh nghịch lột trần truồng Cửu Chân ra. Nàng không cưỡng lại. Thích chí y cởi luôn quần áo mình ra rồi hai người tắm trần truồng với nhau. Ðể cho đỡ lạnh, hai người cứ ôm nhau riết. Hai thân thể trần truồng dính sát vào nhau để truyền nhiệt cho nhau. Ôm siết nhau một hồi là cả Vô Kỵ lẫn Cửu Chân đều nứng. Vì bị ngâm trong nước lạnh nên cu Vô Kỵ không cương lên nổi, ển ển xìu xìu, Cửu Chân phải bú một hồi cu y mới cứng lên. Thế là sau đó hai người đụ nhau tơi bời hoa lá. Thật ra tắm suối lạnh như vậy, trong khi đụ nếu không chủ động thì dù đang nứng cách mấy cũng phải run cầm cập, chịu sao thấu? Vì thế Vô Kỵ và Cửu Chân hành dâm ào ào, y nắc thì nàng dập, nàng xiết thì y bóp, cho đến khi cả hai đều vã mồ hôi, ngoài trời lạnh nhưng cả hai đều như hai lò lửa. Vô Kỵ khoái nhất là trò vừa đụ vừa se hai đầu vú Cửu Chân, vì đang trong cơn khoái lạc và bị phơi bày ra ngoài trời giá lạnh, hai đầu vú nàng săn lại, cứng như hai hòn đá cuội. Dĩ nhiên là cuộc tắm suối “dâm tuyền” được chấm dứt bởi một màn Cửu Chân chổng mông ra cho Vô Kỵ đụ vào lồn và xuất tinh trong lỗ đít.
Một hôm, Trường Linh rầu rĩ cho biết là tiền bạc chẳng còn bao nhiêu, gạo nước cũng sắp cạn, không thể ở một nơi mãi được. Nhưng đi thì không biết đi đâu, mà đại thù thì vẫn còn đó, không biết lúc nào tới, đất trời lồng lộng, nhưng không có chỗ dung thân. Trước mặt Vô Kỵ, Trường Linh cứ ôm đầu bóp trán, thở dài thườn thượt. Còn Cửu Chân thì rưng rưng nước mắt, âu sầu thảm não. Nàng thổn thức tâm sự với Vô Kỵ:
– Chú Vô Kỵ biết không, tôi không sợ sống trong khổ cực, nhưng tôi rất sợ sống trong kinh hoàng. Kẻ thù chúng tôi lúc nào cũng như ở chung quanh, rình rập, chỉ chờ chúng tôi lộ diện là hãm hại. Cảnh trên đe dưới búa, tôi không chịu được. Tôi chỉ mong sao gia đình tôi đang sống ở một miền chân trời góc biển, không ai biết tới. Có vậy tôi mới an tâm.
Ðêm đó Vô Kỵ nằm suy nghĩ mãi. Câu nói của Cửu Chân làm y nhớ tới đời sống mình và Băng Hỏa đảo. Y biết là y sắp chết, cha mẹ không còn, nên y muốn gặp lại nghĩa phụ y là Tạ Tốn một lần cuối. Băng Hỏa đảo xa xôi, không có người lai vãng, gia đình Trường Linh tới đó mà tránh nạn thì ai mà biết được? Rồi y nghĩ, “Bác Trường Linh là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ làm bạn hiền với nghĩa phụ ta. Còn chị Cửu Chân thì sẽ thích phong cảnh trên Băng Hỏa đảo lắm. Có mình bên cạnh thì không còn buồn nữa. Hai người sẽ sống vui vẻ, sung sướng bên nhau, không ai tìm thù. Như vậy không thích hay sao?” Ý định gặp lại Tạ Tốn và được sống bên cạnh Cửu Chân cho tới chết làm y hăm hở, vui sướng. Sáng hôm sau, Vô Kỵ nói cho Trường Linh biết hết nguồn gốc, thân phận và ý định của mình. Trường Linh nghe xong mừng rỡ, hỏi y:
– Cậu Vô kỵ ạ, có chắc là cậu muốn chúng tôi tới Băng Hỏa đảo không?
– Cháu chỉ muốn gia đình bác và chị Cửu Chân sung sướng thôi.
– Chúng tôi ở vùng xa xôi, tuy không quen biết với cha cậu nhưng cũng cảm phục danh tiếng và võ nghệ của Trương ngũ hiệp. Khi nghe tin ngũ hiệp mất, chúng tôi thương tiếc vô cùng. Không ngờ hôm nay lại được gặp cậu. Thế thì cậu muốn bao giờ chúng ta đi Băng Hỏa đảo?
– Cháu thấy không nên trì hoãn nữa.
– Tốt, nếu thế thì chúng ta tiến hành vụ đi Băng Hỏa đảo liền.