Phần 47
Vô Kỵ nghe Triệu Minh cứ hỏi chàng về Chỉ Nhược thì chàng ngượng ngùng không biết trả lời ra sao. Triệu Minh thấy vậy liền nhướng mắt hỏi tới:
– Hai người quen biết nhau từ thuở bé, như vậy tình nghĩa chắc phải thâm trọng lắm.
Vô Kỵ gật đầu trả lời:
– Quả thật tôi có quen biết Chu cô nương từ nhỏ, nhưng tôi chỉ gặp cô ta có hai, ba lần, sau mười mấy năm xa cách mà thôi.
Triệu Minh tủm tỉm cười:
– Lúc bé, ai cũng có bạn bè để vui chơi. Nhưng khi lớn lên, mỗi người có một cuộc sống riêng, dần dần rồi quên nhau hết. Tại sao công tử lại vấn vương, gần gũi với Chu cô nương như vậy? Ừ, tại sao vậy nhỉ?
Vô Kỵ chợt nhớ lúc xa xưa, Chỉ Nhược săn sóc chàng trong lúc chàng bệnh tật như thế nào. Rồi những lúc nàng dòm ngó, lấy tay nghịch ngợm cu chàng ra sao, sờ mó cho nó cương cứng lên. Chỉ chưa có bú thôi. Một người thì tinh nghịch, tọc mạch, một người thì vui sướng, thích thú. Hai đứa bé lúc đó mới khoảng mười tuổi đầu mà một đứa đã tỏ ra là đa dâm, một đứa đã mang nhiều tính đĩ ngầm. Sau này gặp lại nhau, hai người chịu đèn với nhau quá, làm tình với nhau ngay. Chàng thì hăm hở dí con cặc to lớn vào lồn tơ, còn nàng thì hoan hỉ, dạng chân ra trao hết cho chàng cái tiết trinh của người con gái mới trưởng thành. Nghĩ tới đó, chàng đỏ mặt lên.
Triệu Minh thấy mặt chàng có vẻ sượng sùng thì tưởng lầm là chàng mắc cỡ vì những lời nói của mình nên nàng cong môi cười thật tươi, châm chọc thêm:
– Thế thì bao giờ công tử cho tôi uống rượu mừng?
Vô Kỵ lắc đầu:
– Công chưa thành, danh chưa toại, làm sao tôi có thể nghĩ tới việc gia thất cho được?
– Làm tới chức giáo chủ Minh giáo mà công tử vẫn chưa bằng lòng hay sao? Nếu vậy thì tôi sẽ giúp công tử danh cao chức vọng. Hai ta đã là bạn, tôi không ngại đâu. Tôi sẽ đề cử công tử thì chắc chắn công tử, với tài ba như vậy, sẽ được một chức rất cao trong triều đình.
– Tôi là người Hán, đâu có thể nhậm chức làm việc cho nhà Nguyên.
– Công tử nói như vậy là sao?
– Nguyện vọng của chúng tôi trước đến nay là khôi phục đất nước trong tay rợ Hung, đánh đuổi người Mông Cổ ra khỏi mảnh đất này…
– Sao công tử lại nói những lời phạm thượng, rồi lại có ý phản loạn như vậy?
– Hàn Sơn Đồng, Chu Nguyên Chương, Từ Đạt đang dấy quân nổi loạn. Các người đó đều trong Minh giáo, như vậy, họ đều là thủ hạ của tôi cả.
Rồi trước con mắt vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi của Triệu Minh, chàng mỉm cười, nói:
– Tôi vốn dĩ là người manh nha nổi loạn rồi. Cô không biết sao?
Triệu Minh mở tròn hai mắt nhung, há miệng định nói một câu gì đó, nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt của nàng đổi từ kinh ngạc đến đau thương rồi đến buồn bã. Nàng thở dài một tiếng, như là đang chấp nhận một sự thực đau lòng.
Vô Kỵ thấy vẻ mặt nàng thay đổi nhanh chóng như vậy, đang tươi rạng hóa sầu nặng, thì chàng định lên tiếng nói mấy câu cho nàng vui lòng. Bất chợt có tiếng kêu la ơi ới:
– Cháy! Bớ bà con, cháy! Chùa Vạn Pháp cháy rồi… Cháy dữ lắm!
Vô Kỵ nghe vậy đứng bật dậy, quay người bước nhanh đi, nói vọng lại:
– Tôi có việc phải đi ngay. Xin cáo từ cô nương.
Triệu Minh vội kêu lên:
– Trương công tử, khoan đã… đợi tôi…
Nhưng trước khi nàng dứt tiếng thì Vô Kỵ đã phóng người đi mất dạng.
Khi Triệu Minh về tới chùa Vạn Pháp, nàng nhìn lên thì thấy Bảo Tự tháp đã cháy tới tầng thứ tư rồi. Các anh hùng chính phái đang dồn lên từng thứ năm, thứ sáu, không ai dám nhảy xuống được vì quá cao. Nàng nhìn xuống thì thấy Vô Kỵ, Dương Tiêu, Nhất Tiếu ba người đang bị vây chặt ở dưới, chạy qua, vờn lại giữa đám quân mà không sao cứu được một người nào khỏi Bảo Tự tháp cả. Còn Bảo Bảo thì đứng đằng xa, huy động binh lính. Chàng chỉ vào Vô Kỵ, Dương Tiêu, Nhất Tiếu mà nói lớn:
– Quân bay đâu, hãy bắt cho được ba tên giặc kia cho ta. Không cho một ai thoát khỏi tháp này hết!
Vô Kỵ thấy quân địch càng lúc càng đông, mà mình chỉ có ba người, trên Bảo Tự tháp, anh hùng giáo phái thì kẹt cứng trong biển lửa thì nản quá. Nhất Tiếu tới gần chàng mà nói nhỏ:
– Để tôi tới Nhữ vương phủ phóng hỏa nghe.
Vô Kỵ nghe vậy gật đầu, cho là kế hay. Nhất Tiếu liền phóng người như một làn khói đi mất.
Bảo Bảo thấy Triệu Minh xuất hiện thì lên tiếng nói:
– Minh Minh, em không bị hại gì chứ? May là anh có mặt nơi đây chứ không thì bọn tù đã thoát được hết rồi.
Triệu Minh chưa lên tiếng trả lời thì nàng thấy trong đám lửa có một bóng người nhảy xô ra. Mọi người nhìn kỹ thì mới biết đó là Hạt Bút Ông, hình dáng tơi bời, quần áo râu tóc tả tơi, cháy sạch. Lão ôm một bọc chăn, trong đó có hai cái cẳng lòi ra. Thì ra lão ta tỉnh dậy thì thấy lửa cháy bốn bề, nguy hiểm muôn phần. Còn Lộc Trượng Khách thương yêu của lão thì nằm chết ngất kế bên. Lão vội vàng lấy tấm chăn cuốn lấy thân thể trần truồng như nhộng của Lộc Trượng Khách lại, không kịp rút cây hổ đầu câu đang cắm chặt xâu vào bìu dái nát bấy của người yêu, mà chạy bừa ra ngoài hòng thoát nạn.
Lão bước tới trước mặt Bảo Bảo và Triệu Minh bưng lấy cái đầu máu me có một cục u to tướng trên trán mà thưa:
– Khổ đầu đà gian manh, hung ác. Hắn là Quang Minh hữu sứ của Ma giáo len lỏi vào vương phủ làm nội công. Chính hắn đã giết hai người trong Ngũ tử rồi lừa hại hai anh em chúng tôi để lấy thuốc giải Nhuyễn Cân Tán cứu tù nhân.
Bảo Bảo tức giận nhìn lên Bảo Tự tháp thì quả nhiên thấy Phạm Dao đang chạy loanh quanh trên tầng lầu thứ sáu, giúp các anh hùng tránh hỏa. Chàng bèn hét đám lính chung quanh:
– Chúng bay đem cung nỏ ra bắn chết tên Khổ đầu đà phản loạn cho ta!
Mấy tên vệ sĩ vâng lệnh dương cung bắn tên lên tháp liên hồi, nhưng từng thứ sáu quá cao, không sao bắn tới được.
Bỗng có một tên vệ sĩ phi ngựa tới báo cáo là Nhữ Dương Vương phủ phát cháy rất lớn. Bảo Bảo hoảng sợ, nghĩ rằng đây là một cuộc nổi loạn có tầm mức lớn lao chứ không phải chỉ có ở chùa Vạn Pháp mà thôi. Vương phủ là một nơi quan trọng hơn nhiều.
Chàng vội nói với Triệu Minh:
– Minh Minh, em ở lại để anh về vương phủ bảo vệ phụ vương.
Nói xong chàng leo lên ngựa, dẫn theo một đám quân phóng nhanh đi ngay.
Vô Kỵ thấy Bảo Bảo đem hơn già nửa quan binh đi thì chàng mừng hết sức. Rảnh tay hơn một chút, chàng nhìn lên tháp, thấy lửa cháy ngút trời thì bỗng nảy ra một sáng kiến. Chàng hô lớn lên:
– Quý vị anh hùng hãy nhảy xuống đi! Tại hạ dưới đây sẽ đón tiếp.
Mọi người ở trên nhìn xuống thấy từng lầu cao vút, khói lửa bập bùng thì ai cũng hoảng sợ, không ai dám thử. Tuy rằng mọi người đã phục hồi được công lực, nhưng với tình cảnh này, tháp quá cao mà khói lửa lại mù mịt, nếu mà nhảy xuống thì chắc chắn không toi mạng thì ít nhất cũng gãy xương, tàn phế chứ không sai.
Lúc đó, Triệu Minh đang ra lệnh đám võ sĩ vây đánh Vô Kỵ và Dương Tiêu rất gấp. Nhưng với tài ba của hai người, vẫn không tên nào tiến tới gần được.
Vô Kỵ thấy mọi người chần chừ thì chàng bèn nói lên:
– Dư nhị thúc, xin nhị thúc tin lời cháu đi. Đừng ngại gì hết.
Dư Liên Châu nghe thế thì thầm nghĩ:
– “Ta mà cứ ở trên đây thì cũng sẽ bị nướng trui mà thôi. Cứ theo lời Vô Kỵ, nếu có chết cũng còn được toàn thây”.
Nghĩ vậy, ông bèn vận khí cho người nhẹ đi rồi tung mình nhảy xuống luôn.
Vô Kỵ chờ cho người ông rớt xuống tới từng thứ hai thì chàng liền tung người lên đưa chưởng ra mà đẩy mạnh vào vai Dư Liên Châu một cái. Liên Châu thấy vai mình bị một luồng kình khí xoáy vào làm người ông quay tít như cái chong chóng. Sức nặng rớt xuống biến đổi thành sức li tâm phát ngang, làm người ông nhẹ hẫng đi, bắn ra xa. Ông đáp xuống đất nhẹ nhàng như là nhảy xuống từ tầng lầu thứ nhất vậy. Đặt chân xuống đất tức thì ông tiện tay đánh ngay vào đầu hai tên lính đứng gần đó khiến chúng ngã lăn quay ra liền.
Cái khó ở đây là Vô Kỵ đã truyền Càn Khôn Đại Nã Di thần công vào người ông, hóa giải trọng lực rớt xuống một cách tinh kỳ, tính toán mà sao một li thì sẽ hỏng ngay. Nếu sức quá nhiều thì Liên Châu sẽ rơi xuống đất mạnh hơn nữa, chắc chắn sẽ vong mạng. Nếu mà sức quá yếu, thì nó sẽ không hóa giải được gì cả, chỉ làm Liên Châu bị nội thương, rốt cuộc cũng sẽ té chết. Sự tính toán thâu hồi kình lực phân minh như vậy khiến ngay cả người có võ công cái thế cũng khó có thể làm được. Đó là vì Vô Kỵ đã dùng tới từng thứ bảy của Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp. Liên Châu đứng bình yên trên mặt đất rồi mới thở phào ra, nhìn lên tháp cao mà không ngờ Vô Kỵ có thể hành sử một thế võ tinh diệu như vậy. Chính Dương Tiêu đứng ngó cũng phải khâm phục cho tài ba quán chúng của chàng.
Đứng trên tháp, Tống Viễn Kiều thấy Liên Châu thoát xuống một cách dễ dàng như vậy thì ông liền nói với Tống Thanh Thư:
– Thanh Thư, con nhảy xuống đi.
Thanh Thư đưa mắt nhìn Chỉ Nhược, lúc đó đang đứng cạnh Diệt Tuyệt sư thái, mà hỏi:
– Chu cô nương, cô có rời tháp ngay hay không?
Chỉ Nhược lắc đầu, ngó sư thái, ra điều nàng còn chờ sư phụ. Thanh Thư liền nói với Viễn Kiều:
– Thưa cha, xin cha xuống trước. Con sẽ theo sau ngay.
Viễn Kiều tung người xuống. Vô Kỵ liền dùng Càn Khôn Đại Nã Di thần công để giúp ông đáp xuống đất một cách bình yên. Sau đó ông hợp với Dương Tiêu, Liên Châu đứng bảo vệ chung quanh Vô Kỵ.
Sau đó, từng người một trên tháp nhảy xuống đều được Vô Kỵ ra tay cứu giúp hết. Chẳng mấy chốc số người bên chính phái nhảy xuống đất tăng lên, đám quân Nguyên dần dần yếu thế. Phạm Dao là một trong những người cuối cùng nhảy xuống. Vô Kỵ dùng thần công giúp ông hạ xuống đất rồi bước tới vỗ vai ông mà nói:
– Phạm Hữu sứ kỳ này có công rất lớn. Không có hữu sứ thì việc này không sao thành được.
Phạm Dao lắc đầu nói:
– Xin giáo chủ đừng nên quá lời. Nếu không nhờ vào thần công vô địch của giáo chủ thì chúng tôi đã đều biến thành những con heo thui hết rồi còn gì.
Hai người nhìn nhau cười ha hả.
Diệt Tuyệt sư thái nhìn quanh, thấy mọi người đã nhảy xuống hết, không còn ai, mà lửa đã cháy tới gần thì bà thở dài, ôm Chỉ Nhược vào người rồi tung mình ra khỏi tháp.
Vô Kỵ thấy bóng người rơi xuống thì chàng nhảy lên tung chưởng vào vai người đó ngay. Không ngờ sư thái đưa một tay ra chống lại ngón chưởng của chàng, nghe cái “bộp” thật lớn, còn tay kia thì bà tung bổng người Chỉ Nhược lên cao. Bị ném lên không, Chỉ Nhược như là người rớt xuống từ tầng lầu thứ nhất, nàng đáp xuống đất một cách bình yên. Trái lại, sư thái thì lại rơi xuống nhanh hơn nữa, cộng với sức dội sau màn đối chưởng với Vô Kỵ, người bà dập mạnh xuống đất, xương cốt trong người gãy vụn hết. Mọi người thấy thế đều la hoảng.
Sư thái nằm gục dưới đất, chợt thấy tên Ngũ tử đang đứng xớ rớ gần đó. Bà nhớ ra là chính tên này đã hạ nhục bà, bắt bà vào phòng cung hình mà hãm hiếp, tăng ni lớn tuổi hắn cũng không tha, dâm ô đồi trụy không biết nói đâu cho hết. Bị sỉ nhục như vậy, làm sao mà bà quên được? Thân thế của bà bị hoen ố như vậy, làm sao mà tha thứ cho hắn được? Tuy hắn là người đầu tiên đã làm cho sư thái biết thế nào là sung sướng trên đời, nhưng hành động của hắn là hành động của một tên dâm tặc, vô lại, không đáng sống trên đời này. Bà thu hết tàn lực phóng người tới đập ngay lên đầu hắn một chưởng cực mạnh. Bị một cú thiết chưởng, tên Ngũ tử nát óc, ngã lăn ra chết tươi. Thế là tàn đời một tên dâm đãng.
Lúc đó đám đệ tử Nga Mi chạy lại bu quanh người sư thái mà than khóc. Bà nắm lấy tay của Chỉ Nhược mà thì thào:
– Chỉ Nhược… con nhớ những lòi ta căn dặn…
Vô Kỵ bước nhanh tới, cầm tay bà lên định xem nhịp tim bắt mạch. Sư thái liền đẩy tay chàng ra, nghiến răng lấy hết hơi tàn mà nói:
– Tên “chó dâm” này… mi không được hại đệ tử của ta…
Nói chưa hết câu, bà đã tắt thở. Thì ra lòng bà đã quyết, thà chết chứ nhất định không muốn nhận một hàm ơn nào của Minh giáo.
Triệu Minh thấy thanh thế của phe chính phái đã mạnh mẽ, với đám quân còn lại, nàng không thể quật ngược lại thế cờ. Nàng liền ra lệnh thu quân.
Vô Kỵ lấy tay lau mồ hôi trên trán. Chàng đứng lặng yên nhìn nàng, đo lường thái độ của nàng. Triệu Minh nhìn trả lại, miệng cười tươi, làm như nàng không hề tức giận một tí gì. Nàng nói, đôi môi mím lại, hai mép cong lên trông dễ thương lạ lùng:
– Hai ngày nữa tôi hẹn gặp lại giáo chủ nhé. Nơi quán rượu hồi nãy đó.
Hẹn xong, nàng nhảy lên ngựa, phóng đi mất.
Sau đó, các anh hùng đều họp lại đồng thanh cảm tạ Vô Kỵ đã ra tay cứu thoát mọi người. Tất cả thù hằn giữa Minh giáo và các chính phái từ nay xóa bỏ. Giang hồ coi chàng như là một minh chủ, tài đức vẹn toàn. Sáu đại môn phái ra về, sau khi tuyên hứa với Vô Kỵ là sẽ sát cánh với Minh giáo, đánh đuổi quân Mông Cổ xâm lăng, dành lại sơn hà.
Hôm sau, Thiên Chính các người cũng dẫn đoàn người Minh giáo tới kinh đô. Nghe kể lại những diễn biến nơi chùa Vạn Pháp, mọi người đều vui mừng hớn hở. Vậy là bây giờ Minh giáo, một giáo phái nhỏ nơi Tây Vực, lúc nào cũng mang tiếng xấu và lép vế trong giới giang hồ, nay đã được coi trọng và nổi tiếng ngang hàng với các đại môn phái ở Trung Nguyên. Chưa bao giờ Minh giáo lại được vẻ vang, nức tiếng đến như thế. Tất cả đều là nhờ tài ba mà ai cũng công nhận là độc nhất vô nhị của tân giáo chủ Trương Vô Kỵ, vị minh chủ võ lâm giang hồ.