Phần 44
Vô Kỵ về tới khách sạn thì đã thấy Nhất Tiếu ngồi chờ trong phòng rồi. Ba người liền ngồi xuống mà bàn tính. Bây giờ thì mọi người đếu biết là các anh hùng chính phái đều lọt vào tay Triệu Minh, và đang bị nàng bắt nhốt tại chùa Vạn Pháp, nơi Bảo Tự Tháp. Nhưng bàn nghị suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn không sao tìm được một phương thức hữu hiệu nào để cứu thoát các vị anh hùng đó.
Dương Tiêu nói:
– Hay là chúng ta chờ Ưng vương các người tới đây rồi cùng ra tay…
Bỗng Vô Kỵ đưa tay ra cản không cho Dương Tiêu nói tiếp. Chàng nhìn ra hướng cửa sổ mà nói:
– Thượng nhân đã tới thăm chúng tôi, sao còn e dè không muốn vào đây để chúng ta cùng nhau cạn một chung trà?
Dương Tiêu hai người ngạc nhiên đưa mắt nhìn ra thì thấy khuôn mặt xấu xí của Khổ đầu đà xuất hiện ngoài cửa sổ. Mọi người đứng lên thì ông ta đã tung mình vào trong phòng, ngang nhiên bước tới trước mặt ba người. Ông ta không ra dấu chào hỏi mà chỉ liếc nhìn Dương Tiêu, Nhất Tiếu một cái rồi đưa mắt chăm chăm dòm thẳng vào mặt Vô Kỵ. Trước hành động kỳ lạ của đầu đà như vậy, Vô Kỵ chỉ mỉm cười, nói:
– Xin mời Khổ đại sư ngồi xuống để chúng ta cùng đàm đạo.
Khổ đầu đà tiến tới chiếc bàn ở giữa phòng, không ngồi xuống mà lại đưa tay ra lấy cái bình tích rót ra một chung trà. Rót xong, ông chỉ chung trà nằm trên bàn mà ngước mắt nhìn Vô Kỵ. Chàng ngạc nhiên thấy đầu đà không chờ chủ mời mà đã rót trà mời chàng trước rồi. Đã thế lại còn để chung trà trên bàn chứ không đưa tới tay mình. Chàng thấy hành vi của đầu đà khác thường như vậy, và chàng cũng biết võ công của đầu đà rất là cao thâm, có lẽ không kém gì Huyền Minh nhị lão, thì chàng ngần ngừ, không biết ông đang giở trò trống gì.
Bất chợt Khổ đầu đà vỗ mạnh lên mặt bàn một cái “rầm!”. Chung trà lắc lư, rung động lên một hồi rồi tự dưng bắn vọt lên cao. Kỳ lạ là các thứ khác trên bàn như là ấm tích, khay chén vẫn nằm yên, không hề nhúc nhích một tí nào. Khi chung trà đang lơ lửng ở trên không thì Khổ đầu đà đưa lòng bàn tay lên đẩy ra một cái. Tức thì có một luồng kình phong xô ra, cuốn cái chung trà bay thẳng tới người Vô Kỵ. Chung trà đang phóng tới vù vù thì Vô Kỵ cũng đưa bàn tay ra mà đẩy tới làm nó dừng ngay nửa chừng. Bị hai luồng kình phong đưa đẩy, chung trà cứ quay tít một chỗ, lơ lửng trên không trung. Trong một lúc lâu, hai người cứ liên tục dồn khí lực ra lòng bàn tay khiến chung trà cứ bồng bềnh, xoay vòng vòng càng lúc càng nhanh, kêu lên vo vo, vậy mà không có đến một giọt nước nào bắn ra ngoài.
Bất chợt Vô Kỵ quát lên một tiếng:
– Khổ đại sư cẩn thận đấy!
Nói xong là năm ngón tay chàng liền bung ra như những cánh hoa đang nở vậy. Tức thì chung trà vỡ tung tan tành, mảnh sành cùng nước trà bắn ra tung tóe, vù vù bay thẳng vào người Khổ đầu đà. Đầu đà thấy vậy thì hoảng kinh. Hai người đang thi đấu nội lực trong phòng, đứng rất gần nhau. Mà các mảnh sành bị kình phong cuồn cuộn của Vô Kỵ đẩy tới thật là mau lẹ, khó mà tránh được, chắc chắn sẽ đâm trúng mặt, mang thương tích mà thôi. Khổ Đầu đà chưa biết phải làm sao thì ngay lúc đó, Vô Kỵ đưa tay kia ra phất một cái. Các mảnh sành to nhỏ sắc bén tự dưng đổi hướng, phóng tung lên cao ghim cắm hết cả trên trần nhà, kêu lên phầm phập không ngớt. Tuy nhiên những giọt nước trà vẫn veo véo bay thẳng tới trước, bắn trúng vào người đầu đà, khiến mặt mày ông ta ướt hết.
Khổ đầu đà biết là Vô Kỵ muốn tha cho mình, không muốn mình bị đả thương bởi những mảnh sành, mà chỉ muốn cảnh cáo, làm mình bị ướt nhem mà thôi. Mới có một đòn là ông nhận ra ngay là võ công của chàng cao hơn ông gấp bội. Khổ đầu đà vội vàng quỳ xuống, hai tay làm dấu ngọn lửa, thưa với Vô Kỵ:
– Thưa giáo chủ, tiện nhân là Phạm Dao, Quang Minh hữu sứ, xin ra mắt giáo chủ.
Tự dưng nghe đầu đà lên tiếng tự nhận mình là hữu sứ của Minh giáo, đã mất tích đã lâu thì Vô Kỵ vô cùng kinh ngạc. Chàng nhìn qua thấy Dương Tiêu, Nhất Tiếu đều không lộ vẻ gì là ngạc nhiên cho lắm thì chàng biết là hai người chắc đã nhận ra Pham Dao rồi.
Chàng tiến tới nâng Phạm Dao lên:
– Hóa ra là Phạm hữu sứ đấy. Tôi có nghe tả sứ nói nhiều về hữu sứ rồi mà chưa gặp. Tôi ra tay hơi quá, xin hữu sứ bỏ qua.
Phạm Dao vừa lau nước trà trên mặt vừa nói:
– Thần công của giáo chủ cái thế, Phạm Dao tôi rất phục.
Mọi người lúc đó mới xúm lại hỏi han, chào đón nhau. Dương Tiêu thấy hình dạng của Pham Dao tự dưng thay đổi như thế thì rất là đau lòng. Thì ra lúc trước, Dương, Phạm hai người rất là đẹp trai, mà lại là tả phù hữu bật của Minh giáo, nên giang hồ mới kêu hai người là “Tiêu Dao nhị tiên”. Dương Tiêu đẹp trai khiến Hiểu Phù phải lòng say mê, bỏ môn phái, sinh ra Bất Hối, chuyện này ai cũng biết rồi. Còn mối tình của Phạm Dao với người đẹp khác sau này ta cũng sẽ biết.
Phạm Dao bèn kể hành tung quá khứ của mình cho mọi người nghe. Trước đó, rất nhiều người trong Minh giáo nổi loạn chống triều đình, muốn lật đổ nhà Nguyên mà giành lại cơ đồ nhà Hán. Rồi cùng một lúc, Minh giáo sào sáo, giáo chủ Minh giáo là Thạch Phá Thiên bỗng nhiên mất tích. Pham Dao nghi ngờ là trong nội tình thế nào triều đình nhà Nguyên cũng có dây dưa vào chuyện này. Ông bèn tự hủy mặt mày, thân thể, giả làm đầu đà lên nước Hoa Thích Tử Mô mà xưng hùng. Người Hoa Thích Tử Mô nghe danh tài ông liền tiến cử ông với Nhữ Dương Vương. Sau đó ông được mời về Trung Nguyên cầm đầu đám võ sĩ dưới trướng của Triệu Minh, rất được tin cẩn, trọng dụng.
Phạm Dao kể lại là nhiều lần ông thấy Thành Khôn của phái Thiếu Lâm lén lút ra vào Vương phủ, ông đang theo dõi, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối. Khi nghe Vô Kỵ kể sơ qua về chuyện ân oán giữa Thành Khôn, vợ chồng Thạch Phá Thiên, và gia đình Tạ Tốn thì ông căm giận vô cùng.
Sau đó Vô Kỵ hỏi Phạm Dao:
– Hữu sứ có biết tình hình bên trong Bảo Tự Tháp như thế nào không?
Phạm Dao đáp:
– Tôi biết quần hào bị Nhuyễn Cân Tán trộn trong thức ăn mỗi ngày, nhưng còn thuốc giải thì do một trong hai nhị lão thay phiên nhau trông giữ.
Vô Kỵ hỏi:
– Làm sao mà chúng ta lấy được thuốc giải?
Phạm Dao trầm ngâm lắc đầu nói:
– Trước hết, ta phải biết ai đang giữ thuốc. Việc này khó khăn lắm, vì hai lão ta không qua lại với ai bao giờ. Tôi cầm đầu một đám võ sĩ mà cũng chỉ gặp hai lão sơ qua vài lần, không thân thiết.
Dương Tiêu liền hỏi Phạm Dao:
– Nhị lão có làm việc gì càn gỡ hay có thói quen tệ tật gì không?
Phạm Dao cười khì:
– Lão Lộc thì mê gái, lão Hạt thì mê rượu. Hai anh em chẳng ra gì cả.
Nghe thế, Dương Tiêu vỗ bàn kêu lên:
– Tôi có kế này, có thể cứu các anh hùng được rồi.
Dương Tiêu hỏi Vô Kỵ:
– Thưa giáo chủ, giáo chủ có thể chế tạo thuốc nào có ảnh hưởng giống như Nhuyễn Cân Tán hay không?
Vô Kỵ ngẫm nghĩ, nhớ lại những đoạn trong y kinh của Điệp Cốc Y Tiên mà mình đã được học qua rồi nói:
– Nhuyễn Cân Tán làm mọi người tiêu tán công lực, muốn có một thứ thuốc y hệt như vậy thì khó lắm. Nhưng nếu chế một thứ thuốc khiến người ta mệt mỏi, yếu đuối trong một thời gian ngắn thì không khó.
Dương Tiêu vỗ tay reo lên:
– Thế thì được rồi. Chúng ta cứ làm như vầy… như vầy… tất nhiên sẽ thành công.
Mọi người nghe Dương Tiêu bàn xong thì vui mừng cho là diệu kế. Vô Kỵ hớn hở nói:
– Tôi sẽ chế thuốc ngay. Sáng mai hữu sứ tới lấy mà hành sự. Tả sứ sẽ mua xe ngựa mà đón chở các vị anh hùng. Còn Vi Bức vương thì sẽ nổi lửa đốt những căn chòi chung quanh chùa Vạn Pháp để gây rối loạn. Còn tôi sẽ áp trận giúp các vị.
Sáng hôm sau, chàng kê đơn mua vị, chế thuốc rồi giao cho Phạm Dao. Xế trưa, Dương Tiêu, Nhất Tiếu cũng từ giã ra đi mà làm nhiệm vụ. Vô Kỵ đang ngồi ngẫm nghĩ duyệt xét lại kế hoạch cứu người thì có tiếng gõ cửa. Chàng mở cửa nhìn ra thì thấy tên tửu bảo cúi thưa:
– Có một người khách xin muốn được gặp Tăng đại nhân.
Vô Kỵ lấy làm ngạc nhiên vì khi mướn phòng, chàng đã lấy tên giả là Tăng A – Ngưu, sao lại có người tới tìm? Chàng phân vân bước ra ngoài. Khi thấy Triệu Minh với dáng hình thon gọn đang đứng chờ mình nơi trưởng quầy thì chàng kinh hãi, tim đập mạnh, liên hồi. Sao nàng biết mình ở đây mà tới gặp? Chẳng lẽ kế hoạch của mình đã bị lộ nên nàng tới đây để chất vấn? Chàng hoang mang tiến tới gần nàng.
Triệu Minh thấy Vô Kỵ bước tới thì nàng không chào hỏi gì cả, chỉ nhếch mép cười nửa miệng. Nàng đứng đó chờ, nhìn chàng chăm chăm, hai môi nàng mím lại, hai đuôi mép uốn cong lên, trông rất là dễ thương, chỉ muốn hôn, cắn vào. Cộng với đôi mắt long lanh, cái mũi xinh xắn, khuôn mặt nàng toát ra một vẻ đẹp thoát tục, cao sang, thu hút đến độ mê hồn…