Phần 39
Giữa đám quần hùng Minh giáo, Vô Kỵ lên tiếng hỏi Dương Tiêu:
– Tả sứ có ý kiến gì về vụ các anh hùng giáo phái đều cả thảy mất tích hay không?
Dương Tiêu nói:
– Thưa giáo chủ, theo ý thuộc hạ thì đây là hành động của một nhân vật rất lợi hại. Người đó ra tay một cái là bắt trọn mọi người, không một ai thoát được.
Vô Kỵ gật đầu nói:
– Nếu vậy thì hiển nhiên người này hành động một cách nhanh chóng, nhưng lén lút, làm mọi người trở tay không kịp. Chỉ có như vậy thì các vị Võ Đang thúc thúc của tôi mới bị dễ dàng sa cơ thất thế mà thôi.
Dương Tiêu gật đầu tán thành:
– Giáo chủ đoán việc như thần. Thuộc hạ cũng có ý nghĩ như vậy. Các vị anh hùng Võ Đang tài ba quán thế, khó mà đối phó, trừ phi bị trúng độc kế mới bị bắt.
Thiên Chính bàn vô:
– Theo ta thì vụ bắt cóc này xảy ra ngay sau khi các vị anh hùng rời khỏi Quang Minh Đỉnh, cách tổng đàn không xa. Với một số người bị bắt đông đảo như vậy, bọn chúng không thể giữ bí mật được đâu. Chúng ta muốn điều tra ra manh mối cũng không khó khăn lắm.
Nhất Tiếu vỗ tay hưởng ứng:
– Ưng Vương nói đúng. Chung quanh đây toàn là sa mạc trơ trụi, hành vi di chuyển của phường gian manh đó chắc chắn sẽ lộ liễu, không dấu diếm được.
Vô Kỵ nghe vậy liền nói với Dương Tiêu:
– Ông ngoại với Bức Vương nói rất phải. Vậy phiền Tả sứ cho người đi dọ thám xem sao.
Dương Tiêu vòng tay thưa:
– Xin tuân lời giáo chủ. Người này độc ác quỷ thần, đa mưu lắm kế, mưu chước như thần, tuy tài giỏi đấy, nhưng cũng không thể qua khỏi được những tai mắt của người Minh giáo chúng ta đâu.
Nghe Dương Tiêu các người nói tới người nào đó có mưu thần chước quỷ, quăng một mẻ lưới là hốt hết quần anh, rõ ràng là hành động hắc ám của một tay thông minh tài giỏi thì tự dưng Vô Kỵ nóng mặt lên, tim đập thình thịch. Hình dáng của một cô gái xinh tươi hết sức, tinh anh hết mực, xảo quyệt hết điều mà cũng khêu gợi hết cỡ hiện ngay lên trong đầu chàng. Rõ ràng từng nét một.
Triệu Minh… Ôi chao, Triệu Minh… Có phải thật là Triệu Minh hay không?