Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Ỷ thiên dâm hiệp truyện (Update Phần 88)

Truyện Sex: Ỷ thiên dâm hiệp truyện (Update Phần 88)


Phần 28

Vô Kỵ được quần chúng Minh giáo lo lắng tận tình, đưa chàng dưỡng thương trong một căn phòng rộng lớn chỉ dành riêng cho thượng khách. Mỗi ngày Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu các người đều nằm trên cáng phái người khiêng đến mà thăm hỏi bệnh tình của chàng. Nhờ thần công hỗ trợ và tài trị thương độc đáo, chỉ trong vòng một tuần lễ là Vô Kỵ đã khỏi hẳn rồi. Vết thương do Chỉ Nhược dùng Ỷ Thiên kiếm đâm vào bên ngực trái của chàng bây giờ đã đóng thành thẹo trông như một con sâu róm giữa người!
Trong thời gian đó, Vô Kỵ đem chuyện trong hầm đá kể cho mọi người nghe. Chàng liền đưa tấm da dê có di ngôn của Dương Phá Thiên cùng bản chép của Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp trả lại cho Dương Tiêu. Khi nghe kể xong rồi, mọi người đồng thanh xin chàng chấp nhiệm ngôi giáo chủ Minh giáo. Vô Kỵ nhất định không chịu. Theo di chúc của Dương Phá Thiên thì chức giáo chủ phải do Tạ Tốn nắm giữ chứ đâu phải của chàng? Mọi người liền nài nỉ, viện cớ là bây giờ Tạ Tốn không có mặt, ngoài chàng ra, không ai có đủ tài đức để mà lên được ngôi giáo chủ cả. Vả lại, nếu chàng không nhận thì Minh giáo lại trở nên như là rắn không đầu, không ai nghe lời ai, hành động suồng sã, rồi lại trở về tình trạng như trước mà thôi. Công lao tài sức của Vô Kỵ quên mạng mình bỏ ra để cứu giúp bao che cho Minh giáo rồi cũng chỉ như công cốc, chẳng có ích gì hết. Thấy mọi người nài nỉ quá, nhất là Thiên Chính, với tư cách của ông ngoại hết lời khuyên bảo chàng, nên chàng đành phải chấp nhận. Nghe tin đó, quần chúng Minh giáo từ trên xuống dưới ai cũng vui mừng hớn hở. Bây giờ Minh giáo đã có giáo chủ, mà người đó lại tài đức như Vô Kỵ thì tương lai của Minh giáo sẽ phất lên, rạng rỡ muôn phần.

Ngoài Thiên Chính thì không bị Viên Chân ám hại, Vô Kỵ thấy Dương Tiêu, Nhất Tiếu các người vẻ mặt đều xanh mướt. Chàng bèn lên tiếng hỏi han thì ai cũng bảo là mình không sao, nhưng Vô Kỵ biết là Nhất Âm chỉ của Viên Chân lợi hại vô cùng, mọi người chỉ chối quanh vì họ không muốn bận tâm đến chàng mà thôi. Chàng bèn nhất định dùng Cửu Dương chân khí mà chữa cho mọi người. Mới đầu họ còn từ chối, nhưng sau Vô Kỵ phải đem quyền làm giáo chủ ra bắt mọi người nghe theo lời mình. Hằng ngày, tuần tự mỗi người, Vô Kỵ đều chữa cho họ khỏi bệnh hết. Cái tật hút máu người của Vi Nhất Tiếu cũng được chữa giảm đi hơn một nửa, mỗi lần lên cơn, y có thể chống cự được, không phải uống máu tươi nữa.

Sau đó Vô Kỵ bèn đem chuyện Linh Nhi ra mà hỏi Vi Nhất Tiếu. Y cho chàng biết là hai đứa đệ tử của y là Vu Nhị Hô và Vút Tam La đều bị Viên Chân hạ độc thủ, giết cả rồi. Còn Linh Nhi thì đi đâu biệt tích, không biết sống chết ra sao. Vô Kỵ nghe xong, bồi hồi cảm xúc. Linh Nhi nhí nhảnh, xông xáo mà lại chung thủy, đa tình, làm sao chàng quên cho được? Nàng mang vết sẹo trên vú do chàng cắn nên lúc nào cũng thương nhớ đến Vô Kỵ, bây giờ cũng vậy, tuy chàng không mang một vết sẹo nào trên người do nàng gây ra, nhưng chàng lại tưởng nhớ đến Linh Nhi da diết, vô vàn. Hai người đã từng trải qua biết bao nhiêu ngày chung đụng khắng khít, ân ái mặn nồng, buồn vui lẫn lộn. Nàng là người đầu tiên đã đem tới cho chàng một niềm vui chân thật, một cơn sướng khoái đam mê sau bao nhiêu năm tịch cốc trong thung lũng. Linh Nhi đang ở đâu? Số phận của nàng như thế nào? Cuộc đời giang hồ dong duổi, ba đào sôi nổi, sẽ đưa nàng tới chốn nao? Vô Kỵ thở dài, nghĩ ngợi lan man… bao nhiêu kỷ niệm chồng chất, ngất ngư… Sau đó, chàng bèn hạ lệnh cho cho các người Minh giáo khắp nơi phải tìm cho ra tung tích của nàng. Nếu nàng còn sống thì nhất định chàng phải tìm tới mà gặp mặt mới thôi.

Rồi chợt nhớ tới Tiểu Siêu, Vô Kỵ liền gọi nàng tới rồi nhờ Bất Hối gỡ sợi dây xích ra. Nhưng Bất Hối không thể tìm ra được chìa khóa vì nó đã bị mất cắp trong lúc bọn Cái Bang lục lọi phòng nàng. Chàng bèn thử vận nội lực bứt đứt sợi dây, nhưng nó dai cứng vô cùng, không sao kéo đứt được, đó là vì nó được đặc chế bởi một thứ kim loại đặc biệt của xứ Tây Vực, dao kiếm chém cũng không xảy. Chàng liền an ủi Tiểu Siêu, đợi lúc thuận tiện, chàng sẽ hỏi mượn Ỷ Thiên kiếm của phái Nga Mi để chém đứt sợi xích. Tiểu Siêu mỉm cười, tạ ơn, rồi nói, “Cháu đã đeo sợi dây này đã lâu, quen rồi, đi qua lại nghe loảng xoảng cũng vui tai!”.





Bất Hối thấy Tiểu Siêu tự dưng trở thành một tuyệt sắc giai nhân như vậy thì lạnh lùng nhìn nàng mà nói:

– Ta đoán có sai đâu. Quả nhiên ngươi giả bộ hình tướng, lẻn vào nhấp nhổm trong nhà ta chắc là có mưu toan gì đây.

Tiểu Siêu chỉ cúi mặt xuống, không trả lời. Vô Kỵ thấy Bất Hối dè bỉu Tiểu Siêu như vậy thì lấy làm tội nghiệp. Chàng quay qua nói với Dương Tiêu:

– Tôi muốn Tiểu Siêu ở lại đây cho tôi có người giúp đỡ, bầu bạn. Dương tả sứ nghĩ sao?

Dương Tiêu nghe chàng hỏi thì y nhíu mày lại mà nói:

– Thưa giáo chủ, dĩ nhiên giáo chủ cũng đang cần có người hầu hạ. Nhưng Tiểu Siêu trẻ người, tay chân không được lanh lẹ, thuộc hạ chỉ sợ giáo chủ không vừa ý…

Vô Kỵ biết hai cha con Dương Tiêu, vì một lý do nào đó mà chàng không hiểu, vẫn còn nghi kỵ, e dè Tiểu Siêu lắm. Chàng đang phân vân, ngẫm nghĩ thì Dương Tiêu biết ngay ý tưởng của Vô Kỵ. Ông không dám trái ý chàng nên vội nói liền:

– Tuy nhiên Tiểu Siêu lại chăm chỉ, dễ bảo. Tốt lắm, ngày mai Tiểu Siêu qua đây mà hầu hạ giáo chủ đi.

Tiểu Siêu nghe nói cả mừng, lòng vui sướng vô kể, quỳ xuống lạy tạ Vô Kỵ và Dương Tiêu…

Minh giáo sau một thời gian sóng gió, bây giờ mới yên ổn. Vô Kỵ, Dương Tiêu các người ngồi bàn lại, thấy tình hình Minh giáo lúc trước điêu đứng cũng vì một tay Thành Khôn mà ra. Ai nấy đều căm tức. Nay Thành Khôn đã gia nhập Thiếu Lâm với tăng hiệu là Viên Chân. Vô Kỵ các người bèn nhất định lên chùa Thiếu lâm mà hỏi tội tên ác tặc này. Khi Dương Tiêu ngỏ ý muốn làm lễ nhậm chức giáo chủ của chàng thì Vô Kỵ bèn nói là nên hoãn lại, đợi khi thanh toán xong vụ Viên Chân rồi hãy lựa ngày lành tháng tốt mà làm lễ cũng không muộn. Còn một việc nữa là chàng muốn đi tới Băng Hỏa đảo để đón Tạ Tốn về. Ai nấy đều đồng ý.

Hôm sau Vô Kỵ liền dẫn dắt quần hào Minh giáo gồm có Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu, và các người trong Ngũ Hành kỳ để lên Thiếu Lâm vấn tội. Mọi người còn lại, trong đó có Bất Hối và Tiểu Siêu, đưa tiễn chàng ba dặm đường. Bất Hối cầm tay Dương Tiêu ngần ngừ, không muốn rời. Nàng cất tiếng hỏi Vô Kỵ:

– Thưa giáo chủ, chùa Thiếu Lâm nổi tiếng mấy trăm năm nay, chắc phải là đẹp lắm. Vậy mà em chưa tới đó bao giờ.

Vô Kỵ mỉm cười, biết nàng muốn đi theo mình, liền trả lời:

– Hồi nhỏ tôi có lên đó rồi. Ngôi chùa đó quả thật là to lớn, hùng vĩ. Nếu cô muốn đi cho biết thì cô tháp tùng theo chúng tôi cũng được, không sao.

Bất Hối cả mừng, quỳ xuống tạ ơn.

Vô Kỵ liền quay sang Tiểu Siêu mà nói:

– Tiểu Siêu, cô nên quay về là hơn. Chuyến đi này lành dữ không biết ra sao. Cô ở lại Quang Minh đỉnh là tốt nhất.

Tiểu Siêu nghe nói thế thì rầu rĩ, định mở miệng van xin chàng, nhưng vì trước mặt mọi người, nàng mang phận tôi tớ, không dám cãi lời giáo chủ nên chỉ cúi mặt nghe lời, nước mắt tuôn rơi lã chã. Sau đó, nàng thở dài đứng nhìn bóng của Vô Kỵ, theo dõi cho đến lúc người chàng nhỏ dần, mất hút đi sau những cồn cát chập chùng, lòng buồn rười rượi, tâm tình trống vắng, hai con mắt xanh mơ tràn đầy ngấn lệ…

Tối hôm đó, ngay giữa sa mạc, quần hùng Minh giáo kéo vải căng lều tạm nghỉ. Ðến nửa đêm, Vô Kỵ chợt giật mình tỉnh giấc. Giữa đêm khuya im lạnh, có tiếng lích kích loang xoang vang lên. Tiếng kêu còn xa lắm, nhưng Vô Kỵ có thần công hãn hữu, đã nghe nó vọng tới rồi. Chàng ngẫm nghĩ một tí rồi lẳng lặng mặc quần áo mà đi luôn về hướng tây. Ði được một chốc, Vô Kỵ đã thấy từ xa, dưới ánh trăng vắng lặng, có một dáng người lủi thủi một mình, mặt nhìn xuống đất mà đi giữa bãi cát bao la, lang thang trong bóng tối lạnh căm của vùng sa mạc. Thấy cảnh người độc hành cô đơn cúi đầu âm thầm lặng lẽ đi trong đêm lạnh thanh vắng như vậy, lòng Vô Kỵ se lại, chàng vội chạy bay tới. Người nọ nghe tiếng chân, thì ngẩng mặt lên. Khi thấy Vô Kỵ hiện ra dưới bóng trăng thì người đó liền nhảy xổ vào lòng chàng mà oà lên khóc nức nở. Vô Kỵ ôm lấy tấm thân mảnh mai, mềm dịu mà nói khẽ:

– Tiểu Siêu… Tiểu Siêu… Sao cô lại khổ thân như vậy…

Tiểu Siêu nước mắt chan hòa, khóc lên trong tiếng nấc:

– Thưa giáo chủ… Giáo chủ ở đâu thì cháu ở đó… Cháu… không thể xa giáo chủ được…

Vô Kỵ biết Tiểu Siêu cha mẹ đã mất, lại gặp cảnh nghi kỵ của Dương Tiêu, bây giờ chỉ còn có mình là người thân. Có lẽ trên đời này, chàng là người duy nhất mà Tiểu Siêu có thể yên vui gần gũi mà thôi. Chàng cúi xuống hôn lên cặp mắt nhạt nhòa nước mắt mà thều thào:

– Ðược rồi… Nín đi nào… Cô đi với tôi… Tôi hứa là tôi sẽ không rời xa cô đâu… Ðừng khóc nữa…

Rồi chàng đặt môi mình lên trên tóc nàng mà nói:

– Từ nay về sau, cô đừng hành động bừa bãi nữa nhé… Cô đi một mình lỡ gặp ác tặc hay mãnh thú… Cô nhỏ bé yếu đuối như vậy làm sao chống cự cho nổi…

Tiểu Siêu ngước đôi mắt ngây thơ, mơ mộng, vẫn còn long lanh nước mắt nhìn ngay vào mặt của Vô Kỵ. Nàng liền nở một nụ cười, trên má hiện lên hai núm đồng tiền. Không biết là vì nàng vui sướng vì đang nằm trong lòng Vô Kỵ hay là vì câu nói của chàng, cho là nàng nhỏ bé yếu đuối, không tự vệ được trước nghịch cảnh? Vô Kỵ làm sao mà biết được với mức độ võ công chân thực của Tiểu Siêu, dẫu cho có năm con mãnh thú hay mười tên ác tạc thì cũng chẳng có thể tới gần được người nàng, đừng nói chi tới đụng chạm vào người nàng.

Thấy Tiểu Siêu đưa mắt ngó mình một cách say mê như vậy, Vô Kỵ liền nhìn kỹ vào đôi mắt xanh lơ, thu hút của nàng mà lòng cảm thấy hồi hộp. Sâu thẳm trong đáy mắt của Tiểu Siêu, chàng thấy nhấp nhoáng những vì sao, phản ảnh bầu trời bao la, lấp lánh trên sa mạc. Những vì sao trong đáy mắt đó, long lanh nhảy múa, vui mừng sung sướng, y hệt như lòng dạ người nào đó đã có diễm phúc trời cho mà mang được đôi mắt mộng mơ tuyệt vời đến như vậy…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng