Phần 13
Sáng hôm sau, Chỉ Nhược đưa cho Vô Kỵ hai chiếc bánh mà nói:
– Ðây là phần của anh và cô vợ của anh nữa đó.
Vô Kỵ ngẩn người không hiểu nàng nói “cô vợ của anh” là ám chỉ ai? Khi chàng vỡ lẽ ra, định lên tiếng phân trần với nàng thì Chỉ Nhược đã quay người bỏ đi nơi khác rồi. Thấy nàng lạnh lùng không thèm nói chuyện với mình nữa, Vô Kỵ nhìn theo dáng người của Chỉ Nhược mà tự hỏi mình đã làm cái gì khiến nàng lại thay đổi thái độ cư xử với mình như vậy. Khi chàng đưa mắt nhìn sang Linh Nhi thì thấy Linh Nhi đang dương con mắt tinh quái lên mà hết dòm tới Chỉ Nhược rồi lại dòm tới chàng, miệng chúm chím ra vẻ diễu cợt hai người. Thấy vẻ mặt tinh nghịch dễ ghét quá, chỉ muốn bẹo vô hai má cho nó sưng lên, Vô Kỵ quyết định phen này làm một cú cho Linh Nhi chừa thói chọc ghẹo người ta.
Vô Kỵ liền cầm hai chiếc bánh, vươn tay ra bá vào vai Linh Nhi rồi cười hề hề mà nói:
– Cô vợ của anh ơi! Chóng ngoan để anh thương. Ra đây cho anh mớm bánh cho em ăn, kẻo đói rồi lại khóc nhè.
Linh Nhi nghe vậy, cựa vai thoát khỏi tay chàng, cự nự:
– Ai là vợ anh hồi nào mà anh cứ thương với yêu hoài vậy?
– Uả, chớ không phải hai ta đã hứa hẹn, đồng ý với nhau là sẽ sống chung với nhau, yêu thương nhau đời đời mãn kiếp hay sao?
– Ðó là anh nói à nghen. Em có bao giờ hứa hẹn gì với anh đâu nào?
– Chứ mấy ngày trước, ai đòi cưới anh làm chồng đó? Rồi sau đó anh cũng đã bằng lòng lấy em làm vợ luôn rồi mà. Bây giờ ai cũng biết hết rồi, thấy chưa?
Linh Nhi trợn mắt lên:
– Hỏi lấy nhau là một chuyện, còn thương nhau là một chuyện khác. Em muốn lấy anh làm chồng để nhờ anh giúp em tìm kiếm anh ấy mà thôi.
Vô Kỵ liền cười híp mắt, giọng cợt nhã nhưng đầy vẻ thành thật:
– Trời ơi, không thương nhau mà lấy nhau sao đặng? Nhưng thôi, không sao, khi ở với nhau rồi, anh biết chắc chắn là em sẽ thay đổi lòng dạ mà thương anh hết mực.
Nghe Vô Kỵ nói với một vẻ hết sức tin tưởng như vậy, Linh Nhi bèn dịu giọng xuống:
– Anh A – Ngưu à, em nói thật cho anh biết, anh có giận em thì em cũng cam chịu. Trong lòng em chỉ có một mình anh ấy thôi. Suốt đời em, không ai có thể thay thế anh ấy được.
Vô Kỵ nghe Linh Nhi nói, có vẻ nửa phân bua, nửa sợ hãi, chàng cố nhịn cười mà làm ra vẻ tức giận:
– Em Linh Nhi, sao em cứ khư khư vương vấn với cái tên bạc tình, hung ác đó làm gì vậy? Em quên hắn ta đi. Theo anh rồi anh sẽ chăm sóc em tận tình, chiều em mọi thứ, không thích sao?
Rồi chàng ghé miệng vào tai nàng mà nói nhỏ:
– Chân của anh khỏi hết rồi, không cần chống nạng nữa. Nếu em bằng lòng thì hai ta sẽ trốn khỏi bàn tay của mụ sư thái ngay bây giờ. Mình sẽ ngao du sơn thủy cho em đỡ buồn.
Linh Nhi nhìn Vô Kỵ, con mắt đã ươn ướt, ngập ngừng nói:
– Anh A – Ngưu, anh giúp em đi tìm anh ấy trước đi. Sau đó… sau khi tìm ra anh ấy rồi, em hứa là em sẽ đi theo anh… đi đâu cũng được.
Thấy Linh Nhi si tình như vậy, Vô Kỵ chạnh lòng, không muốn đùa dai nữa, nhưng đã lỡ theo lao nên chàng nói tới luôn:
– Nếu vậy là em lợi dụng anh rồi. Ðâu còn tình nghĩa gì nữa. Vợ chồng như vậy thì chán chết…
Linh Nhi nghe chàng nói cứng như vậy, có ý không muốn giúp mình nữa, nước mắt đã tuôn trào ra, nấc lên từng chập:
– Em cố tìm anh ấy… mãi mà không ra… hy vọng nhờ anh… may ra… bây giờ anh lại không chịu…
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Linh Nhi nhớn nhác nhìn quanh rồi gọi với:
– Chị Chỉ Nhược ơi, cho em nhờ chị cái này…
Chỉ Nhược đi tới thấy Linh Nhi nước mắt ràn rụa, mặt mũi sầu đời thì hốt hoảng, không biết chuyện gì đã xảy đến cho nàng. Linh Nhi phụng phịu nói với Chỉ Nhược:
– Nhờ chị khuyên dùm anh A – Ngưu đi… ảnh thương chị lắm… chắc chắn ảnh sẽ nghe lời chị…
Chỉ Nhược đỏ mặt, lúng túng:
– Chuyện hai người… vợ chồng với nhau… cớ gì tôi xen vào…
Linh Nhi năn nỉ:
– Chúng tôi đâu phải vợ chồng gì đâu? Ai nói vậy? Ảnh chỉ có thương một mình chị thôi.
Chỉ Nhược nghe nói vậy – mà giọng Linh Nhi rất là thành thật – lòng mừng hớn hở, mặt mày nở sao, bao nhiêu khúc mắc, u buồn mấy ngày nay như giải tỏa hết. Nàng chợt cảm thấy Linh Nhi bây giờ quả là một người bạn tốt, gần gũi, đáng tin. Nàng liếc Vô Kỵ một cái thật nhanh rồi vui vẻ ngồi xuống kế Linh Nhi, nắm lấy tay Linh Nhi mà hỏi han:
– Em có thể giúp chị được cái gì? Em sẽ cố gắng… Chị yên tâm…
Nghe Chỉ Nhược nói thế, Linh Nhi cũng tươi mặt lên, lấy khăn lau hết nước mắt, xích lại gần Chỉ Nhược, ra chiều thân mật.
Vô Kỵ thấy hai nàng tự dưng cởi mở với nhau, không còn kèn cựa, hằn học với nhau nữa thì mừng quá. Chàng hớn hở cười nói với Linh Nhi:
– Em Linh Nhi, anh hứa với em là anh sẽ giúp em tìm cho ra được anh ta. Dẫu có phải tới chân trời góc biển, mười năm trăm tháng, anh cũng không ngại. Em đừng âu sầu lo lắng nữa.
Linh Nhi nghe thế, mừng đến ứa nước mắt ra.
Ba người nhìn nhau, tươi cười, vui vẻ. Linh Nhi vui vì có được người bạn mới, cả Vô Kỵ lẫn Chỉ Nhược đều là người đáng làm cho nàng tin tưởng. Chỉ Nhược vui vì thấy đời mình tươi lên, đường tình lại nở hoa, không còn có vẻ gì là trắc trở hết. Vô Kỵ vui vì thấy cả hai nàng đều tươi trẻ, rất hợp với mình, và mình sẽ không còn bị cô đơn như mấy năm vừa qua nữa. Giữa không khí hoan hỉ đó, chỉ có một người đang hậm hực, bực tức cành hông. Ðó là Tống Thanh Thư. Chàng thấy ba mái đầu xanh chụm lại nói cười vui vẻ, nhất là giữa Chỉ Nhược và thằng có tật kia, làm chàng căm tức, ganh ghét, không biết để vào đâu…
Tối hôm đó, Chỉ Nhược – không chờ các sư tỷ, muội – đi một mình vào rừng, tìm một con suối nhỏ để lau rửa. Sau khi nói chuyện với Vô Kỵ và Linh Nhi, nàng cảm thấy vui đời, tươi thú, chỉ muốn đi tắm gội để con người sảng khoái, gột rửa những ưu phiền mấy ngày qua, và đón nhận những ngày sáng lạn sắp tới. Cũng chính vì lẽ đó mà Chỉ Nhược cố ý đi vào rừng một mình, để tận hưởng riêng mình thú vui trong lòng. Con gái nhiều khi kỳ lạ lắm. Khi buồn thì chỉ muốn tìm một chỗ vắng để mà cưu mang, than khóc. Nhưng khi vui thì nhiều khi cũng tìm nơi vắng để mà mừng đời, thăng hoa. Loại con gái này đều sống về nội tâm, thâm trầm, ít nói, vui buồn lắm khi không muốn san sẻ với ai. Chỉ Nhược thuộc loại này. Vì thế mà tối đó, nàng lẳng lặng đi một mình vào rừng, không cho ai biết. Nhưng Chỉ Nhược có biết đâu là bất cứ một hành động nào của nàng đều không qua khỏi con mắt lúc nào cũng theo dõi của Thanh Thư. Chàng thấy Chỉ Nhược đi vào rừng thì biết ngay là nàng đang đi đâu, và làm gì. Thanh Thư ngồi nhổm dậy nhìn theo Chỉ Nhược cho tới khi bóng nàng khuất sau rạng cây. Chàng ngần ngại, lừng khừng. Nên hay là không nên? Hôm qua đã một phen hú vía, chưa hết sợ. Nhưng khi nghĩ tới tấm thân trắng trẻo, thoát tục của Chỉ Nhược, trần truồng trước mắt cho mình tha hồ xoi ngắm thì Thanh Thư không cưỡng lại được lòng dục. Mà hôm nay nàng còn đi một mình nữa! Có ai đâu mà sợ? Ðúng là trời cho, phải hưởng.
Chỉ Nhược đi vô trong rừng thì tìm được một cái hồ nhỏ. Nàng cởi giày vớ ra, ngồi khoa chân xuống vũng nước mát, cúi mặt xuống, nghĩ ngợi lan man, trên môi lúc nào cũng lộ một nụ cười mỉm. Nàng đang sung sướng! Một lát sau, nàng vươn vai, lần tay vào người, sửa soạn cởi áo thì nàng thấy trong tay áo lòi ra tấm khăn tay. Nhận ra đó chiếc khăn mà nàng đã đưa cho Vô Kỵ dùng hôm trước, Chỉ Nhược liền rút cái khăn ra, mơn man rờ rẫm lên nó mà tưởng nhớ tới vẻ mặt của Vô Kỵ. Trên môi nàng lại lộ ra một nụ cười mỉm. Nàng đang si tình! Bất chợt trời tối đen sầm, không thấy gì hết. Ðang ngơ ngác thì Chỉ Nhược cảm thấy vai mình bị ai nắm chặt. Nàng biết ngay là mắt mình đã bị một tấm vải che phủ và vai mình đang bị một người nào đó kiềm chế. Vì tập võ từ nhỏ nên nàng không hốt hoảng, tự động phản công ngay. Chỉ Nhược trầm vai xuống để thoát khỏi sự áp tỏa của bàn tay người nọ rồi đưa hai tay ra sử thế cầm nã đánh vào mặt đối phương liền. Thế này rất công hiệu trong lúc cận chiến: Bàn tay đưa ra đụng tới bất kỳ chỗ nào là bắt, nắm, thọc, xỉa, đâm, móc lợi hại vô cùng. Tuy bị che mắt nhưng nàng vẫn sử dụng thế võ này một cách rất tinh xác và nhanh nhẹn. Người nọ liền đưa tay đỡ gạt luôn mười mấy thế cầm nã của nàng rối bắt luôn bàn tay nàng khiến Chỉ Nhược không sao tấn công được nữa. Thấy địch thủ lợi hại như vậy, bản lĩnh có phần trội hơn mình, Chỉ Nhược liền há miệng ra la lên cầu cứu. Nhưng tiếng kêu la chưa thoát ra thì nàng đã bị người nọ điểm vào huyệt câm khiến nàng tắt tiếng hẳn đi. Rồi sau đó hai tay nàng như bị mất sức, rơi lỏng xuống bên người. Tiếp theo đó, Chỉ Nhược bị người nọ điểm luôn vào bẩy tám yếu huyệt khắp người khiến nàng bủn rủn tay chân, tê dại mình mẩy, ngã lăn ra. Người nàng nằm lồ lộ, hớ hênh, hết động đậy. Nàng chợt nghe người nọ cười lên, giọng trầm trầm, vịt đực, đúng là của đàn ông:
– Hà… hà… Hết xẩy…
Nằm xụi lơ dưới đất, Chỉ Nhược không trông thấy gì hết, vì nàng vẫn còn bị vải che mắt, nàng bị bỏ nằm yên một lúc, làm Chỉ Nhược lo lắng, ngạc nhiên, không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình. Nhưng ngay sau đó nàng cảm thấy người đàn ông đó sờ tay lên ngực mình rồi từ từ lột bỏ áo mình ra. Chỉ Nhược hoảng hốt, biết ngay là mình đã bị rơi vào tay một tên dâm tặc và hắn đang bắt đầu tấn tuồng cưỡng bức nàng. Bây giờ nàng mới thấy hối hận là đã đi vào rừng một mình thì đã muộn. Ði đêm có ngày gặp ma. Và đêm nay, con “dâm ma” sắp sửa giày vò, hưởng thụ thân thể của nàng. Tim nàng đập thình thình! Ðây là lần đầu tiên nàng xuống núi Nga Mi, gia nhập giang hồ, thì đã bị nạn. Trước đến giờ, Chỉ Nhược chưa hề đụng chạm đến một người đàn ông nào, đừng nói chi đến khoả thân cởi truồng trước nam phái. Tâm hồn nàng vẫn còn trắng bạch, thân thể nàng vẫn còn trinh nguyên. Không ngờ lần đầu hạ sơn cũng là lần đầu bị sa cơ, bị cưỡng hiếp, bị mất đời con gái. Sau khi lột áo nàng ra, Chỉ Nhược nghe thấy tên dâm ma thở hổn hển, hiển nhiên là hắn ta đang ngẩn người thưởng thức nửa phần thân thể trần trụi, trắng muốt, ngực vú phơi trần của nàng. Sau một hồi ngắm nghía, tên dâm ma lại kéo luôn quần nàng ra, bây giờ hoàn toàn lõa thể. Với tuổi đôi chín, Chỉ Nhược biết mình có một thân hình rất cân đối, gợi cảm. Và chứng cứ rõ ràng là tên dâm ma đang thở ào ào, như đang chạy một cuộc đua việt dã. Chắc chắn là hắn ta đang soi mói, nhìn ngắm đã đời trên thân hình trần truồng lõa lồ của nàng. Hơi thở của hắn càng lúc càng nhanh lên, cuồng vã. Chỉ Nhược mắc cỡ quá, khi nghĩ tới là mình đang nằm hở hang, lộ liễu, không một mảnh vải che thân, phơi bày hết tất cả những bộ phận kín đáo, riêng tư trước mặt một người lạ, một người đàn ông, một tên dâm tặc. Nàng cố cựa mình nhưng không sao nhúc nhích được…
Bỗng nhiên đôi vú của Chỉ Nhược đã bị hai bàn tay của tên dâm ma vân vê, xoa nắn, mơn man liên hồi. Nàng há miệng ra, phần vì muốn la lên, tuy rằng nàng biết không ra tiếng, phần vì muốn thở mạnh ra, vì biết rằng cuộc cưỡng hiếp đã bắt đầu. Ngay lúc đó, cái miệng hé mở của nàng liền bị chụp lên bởi cái miệng của tên dâm ma. Hắn lùa luôn lưỡi hắn vào miệng nàng mà sục sạo. Chỉ Nhược bèn ngậm ngay miệng lại thì tên dâm ma đã đưa miệng hắn xuống dưới mà ngậm lấy đầu vú nàng, bú lấy bầu vú nàng. Hai tay hắn vẫn tiếp tục nhồi bóp cặp vú của nàng. Một vú mà bị bú thì vú kia bị bóp, cứ như vậy, luân phiên. Sau một hồi mút liếm, sờ soạng trên bộ ngực nở tròn của nàng, tên dâm ma lại đưa miệng hắn xuống dưới nữa, rà rà cái lưỡi dọc theo ngực, bụng, rốn, rồi tới chim. Bằng một hành động rất thành thuộc, hắn lấy hai tay vạch lông, banh mép chim nàng ra, để lộ cái lỗ âm đạo hồng hào, rồi đưa lưỡi ra mà liếm chung quanh mép chim nàng. Tuy không cử động được, nhưng Chỉ Nhược đã thấy nhột nhạt ở phía dưới. Tên dâm ma sau đó còn liếm lên âm hạch của nàng lia lịa làm cảm giác nhột nhạt, bây giờ đã trở thành tê mê, tăng lên gấp mấy chục lần. Chỉ Nhược cảm thấy đường âm đạo của nàng đã bắt đầu ươn ướt. Bây giờ hắn ta buông tay ra, không giữ mép âm đạo nữa làm chim nàng híp lại, hắn há miệng ra, bao phủ cả âm đạo lẫn âm hạch của nàng mà bú thật mạnh. Ðồng thời, hai bàn tay hắn lại đưa lên, bóp thật chặt lấy hai nhũ hoa của nàng. Chỉ Nhược nhắm nghiền mắt lại. Một cảm giác sung sướng, ngược lại ý muốn của nàng, dâng lên từ từ. Nàng muốn cưỡng lại mà không được. Nước nhờn trong chim nàng bây giờ đã chảy ra thật nhiều. Vừa bú lồn, vừa bóp vú một hồi, tên dâm ma liền thả vú nàng ra, rồi đưa hai ngón tay, thay cái lưỡi đang ngọ nguậy trên mu chim nàng, mà thọc vô âm đạo nàng. Ngón tay hắn chui tọt vào trong cái lỗ ướt nhẹp nước dâm một cách dễ dàng, làm Chỉ Nhược nín thở, đầu óc căng thẳng ra. Ðau quá. Trời ơi, chưa bao giờ nàng bị công phá vào sâu trong tận cùng cơ thể như vậy, nhất là bởi một người đàn ông. Ngón tay của hắn sục sạo, lục lọi một hồi làm cơn đau của nàng dần dần biến mất, thay thế bằng một cảm giác mới lạ, khó tả. Chỉ Nhược bắt đầu thở mạnh lên, âm đạo khít khao của nàng cũng bắt đầu co giãn, lúc thả lúc bóp chung quang ngón tay của tên dâm ma. Bỗng nhiên nàng thấy đau nhói lên một cái. Thì ra ngón tay của hắn đã đụng tới màng trinh của nàng. Tên dâm ma hình như cũng biết, hắn ngừng ngón tay lại, ngần ngừ một tí rồi bỗng rút hẳn ngón tay ra khỏi chim nàng. Sau đó Chỉ Nhược nghe tiếng sột soạt quần áo thì miệng của nàng đã bị con cu cương cứng của hắn ấn vô. Nàng chưa kịp ngậm miệng thì con cu của hắn đã chui tuốt vào miệng nàng rồi. Ðây là lần đầu tiên trong đời nàng phải đụng chạm tới cái con cu của một người con trai, đàn ông trưởng thành. Hồi nhỏ, lúc xa xưa, đã có lần nàng đã từng nghịch ngợm với con cu của một đứa trẻ tên là Trương Vô Kỵ. Chỉ một lần đó thôi. Nhưng bây giờ thì khác. Ác hại thay, lần đầu tiên này cũng là lần đầu tiên nàng phải ngậm nó trong miệng. Cái cảm giác thật lạ lùng, con cu trong miệng nàng, nói nó cứng cũng không đúng, mà nói nó mềm cũng không sai. Khi nàng vừa nhận ra được cái mùi nồng nồng, cái vị hăng hăng của con cu thì tên dâm ma đã rút cu ra khỏi miệng nàng. Rồi như vội vã, không kềm hãm được nữa, hắn đưa nhanh con cu sừng cứng xuống dưới, kê vào cái lỗ chim ướt đẫm của Chỉ Nhược mà nhấn thật mạnh vào. Chỉ Nhược lịm người đi. Thôi rồi! Giã từ đời con gái…
Ngay lúc đó, Chỉ Nhược chợt nghe mấy tiếng vù vù, vi vu phát lên không ngớt. Tên dâm ma bỗng nhiên la lên, đau đớn. Rồi mấy tiếng lạch cạch, như tiếng vỏ cây rớt xuống đất vậy. Sau đó lại thêm mấy tiếng vù vù nữa làm hắn ta rên lên rồi, như chịu đau không nổi nữa, hắn ta vùng lên bỏ Chỉ Nhược lại, chạy mất. Chỉ Nhược nằm im một lúc, không nghe động tĩnh gì hết. Hiển nhiên là có một cao thủ nào đó, đã dùng vỏ cây để bắn đuổi tên dâm ma, mà cứu mình thoát khỏi màn cưỡng hiếp vừa rồi. Nghe tiếng kình lực vi vu, chỉ dùng vỏ cây mà đánh đuổi được tên dâm ma – mà nàng biết tài nghệ của hắn cũng không phải là vừa – thì nàng biết vị ân nhân này phải là một nhân vật mạnh bạo, thượng đẳng giang hồ. Rồi nàng nghe tiếng chân thật nhẹ đi tới, rồi một tiếng nói thật khẽ, thật nhỏ, thì thầm bên tai:
– Cô nương, đừng sợ… Không sao…
Người nọ bèn nắm tay nàng làm Chỉ Nhược cảm thấy có một luồng hơi ấm truyền sang người mình ào ạt. Luồng khí thâm hậu chạy tới đâu là huyệt đạo của nàng được giải khai tới đó. Vừa cử động được là Chỉ Nhược liền đưa tay lên kéo miếng vải che mắt xuống ngay. Nhưng người đó đã nắm tay nàng cản lại, rồi nói thì thào:
– Ðừng! Không nên thấy mặt…
Nghe thế, Chỉ Nhược ngạc nhiên nhưng rồi tỉnh ngộ ngay. Trong hoàn cảnh không được hay ho này, tốt nhất là nàng không nên biết mặt mũi của người đã cứu mình. Nếu lỡ thấy thì mai sau nàng sẽ rất khó ăn khó nói khó sử với vị ân nhân này lắm. Nghĩ vậy, nàng lấy làm cảm kích, biết ơn người nọ hơn nữa. Người đó đã cứu nàng thoát nạn bây giờ rồi còn lo ngại cho tương lai của nàng nữa. Thật là nhân nghĩa và trí toàn. Dựa theo tiếng nói và cảm giác khi vị ân nhân cầm tay mình, Chỉ Nhược đoán là một người con trai lớn tuổi hơn mình, nhưng không phải là một trung niên hay già lão. Nhưng giọng nói thì nàng không thể biết đó là ai vì người đó nói rất khẽ, như cố ý thều thào, khiến nàng không thể nào đoán được. Mà từ trước đến giờ, nàng có biết bao nhiêu người con trai đâu?
Chỉ Nhược chợt nhớ ra là nàng đang trần truồng khỏa thân trước mặt người con trai đó, nàng liền đưa một tay che vú, một tay che lồn, run run nói lên, giọng ngượng nghịu:
– Ân nhân đại ca…
Người con trai kia liền đưa ngón tay lên môi Chỉ Nhược:
– Shhh… shhh…
Biết chàng con trai không muốn mình nói lên câu nào, Chỉ Nhược bèn ngậm môi lại. Ngón tay của chàng ta vẫn đặt lên miệng nàng, ấn nhẹ lên môi nàng. Vừa cảm kích, vừa rung động, như bị kích thích, tự dưng Chỉ Nhược há miệng ra, ngậm luôn ngón tay của chàng trai vào miệng mà mút nhè nhẹ. Khi cảm thấy ngón tay được bú run lên khe khẽ, nhưng vẫn nằm yên trong miệng mình, chắc là chàng ta cũng đang kích động mạnh mẽ mà không rút tay ra, Chỉ Nhược liền sáp tới ôm luôn chàng ta mà xiết mạnh. Thân thể trần truồng của nàng dính chặt vào thân thể của chàng trai. Trong lúc chàng trai lúng túng, chưa dám ôm lấy tấm thân mịn màng của nàng thì Chỉ Nhược đã vít đầu chàng trai xuống mà hôn vào miệng chàng một cách say mê. Chỉ một chút ít sau đó, như không dằn lòng được, chàng trai mới choàng tay qua người nàng mà ôm riết, hôn trả lại một cách cuồng nhiệt. Hai người mút môi nhau, nút lưỡi nhau một lúc lâu, đam mê, cuống quýt. Vừa siết chặt thân hình người con trai trong tay, vừa đê mê bú mút lưỡi chàng, trí óc của Chỉ Nhược như trôi nổi bềnh bồng trên mây xanh. Nàng hoàn toàn hưởng thụ cái cảm giác của cái thân thể trần truồng của mình được ép sát vào và bị ôm gọn trong người chàng trai chưa bao giờ quen biết. Nàng không hiểu tại sao mình lại có những hành động dâm tục như vậy. Chắc là vì nàng đã bị lôi cuốn vào hoàn cảnh hiện tại, không cưỡng lại được. Vừa mới bị tên dâm ma lột trần, khích dục, ngay sau đó thì bị kích động bởi sự cảm kích, biết ơn với người cứu nạn, rồi sau đó tiềm thức của nàng như thúc đẩy nàng phải trả ơn cho người ân nhân mà nàng sẽ không bao giờ biết mặt, Chỉ Nhược như buông lơi, thả vội, để mặc cho tiềm thức, cho cơ hội đưa đẩy, hành động một cách vô ý thức, buông thả cho cơn sóng tình tràn lan, xâm chiếm. Nàng có thực sự yêu thương người con trai này không? Chắc chắn là không. Có biết mặt mũi ra sao đâu mà thương với yêu! Nàng có thực sự hưởng thụ cơn lạc thú này không? Chắc chắn là có. Cơn dâm tình đang cao hứng xâm nhập vào từng tế bào trong cơ thể, chịu sao thấu! Và còn hơn nữa kìa…
Bởi vì thế mà Chỉ Nhược thở hổn hển, đánh bạo đưa tay xuống mà nắm lấy con cặc của chàng trai. Toàn thân nàng rung lên khi cầm phải một khúc thịt to lớn kinh hoàng. Thật ra Chỉ Nhược chưa có ý niệm gì về kích thước của một con cặc người lớn cả. Nàng đã có bao giờ nhìn thấy hoặc sờ vào nó bao giờ đâu? Nhưng bây giờ thì nàng biết chắc chắn, so với con cặc của tên dâm ma khi hắn đút vào miệng nàng, thì con cặc của chàng trai đang trong tay nàng cương bự to hơn gấp mấy lần! Con cu cỡ này thì không thể nào mà đút qua khỏi đôi môi nàng được, đừng nói chi vào hẳn trong miệng, dù chỉ là cái đầu khấc. Chỉ Nhược liền kéo quấn chàng trai xuống rồi lôi con cặc ra ngoài. Vòng tay của nàng không cầm hết được con cặc của chàng, vì nó quá bự. Chàng trai bây giờ thở dồn dập như tên dâm ma lúc nãy vậy, con cu của chàng cũng phập phồng trong tay nàng, in hệt như vậy. Chỉ chờ có thế, nàng kéo người chàng xuống, cả hai đều ngã xuống đất, thân hình to lớn run rẩy của chàng đè bẹp lên thân hình nhỏ bé trần truồng của nàng. Chỉ Nhược, như ma đưa lối, quỷ đưa đường (hay là như thánh đưa lối, tiên dẫn đường?), Dơ hai chân lên, dạng ra rồi đưa tay cầm con cặc to lớn mà dí nó vào ngay lỗ lồn ướt nhẹp của mình. Nàng bồn chồn, háo hức, chờ đợi. Hồi nãy, khi tên dâm ma sắp sửa phá trinh nàng, Chỉ Nhược bàng hoàng, sợ hãi. Bây giờ, nàng lại hoàn toàn tự ý hiến thân, dâng trọn đời trinh nữ cho người con trai xa lạ! Chàng trai không chần chờ mà nắc mạnh tới luôn. Chỉ Nhược thở hít vô một cái thật mạnh, muốn la lên. Thốn quá. Cái lồn nhỏ hẹp trinh nguyên của nàng làm sao mà chịu nổi con cặc quá khổ cho được? Nhưng thay vì đẩy chàng trai ra, Chỉ Nhược lại còn dùng hai chân mà kẹp chặt lấy lưng chàng, hẩy mông lên cho con cặc đi vô sâu thêm nữa. Chàng trai theo đà, siết chặt lấy người nàng mà đẩy hết ga vô lồn nàng. Chỉ Nhược cắn chặt lên môi mình như để chặn đứng những tiếng rên đau đớn và những tiếng rên sướng khoái. Cái lỗ lồn trong trắng trinh nguyên của nàng bây giờ bị nong ra, căng cứng khi bị con cặc to đại công phá, từ từ lút sâu vô. Hai người ôm cứng, dính chặt với nhau, nghe rõ từng hơi thở loạn cuồng của nhau, cảm nhận rõ từng nhịp tim dồn dập của nhau. Chỉ Nhược chợt thấy đau nhói lên, đầu óc muốn nổ tung ra: Con cặc của chàng trai đã xuyên thủng màng trinh của nàng, đâm tuốt đến tận tử cung rồi. Chỉ Nhược không nhịn được nữa, rên lên nho nhỏ:
– Ðại ca… Em đau quá… Ðại ca… Em sướng… Chắc chết… Em… Ðừng… Nữa đi…
Nghe thế, sau đó, chàng trai liên tục nắc vô lồn nàng, như vũ bão, triền miên. Cặc chàng trai sọc ra thụt vô lồn nàng một cách nhanh chóng, trơn lu, tuy rằng cái lồn nhỏ hẹp của nàng lúc nào cũng bóp chặt, như muốn đẩy cặc chàng ra ngoài. Ðó là nhờ dâm thủy của nàng tiết ra quá nhiều, nhễ nhại, hậu quả của sự kích thích bởi sự cọ xát quá sức chặt chẽ của một con cặc khổng lồ và một cái lồn gái tơ khít khao chưa bao giờ được đụ. Chỉ Nhược bây giờ không còn biết trời trăng mây nước gì nữa. Nàng hẩy lên khi chàng dập xuống, nàng thụt xuống khi chàng rút ra. Nhịp nhàng, lên xuống, luân phiên không dứt. Con cặc quá khổ của chàng trai đâm thọc, công phá vào cái lỗ lồn nhỏ bé của nàng làm Chỉ Nhược đau đớn, xót xa, nhưng cùng một lúc, nó cũng chà xát, xiết nghiền lên cái âm hạch cương cứng của nàng làm Chỉ Nhược đê mê, sướng khoái. Thân thể nàng, trí óc nàng, con người nàng, tâm trí nàng như trải qua biết bao trạng thái, lúc thì đau đớn, lúc thì sung sướng, lúc thì bầm dập, lúc thì đê mê, lúc thì chới với. Nàng bặm môi sướng khoái, đạt tới tột đỉnh không biết đến bao nhiêu lần. Mỗi lần đạt tới tột đỉnh là mỗi lần chết đi sống lại, vô non tiên về cõi trần. Mà chàng trai thì cứ tiếp tục dập cặc vô lồn nàng không nghỉ. Chỉ Nhược kẹp chặt lấy người con trai, không thả, hai thân hình, một trần truồng, một ướt rịn mồ hôi, ép nhập lại thành một. Hai mắt của nàng nhắm nghiền, vì bị mảnh vải che tối đen, miệng nàng hé mở, rên khe khẽ, làm nàng có cảm tưởng như mình đang sống trong cơn mơ khoái lạc, ngoài cõi trần gian, không biết là thật hay là mộng. Bỗng nhiên Chỉ Nhược la lên một tiếng thảng thốt, muốn xỉu. Nhưng chàng trai lúc đó đang ngậm lấy miệng nàng mà bú môi mút lưỡi nàng khiến tiếng la lớn chỉ còn là tiếng ú ớ vang trong miệng của hai người. Con cặc của chàng trai tự dưng nở ra, to lớn gấp ba bốn lần làm cho lỗ lồn Chỉ Nhược bị căng ra, chật ngất khiến nàng đau đớn quá, la làng. Nhưng cùng với cơn đau điếng người đó, khi chàng trai nắc vô lồn nàng thêm một vài cái, mạnh bạo, sâu tuốt, thì Chỉ Nhược lại đạt tới tột đỉnh, ra thêm một lần nữa. Cơn đau và cơn sướng trộn lẫn với nhau làm Chỉ Nhược chơi vơi, vật vã, chết ngất. Chàng trai ngay lúc đó cũng xuất tinh ào ạt, dầm dề vào trong lồn nàng. Tiếng rên xiết của hai người quyện lẫn vào nhau…
Sau đó, hai người nằm yên, gục chết – cả hai thân hình, bây giờ ướt vã mồ hôi, một bóng nhẫy trên thân thể trần truồng, một dính nhẹp trên quần áo xốc xếch – ôm nhau thở dốc.
Bỗng nhiên chàng trai buông nàng ra, đứng phắt dậy. Chỉ Nhược ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì thì nàng đã nghe loáng thoáng từ xa tiếng đàn bà con gái lao xao tiến tới. Hốt hoảng, nàng vội ngồi bật dậy đưa tay lên kéo tấm vải ra khỏi mắt. Nhìn quanh, nàng không thấy bóng dáng một ai cả, bốn bề vắng vẻ, lặng im. Chàng ân nhân đại ca chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn tâm dạng. Nhận thấy chỉ có một mình ngồi yên trong chống rừng hoang im vắng, Chỉ Nhược có cảm tưởng như những chuyện vừa xảy ra chỉ là những mộng mị, mơ hoài, không có thật. Thoát y, cởi truồng, khích dục, cưỡng bức, thoát nạn, đam mê, làm tình, mất trinh, đau đớn, sướng khoái, tất cả những thứ đó đều là ảo tưởng, chưa hề xảy ra. Nhưng khi Chỉ Nhược nhìn xuống phần dưới của mình thì, chao ôi, không thể nào chối cãi được nữa, rõ ràng trên đám lông tơ đen mun, mịn màng, bê bết tinh trùng dâm khí, hòa lẫn với vết máu đỏ hồng, chảy loang xuống đùi. Chứng cứ rành rành của một trận mây mưa để đời thục nữ, một màn mất trinh tiêu đời con gái. Chỉ Nhược liền đưa tay lên mà khám xét thì thấy dấu thủ cung sa cũng đã bay mất, một bằng chứng nữa cho thấy cuộc đời tơ nguyên của nàng đã đi vào quá khứ. Nàng nhìn lên trời suy nghĩ mông lung rồi thở dài nhè nhẹ. Nàng đang nuối tiếc một cuộc ái ân tuy ngắn ngủi nhưng đầy hứng tính, hay là ân hận cho một cuộc trao thân đầy dâng hiến nhưng không chủ định?
Khi Chỉ Nhược thấy bóng dáng của các sư tỷ, muội đang tiến tới thì nàng vội vã dùng chiếc khăn tay, chiếc khăn mà nàng đã mân mê vì có hơi hướng của Vô Kỵ, mà lau chùi tàn tích của trận truy hoan vừa rồi, trên bụng, ngay chim, dưới đùi. Sau đó, nàng mặc vội quần áo vào rồi tiến tới ven hồ mà vọc nước rửa người, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Cơn đau ê ẩm vẫn còn dằng dưa dưới âm đạo. Nỗi sướng đam mê vẫn còn âm ĩ trong lòng. Dư hưởng của màn làm tình đang còn rần rần trong toàn cơ thể, vô từng sợi cơ, nhập từng mạch máu, Chỉ Nhược tự hỏi không biết “người ấy” có đang cùng mang cảm giác da diết như mình hay không? Rồi Chỉ Nhược mơn man thầm nghĩ, “Chàng là ai mà mình không được biết mặt? Chỉ còn giữ được một mùi hơi hướng đặc biệt của người con trai, có lẽ suốt đời mình sẽ không bao giờ quên!”