Phần 42
Một thời gian sau, sơn trang của Tiểu Long Nữ có người ghé thăm. Kẻ ấy không ai khác chính là Doãn Nhi. Nơi đây hoang vắng, ít người qua lại, đường đi khó khăn nếu không phải Doãn Nhi từng đi qua và biết rõ mẫu thân mình đang trú ngụ thì chắc cũng khó mà tìm được. Lại thêm, lúc nàng ở trước cổng thấy đề chữ “Triệu Gia Trang” thì cũng có phần kinh ngạc. Mẫu tử Tiểu Long Nữ gặp được nhau vui mừng khôn xiết, lại cùng nhau đàm đạo thâu đêm suốt sáng, kể cho nhau nghe những ngày tháng vừa qua. Tiểu Long Nữ kể cho con nghe về những hạnh ngộ của mình với phụ tử lão Triệu. Doãn Nhi nghe xong thấy thích thú vô cùng, nàng tỏ ra mừng rỡ khi thấy mẫu thân mình đã cô một cuộc sống an nhàn khoái lạc như mong ước. Đến phiên Doãn Nhi thuật lại chuyện của mình cho Tiểu Long Nữ nghe.
Sau khi lặng lẽ từ biệt Cổ Mộ, Doãn Nhi đã nhắm thẳng hướng đến Tây Vực, lại núi Côn Lôn để tìm Mã Quan Tá. Năm xưa trước khi chia tay, cả hai đã ước hẹn trước là sẽ cùng hội ngộ tại đây. Mã Quan Tá trong thời gian chia tay nàng thì quay trở về Côn Lôn. Lúc ấy, hắn thay mặt Hà Túc Đạo để chăm sóc và dạy dỗ mấy tên đồ đệ mà Hà Túc Đạo đã nhận từ trước. Mã Quan Tá tập trung truyền thụ võ công cho truyền nhân của Hà Túc Đạo mãi đến khi gặp lại Doãn Nhi. Hắn và nàng hội ngộ, từ ấy sống bên nhau một cách hồn nhiên mà không cần rườm ra danh phận chi hết cả. Dương Quá hoàn toàn không biết về mối quan hệ giữa Doãn Nhi và Mã Quan Tá nên suốt quá trình tìm kiếm Doãn Nhi, hắn chỉ lang thang khắp Trung Nguyên không bao giờ ra Quan Ngoại, thành thử ra không bao giờ hắn tìm thấy nàng.
Tiểu Long Nữ nghe đến đây, ngạc nhiên hỏi:
– Nhắc đến mới nhớ. Con đây rồi, vậy còn Mã Quan Tá ở đâu?
Doãn Nhi ngượng ngùng đáp:
– Lần này con chỉ đi một mình, chàng không đi theo.
Tiểu Long Nữ nói:
– À… chắc là con sợ hắn biết chuyện mẹ con ta… ta hiểu rồi!
Doãn Nhi xua tay nói:
– Thưa không! Mẫu thân đừng hiểu lầm. Sau khi về với chàng một thời gian, con thấy không có gì phải dấu diếm nữa nên đã kể hết cho chàng nghe tất cả những bí mật của mình. Chàng đã biết con không phải là “Tiểu Long Nữ” từ lúc ấy…
Tiểu Long Nữ tròn xoe mắt, hỏi:
– Con đã kể hắn nghe luôn sao? Lúc ấy, hắn thế nào?
– Con thấy chàng không có gì là ngạc nhiên hết ạ. Chàng nói với con là khi gặp lại con thì chàng đã nghi ngờ con không phải là “Tiểu Long Nữ” rồi! – Doãn Nhi nói.
– Sao hắn có thể biết được chứ? – Tiểu Long Nữ hỏi.
– Chàng không rõ… lúc ấy chỉ là võ đoán thôi. Chàng nói với con cho dù “Tiểu Long Nữ” có luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh cao cường đến đâu thì cuối cùng vẫn phải già đi theo thời gian mà thôi, còn đằng này, lúc hoan ái với con thì chàng cảm nhận rõ cơ thể con là của thiếu nữ chỉ độ mười mấy tuổi mà thôi… – Doãn Nhi bày tỏ.
Tiểu Long Nữ gật gù:
– Ta thực không ngờ, tên Mã Quan Tá này coi hắn thô kệch vậy mà tâm ý cũng thật nhạy bén. Chẳng bù với Dương Quá… ở cạnh bên con một thời gian mà chớ hề nhận ra…
Doãn Nhi nghe mẫu thân khen ngợi tình lang của mình thì thấy cũng vui mừng. Nét mặt của nàng suốt buổi đều lộ vẻ hân hoan, là biểu thị của một người phụ nữ đã có một đời sống viên mãn. Doãn Nhi lại nói:
– Mặc dù con đã nói rõ thân phận, nhưng chàng nói vẫn thích gọi con với danh xưng là “Tiểu Long Nữ” nhiều hơn…
– Lại có chuyện ấy nữa à? – Tiểu Long Nữ ngạc nhiên.
– Dạ! Chàng nói chàng thích như vậy hơn vì trong ấn tượng ban đầu của chàng thì chàng vẫn mê mẩn với nhan sắc của mẫu thân nhiều hơn ạ.
Tiểu Long Nữ nghe lời khen qua miệng Doãn Nhi, nàng cũng cảm thấy ngại ngùng thay. Lúc ấy, nàng đổi sang chuyện khác nên lại hỏi tiếp:
– Nếu đã như vậy… sao lần này con đi xa, hắn không để hắn theo cùng?
– … là vì… mẹ biết đấy… việc chăm sóc con cái… rất là bận rộn… không có con thì chàng phải tự mình đảm đương hết… trong khi ấy chàng còn đám đệ tử phải truyền dạy võ công nữa… nên kỳ thực… cũng hơi vất vả! – Doãn Nhi nói.
– Con và hắn thu nhận đệ tử nữa ư? – Tiểu Long Nữ hỏi.
Doạn Nhi giãi bày:
– Dạ! Mẫu thân biết không. Nguyên lai trước đây Hà Túc Đạo cũng đã có thu nhận vài tên đệ tử để dạy kiếm pháp rồi. Sau khi hắn từ Trung Nguyên về, rồi lâm nạn thì đám đệ tử ấy chẳng có ai lo. Mã lang thấy tội nghiệp nên đã chăm sóc cho chúng. Sau này lại có thêm con nữa, con cũng chỉ dẫn ít nhiều cho bọn chúng. Con không dạy chúng Ngọc Nữ Kiếm Pháp, chỉ là so sánh những sở học của chúng và bù những khiếm khuyết mà thôi… chúng con đã lập ra một môn phái mới… gọi là phái Côn Lôn mẹ ạ. Bái Hà Túc Đạo là tổ sư!
Tiểu Long Nữ nghe việc ấy thì lộ vẻ vui mừng, nói:
– Ta chúc mừng cho con… à… còn nữa… ban nãy con nói là con đã lại sinh thêm cho hắn?
Doãn Nhi bẽn lẽn gật đầu:
– Thưa vâng! Không phải chỉ thêm một… mà… rất nhiều ạ!
Tiểu Long Nữ cười vang:
– Phải phải! Tên họ Mã đó tinh lực dồi dào lắm cơ mà.
Doãn Nhi lại nói thêm:
– Mẫu thân biết không. Mã lang thuộc một tộc người thiểu số ở Tây Vực. Với dân tộc của chàng thì xem những chuyện ái ân hoan lạc rất bình thường, không bị bó buộc bởi lễ giáo gia phong như người Hán của chúng ta. Sau khi con về bên chàng ấy, ngoại trừ việc chúng con hoan ái với nhau, chàng còn cho phép con hoan ái với những nam nhân khác.
– … lại còn việc ấy nữa sao? – Tiểu Long Nữ tròn mắt.
– Thưa vâng! Ban đầu khi nghe chàng nói, con thực sự cũng muôn phần kinh ngạc. Nhưng để chứng minh cho lời của mình, lần đầu đích thân chàng đã dẫn đến một bằng hữu khác của mình để cho con tha hồ hoan lạc. Vị bằng hữu ấy của Mã lang dù vóc dáng không cao lớn như chàng nhưng dương vật thì chẳng hề thua kém. Sau đấy con đã hoàn toàn bị thuyết phục, tâm trí của con được mở mang và có những suy nghĩ thoáng hơn! – Doãn Nhi kể.
– Mặc dù là vậy, nhưng nếu cứ hoan lạc tự do như thế, liệu rằng hài tử mà con mang, có chắc là của Mã Quan Tá không? – Tiểu Long Nữ thắc mắc.
– Chuyện ấy với người của bộ tộc Mã lang cũng không quá quan trọng đâu mẫu thân. Chẳng phải chỉ mình con, mà kể cả những nữ nhân khác, sau khi đi hoan ái với nam nhân khác thì lang quân của mình cũng không hạch hỏi đứa bé là của ai đâu. Minh chứng là ngay từ hồi còn ở Trung Nguyên, lúc con nói chỉ sinh hài tử đầu tiên cho Dương Quá, Mã lang đã chẳng mảy may bận tâm. Vậy nên sau này, những hài tử con sinh ra, chàng đều yêu thương chúng như thể chính là con ruột của mình vậy! – Doãn Nhi nói.
Tiểu Long Nữ nghe qua chỉ biết câm lặng, rồi nàng lại hỏi sang việc khác:
– Vậy còn Dương Quá thì sao? Con có tin tức gì về hắn không?
– Từ khi con rời Cổ Mộ về Tây Vực… đến nay mới lần đầu vào Trung Nguyên nên thực con không biết gì về hắn nữa! – Doãn Nhi nói.
Tiểu Long Nữ tinh ý nhận ra cách đề cập đến Mã Quan Tá và Dương Quá của Doãn Nhi đã thay đổi rất nhiều so với ngày xưa, điều ấy chứng tỏ nàng quả thực không còn chút tình cảm nào với Dương Quá nữa rồi. Doãn Nhi lại nói:
– Nhưng… trên đường con đến đây, cũng có nghe được vài chuyện…
Doãn Nhi kể mẹ mình nghe về lời đồn Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao của Quách đại hiệp để lại, cũng như hành tung bí ẩn của Dương Quá… Doãn Nhi còn kể mới mấy hôm trước nàng có ghé qua Cổ Mộ nhưng chỉ thấy bọn thị nữ cùng với hai người con trai của Dương Quá thôi, bọn họ lâu rồi cũng chưa nhìn thấy hắn. Xem chừng có thể hắn đã tuyệt tích khỏi giang hồ.
– Còn hài nhi mà con sinh ra? Con định vẫn để nó ở Cổ Mộ ư? – Tiểu Long Nữ hỏi.
Doãn Nhi gật đầu nói:
– Con vốn cũng định rước nó về Tây Vực, nhưng lại nghĩ từ nhỏ nó chỉ biết mình là con của “Thần Điêu Đại Hiệp”, nên xem chừng con không muốn phá vỡ đi điều tốt đẹp ấy. Thôi thì đành mẫu tử phân ly… xem như con là người mẹ tệ bạc vậy!
Nghe qua những điều Doãn Nhi nói, Tiểu Long Nữ có thể thấy dù Dương Quá bỏ đi nhưng cũng đã thu xếp mọi chuyện ở Cổ Mộ chu đáo và hai người con của hắn cũng được chăm sóc dạy dỗ đàng hoàng. Bên trong Cổ Mộ, đâu đâu cũng khắc bí kíp võ công, chắc chắn bọn chúng cũng sẽ có cơ hội học tập trau dồi.
Doãn Nhi ở lại thăm Tiểu Long Nữ một thời gian rồi quay về Tây Vực. Hai mẹ con chỉ gặp lại nhau lần ấy, sau đó cũng không có dịp tái ngộ nữa bởi lẽ ai nấy cũng đã tìm được tâm ái và đều đã có một cuộc đời đầy hoang lạc rồi!
Tiểu Long Nữ trong lòng dù đã sống một cuộc đời riêng nhưng trong tâm tư nàng vẫn hãy còn quan tâm rất nhiều về chuyện ở Cổ Mộ. Vậy là đến năm Bình Nhi tròn 16 tuổi. Sau khi xin phép Triệu lang của mình, nàng đã biệt phái Bình Nhi quay về Cổ Mộ. Triệu Bình cô nương tuổi còn trẻ nhưng võ công cao cường. Nàng được mẫu thân đích thân truyền dạy Ngọc Nữ Tâm Kinh và kể cả Cửu Âm Chân Kinh cũng đều thông thuộc. Lúc nàng về đến Cổ Mộ thì tìm được huynh đệ họ Dương đang sinh sống ở đấy. Huynh đệ họ Dương dù cũng đã được đám thị nữ nuôi dạy, sau đó cũng tự học võ công dựa theo những ghi chép trong Cổ Mộ nhưng do không có người chỉ điểm nên võ công không thực sự tịnh tiến nhiều. Một mình Triệu Bình khi đến nơi đã có thể áp chế cả hai anh em và nghiễm nhiên chiếm cứ Cổ Mộ cho riêng mình. Nàng nhớ lại việc được mẫu thân giao nhiệm vụ ở lại đây và chăm sóc cho hai huynh đệ họ, sau đấy nàng đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Nàng chẳng những đã chăm sóc tốt cho họ, chỉ điểm những điều còn thiếu trong võ công của họ và còn phục vụ cả cho nhu cầu sinh lý của họ nữa. Sau đấy chừng vài năm, Triệu Hoàn Phúc đã nhận được thư tín từ nữ nhi của mình. Hắn rất vui mừng, đem khoe với Tiểu Long Nữ, nói:
– Ha ha ha… Bình Nhi báo tin là cuộc sống của nó rất tốt. Huynh đệ họ Dương tên nào cũng tài tuấn, mà đặc biệt dương vật đều rất to lớn đấy phu nhân à!
Tiểu Long Nữ cười gật gù, ngẫm nghĩ:
– Hai tên nam tử này quả thiệt đúng là giống y phụ thân của chúng!
Nhờ sự giúp đỡ của Bình Nhi, phái Cổ Mộ vẫn âm thầm được lưu truyền về đời sau. Bọn họ hầu như không can dự vào việc của võ lâm, nhưng khi gặp những người hữu duyên bị mắc nạn, họ cũng không ngần ngại ra tay cứu giúp.
— Hết —