Phần 36
Như đã bàn tính với nhau, sau khi Quách Tương rời đi trước, Doãn Nhi cũng từ biệt Dương Quá mà đi. Nàng cũng nhắm hướng về núi Chung Nam nhưng lại đi lộ trình khác để tránh bị kẻ thù phát hiện. Doãn Nhi ở gần Dương Quá ít lâu, thừa hiểu sự thông minh và trình độ võ công của hắn nên không phải lo lắng bận tâm gì nhiều. Khi không có nàng bên cạnh, Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng của hắn sẽ phát huy uy lực, đám kẻ thù kia sẽ sớm thất bại mà thôi.
Doãn Nhi mang chút tâm sự trong lòng, không buồn cũng chẳng vui một mình cưỡi ngựa thơ thẩn thả hồn theo mây gió. Nàng không vội vã trong hành trình của mình mà chỉ đi lại thơ thẩn trong vô định. Doãn Nhi tính cách giống mẫu thân của mình, không thích những chốn phồn hoa nên khi đi lại thường bỏ qua những thị trấn đông đúc mà tìm về nghỉ ngơi ở những nơi vắng vẻ. Nàng từ biệt Dương Quá, lúc ấy thì đi đến bên một đoạn rừng vắng. Không khí xung quanh u tịch, lại có một hồ nước xanh trong vắt làm nàng bỗng chốc thấy lòng lay động. Doãn Nhi thấy nơi đây vắng vẻ chẳng có bóng người nên dự định sẽ mộc dục đôi chút.
Nàng được Tiểu Long Nữ sinh ra trong thời gian ở dưới đáy Đoạn Trường Nhai. Từ lúc nhỏ đến khi 16 tuổi thì hai mẫu tử sống với nhau hồn nhiên, chẳng bận tâm đến chuyện xiêm y gì hết nên giờ đây, bình thường Doãn Nhi cũng vô tâm với những chuyện ấy. Thường khi nàng cũng ăn vận đơn giản, mặc bạch y nhưng lại không có quần áo lót gì hết nên khi giờ cần thoát y gì rất nhanh chóng lẹ làng, chưa gì đã phô ra một toà thiên nhiên hùng vĩ. Nàng thả con tuấn mã của mình thoải mái gặm cỏ trong khi nhón từng bước chân trầm mình xuống hồ nước. Ðạp chân lên những luống cỏ non, nàng nhẹ nhàng bước xuống hồ để vẫy vùng với nước. Mặt nước đang yên bỗng rợn rẽ dưới thân thể trắng trẻo của nàng. Doãn Nhi thoải mái mộc dục giữa rừng hoang vắng.
Bỗng từ đâu, ở xa xa lại thêm một con ngựa khác đủng đỉnh đi tới. Con ngựa này và ngựa của Doãn Nhi đều có yên cương trên lưng, chứng tỏ là có người người cưỡi nhưng nàng lại chỉ thấy ngựa chứ chẳng thấy người đâu. Con ngựa mới đến dáng rất đẹp. Nó tiến lại gần con ngựa của Doãn Nhi. Nàng thôi không lo khoác nước nữa mà ngắm nhìn cả hai con ngựa. Dường như hai con vật đang âu yếm nhìn nhau. Ngựa của Doãn Nhi cưỡi là ngựa cái, con vừa đến sau chắc là con đực. Nàng thấy con đến sau cứ vục mũi của mình vào chỗ hạ bộ phía sau của con ngựa cái. Lạ thay, con ngựa cái kia chẳng hề phản ứng gì, chỉ lặng thinh cho con đực đó ngửi thôi. Chốc lát sau, nàng lại thấy chỗ dương vật của con ngựa đực từ từ dài ra, phải đến ba tấc. Doãn Nhi hai má đỏ hồng, nàng chăm chú nhìn nó, càng nhìn thì nàng càng cảm thấy rạo rực. Dương vật ngựa nhìn hùng dũng hơn của nam nhân rất nhiều.
Con ngựa đực ra chiều muốn giao hợp với con cái của nàng và con cái kia chắc đã ưng thuận. Doãn Nhi tò mò cứ ở dưới nước lặng lẽ quan sát. Nàng thấy con ngựa đực hí vang mấy hồi rồi đột ngột chồm lên. Dương vật nó to dài và cứng, phải dài bằng chiều dài của một thanh đoản kiếm chứ không ít. Hai chân trước của nó cứ hất hất lên, gá lên lưng con ngựa cái, phần dương vật của nó hẩy tới. Mặc dù con ngựa cái đứng yên, nhưng con đực này có vẻ vụng về, nó loay hoay mãi mà bên dưới cái dương vật vẫn chưa nhét vào chỗ của con ngựa cái được. Thấy cảnh ấy, Doãn Nhi sanh tâm bất bình, nàng nghĩ bụng phải làm gì đó.
Nghĩ thế nên nàng chẳng màng thân mình, đi lên từ hồ nước. Nàng nhanh nhẹn lại gần bên chỗ hai con ngựa. Doãn Nhi bất thần nắm bắt dương vật của con đực, nàng nhắm ngay âm hộ của con ngựa cái. Dương vật con đực đi chưa tới miệng âm hộ thì tinh khí đã bắt đầu rơi rớt. Nàng dứt khoác đút mạnh vào thì con ngựa hẩy mạnh cho nó đi tọt sâu vào trong hơn. Con đực hí vang nghe chiều thống khoái lắm. Doãn Nhi ở cạnh bên cũng thấy hài lòng, nàng vui vì đã giúp cho hai con vật được toại nguyện. Con ngựa đực chỉ hẩy vài cái đã nhanh chóng phóng tinh ào ào như mưa vào âm hộ con cái. Nó xuất tinh quá nhanh làm Doãn Nhi không khỏi bất ngờ. Tinh khí nó ra nhiều nên tràn ra lênh láng, rớt cả xuống đất. Con đực phóng tính xong thì nhổm hai chân trước của nó ra để rút dương vật ra. Tinh khí của nó vẫn còn chảy, Doãn Nhi ở sát bên nên dòng tinh sền sệt vấy cả lên thân thể nàng.
Trong giây khắc ấy, Doãn Nhi như chết sững. Tinh khí nóng hổi chảy nhiễu nhão trên làn da trắng muốt của nàng. Mùi tinh dịch của con ngựa đực khá nồng, nhưng sao nàng chẳng thấy khó chịu chút nào cả. Nàng thậm chí còn đưa tay lên xoa xoa nơi bầu nhũ để dùng bàn tay quệt lấy, đưa lên mũi ngửi. Đột nhiên lòng Doãn Nhi không khỏi nghĩ ngợi. Nàng tặc lưỡi thầm ganh tỵ với con ngựa cái của mình. Nhìn điệu bộ của nó thật là thống khoái, dương vật con đực kia vừa to, lại dài tinh khí lại ra nhiều vô kể, hẳn là nó đang sung sướng lắm. Nàng hơi cúi mặt lại nghĩ đến bản thân mình. Phải Dương Quá được một phần như là con ngựa kia thì nàng sướng biết mấy, phải chi dương vật của hắn cũng to lớn như thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm mà hắn hay đeo trên vai thì hẵng nàng cũng y như con ngựa cái lúc này.
Con ngựa đực thỏa mãn xong thì ung dung cúi xuống uống nước bên bờ hồ. Doãn Nhi bước lên tiến lại gần con ngựa đực. Nàng bỗng xoè bàn tay, đưa lên vuốt bờm con ngựa. Con ngựa đực ngoan ngoãn đứng yên cứ như nàng là chủ của nó vậy. Nàng lại vuốt bụng của nó. Con ngựa ngẩng đầu tỏ vẻ sự hài lòng, nàng rắn mắt ngồi xuống để nhìn cho rõ dương vật của nó hơn. Trong vô thức, nàng lại đưa tay sờ thử vào dương vật của nó. Con ngựa vừa xuất tinh xong nên khi nàng mới sờ vào thì cảm thấy nó mềm nhão không giống như lúc nãy khi nàng nắm rồi nhét vào âm hộ con cái.
Doãn Nhi co năm ngón tay lại để nắm gọn dương vật nó trong lòng. Nàng vuốt thử, cảm thấy là lạ, thấy thích thú. Từ từ nhẹ nhẹ, con ngựa đứng yên ra chiều không hề phản đối. Nàng cảm thấy phấn chấn hơn, khắp người nàng lúc này cũng nóng ran, nơi hạ bộ từ đâu dâm thuỷ đã ứa ra ướt nhẹp. Nàng hơi cúi đầu, đưa dương vật ngang tầm miệng để ngửi. Cái mùi hăng hắc tanh tanh nhưng không đến nổi. Doãn Nhi không biết mình đang làm gì nữa, nàng cứ cầm dương vật sục nhè nhẹ, con ngựa lắc lắc cái đầu. Nàng sục nó mạnh hơn, nàng càng sục mạnh thì đầu con ngựa gật gù mỗ mỗ về phía trước tỏ vẻ thích thú. Con ngựa này quả rất khỏe mạnh, mới xuất tinh thôi mà nàng sục mấy cái dương vật đã cương lại rồi.
Một tay nắm dương vật con ngựa, tay kia Doãn Nhi tự vuốt ve cánh cửa xuân cung của mình. Cảm giác kích thích dâng trào khắp châu thân. Nàng có một suy nghĩ điên rồ rằng không biết sẽ ra sao nếu dương vật to lớn kia của con ngựa đực nhét vào xuân cung của mình, nàng thực tình muốn biết cảm giác đó sẽ như thế nào. Ngay lúc Doãn Nhi đang phân vân vậy thì bỗng từ đâu nàng nghe một giọng nói ồm ồm:
– Súc sinh… thì ra ngươi đang ở đây!
Tiếng nói này thoạt nghe như là giọng của người Quan Ngoại, chứ không phải là dân ở Trung Nguyên. Doãn Nhi bất giác ngoái đầu lại nhìn. Sau lưng nàng vài bước chân có một nam nhân đang bước lại. Tên này nhìn dáng cao lớn vô cùng, gương mặt rõ ràng không phải là của người Hán. Khắp mình mẩy của hắn ướt nhẹp lại khoả thân, nhìn như thể vừa nói bước đi lên từ hồ nước vậy. Lúc này, ánh mắt của Doãn Nhi và hắn chạm phải nhau. Mặc dù đang trong hoàn cảnh trớ trêu, nhưng có một thứ khiến Doãn Nhi không thể không chú ý của tên nam nhân này là ở chỗ dương vật của hắn. Phải, cái đập vào mắt của nàng đầu tiên là dương vật của tên nam nhân đang đứng đó. Từ hồi sinh ra tới giờ, nàng chưa từng thấy nam nhân nào có dương vật dài như vậy, nói không ngoa là nhìn chẳng khác nào dương vật của con ngựa đực này cả, con ngựa mà nàng cũng đang nắm dương vật nó trong tay.
Doãn Nhi thấy tên nam nhân kia tròn xoe mắt nhìn nàng thì mới chực tĩnh. Nàng vừa định buông tay bỏ dương vật con ngựa ra thì từ dương vật của nó, dịch trắng sữa lại bắn ra tung tóe. Việc này có lẽ do nãy giờ lúc nắm nó nàng cứ vô thức sục lúc nhanh lúc chậm, con ngựa chịu hết nổi nên lại xuất tinh một lần nữa, tinh khí khỏi nói là lại vấy khắp cơ thể nàng. Doãn Nhi lại càng thêm luống cuống, nàng loay hoay nhìn quanh, mắt định tìm chỗ xiêm y đang để một góc của mình. Nàng lại ngoái nhìn tên nam nhân. Hắn như bị điểm huyệt vậy, hai mắt cứ nhìn thô lố. Doãn Nhi không nói gì nữa, vội bước chân đến chỗ xiêm y, nàng cúi người định nhặt xiêm y lên thì nghe tên nam nhân kia cất tiếng lần nữa:
– Nàng là Long cô nương phải không?
Doãn Nhi nghe hắn gọi tên mình thì phải khựng lại. Thay vì nhặt xiêm y lên, nàng lại để yên rồi xoay mình, nhìn hắn nói:
– Ngươi… ngươi biết ta sao?
Hắn nghiêng đầu như thể xác nhận lại lần nữa, rồi hắn lại cười lớn, vừa cười hắn vừa hồn nhiên tiến lại gần nàng, nói:
– Cô nương không nhận ra ta ư? Mười sáu năm trước chúng ta từng diện kiến nhau ở Tuyệt Tình Cốc mà… ta là Mã Quan Tá đây.
Doãn Nhi dĩ nhiên chẳng thể nhận ra, nhưng nàng cũng nhanh trí nhớ lại gã này chắc là người quen của mẹ nàng và Dương Quá. Hắn nhắc cái tên Mã Quan Tá làm nàng nhớ lại ngay vì cả mẹ nàng và Dương Quá cũng từng nhắc qua. Doãn Nhi làm bộ nhìn kỹ hắn, rồi nói:
– À… đúng rồi… đúng rồi. Ta nhớ rồi. Xin cáo lỗi Mã huynh, mười mấy năm đã qua, huynh thay đổi nhiều quá nên nhất thời không nhận ra.
Mã Quan Tá cười hồn nhiên nói:
– Ta bôn ba nhiều năm trên chốn giang hồ, giờ cũng đã thực già hơn xưa, còn Long cô nương đây. Ta xem dung mạo vẫn không hề thay đổi… thật chẳng khác gì tiên nữ.
Mã Quan Tá vừa nói vừa nhìn một lượt thân thể lõa lồ nhơ nhớp của nàng từ dưới lên. Ánh nhìn của hắn làm Doãn Nhi lại nhớ ra bèn giật mình. Nàng ra chiều hoảng hốt xoay mình đi ngay để tạm che những chỗ lõa lồ lại. Nàng ấp úng:
– Ban nãy ta đang mộc dục… cho nên…
Mã Quan Tá nhìn thân thể nàng không ngớt. Khi thấy nàng xoay đi che lại những chỗ huyền bí trên thân thể thì hắn cũng ra chiều tiếc nuối, nhưng đành cũng phải chịu. Hắn nói:
– Ta… ta cũng vô ý quá. Có gì thất lễ… xin Long cô nương thông cảm.
Tình thế của cả hai khá ngặt nghèo làm nhất thời Doãn Nhi không biết tính sao. Lúc ấy, Mã Quan Tá nhanh nhẹn gỡ rối, hắn nói tiếp:
– Ah… hay là như vầy. Ta sẽ tạm quay về bên kia hồ để cho cô nương mộc dục xong, khi ấy hai ta sẽ đàm đạo tiếp. Cô nương thấy vậy được chăng?
Doãn Nhi nói không nên lời, chỉ lí nhí:
– Vậy… cũng được!
Mã Quan Tá nói xong thì cáo biệt rời đi ngay, nhưng bất giác lúc Doãn Nhi xoay lại nhìn thì thấy hắn cũng đang ngoái đầu nhìn mình. Mặt cả hai ai cũng đỏ lên, nàng và hắn lại gật đầu chào nhau nữa. Mã Quan Tá bước đi mấy bước là đã khuất bóng bên kia bụi rậm rồi. Doãn Nhi nhìn theo bóng của hắn mà không khỏi tiếc nuối. Nàng phải đứng đấy một chốc mới miễn cưỡng bước chân trở lại hồ nước để mộc dục. Nước trong hồ ngập thân thể nàng làm số tinh dịch của con tuấn mã kia nổi lên lền bềnh. Doãn Nhi bất giác lấy tay hứng, nàng không suy nghĩ liền đưa lên miệng húp một hơi. Cái vị tinh dịch của con ngựa đực này đắng, tuy nhiên hậu vị đọng lại trong miệng nàng khá nồng. Doãn Nhi ngâm mình chốc lát là thân thể sạch sẽ trở lại, nhưng lúc ấy trong đầu nàng lại chỉ nghĩ đến Mã Quan Tá. Ban nãy hắn cũng trần truồng, nàng nhìn thấy rõ cả thân thể cao lớn của hắn. Nãy đến giờ, nàng chú ý nhất là ở chỗ dương vật của tên họ Mã. Tên này họ Mã quả thật chẳng sai, dương vật của hắn nhìn to lớn chẳng kém gì của loài ngựa cả. Cả cuộc đời Doãn Nhi từ lúc được sinh ra, nàng chỉ có dịp nghe mẹ kể dương vật của ai của ai to lớn ra sao, chứ thực ra nàng chỉ có dịp tiếp xúc với mỗi dương vật của Dương Quá thôi, lần này mới có dịp mục kích một cái dương vật của nam nhân khác… phải nói… to lớn khác xa của lang quân nàng biết bao. Nghĩ ngợi lung tung làm tự dưng Doãn Nhi thấy khắp người mình lâng lâng, bên dưới dâm thuỷ ra tràn trề. Đang lim dim mắt tận hưởng, chợt Doãn Nhi nghe tiếng ai gọi làm nàng cô choàng tỉnh, liền hỏi:
– … Mã huynh đã xong rồi chăng?
Nàng nghe tiếng của Mã Quan Tá phát ra từ sau bụi rậm:
– Thưa vâng! Còn Long cô nương thì sao?
– Ta cũng xong ngay đây!
Nàng đáp lời hắn xong thì liền vội lên khỏi mặt nước. Doãn Nhi vơ lấy bạch y choàng vào người. Doãn Nhi hầu như không bao giờ mang quần áo lót, bao giờ cũng vậy. Nàng khoác áo xong thì ra hiệu để Mã Quan Tá biết mà đi lại. Hắn bước vào, nhìn dáng vẻ của nàng trân trân. Bạch y của Doãn Nhi bình thường mỏng manh, lúc này thân thể nàng ướt át, lại chẳng có gì bên trong nên làm xiêm áo dính sát vào cơ thể. Nhìn nàng lúc này chẳng khác gì khi khoả thân ban nãy. Hai bầu nhũ hoa chĩa ra nhọn hoắt, bên dưới miệng xuân cung của nàng trắng trẻo không chút tì vết cứ vồng lên nổi hẳn ra ngoài. Mã Quan Tá tha hồ mà ngắm nghía. Hai người cùng ngồi lại bên hồ đàm đạo. Mã Quan Tá nói:
– Cách biệt mười mấy năm… ta tưởng đâu không có dịp gặp lại cô nương nữa chứ. À, nghe nói cô nương đã thành thân với Dương huynh đệ, đúng không?
Doãn Nhi nghe hắn nhắc đến Dương Quá thì chỉ gật đầu. Hắn khen:
– Hai người quả thật là một cặp trời sinh vậy. Cô nương ở đây, vậy còn Dương huynh đệ đâu?
Doãn Nhi chỉ đáp qua loa:
– Dương lang… chàng ấy có chút việc… nên… chúng ta tạm thời cách biệt!
Mã Quan Tá nghe thế gật gù. Hắn xoay qua nhìn con ngựa, nói:
– Thật là trùng hợp là ta và cô nương cùng mộc dục ở đây mà lại hai phía khác nhau. Ban nãy lúc ta đang ở bên kia hồ, xoay mình lại thì chẳng thấy con súc sinh này đâu. Té ra nó chạy đến bên phía đây. Ta biết nó đang mùa động dục, cũng định tìm ngựa cái cho nó, chẳng ngờ nó lại được cô nương giúp cho ở đây!
Doãn Nhi hơi ngượng ngùng, nàng ấp úng:
– Vâng! Ta… ta thấy nó muốn giao hoan với con ngựa cái của ta… nhưng mãi không được như ý… cũng tội nghiệp… nên ta định giúp!
Mã Quan Tá lại cười lớn, nói:
– Con súc sinh kia thật là diễm phúc… được đệ nhất mỹ nhân của Trung Nguyên này sục dương vật cho thì phải phúc ba đời nhà mày đó. Ha ha ha!
Doãn Nhi nghe hắn khéo nịnh mình thì đỏ mặt, nói:
– Mã huynh đã cười chê ta rồi!
Mã Quan Tá xua tay, nói:
– Ậy… đấy là ta nói lời thực lòng. Từ lúc họ Mã ta vào đến đất Trung Nguyên này, thực chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như cô nương… suốt mười mấy năm nay luôn… cô nương lúc nào cũng xinh đẹp thoát tục… tựa như tiên nữ giáng trần vậy!
Lời hắn tâng bốc làm nàng vui trong dạ, lòng cởi mở hoàn toàn chẳng hề ngại ngùng gì nữa. Mã Quan Tá xem chừng rất ngưỡng mộ nàng, nói với Doãn Nhi mà cứ tâng bốc sắc đẹp của nàng làm nàng cứ cười suốt, hắn và nàng cứ thế nói chuyện với nhau hồi lâu. Mã Quan Tá chỉ hỏi về Dương Quá có một lần, khi nghe Doãn Nhi nói Dương Quá không có ở gần đây thì hắn cũng chẳng hỏi sâu hơn mà thay vào đó hắn chỉ nói chuyện về nàng. Doãn Nhi và Mã Quan Tá nói chuyện với nhau đến lúc chiều tà. Thấy trời tối, chẳng thể đi đâu được nên Mã Quan Tá nhóm lửa cùng trú lại qua đêm bên hồ với nàng. Cả hai ăn uống qua loa, chủ yếu là nói chuyện đàm đạo với nhau là nhiều.
Theo lời Mã Quan Tá, Doãn Nhi biết hắn theo phò Hốt Tất Liệt ngay từ khi vẫn còn chưa lên ngôi Đại Hãn. Trong trận Tương Dương, khi Dương Quá dùng đá giết chết Mông Kha, lúc ấy Mã Quan Tá phụ trách hậu binh, huấn luyện binh sĩ cho Hốt Tất Liệt nên không hề tham gia. Doãn Nhi còn nhớ Dương Quá từng nói với nàng, trong số đám võ sĩ hầu cận Hốt Tất Liệt thì hắn cũng chỉ thân với mỗi tên Mã Quan Tá này vì Mã Quan Tá không làm chuyện xấu như những tên khác, những việc ấy càng làm nàng thấy khắng khít với tên họ Mã hơn.
Doãn Nhi từ hồi rời khỏi Đoạn Trường Nhai, dù là ở với Dương Quá nhưng nàng có tính cách giống mẫu thân mình là rất ít nói, gần như là nàng chưa từng nói chuyện nhiều với ai như là đang nói với Mã Quan Tá vậy. Không chỉ Mã Quan Tá ngắm nghía nàng mà ngay cả nàng cũng hay nhìn trộm hắn. Doãn Nhi thấy dù cũng trạc tuổi của Dương Quá nhưng nhìn vóc dáng của Mã Quan Tá hãy còn phong độ, trong khi Dương Quá thì đã xanh xao hơn nhiều. Nói về vóc dáng thì như vậy, còn như đề cập đến dương vật thì đem cái của Dương Quá ra so với hắn thì chẳng khác nào của một đứa con nít đang đứng trước một tên khổng lồ. Đêm ấy, dù là giữa rừng vắng chỉ có cô nam quả nữ nhưng Mã Quan Tá và Doãn Nhi rất thủ lễ với nhau. Nàng vắt sợi dây ngủ ở trên cao còn Mã Quan Tá thì nằm gối đầu bên gốc cây. Cả hai đôi khi nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng chốc chốc lại ngước nhìn nhau rồi lại gật đầu chào nhau. Doãn Nhi ngủ nhưng tâm không tịnh, đêm cứ mãi mộng mị, nàng tự hỏi không biết Mã Quan Tá có chung cảm giác với nàng hay không?
Sớm mai, Doãn Nhi đang mơ màng thì nghe tiếng ngựa hí vang làm nàng choàng tỉnh giấc. Nàng ngó xuống gốc cây không còn thấy Mã Quan Tá ở đó nữa. Doãn Nhi nhảy xuống đất, đi theo tiếng ngựa hí thì nhìn thấy ở gần đấy con ngựa cái của nàng và con ngựa đực của Mã Quan Tá lại đang giao hợp với nhau. Nàng cũng thấy Mã Quan Tá đứng đấy quan sát. Doãn Nhi định lại gần chào hắn thì nàng nhận ra một điều thú vị. Nàng thấy Mã Quan Tá đang tụt quần của mình xuống đến đầu gối. Dương vật hắn đang cương lên, vừa nhìn hai con vật giao hợp hắn vừa dùng tay thủ dâm dương vật. Ngó thấy cảnh ấy, Doãn Nhi lặng người đi. Nàng cứ mãi lo nhìn hắn làm Mã Quan Tá nhận ra lúc nào không hay. Hắn gọi:
– Long cô nương… nàng đã dậy rồi sao?
Vừa nói, hắn vừa loay hoay kéo quần lên để nhét dương vật trở vào. Doãn Nhi lúc ấy mới miễn cưỡng bước lại gần. Con ngựa đực lúc này cũng vừa xuất tinh xong, nhảy hai chân trước trở lại. Thấy Doãn Nhi đi lại, nhìn chỗ đũng quần đang u lên một cục của hắn, Mã Quan Tá ngại ngùng, nói:
– Ta lại đành thất lễ với cô nương nữa rồi. Con súc sinh kia sớm mai động dục. Nhìn chúng vui vầy bên nhau làm ta thấy hứng khởi không thôi… nên…
Mã Quan Tá vừa nói vừa nhìn thái độ của Doãn Nhi. Hắn thấy nàng cũng ngượng ngùng, ấp úng hồi lâu, nàng mới nói:
– Việc ấy… cũng… cũng bình thường. Xin huynh… đừng bận tâm…
Không khí giữa cả hai đột nhiên ngột ngạt vô cùng. Hai con ngựa đã tách nhau ra, dương vật con ngựa đực đã thun lại ấy vậy mà cái thứ trong quần của Mã Quan Tá vẫn cứ đội lên cứng ngắc. Thấy Doãn Nhi cứ liếc nhìn về chỗ ấy của mình, hắn gãi đầu lại nói:
– Thật ngại quá… cái của nợ này của ta đôi khi thật cứng đầu… làm cô nương cười chê rồi!
Doãn Nhi nghe vậy, lại nói:
– Ta nào dám. Ta lại thấy Mã huynh ở tuổi này rồi mà thân thể còn thật tráng kiện. Thật là mừng cho huynh vậy. Chẳng bù cho Dương lang của ta…
Nàng định nói gì, nhưng thấy mình hơi hớ mới kịp dừng lại. Mã Quan Tá chỉ cần nghe đến đó chắc cũng đã đủ hiểu ý nàng rồi. Hắn rụt rè nói:
– Ta… ta cũng thú thực với cô nương. Bình thường của ta cũng không đến nỗi như thế. Chẳng qua là do ở gần một người tuyệt sắc như nàng… làm… làm ta cứ mãi chẳng an…
– Mã huynh lại ngạo ta chăng? – Doãn Nhi nói.
– Không… ấy là ta nói thật. Long cô nương xinh đẹp tuyệt trần, một gã lỗ phu như ta động lòng thì có gì lạ…
Hắn nói đến đó, để ý thấy nàng mỉm cười e lệ. Hắn tiếp:
– Nghĩ lại… đôi khi ta thấy mình còn chẳng bì được như con súc sinh kia… nó còn được đôi tay ngọc ngà của cô nương nâng niu… còn ta…
Hắn nói đến đó, làm hai má Doãn Nhi như hồng lên. Nàng cúi mặt lặng thinh chẳng dám ngẩng lên nhìn hắn. Mã Quan Tá thấy nàng suy tư cũng ít lâu rồi bất chợt lại cất lời:
– Việc ấy… nếu Mã huynh không chê… ta cũng có thể giúp huynh vậy!
Mã Quan Tá tròn mắt, nói:
– Long cô nương nói thật sao?
Doãn Nhi đỏ mặt gật đầu.
– Dĩ nhiên… nếu huynh không chê!
Mã Quan Tá nói:
– Cô nương chịu ra tay giúp thì tại hạ diễm phúc nào bằng… nào dám chê bai.
… Bạn đang đọc truyện Ý loạn tình mê tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-y-loan-tinh-me.html
Mã Quan Tá cứ quan sát thái độ của nàng. Doãn Nhi nói vậy nhưng cứ đứng yên làm hắn có phần nghi ngại. Nhưng Mã Quan Tá hứng khởi lắm rồi, hắn quyết tâm liều một phen. Nghĩ vậy nên hắn nhìn quanh rồi bất thần hắn cởi quần xuống, giải phóng dương vật ra thẳng băng. Mã Quan Tá chắp tay cung kính nói:
– Trăm sự xin cậy nhờ Long cô nương cả vậy!
Doãn Nhi lại gật đầu lần nữa. Mặt nàng đỏ gay nhưng hai mắt hân hoan sáng rỡ khi thấy Mã Quan Tá tụt quần trở lại. Thật chậm rãi nhưng dứt khoác, nàng từ từ liến lại gần hắn. Doãn Nhi nhẹ nhàng cúi thấp người ngồi chồm hổm trước mặt hắn. Mã Quan Tá cởi quần xong chỉ đứng im chờ đợi. Đoạn, Doãn Nhi đưa tay mình lên. Nàng mới đầu chỉ nắm nắm nhẹ dương vật Mã Quan Tá. Nàng vừa chạm bàn tay ngà ngọc vào là hắn hít hà lập tức. Doãn Nhi thấy một bàn tay của mình nắm không hết dương vật của hắn, nàng rắn mắt đưa thử bàn tay còn lại, nắm bằng cả hai tay mà dương vật Mã Quan Tá còn lòi ra một đoạn nơi đầu khấc vậy, hai mắt nàng trầm trồ kinh ngạc.
Doãn Nhi mới nắm thì thấy dương vật hắn hơi mềm, chứng tỏ là lúc này hắn còn chưa cương cứng hết. Chưa cứng hết mà đã dài vậy rồi, nàng tự hỏi nếu hắn đạt cực đại thì dương vật còn khủng khiếp tới mức nào nữa. Hơi ấm của bàn tay nàng truyền qua trong giây khắc làm dương vật Mã Quan Tá cứng lên nhanh chóng. Doãn Nhi nắm nó trong tay, nàng cảm thấy máu huyết của hắn chạy trong ấy giừng giật. Doãn Nhi bỏ một bàn tay, nắm gọn bằng một tay thôi, nàng vuốt thử, thấy lạ, thấy thích thú. Từ từ nhẹ nhẹ, nàng vuốt dương vật Mã Quan Tá. Hắn im lặng, mặt ngửa lên hưởng thụ. Mã Quan Tá ca cẩm:
– Ôi… thật sung sướng nào bằng nữa!
Doãn Nhi nở nụ cười mừng rỡ khi thấy hắn thỏa mãn như vậy. Lúc Mã Quan Tá cúi xuống, hắn bất chợt thấy nàng đưa dương vật hắn lên ngang tầm miệng như để ngửi. Nàng thấy hắn nhìn thì ngại ngùng vội lấy ra. Hắn nói:
– Long cô nương hình như muốn nếm thử dương vật ta chăng?
Nghe hắn hỏi, nàng chỉ im lặng. Hắn không đợi nàng trả lời, liền nói tiếp:
– Nếu nàng muốn thì cứ tự nhiên, xin đừng ngại!
– Mạn phép Mã huynh!
Mã Quan Tá nghe giọng nàng thỏ thẻ. Hắn nhìn xuống thấy nàng chầm chậm đưa dương vật hắn lại gần miệng mình. Doãn Nhi e lệ, mới đầu chỉ dám đưa lưỡi nếm thử nơi dương vật hắn. Từ đầu khấc, chất dâm thuỷ của hắn đã ứa ra, Doãn Nhi nếm thử thấy nó làm cho lưỡi của nàng tê tê. Vị dâm thuỷ của Mã Quan Tá thật lạ, thật đậm đà. Nếm thử chưa phỉ dạ, nàng há luôn miệng mình ra, lúc này mới dám đưa cả dương vật hắn vào trong rồi ngậm lại. Dương vật Mã Quan Tá to lắm, nàng ta miệng thật to mà mới chỉ ngậm được nơi đầu khấc của hắn. Nàng ngậm, tay hơi thúc để cố đưa dương vật vào sâu hơn trong miệng… nàng đưa càng lúc càng sâu, cho tới khi cổ họng của nàng không còn chỗ chứa nữa, thì nàng mới ngưng. Lúc đó, dương vật của Mã Quan Tá hãy còn thừa một khúc. Nếu mà là của Dương Quá thì chắc đã đến chỗ gốc dương vật từ lâu rồi.
Doãn Nhi bắt đầu nhả nó ra cho đến khi môi của nàng chạm vào đầu khấc. Toàn thân trên dương vật hắn dính nước dãi của nàng làm nó trơn tru hơn. Bên đoạn dưới, tay của nàng vẫn còn chà miết, sục nhẹ nhàng. Doãn Nhi chăm chú hơn vào việc của mình. Nàng dùng luôn cả hai bàn tay, lúc thì nàng nắm lấy bằng cả hai tay, miệng ngậm đoạn đầu dương vật hãy còn thừa. Lúc thì nàng sục dương vật hắn bằng tay này, tay kia vân vê hai hòn ngọc hành của hắn cho đến khi nó săn thít lại. Mã Quan Tá lúc đầu chống hai tay lên ngang hông. Khi Doãn Nhi làm hắn hứng thú thì bất giác hắn để tay lên vai nàng. Lúc sau, hắn nghe Doãn Nhi kêu lên “Ah” một tiếng nhẹ nhàng. Mã Quan Tá nhìn lại thấy cánh tay dài của mình đã thò xuống, cầm ngay bên ngoài một bên nhũ hoa của Doãn Nhi. Mã Quan Tá ngại ngùng rút tay về, nói:
– Thất lễ!
Doãn Nhi im lặng. Chợt, nàng cúi mặt, nói:
– Không sao… nếu Mã huynh thích… xin… xin cứ tự nhiên!
Mã Quan Tá nghe vậy cười thích thú. Hắn không nói lời nào. Doãn Nhi dứt lời không lâu sau thì hắn lại thò bàn tay của mình xuống. Mới đầu hắn chỉ nắm trọn bầu nhũ của nàng từ bên ngoài bạch y. Nhưng Doãn Nhi vốn chẳng vận áo lót nên hắn cầm như vậy cũng dư sức cảm nhận đọ mềm mại nơi nhũ của nàng. Bàn tay hắn vân vê, hắn cảm nhận hơi thở của nàng nặng nhọc. Nơi đầu nhũ, cái đầu núm cương lên nhọn hoắt.
Không biết tự bao giờ, Mã Quan Tá lại tự tiện thò tay vào áo nàng, lần vào để mân mê nhũ hoa nàng từ bên trong. Chắc có lẽ Mã Quan Tá y theo lời nàng nói ban nãy… bảo hắn “cứ tự nhiên” nên giờ Mã Quan Tá mới dám làm theo chăng. Hắn vần vò hết bên này đến bên kia nhũ hoa làm áo nàng vành ra hết cả. Mã Quan Tá thấy lúc sau, Doãn Nhi kéo hai vạt áo hờ hững ra, làm lộ ra cả bờ vai trắng ngần của nàng.
Mã Quan Tá đang hưởng thụ, lại nghe nàng thỏ thẻ:
– Mã huynh… có muốn ngồi xuống tảng đá đằng kia không?
Nàng hỏi vậy vì thấy hai chân hắn cứ run run như muốn không còn đứng vững nữa. Mã Quan Tá chỉ nghe đề nghị thế đã liền gật đầu. Cả hai lại di chuyển về một bên. Mã Quan Tá cởi bỏ luôn quần của mình ra, hắn chễm chệ ngồi bên tảng đá cao. Doãn Nhi thấy nhiệt hoả nóng bức nên cũng cởi luôn bạch y của mình, lộ ra thân hình tuyệt mỹ. Nàng thoáng nghĩ, dù sao thân thể nàng đã trót bị Mã Quan Tá ngắm nghía suốt rồi, giờ có cởi hết ra hay không thì chẳng có gì khác biệt hết cả. Doãn Nhi vất xiêm áo ra đất, lại quỳ trước hai chân đang mở ra của Mã Quan Tá. Doãn Nhi định cúi xuống nắm dương vật hắn thì bất thần Mã Quan Tá chồm tới. Hai tay hắn kéo thân thể nàng vào, vội vã đặt lên môi nàng nụ hôn thắm thiết. Doãn Nhi như bị điểm huyệt, nàng đứng như trời tròng, mặc cho Mã Quan Tá hôn hít, tay vần vò hai nhũ hoa của nàng. Mã Quan Tá vừa hôn, vừa thỏ thẻ trong tiếng thở:
– Cô nương thứ lỗi. Ta quả thật không kiềm chế nổi nữa rồi!
Doãn Nhi nắm lấy vạt áo hắn, vốn cũng định đẩy hắn ra theo phản xạ, nhưng nghe hắn nói vậy, nàng chùn tay lại, cuối cùng để yên, thả hồn theo mấy gió để hắn tha hồ hôn hít mình. Mã Quan Tá thô kệch, mùi cơ thể của hắn lạ lùng. Doãn Nhi cảm nhận mùi mồ hôi của hắn nồng hơn của Dương Quá rất nhiều. Tay chân của hắn cũng nhám nhúa lắm, bàn tay hắn to, hai tay vần vò hai bên ngực của nàng làm đỏ tấy lên hết cả.
Mã Quan Tá càng lúc càng lấn tới. Nàng đang phê pha thì thấy nhồn nhột nơi hạ bộ. Thì ra, hắn đã thò tay xuống vần vò nơi hạ bộ của nàng lúc nào không hay rồi. Thân dưới của Doãn Nhi khỏi nói đã ướt nhẹp hết, tay của Mã Quan Tá quệt vào là thấy dâm thuỷ ra lai láng. Để chống chế lại hắn, Doãn Nhi cũng bẽn lẽn thò tay xuống nắm dương vật hắn. Nàng và hắn ai nấy cũng đờ đẫn, cả hai dùng tay chà miết nơi hạ bộ của đối phương. Dương vật Mã Quan Tá cứng và nóng như một thanh thép, ấy vậy mà Doãn Nhi sục mãi chẳng thấy hắn thúc thủ chút nào, làm nàng phải thầm cảm phục. Doãn Nhi không cầm lòng nữa, không đợi hắn động thủ nàng chủ động phanh tấm áo của hắn ra, để hắn hoàn toàn cùng trần truồng như mình. Cả hai trong chốc lát ôm nhau, vuốt ve cho nhau như cuồng loạn. Doãn Nhi cảm thấy dương vật của Mã Quan Tá như mỗi lúc một to thêm, nàng không thể nắm trọn được dương vật của hắn nữa vì nó to quá. Nàng nghe hắn nói trong tiếng thở gấp bên tai mình:
– Long cô nương… ta sắp không xong rồi… hay là… hãy để ta được giao hoan với nàng!
Doãn Nhi nghe thế cố vùng khỏi cơn thèm muốn, nàng bỏ tay thôi không mân mê dương vật của Mã Quan Tá nữa và nói trong hơi thở gấp:
– Không được đâu Mã huynh… ta không thể làm vậy… ta không muốn làm chuyện có lỗi với Dương lang… không… không thể…
Mã Quan Tá vẫn không buông rời cái thân hình đang quằn quại trong cơn thèm khát kia của nàng. Dù nàng nói vậy, nhưng rõ ràng hắn thấy nàng cũng đang ham muốn như mình:
– Ta thực chẳng dám dấu cô nương. Ta vẫn luôn ngưỡng mộ nàng từ lâu… mười mấy năm nay dù cách biệt ta vẫn luôn tưởng nhớ nàng. Dương huynh đệ dù sao cũng không ở nơi đây. Sao nàng không rủ lòng từ bi… giúp ta giải nỗi tương tư đi mà Long cô nương!
Doãn Nhi vẫn hổn hển và run rẩy:
– Mã huynh… xin huynh đừng như vậy… tiểu nữ không muốn mang tiếng là kẻ lăng loàn!
Mã Quan Tá nhất quyết không chịu buông, hắn nói:
– Xin nàng đừng nghĩ vậy… ta chẳng mong được như Dương huynh đệ mà sánh vai cùng nàng. Chỉ xin nàng rủ lòng thương cho ta được ái ân trọn vẹn… dù chỉ là một lần này thôi. Xin nàng hãy nghĩ đến những khoái lạc mà chúng ta sắp chia sẻ với nhau!
Doãn Nhi võ công cao hơn Mã Quan Tá một bậc, nếu nàng nhất quyết chối từ hắn mà vận công lực thì chắc Mã Quan Tá chẳng có cơ hội nào… nhưng cơ thể nàng cứ mềm nhũng đi, Mã Quan Tá lần lượt đánh đổ đi lý trí của nàng, những tiết hạnh thuỷ chung với Dương Quá mà nàng đang cố níu giữ. Mã Quan Tá vừa nói xong thì lấn tới đè nghiến nàng ra trên nền cỏ xanh mát. Thân thể to lớn của hắn hoàn toàn che lấp tấm thân nhỏ bé của Doãn Nhi. Võ công của nàng dù cao cách mấy thì đến giờ nàng chỉ còn là một thân thể ngây dại, đang khát khao dục tình chẳng còn gì kiềm chế nổi nữa.
Kỳ thực có những điều mà Doãn Nhi không hề hay biết. Hôm qua lúc nàng đang mộc dục bên hồ thì Mã Quan Tá cũng ở cạnh bên và đã nhìn thấy. Hắn nấp một bên, thấy Doãn Nhi đang mân mê sục dương vật cho con tuấn mã thì vừa hồ nghi, vừa kinh ngạc lại hết sức thích thú. Chuyện Mã Quan Tá ái mộ Tiểu Long Nữ từ lâu đó là sự thực, tuy vậy hắn luôn sợ võ công cao cường của nàng, chứ không thôi ngay từ hôm qua hắn đã đè nghiến nàng ra và cưỡng bức nàng rồi. Mã Quan Tá phải thăm dò suốt một đêm dài, đến khi hắn chắc chắn rằng nàng cũng ham muốn mình thì mới động thủ, nhưng thủ pháp cũng là từ tốn từng bước. Giờ khi thấy đã đến lúc, hắn chẳng còn nhân nhượng nữa.
Cả thân thể Doãn Nhi vô lực bị tên Mã Quan Tá đè nghiến ra. Hai chân nàng bị vành ra hai bên, hắn quỳ gối tay nắm khúc dương vật to lớn của mình dúi dúi ngay cửa xuân cung của Doãn Nhi. Miệng của nàng luôn phản đối “Mã huynh… xin đừng” nhưng thực sự cũng đang nóng lòng chờ đợi. Đầu dương vật to lớn của Mã Quan Tá không gì cản nổi chạm mạnh vào cửa xuân cung của Doãn Nhi… từ từ tách đôi cánh cửa thịt ra mà xâm nhập vào. Doãn Nhi chưa từng thấy thứ gì to lớn như vậy… nàng cảm giác như đang bị Mã Quan Tá xé đôi cơ thể của mình ra vậy. Từng chút từng chút một, dương vật của hắn lèn chặt mọi ngóch ngách ở trong âm hộ nàng. Doãn Nhi nấc lên một tiếng khi dương vật Mã Quan Tá đã vào hết mà ở phía dưới gốc còn thừa cả một đoạn dài. Hai tấm thân trần truồng liên kết với nhau trong cảm giác tê tái đê mê. Doãn Nhi bấu chặt hai bờ vai to lớn của Mã Quan Tá bằng hai bàn tay bé nhỏ của mình. Nàng chực gào lên, nhưng đó là tiếng thét đầy sung sướng. Tiếng thét vang dội khắp vạt rừng vắng vẻ.
– Ahhhhh…
Trong giây khắc, Mã Quan Tá chợt thấy khóe mắt nàng nhỏ một giọt lệ. Hắn cũng đã an vị một phần dương vật trong thân thể nàng rồi nên dừng lại đôi chút. Vẫn có phần thận trọng, Mã Quan Tá ra chiều ân cần hỏi hang nàng:
– Long cô nương. Dương vật của ta to lớn, có làm nàng bị thương không?
Doãn Nhi nấc lên:
– Mã huynh… huynh thật là kẻ xấu xa!
Nàng vừa nói vừa đấm ngực hắn thùm thụp, nhưng chỉ là những cú đấm vô lực. Bàn tay hắn chụp lấy tay nàng, thiết tha nói:
– Nàng nói đúng. Ta thật là một tên đốn mạt. Nhưng vẫn xin nàng hiểu cho nỗi lòng của ta. Xin hãy để ta được một lần ái ân trọn vẹn!
Miệng Doãn Nhi nói vậy nhưng kỳ thực nàng sướng lắm rồi, chỉ biết trách mắng Mã Quan Tá ngoài miệng thôi chứ trong lòng chỉ mong hắn sớm di chuyển để dương vật ra vào, mang lại cho nàng nhiều khoái cảm. Mã Quan Tá cảm nhận thấy điều ấy khi thấy âm hộ nàng siết chặt phần trên dương vật hắn. Mã Quan Tá thử lòng nàng nên giả vờ nói:
– Nếu Long cô nương không tha thứ cho ta… ta xin rút ra vậy!
Hắn vừa nói vừa hơi rút dương vật ra. Doãn Nhi thấy vậy liền vội vã níu lại.
– Ấy khoan!
Mã Quan Tá dừng lại. Nàng đánh mặt sang một bên, lí nhí nói:
– Dù sao cũng đã lỡ vào rồi… đành vậy… chỉ dám xin Mã huynh hãy nhẹ nhàng với ta.
Mã Quan Tá nhoẻn miệng cười đắc thắng. Hắn không nói gì nữa chỉ gật đầu. Hắn bắt đầu giao hợp thực thụ với nàng khi từ từ rút dương vật ra. Mã Quan Tá thấy Doãn Nhi nổi gai ốc khắp người, nàng quả thực đang sướng lắm, chẳng che dấu nổi cảm xúc ấy chút nào! Mã Quan Tá chỉ rút ra một đoạn ngắn rồi lại đâm vào. Doãn Nhi chưa từng trải nghiệm qua cảm xúc nào như thế. Nào vừa sướng vừa thấy thốn, cảm giác đau đớn và thống khoái tột độ cứ lẫn lộn. Mã Quan Tá chiều ý nàng, hắn dạo đầu nhẹ nhàng, rút ra đẩy vào từ tốn. Mãi đến khi dâm thuỷ của nàng ra lên láng, hoàn toàn bôi trơn toàn thân dương vật của hắn thì Mã Quan Tá mới bắt đầu nắc mạnh mẽ hơn.
Giữa rừng hoang vu giờ chỉ còn nghe những tiếng phạch phạch rất to của hai cơ thể trần truồng dập vào nhau. Hai con ngựa giờ không còn là nhân vật chính nữa mà vừa gặm cỏ vừa ngắm chủ nhân của chúng giao phối với nhau. Doãn Nhi kêu gào thảm thiết, nàng hết vật đầu qua bên trái rồi bên phải, cứ liên tục như vậy khi Mã Quan Tá nắc liên tục mạnh mẽ. Cơ thể nàng thật nhỏ bé so với tấm thân to lớn của hắn. Chốc lát sau, hắn dùng khuỷu tay đỡ lấy hai khuỷu chân của nàng nhấc hẳn lên làm phần hạ bộ nàng vểnh lên làm như thế dương vật hắn càng đâm vào sâu. Dịch thuỷ của Doãn Nhi ra lênh láng, nhiễu nhão xuống cả lỗ hậu môn. Hắn động thủ kiểu này càng làm Doãn Nhi thấy thốn vô cực nhưng cũng thực sung sướng vô bờ, không sao tả nổi.
Mã Quan Tá nằm đè lên nàng, hôn môi nàng, ngậm lưỡi nàng, chốc chốc hắn lại bú vú nàng trong khi vẫn dập liên hồi bên dưới. Hắn dở cả banh hai chân nàng hổng lên trời rồi xọc mạnh dương vật vào tưởng chừng làm thân thể nàng rách toạc cả ra. Hắn đối xử với nàng chả khác chi một món đồ chơi khi lát sau hắn ngã người ra, để nàng leo lên trên, toã trên hạ bộ hắn như thể đang phi ngựa nước đại. Hai tay hắn bợ chặt mông nàng, phần ngực nàng ghì chặt trên ngực hắn, hai bên nhũ hoa tan chảy với sức nóng tột độ.
Doãn Nhi dù nắc điên cuồng nhưng lực của nàng chẳng thể mạnh bằng lực thúc của hắn. Lát sau, Mã Quan Tá nghiên người. Hắn chống tay xuống đất lấy thế rồi đột ngột chuyển mình ngồi lên. Doãn Nhi đột ngột, chỉ biết ôm chặt hắn. Chầm chậm, hắn lại đứng sổng lên, Doãn Nhi như thân tầm gửi, chỉ biết bám chặt thân thể hắn. Giữa nàng và hắn vẫn luôn được kết nối nơi hạ thể, hai tay nàng ghì chặt trên cổ hắn để không ngã ra sau. Hắn nhìn quanh, tay hắn bợ dưới mông nàng, hông hắn hẩy tới liên hồi để dương vật vẫn ra vào. Mã Quan Tá chầm chậm từng bước tiến đến nơi gốc cây, để lưng Doãn Nhi tỳ vào đấy. Doãn Nhi cảm giác thấy hình như Mã Quan Tá đang đến đỉnh ái ân rồi. Lực hắn thúc vào nàng càng mạnh nhưng nàng chỉ biết ôm trọn hắn, để yên cho xuân cung hứng chịu từng cơn động tình mạnh mẽ. Mã Quan Tá quả thực không thể ghìm nổi nữa, hắn thúc mạnh mấy đợt cuối rồi ghì chặt Doãn Nhi vào lòng, dương vật hắn thọc tuốt vào nơi sâu nhất trong tử cung nàng. Mã Quan Tá thở hắt ra và không còn gì nữa để kềm giữ. Hắn phóng tinh mạnh mẽ. Doãn Nhi trân mình đón nhận dòng tinh khí của hắn bắn ra mãnh liệt vào trong thâm cung của mình. Lòng âm đạo nàng co bóp dữ dội, từng chút một nuốt lấy từng đợt tinh khí của Mã Quan Tá đang tuôn trào ra. Doãn Nhi thấy sức nóng lan toản đến tận cùng thân thể của mình. Cả hai đê mê sung sướng ôm chặt lấy nhau như không bao giờ muốn rời ra.
Mã Quan Tá xuất tinh rồi mà vẫn để Doãn Nhi ôm chặt mình. Hai chân hắn vẫn vững như bàn thạch. Tinh khí nhiễu nhão từ nơi tiếp giáp hai bộ phận sinh dục, vãi xuống cả mặt đất. Doãn Nhi đang trong cơn mê, nghe tiếng hắn thủ thỉ bên tai:
– Ta thấy nóng quá… nàng có muốn xuống hồ cùng ta mộc dục không?
Doãn Nhi không đáp, chỉ choàng tay ôm chặt cổ hắn, nàng khẽ gật đầu. Mã Quan Tá giữ chặt mông nàng. Hắn để yên tư thế, hai chân nặng nề di chuyển, cho cả hai thân thể từ từ ngập xuống lòng hồ. Nước mát làm vơi đi phần nào dục hoả. Doãn Nhi vẫn ôm Mã Quan Tá dù cho lúc này cả hai đã cùng xuống nước hết rồi. Mã Quan Tá âu yếm nói:
– Nàng biết không… tình cảnh này chắc trong mơ ta cũng không dám tơ tưởng đến!
Doãn Nhi ngã đầu trên vai hắn, bất giác thủ thỉ lại:
– Xin huynh đừng nói gì hết nữa… ta… ta thấy xấu hổ lắm!
– Tại sao lại như thế? – Mã Quan Tá hỏi.
– Lại còn sao nữa. Ta… ta làm vậy là đã phản bội Dương lang rồi! – Doãn Nhi nói.
Mã Quan Tá ôn tồn nói:
– Xin nàng nghe ta nói lời này. Ta vốn sinh ra ở Tây Vực. Với người Quan Ngoại bọn ta hoàn toàn không khắt khe về chuyện nhục dục như người Hán ở Trung Nguyên đâu.
Doãn Nhi nghe vậy thì hỏi:
– Huynh nói thực, hay chỉ muốn làm an lòng ta thôi.
– Ta không nói dối nữa lời. Nữ nhi Tây Vực của bọn ta địa vị cũng ngang bằng nam nhân. Họ không bị lễ giáo ràng buộc, nếu thấy thích vẫn còn thế cùng nam nhân khác ngoài phu quân của mình giao hoan, tìm vui lạc thú mà chẳng sợ gì cả!
Bất giác nghe Mã Quan Tá nói vậy, Doãn Nhi nở nụ cười hồn nhiên, nói:
– Như vậy… thì quả thực thích thú lắm nhỉ?
Mã Quan Tá gật đầu. Doãn Nhi nói:
– Nhưng ta là người Hán… chẳng phải là người Tây Vực như huynh.
Mã Quan Tá nói:
– Ta biết… ta chỉ nói vậy vì muốn nàng suy nghĩ thoáng hơn thôi. Năm xưa ta ngưỡng mộ nàng cũng vì tính khí cương liệt, chẳng như nữ nhi tầm thường của nàng.
Lời nói của Mã Quan Tá làm Doãn Nhi lay động tâm tư, nàng lại nói:
– Nghe huynh nói vậy ta cũng nhẹ lòng hơn. Việc này thực một phần cũng do bản thân ta… ta… ta mong huynh hãy giữ kín chuyện này… dẫu sao để Dương lang biết… cũng không hay!
Mã Quan Tá nhanh chóng đồng tình:
– Phải phải… thực không hay lắm. Không nên để Dương huynh đệ biết.
Nói chuyện với Mã Quan Tá chút ít, Doãn Nhi cảm giác dương vật hắn ở trong người mình vẫn không xìu đi, nãy giờ đã qua lâu rồi mà hãy còn cứng cáp vô cùng. Sau khi nghe Mã Quan Tá an ủi, Doãn Nhi tự thấy thoải mái hơn chút ít. Chẳng biết hắn có ý gì mà dưới hông hắn nhẹ nhàng chuyển động cho dương vật cứ ra ra vào vào. Doãn Nhi sau cơn cực khoái, giờ lại hãy còn ham muốn vô cùng. Nàng tủm tỉm nói với hắn:
– Huynh và con ngựa của huynh… thực là chủ nào tớ nấy!
Mã Quan Tá nhíu mày, ra vẻ thắc mắc. Doãn Nhi nói tiếp:
– Chứ còn gì nữa. Ban nãy chỉ xin “một lần” thôi… sao giờ… còn động đậy gì nữa?
Mã Quan Tá cười khoái chí nói:
– À… cái này… không phải ta nuốt lời đâu. Nàng thấy đấy… ta vẫn hãy chưa rút dương vật ra cơ mà… nó hãy còn ở bên trong thì vẫn chưa tính là một lần đâu nhé!
Doãn Nhi cười theo, chỉ còn biết nói gọn lỏn:
– Thật đáng ghét!
Hết sức tự nhiên, Doãn Nhi và Mã Quan Tá lại quấn lấy nhau, cùng tiếp tục vầy cuộc ái ân trở lại sau quãng nghĩ. Toàn thân của Doãn Nhi ở dưới hồ nước đang bám lấy thân thể của Mã Quan Tá, nhưng nhờ lực đẩy của nước làm nhẹ đi một phần, nàng không phải bám quá chặt để trụ vững. Doãn Nhi chỉ cần dùng một tay giữ thôi, thân trên cũng có thể hơi ngã ra. Mã Quan Tá chuyển động nhịp nhàng, đẩy hông tới lui làm dương vật hắn ra vào liên tục. Lực đẩy của hắn được sức nước trợ lực nên đôi khi Doãn Nhi phải nhăn mặt vì thấy thốn hơn ban nãy rất nhiều. Mặt nước xung quanh bốn bề xao động vì hai thân thể chuyển động không ngừng, càng lúc càng nhanh và mạnh mẽ.
Mặc dù thấy thốn hơn nhiều nhưng Doãn Nhi vẫn thấy thích cái tư thế giao hợp này nhất, vì ở tư thế này cả nàng và Mã Quan Tá đều hoàn toàn có thể chủ động nhịp điệu giao hợp. Dương lang của nàng dù sức khỏe tốt, võ công cao cường nhưng chưa chắc đã có thể cùng nàng xử cái tư thế này bởi lẽ mấu chốt của tư thế này là ở chỗ dương vật bên dưới phải đủ to và vững chắc, nó như cái chốt cắm vào người Doãn Nhi và giữ nàng vững vàng ở đó. Nàng tọa nơi đó thực vững thì mới có thể thoải mái nhắc người lên và dập xuống, tạo ra những cảm giác ngất ngây. Mã Quan Tá lúc này chỉ cần đỡ phần eo dưới bằng một tay, tay còn lại hắn có thể đưa lên sờ nắn hai bên nhũ hoa tròn căng Doãn Nhi. Hắn thì hẩy hẩy ngang trong khi nàng thì nhịp nhàng lên xuống như giã gạo. Cả hai cảm thấy sướng đê mê hết cả.