Phần 21
Dù để Quách Tương ở nhà của đôi vợ chồng già nhưng Tiểu Long Nữ vẫn luôn quan tâm lo lắng cho cô nương ta. Nàng và Tiểu Lý canh chừng quanh nhà, mãi hôm sau đến khi mặt trời lên cao mới thấy Quách Tương từ biệt vợ chồng nọ mà đi ra. Hai người nhìn điệu bộ Quách nhị cô nương thất thiểu, mặt mày buồn bã thất vọng vô cùng. Chuyện đêm qua dù nàng bị xuân dược làm cho loạn trí không biết gì nữa nhưng ngủ dậy thấy cơ thể mình thay đổi, nhất là nơi xuân cung nhàu nhĩ tinh trùng thì chắc là biết ngay mình bị làm nhục. Nàng ấy lúc này chắc đang buồn bã lắm. Còn về đám tiểu nhân kia, sau khi bị Tiểu Long Nữ đánh đuổi có lẽ đã sợ hãi bỏ trốn hết, không còn dám quay lại trả thù, Quách Tương muốn tìm bọn họ tính sổ cũng khó khăn. Đêm qua, Tiểu Long Nữ nghe nói cô nương ấy đi tìm Dương Quá thì không khỏi ngạc nhiên, cũng không có dịp để hỏi. Quách Tương và bọn họ cùng hướng đi nhưng nàng chỉ quanh quẩn dưới chân núi Chung Nam thôi. Tiểu Long Nữ theo dõi cô nương ấy một thời gian thấy không có chuyện gì bởi dù cho buồn bã, cô ấy cũng không nghĩ quẩn nên mới an tâm, tiếp tục hành trình của mình.
Nàng cùng Tiểu Lý lên thẳng Trùng Dương Cung. Lúc trước vì chuyện sắc phong của Đại Hãn Mông Cổ gây xích mích, Trùng Dương Cung bị thiêu rụi hết cả, không còn lại tàn tích. Đám người cũ của Toàn Chân Giáo cũng tản mác khắp nơi. Đến khi hai người lên ấy chỉ còn thấy mấy tên đạo sĩ tu tập với nhau. Họ vẫn giữ cái danh Toàn Chân Giáo nhưng giờ chỉ còn tập trung tu đạo chứ không luyện kiếm như trước kia nữa. Những đạo sĩ ở trên này giờ toàn là người mới, chẳng ai còn nhớ mặt Tiểu Long Nữ nữa.
Tiểu Lý giúp nàng thăm dò mới biết Toàn Chân Giáo vẫn chôn cất Doãn Chí Bình đàng hoàng. Sau khi công khai chuyện từng làm nhục Tiểu Long Nữ trước kia, vì họ Doãn đã tự sát để rửa sạch tội đồ nên được nhóm Toàn Chân Ngũ Tử tha thứ. Họ an táng và đặt bài vị của Doãn Chí Bình theo nghi lễ của một trưởng giáo thực thụ. Tiểu Long Nữ đến bên mộ chàng thăm viếng mà lòng không khỏi bồi hồi xúc động. Nói theo kiểu người xưa vì Doãn Chí Bình là người đã lấy đi trong trắng của nàng nên thực thụ Tiểu Long Nữ đã là người của họ Doãn, lại thêm sau này nàng còn có cốt nhục của chàng thì đích thị là về danh về thực thì nàng đã là người của họ Doãn từ lâu rồi. Theo lễ tiết người xưa, Tiểu Long Nữ cũng đã để tang tưởng nhớ Doãn Chí Bình đến mười mấy năm, xem ra nàng cũng đã trọn đạo với chàng. Khi Tiểu Lý viếng mộ chàng, hắn cũng khẳng khái nói chắc nịch:
– Xin Doãn đạo trưởng an lòng nơi chín suối. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho phu nhân!
Tiểu Lý nhỏ tuổi nhưng hiểu chuyện, lại có vẻ chung tình làm Tiểu Long Nữ thấy rất an ủi. Tiểu Long Nữ cũng thầm nguyện cầu:
– Xin chàng hãy phù hộ cho Doãn Nhi của chúng ta. Để nó và Dương Quá có cuộc sống hạnh phúc, xem như đôi ta cũng trả hết nợ cho Quá Nhi vậy!
Tiểu Lý chỉ tìm được mộ phần của Doãn Chí Bình, còn về Triệu Chí Kính thì không hề nghe tin tức gì cả. Hắn chỉ biết năm đó, sau khi bị phát hiện mưu đồ, họ Triệu bị Lão Ngoan Đồng lừa cho cả đàn ong Ngọc Phong chích hắn, có lẽ hắn cũng mệnh chung từ ấy, riêng việc chôn cất mai táng hắn thế nào thì nhóm Toàn Chân Giáo sau này không ai hay.
Tiểu Lý cùng Tiểu Long Nữ xin tá túc nhờ những đạo sĩ Toàn Chân, tạm thời lưu lại Trùng Dương Cung an toàn. Nàng ở vài hôm thì thấy Quách Tương cũng tìm đến tá túc. Cô nương ấy hỏi thăm nhóm đạo sĩ đường vào Cổ Mộ. Năm xưa lúc Tiểu Long Nữ và Dương Quá đưa nàng ấy vào một thì nàng ấy còn rất nhỏ, lớn lên chẳng ai kể lại cho nàng hay nên Quách Tương không biết đường vào Cổ Mộ cũng là điều dễ hiểu. Tiểu Long Nữ không biết hai vợ chồng Dương Quá có đang ở đây không, hay là hắn ta muốn tránh mặt Quách Tương cũng chẳng rõ nữa. Hai mẹ con nàng đã có giao ước gặp nhau ở Chung Nam Sơn, Tiểu Long Nữ không thấy Doãn Nhi để lại ký hiệu, xem chừng con gái nàng không có ở đây.
Quách Tương với hai người Tiểu Long Nữ và Tiểu Lý cùng làm khách ở Trùng Dương Cung. Tẩm thất họ ở gần nhau, qua lại cũng chào nhau. Tiểu Long Nữ thấy Quách Tương ngoài xinh đẹp còn có giao tiếp rất tốt, kính già mến trẻ, đi lại trong đạo quán ai nấy cũng quý mến cô nương ta, thật khác xa với Quách Phù, tỷ tỷ của nàng ấy, tính tình lại kiêu ngạo. Tiểu Lý và Tiểu Long Nữ dù hay gặp mặt Quách Tương nhưng chưa nói chuyện với nhau bao giờ. Lắm lúc, Tiểu Long Nữ thấy Quách Tương hay nhìn mình, nàng cũng hơi ngại, chỉ sợ cô nương ấy từng gặp Doãn Nhi, lại thấy Tiểu Long Nữ nhìn giống Doãn Nhi thì sanh tâm nghi ngờ. May sao dạo này Tiểu Long Nữ mặc áo quần của thôn phụ bình dân thôi, không còn mặc váy áo trắng như xưa, chắc vì lẽ đó mà Quách Tương đã không nhìn ra.
Nói về Tiểu Lý, phần vì ngần ngại đã từng phá trinh cô nương ấy, phần chắc sợ khi nhìn ngắm cô nương ấy nhiều thì Tiểu Long Nữ sẽ không vui nên mỗi lần thấy Quách Tương, hắn luôn giữ vẻ lạnh lùng khách khí. Thay vào đó hắn lại tận tình chăm sóc Tiểu Long Nữ hơn bởi lúc này nàng đang mang thai đến tháng thứ 2 rồi. Tiểu Long Nữ cố giữ tâm tịnh. Nàng lần lựa mãi chẳng dám theo lối thuỷ đạo cũ mà vào Cổ Mộ. Nàng cứ ngại lỡ Dương Quá và Doãn Nhi mà đang ẩn cư trong ấy, rủi nàng mạo muội đi vào, để Dương Quá nhìn thấy không chừng hắn sẽ nhận ra nàng, lúc ấy thì lại vỡ lở hết mọi chuyện.
Trong hoàn cảnh đó, một hôm bỗng Tiểu Lý chạy đến kể nàng nghe một chuyện. Số là hôm ấy Tiểu Lý ra suối định lấy nước cho Tiểu Long Nữ thì liền nghe tiếng phụ nữ rên rỉ. Hắn tò mò lại gần rình thì thấy đó là Quách Tương. Nàng ấy đang tắm bên bờ suối, để mình trần, tay vần vò dưới nước làm gì như thể đang thọc ngoáy vào xuân cung mình vậy. Dáng điệu của Quách Tương dâm dục, làm Tiểu Lý nhớ ngay đến đêm hắn phá trinh nàng nhưng Tiểu Lý dặn lòng, định bụng quay mặt đi. Ngay lúc ấy, hắn lại phát hiện có kẻ đang cùng nhìn trộm Quách Tương như mình, nhưng tên này nấp nơi kín đáo hơn. Tiểu Lý thấy hắn rất cổ quái. Nhìn thấy hắn thì có vẻ lớn tuổi, nhưng mặt mũi xấu xí, người đầy ghẻ lở mụn bọc, nhìn sơ thôi đã ghê tởm rồi. Thấy Tiểu Lý nhìn, hắn hốt hoảng, nhưng rồi bình tĩnh trở lại, nói:
– Cô nương này mới đến đạo quán mấy ngày nay. Nhìn thật xinh xắn hả?
Tiểu Lý bất giác gật đầu, rồi lại cạnh bên hắn cùng ngắm nghía. Quách Tương đang trong cơn dâm cuồng, nào hay biết gì xung quanh. Nàng còn hẩy hẩy lên, làm cho hạ bộ rời khỏi làn nước, cho Tiểu Lý và tên ghẻ lở kia thấy rõ mồn một. Tên kia nói tỉnh bơ:
– Cô ta đang thủ dâm đấy. Thật là dâm dục!
Tiểu Lý ngập ngừng nói:
– Thì… có gì lạ đâu!
Hắn xua tay nói:
– Ngươi thì biết gì… ngươi đã có “phu nhân” của ngươi rồi. Ngày nào các ngươi cũng ái ân, đâu thèm để ý gì đến xung quanh.
Tiểu Lý nghe xong thì trố mắt nhìn. Xem chừng không chỉ có Quách Tương mà hành tung của hắn và Tiểu Long Nữ cũng đã bị tên ghẻ lở này theo dõi. Tiểu Lý đang định tra hỏi hắn thì hắn lại ca cẩm:
– Cô nương này xinh đẹp nhưng dâm lắm. Ngày nào cũng ra đây thủ dâm. Đáng tiếc là đám đạo sĩ ở đây ngốc quá, chẳng ai biết thưởng thức cả.
Tiểu Lý nghe xong mà lặng người. Hắn đoán chắc là do ảnh hưởng cũng từ lần ấy. Quách cô nương là cô gái trong trắng, chưa trải xuân tình. Giờ bị qua một lần rồi, có cảm giác ham muốn như vậy cũng khó trách cô ấy được.
Hắn quay sang nháy mắt với Tiểu Lý nói:
– Này… ngươi có muốn cô ấy không? Ta bày cách cho… dễ ợt hà!
Tiểu Lý vùng vằng đứng lên, bỏ đi nói:
– Ta… ta không bỉ ổi như ngươi!
Hắn cũng không thèm để ý Tiểu Lý nữa, chỉ xua tay đuổi phắt Tiểu Lý đi. Lúc Tiểu Lý rời đi vẫn còn thấy tên ghẻ lở đang nhìn trộm Quách Tương mải miết.
Tiểu Long Nữ nghe kể xong thì thở dài, rồi nàng lại nói với Tiểu Lý:
– Sao chàng không hỏi xem hắn định dùng mẹo gì với Quách cô nương!
Tiểu Lý ấp úng nói:
– Ta… ta thấy hắn bị ổi quá… không muốn nói chuyện với hắn nữa!
Tiểu Long Nữ nhìn hắn mỉm cười. Nàng giả lả:
– Thôi… ta chỉ trêu chàng thôi. Chàng đừng lo. Nói ra… chúng ta cũng sơ ý, bị kẻ khác dòm ngó mà chẳng hay.
– Phải. Từ nay phải cẩn thận! – Tiểu Lý nói.
– Ta cũng muốn xem tên kia thế nào. Lén rình mò chúng ta mà ta không hề hay biết thì thân thủ của hắn cũng không tầm thường. Vả lại… dù sao cũng phải bảo vệ Quách cô nương.
Tiểu Lý hoàn toàn đồng tình với nàng, nhưng hắn nhắc nàng cẩn thận, kẻo lại động thai. Để cho an toàn, hai người lại đi cùng nhau. Khi Tiểu Lý dẫn nàng trở lại bờ suối, lúc đến gần đã nghe tiếng kêu thất thanh của Quách Tương:
– Á… ngươi… ngươi không được làm bậy!
Hai người nghe vậy vội vàng phi thân đến. Khi đến nơi thì thấy tên ghẻ lở kia đang ôm chặt lấy Quách Tương. Cô nương ấy vẫn trần truồng, còn tên ghẻ lở kia còn mặc áo nhưng hắn đã tuột quần bên dưới, dương vật hắn cứng đờ lủng lẳng. Hắn ra tay có vẻ thành thục khiến cô nàng ấy bị thúc thủ. Hắn thô bạo vần vò liếm láp cơ thể trắng ngần của Quách Tương làm cho tiếng rên của nàng yếu dần. Tiểu Lý nói với nàng:
– Phu nhân… giờ ta tính sao?
Thay vì lo lắng như Tiểu Lý, Tiểu Long Nữ lại đanh mặt, hai mắt nàng nheo lại nhìn, nàng lẩm bẩm nói trong miệng:
– Cái tên kia… ta nhìn thấy quen quen!
Tiểu Long Nữ không nói gì, làm Tiểu Lý cũng đứng im để mặc cho tên ghẻ lở dày vò Quách Tương thỏa thích. Lúc này, hắn nắm lấy dương vật dài to đã ngóc lên rồi đâm mạnh mẽ vào xuân cung của Quách Tương. Cô nương ấy cố gắng khép hai chân lại, khiến hắn trầy trật mãi không làm được. Ðiên tiết, hắn gầm lên giơ tay tán mạnh vào hai bên má nàng mấy cái. Mặt Quách Tương đỏ hoe, chỉ còn biết nấc lên. Nhân lúc nàng đờ đẫn, hắn nhanh nhẹn đẩy dương vật mình vào, nắc tới tấp. Tiểu Lý ngó cảnh đó lặng thinh, xem qua Tiểu Long Nữ cũng thấy nàng im lặng. Nàng còn lẩm bẩm:
– … là hắn… chính là hắn!
Tiểu Lý cứ thắc mắc mãi. Trong khi đó ở phía kia, Quách Tương lúc đầu còn dẫy dụa, nhưng sau hắn thấy cô nương ấy im im và hình như còn có vẻ hưởng thụ khi bị tên ghẻ lở cưỡng đoạt mình. Vì hai nơi cách nhau rất gần, nên Tiểu Lý thấy rõ ràng có nhiều dịch thuỷ rỉ ra chung quanh dương cụ của tên ghẻ lở, mặc dù lúc đó chắc hắn vẫn chưa xuất tinh. Quách Tương lúc sau chỉ còn nức nở thôi. Đến lúc ấy, Tiểu Long Nữ mới quay sang nói:
– Mau… chàng mau cứu Quách cô nương đi!
Tiểu Lý nghe vậy liền nói:
– Ta… là ta sao?
Tiểu Long Nữ gật đầu:
– Chàng hãy ra đối phó với hắn đi. Ta ra mặt không tiện.
Tiểu Lý hiểu sự ngại ngần của Tiểu Long Nữ. Hắn đứng lên định đi thì nàng dặn thêm:
– Chàng cẩn thận… hắn có vẻ lợi hại. Cứu được Quách cô nương thì hãy đưa cô ấy đi ngay.
Tiểu Lý gật đầu. Từ trong bụi rậm, hắn vơ lấy khúc cây rồi bất ngờ chạy đến đập mạnh vào lưng của tên ghẻ lở. Tên kia đang dồn hết sức vào việc giao cấu với Quách Tương nên không đề phòng, chừng bị Tiểu Lý tấn công thì chỉ kịp kêu ối lên rồi ngã vật lên người Quách cô nương luôn. Tiểu Lý thấy cô nương ta lúc ấy hai chân run rẩy như đang đón nhận gì đấy. Hắn vội vàng kéo tên ghẻ lở kia ra. Lúc ấy nhìn lại thì thấy dưới dương vật hắn đã có chất gì nhòe nhòe trắng đục. Theo thế mà đoán chắc hắn vừa kịp xuất tinh vào người Quách Tương luôn rồi. Tiểu Lý không kịp nghĩ, vơ lấy quần áo choàng lên cho Quách Tương. Hắn hỏi:
– Cô nương có sao không?
Quách Tương khi đó oà khóc, ôm chầm lấy hắn. Tiểu Lý vỗ về nàng, nói:
– Đừng sợ… đã có ta đây!
Nàng nức nở, nói trong tiếng khóc:
– Tên khốn này… hắn gạt ta. Ban nãy ta đang tắm… hắn từ đâu nhảy ra… nói biết đường vào Cổ Mộ… hắn sẽ chỉ cho ta… nhưng… huhu… hắn bắt ta phải cho hắn sờ… rồi hắn sờ ta… hắn… huhu… hắn cưỡng bức ta…
Tiểu Lý xót xa, chỉ còn biết vỗ về nàng:
– Cô nương xin chớ đau lòng. Thôi… ta đỡ nàng về đạo quán.
Quách Tương vẫn khóc. Lúc Tiểu Lý đỡ nàng đứng lên, từ giữa hai đùi nàng, chất dịch trắng đục chảy xuống nhiễu nhão. Nàng cả thẹn, quay mặt đi chẳng dám nhìn. Tiểu Lý thì nhớ lời Tiểu Long Nữ căn dặn, chẳng dám nấn ná lâu, liền đỡ Quách Tương rời đi ngay.
Quách Tương và Tiểu Lý đi rồi, Tiểu Long Nữ mới rời chỗ nấp. Nàng lúc ấy chạy đến bên chỗ của tên ghẻ lở kia đang nằm. Hắn nữa trần truồng, thân hình gớm chiếc, dương vật to lớn cũng xù xì từ từ thun lại. Tiểu Long Nữ thoáng thấy hắn còn nở nụ cười. Hắn bị đánh đau, lát sau là tỉnh lại. Lúc hắn ngồi dậy, thấy Tiểu Long Nữ nhìn mình đăm đăm. Hắn hơi hoảng, đảo mắt nhìn quanh không có ai. Tiểu Long Nữ cũng không làm gì, chỉ nhìn hắn đăm đăm. Hắn ngại ngùng, vơ lấy quần định quay đi thì Tiểu Long Nữ gọi:
– Triệu đạo trưởng… là ngươi phải không?
Nghe gọi tên, hắn quay lại nhìn nàng đăm đăm. Dường như hắn chưa nhớ ra. Tiểu Long Nữ e thẹn, lại hỏi hắn:
– Ngươi… không nhận ra ta sao?
Lúc ấy như ký ức dội về, tên họ Triệu mới ồ lên:
– Cô chính là Tiểu Long Nữ… đúng không?
Nàng đỏ mặt gật đầu. Hắn buông cái quần, tự vỗ đùi nói:
– Hèn chi… mấy ngày nay ta trông thấy nàng quen quen… không ngờ…
Nhìn lại cố nhân, bao nhiêu oán cừu của mười mấy năm trước giờ như tan biến hết. Tiểu Long Nữ cùng Triệu Chí Kính ngồi bên suối hàn huyên với nhau. Nàng hỏi:
– Triệu đạo trưởng! Sao ra nông nổi này!
Triệu Chí Kính ngửa mặt cười, nói:
– “Triệu đạo trưởng”, đã lâu rồi không có ai gọi ta như vậy!
Sau đó, hắn ôn tồn thuật lại cho nàng nghe những chuyện quá khứ. Năm ấy, khi bị đám ong Ngọc Phong chích trong chuông đồng, hắn tưởng mình đã vong mạng. May sao cùng lúc ấy, đám đạo sĩ Toàn Chân bị quân Mông truy đuổi nên đốt đạo quán rồi trốn đi, không ai thèm để ý đến hắn. Triệu Chí Kính nằm giữa đám xác chết lẫn lộn, đến mấy ngày thì chợt tỉnh. Bản thân hắn cũng không hiểu sao mình còn sống. Tuy vậy, hắn bị thương rất nặng, một mình lê thân tàn khắp rừng, có lúc tưởng rằng đã bị thú hoang ăn thịt.
Trải qua muôn vàng hiểm nguy, Triệu Chí Kính vẫn sống. Hắn tự trị thương đến mấy năm sau mới tạm hồi phục. Đến lúc cận kề cái chết trở về, Triệu Chí Kính mới thấu chuyện đời. Hắn biết thân mình cũng không còn giá trị để người ta lợi dụng nên hắn cũng không đến chỗ người Mông Cổ, thay vào đó hắn sống ẩn dật quanh đây từ dạo ấy. Về sau, có đám đạo sĩ mới quay về dựng lại Trùng Dương Cung, phục hưng Toàn Chân Giáo. Sắc diện họ Triệu thay đổi nên không ai nhận ra hắn. Mấy vết thương từ ong chích tuy không giết được hắn nhưng cũng liên tục hành hạ hắn mãi đến nay, khiến hắn bị ghẻ lở, trái gió trở trời bị đau nhức không thôi. Hắn tá túc đám đạo sĩ mới, phụ bọn họ làm việc quét dọn để có ăn ngày ba bữa, cứ vậy mà an nhàn tồn tại đến hôm nay. Kể xong, Triệu Chí Kính quay sang hỏi nàng:
– Ta nghe thiên hạ đồn nàng đã sánh đôi cùng tên tiểu tử Dương Quá ở đại chiến thành Tương Dương cơ mà… sao giờ lại ở đây… rồi lại còn…
Tiểu Long Nữ ngăn lại, không muốn hắn hỏi gì. Nàng nói:
– Một lời khó nói hết. Xin đạo trưởng đừng hỏi gì ta thêm…
Triệu Chí Kính bị khựng lại nhưng hắn cũng chiều ý nàng mà không hỏi gì hết. Thay vào đó, Tiểu Long Nữ lại chất vấn hắn:
– Chuyện vừa rồi… ngươi thật không phải. Tại sao lại đi cưỡng dâm con gái người ta?
Triệu Chí Kính nghe hỏi tội thì cụp đầu, lí nhí nói:
– Xin cô nương hiểu cho ta. Sau biến cố cuộc đời, cuộc sống của ta không còn như trước. Thân ta lại ghẻ lở, người khác ngó thấy đã gớm ghiếc rồi, muốn tìm người phụ nữ để bầu bạn lúc tuổi già thật nan giải. Cho nên…
Tiểu Long Nữ nghiêm mặt, nói:
– Dù là vậy, ngươi cũng không nên làm thế… thật là bỉ ổi.
– Ta đã biết tội của mình. Xin cô nương rộng lòng tha thứ! – Hắn nói…
– Ta tha thứ cho đạo trưởng thì có ích gì. Quan trọng là Quách cô nương kia thôi! – Nàng nói.
– Xin cô nương lựa lời nói giúp ta. Ta giờ chỉ là một lão già, muốn giữ chút hơi tàn sống qua ngày thôi… xin hãy xót thương!
Triệu Chí Kính khóc lóc, nói như thể sắp quỳ mọp xuống mà cầu xin nàng, làm Tiểu Long Nữ cũng phải động lòng. Nàng ngại ngùng nói:
– Lão cứ ngồi dậy. Không cần phải làm thế!